Mưa tầm tã như trút nước, hệ thống công nghiệp tại Trường Gia đã sắp chết hẳn, do đó chất lượng nước mưa không tồi.
Lục Ngôn không mang theo ô, may mà bản thân anh không ghét trời mưa.
Dù mới qua mấy chục giây ngắn ngủi nhưng khuôn mặt em trai đã trở nên mơ hồ trong đầu anh, chỉ để lại một chiếc bóng khiến lòng người ta giật mình.
Lục Ngôn thở ra một hơi buồn bực, mở cánh cửa trước mặt.
Đây là một nhà hàng cơm Tây, xem trang trí thì có vẻ chủ của nó tiêu vào không ít tiền, dương cầm trong góc đóng một lớp bụi dày.
[ Thánh Thần ở trong tủ đông tại phòng bếp.

]
Trên bản đồ, vị trí điểm đỏ đã rất gần với anh.
Lục Ngôn mở cửa bếp sau, một mùi tanh tưởi bỗng ập vào mặt.
[ Mất điện lâu quá nên đồ trong tủ đông đã thối hết.

]
Đặc biệt là thịt và trứng.

Ban đầu còn có sâu bọ tán loạn trong bếp, nhưng qua vài chục năm, ngay cả ruồi bọ nở ra cũng chạy sạch.

Ấy vậy mà mùi hôi khiến người ta buồn nôn kia vẫn cứ quẩn quanh.
Nơi này tối om chẳng thấy chút ánh sáng.

Khác với bóng tối bình thường, bóng tối nơi đây như có thể cắn nuốt nguồn sáng.
Nếu không đổi mắt mới, khả năng bây giờ Lục Ngôn cũng là một kẻ có mắt như mù.
[ Đây là nhà hàng Thánh Thần thích nhất hồi làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm.

Gã đã cầu hôn người con gái mình yêu tại đây.

]
[ Cô gái kia không đồng ý, bởi vì cô ấy mắc bệnh hiếm gặp, Trường Gia chỉ là quốc đảo nhỏ, trình độ chữa bệnh hữu hạn.

Cô ấy cần tới một bệnh khác lớn hơn và tốt hơn.

]
[ Vì vậy, Thánh Thần lợi dụng thiên phú của mình để sáng lập Cực Lạc Giáo, bắt đầu cả đời lừa lọc đảo điên của mình.

]

“Lời này của mi hình như đang tẩy trắng cho nó.”
[ Không.

Khi trở thành Thần trong tín ngưỡng, cảm nhận được quyền lực, gã đã hiểu thì ra mình còn có thể sử dụng thiên phú kiểu này.

Gã hưởng thụ tiền tài, địa vị và nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn.

Cô gái gã thích lúc đầu trở nên bình thường.

Gã từ bỏ việc điều trị, tuy nhiên lại nghĩ ra một phương pháp tốt khác giúp bọn họ ở bên nhau mãi mãi.

]
[ Gã ăn luôn não của cô gái kia.

Từ đó về sau, gã thành vật ô nhiễm, bộ phận bệnh biến chính là não của gã.

]
Cực Lạc Giáo phát triển lớn mạnh tại Trường Gia, gã làm cho danh tiếng của nơi chật chội nhỏ bé này vượt qua cả tổng thống bản địa.

Thánh Thần cũng rất cẩn trọng, tránh cho Trường Gia bị bên ngoài chú ý sớm quá.

Song, theo thời gian dần trôi, cơ thể gã cũng dần già nua.
Thánh Thần muốn sử dụng một cách thức để sống mãi bất diệt, cho Thần Quốc của gã kéo dài nghìn thu muôn đời.
Gã bắt đầu thường xuyên nhập vào thân xác người khác.

Những người nhận “Thần Hàng” này chẳng qua chỉ là người bị não bộ chi phối thể xác mà thôi.
Có điều cơ thể người đến cùng vẫn quá yếu ớt, xã hội loài người đầy trật tự này cũng không phải Thần Quốc thật sự mà Thánh Thần muốn.

Vậy nên nó từ bỏ hẳn cơ thể con người, biến thành dáng vẻ hiện nay.
Tín đồ trên đảo Trường Gia tử vong với quy mô lớn, việc này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bên ngoài, dẫn tới ‘Hành động Thần Quốc’.
Cũng chính từ khi đó, Thánh Thần mới phát hiện: Thì ra thế giới này không chỉ có “vật ô nhiễm” như bọn chúng mà còn cả một số “nhân loại” gan dạ không sợ chết gia nhập chuỗi tiến hóa.
Nó bị đánh bại nhưng không cho rằng bản thân sẽ chết.

Nó là sự tồn tại cao nhất trên đỉnh bảng xếp hạng vật ô nhiễm hệ Tinh Thần.

Chỉ cần “tư duy” vẫn tồn tại trên thế giới, vậy thì nó và Cực Lạc Giáo sẽ mãi trường tồn.

— Cho tới bây giờ.
Lục Ngôn xốc nắp tủ đông một cách bạo lực.

Bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn chồng chất, thịt bên trong đã thối nát từ lâu, ngay cả nước bẩn cũng cạn khô, song mùi thối tởm lợm kia vẫn tựa âm hồn không tan.
Anh lục lọi trong đống rác rưởi, tìm ra một não hoa nhỏ nhắn tươi mới.
Thánh Thần vẫn dựa góc hiểm yếu phản công, hét lớn một tiếng chói tai khiến Lục Ngôn càng váng đầu hơn, cảm giác sắp ngủ tới nơi.
Sương mù tại căn phòng chật hẹp này dày đặc, trông Lục Ngôn như đang ngâm mình trong sữa bò trắng.
Quả thực hành động của Lục Ngôn đã bị ảnh hưởng đôi chút.

Bước chân anh lảo đảo, não bắt đầu đau đớn khôn xiết.

máu loãng chảy ra từ tai, trượt xuống theo hai góc mặt.
Song từ đầu tới cuối tay anh luôn rất vững.
Não hoa bị anh chộp lấy, rít lên một tiếng: “Sao lại thế được! Vì sao ngươi không ngất xỉu?!”
Cảm giác khi sờ vào não hoa này rất giống như khi sờ vào một quả cầu nặng đặc ruột.

Mặt ngoài trải đầy khe rãnh, rất giống thịt khô đã bị rút hết nước và nén lại, vừa đặc vừa cứng.
Thánh Thần giãy giụa kịch liệt, nhưng móng tay Lục Ngôn lại như vuốt ngược, véo sâu vào thịt nó, khiến nó chẳng tài nào tránh thoát.
Lục Ngôn kháng cự lại cảm giác buồn ngủ xưa nay chưa từng có kia, run tay giơ dao lên.
“Ối cậu bạn ơi, hình như chúng ta hiểu lầm nhau chút rồi.

Cậu không biết về tôi thôi.

Chứ thực tế thì trên đảo Trường Gia, tôi và các tín đồ của mình đều rất hạnh phúc.

Thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, tôi cho chúng yên ổn và an lành, dù đứng ở góc độ loài người thì cậu cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của tôi đâu…”
Khi nói chuyện, vỏ não Thánh Thần phóng ra một luồng điện xoay chiều.
Bình thường điện áp này phải giật chết được ít nhất mấy con voi, thế mà Lục Ngôn chỉ cảm thấy tay mình hơi tê dại.
Điều này rất phi khoa học, bởi thiên phú của Thiên Khải Giả sẽ phân hóa theo một trong hai hướng: tăng cường độ mạnh cơ thể hoặc tăng cường độ mạnh tinh thần.

Cực hiếm người toàn năng chu toàn về mọi mặt.

Thậm chí còn không tồn tại vật ô nhiễm như vậy.
Thánh Thần vốn cho rằng Lục Ngôn là Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần, thế nhưng hiện tại xem ra nó tính sai rồi.

Lửa Địa Ngục chui vào cơ thể nó như Mentos rơi vào Coca.

Óc trắng bóng lập tức nổ tung, trào ra ngoài, bắn ra khắp phòng bếp, dính đầy trên trần nhà.
Thực ra bản thể của Thánh Thần phải to hơn mười mét, chẳng qua nó muốn tiện chạy trốn nên mới nén mình thành thế này.
Lục Ngôn không khỏi nhớ tới lời của não hoa nhỏ lúc trước… “Lãng phí lương thực”.
Thánh Thần kêu thảm thiết trong lòng bàn tay Lục Ngôn: “Ta không thể nghĩ ra nổi! Cho ta chết một cách rõ ràng đi! Tại sao ngươi tìm được ta?! Tại sao công kích tinh thần không hiệu quả với ngươi?!”
Từ bao giờ… không, hẳn là sáu tháng trước.

Chỉ một thoáng đối diện tại vườn cây với nó thôi cũng khiến Lục Ngôn chảy máu thất khiếu.

Nó hoàn toàn không hiểu nổi Lục Ngôn đã làm gì để phát triển đến bước này trong thời gian ngắn ngủi đó.
— Quả thực chưa từng nghe thấy.
Trước kia không có tiền lệ, sau này khả năng cũng không ai tái diễn được.
Lửa Địa Ngục thân mang đặc tính gây bỏng, làm cho não hoa trong tay tỏa ra mùi thơm lừng béo ngậy, mặt ngoài đỏ tươi dần chuyển sang trắng hồng.
Tiếc rằng Lục Ngôn không mang theo hành gừng tỏi, thêm vào đó là mùi của não hoa này cứ tanh tanh.
Lục Ngôn lặng lẽ chém thêm vài nhát.

Não hoa vỡ nát, cuối cùng chỉ còn một lớp da khô quắt.

Bên trong có gì đó cộm cộm, Lục Ngôn xé rách lớp da ngoài, thấy nó thế mà lại là một chiếc nhẫn.
[ Đó là nhẫn kết hôn.

Ngày đó cô ấy đồng ý cưới gã.

]
Trên bản đồ, chấm sáng đỏ lập lòe vài phát, cuối cùng tắt ngóm.
Lục Ngôn: “Chết chưa?”
[ Chết rồi.

Chẳng qua chỉ cần con người còn tồn tại, còn biết suy nghĩ thì Thánh Thần… hay nói là loại vật ô nhiễm hình thái này vẫn không chết được.

]
[ Có điều tạm thời sẽ không xuất hiện não hoa lớn thứ hai.

]
Lục Ngôn sờ bụng, thấy rất đói.

Mỗi tội ăn thứ này thật sự không ổn lắm, tanh quá.
Anh cân nhắc một lát, tháo găng, một cái miệng nứt ra từ lòng bàn tay.
Lục Ngôn ném xác của Thánh Thần vào.
Hệ thống rơi lệ: [ Con trai cả ngốc thảm quá đi, đã thiểu năng rồi còn phải làm thùng rác cho cậu.


]
Do không tìm thấy hành gừng tỏi nên Lục Ngôn với kinh nghiệm nhiều năm nấu cơm vốn cảm thấy mùi vị thứ này sẽ không ngon lắm.

Kết quả vừa ăn vào miệng đã béo ngậy thơm lừng đến bất ngờ.

Tuy nhiên không thể ăn nhiều, dễ bị ngấy.

May mà Thánh Thần rất biết điều, tự ép mình thành một cục nhỏ.
Lục Ngôn vịn tường đi ra.

Không phải vì no mà vì đau đầu.
Anh chưa đo độ bệnh biến của mình bây giờ, nhưng xem ra không thấp lắm.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ‘Hành động Thần Quốc’ cấp S trong thời gian 9 ngày 13 giờ.

Dù sương trắng mây đen vẫn bao trùm mảnh đất này nhưng tai họa lớn nhất đã được giải quyết.

]
[ Cậu là… anh hùng.

Kể cả khi từ này khá là cũ rích, song đứng trên lập trường nhân loại thì dùng từ khác lại không hợp lắm.

]
Bởi vì buồn ngủ quá, thậm chí Lục Ngôn còn chẳng thiết nói chuyện.

Bây giờ anh đã hiểu rõ rằng tại sao không cho phạm nhân ngủ lại là một loại tra tấn.
Anh dọn một chiếc ghế ra, định dựa vào bàn ngủ một lát.

Lúc này mà có 10 chiếc đuôi lắc lư trước mặt chắc trong đầu Lục Ngôn cũng chỉ còn suy nghĩ muốn ngủ này thôi.
[ Cơ mà tôi không khuyến khích cậu ngủ ngay bây giờ.

]
Lục Ngôn nói: “Mi đừng ồn.”
Hệ thống: [ Độ bệnh biến của Ninh Hoài đã tới 99.

Cậu ngủ được thật à? ]
Lục Ngôn bỗng mở mắt ra.

Anh đứng dậy, trong mắt hằn đầy tơ máu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh mắng thành tiếng: “Đệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện