Khi Lục Ngôn về nhà Đường Tầm An vẫn chưa về.
Khiếu Thiên nói rằng lão Đường đến trụ sở họp.
Vì hiện tượng trăng máu mà gần đây trung tâm phòng chống đã mở liên tục vài cuộc họp, đồng thời quyết định tổ chức cho Thiên Khải Giả tới các tỉnh thành phố giải quyết án lệ bệnh ô nhiễm, tránh cho vật ô nhiễm bạo loạn vì trăng máu, ảnh hưởng tới tình hình an ninh trật tự xã hội.
Án lệ bệnh ô nhiễm cấp cao thì tạm gác một bên trước.

Tranh thủ xử lý cho xong mấy nhiệm vụ dưới cấp D đã.
Hiện giờ trong phạm vi toàn thế giới cũng chỉ có khu 1 mới dám quyết đoán buông lời tàn nhẫn như vậy.
Khó trách giá nhà khu trường học Lục Ngôn mua ở thành phố S lần trước cứ tăng mãi.

Lần gần đây nhất Lục Ngôn xem thử thì giá căn nhà second-hand kia đã vượt quá 350.000/m2*(~ 1.225.000.000).
Lục Ngôn dự định mai sẽ về thành phố S.

Khu vực đó gần biển, tiện tìm tàu.
Anh đi vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn hành lý.

Mỗi tội đồ đạc ít quá nên không có gì đáng mang theo, vì vậy anh lại tới phòng bếp nấu cơm.
Khiếu Thiên lấy điện thoại chế tạo riêng cho chó, điên cuồng gửi tin nhắn tới tài khoản cá nhân của Đường Tầm An.
【 Lão Đường về nhà nhanh đi! Bác sĩ Lục đang nấu cơm đấy.


【 Đến lúc cậu ấy nấu cơm xong mà ngài còn chưa về thì tôi khinh bỉ ngài.


Vì vậy, tại cuộc họp của bộ Hành Động Đặc Biệt, Đường Tầm An bắt đầu thường xuyên xem giờ trên đồng hồ.
Bộ trưởng Vương thấu hiểu lòng người, lẳng lặng nói: “Chia tổ cũng ổn rồi nhỉ… Không thì hôm nay tới đây thôi nhé?”
Bên dưới lập tức sôi nổi tán thành.
Khi Đường Tầm An về đến nhà, Lục Ngôn đã làm xong 3 món mặn 1 món canh.
Phần đông nhân loại thức tỉnh xong sẽ dần mất khẩu vị khi độ bệnh biến tăng lên, đây là do sau khi nhiễu sóng, ăn món gì vị cũng như ức gà luộc.

Đồng thời họ cũng giảm bớt nhu cầu với đồ ăn bình thường.
Do đó rất nhiều phòng thí nghiệm trên thế giới đều đang tiến hành cải tạo vật ô nhiễm qua phương pháp nuôi ăn.
Vậy mà cơm Lục Ngôn nấu lại ngon đến bất ngờ.
Đường Tầm An không biết đây là nguyên lý gì, nhưng hắn ăn rất vui vẻ.
Lục Ngôn cảm thấy bầu không khí vẫn ổn nên cất lời: “Tôi nhận một nhiệm vụ.”
“Tôi biết.” Đường Tầm An rủ mi mắt, trả lời: “Hôm nay hậu trường chia tổ, tôi vốn định sắp xếp em vào đội mình, nhưng hệ thống nhắc nhở rằng em đã nhận nhiệm vụ khác.”
Lục Ngôn bình tĩnh nói: “Ừm, tôi nhận ‘Hành động Thần Quốc’.”
Đường Tầm An: “……”
Hắn hít sâu một hơi, mở app công nhân viên bộ Hành Động Đặc Biệt ra, vào dòng đầu trang đầu danh sách nhiệm vụ, bấm nhận.
Ngay lập tức, một khung thoại nhảy vọt ra trên điện thoại hắn.
【 Nhắc nhở từ hệ thống: Xin lỗi, ngài bị cấm nhận nhiệm vụ này.


Chưa tới một phút sau khi hắn bấm xác nhận, liên lạc viên Tiểu Vương lập tức gọi điện thoại tới: “Ôi đội trưởng Đường ơi!! Hậu trường nhắc nhở tôi rằng ngài thử nhận nhiệm vụ “Hành động Thần Quốc” cấp S, làm thế không được đâu ạ!!”
“Những nhiệm vụ cấp S khác thì được chứ cái này thì thật sự không được đâu!!”
Tiểu Vương đã qua tuổi nửa trăm, gào đến khàn cả giọng ở đầu dây bên kia ──
“Vất vả lắm độ bệnh biến của ngài mới giảm xuống.

Dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ chút cho bác sĩ Lục chứ!! Còn một tháng nữa Lục Ngôn mới 27!!! Ngài nhẫn tâm để ngài ấy thủ tiết sao?!”
Đường Tầm An cảm thấy đây không phải vấn đề Lục Ngôn thủ tiết, mà là vấn đề hắn phải thủ tiết.
Hắn cúp máy, nói với Lục Ngôn: “Tôi đi với em.”

Thái độ của Đường Tầm An rất trịnh trọng, hiển nhiên không phải lời nói khi đang tức giận.
Lục Ngôn đưa báo cáo phân tích viết chiều nay cho Đường Tầm An: “Tôi cảm thấy không thích hợp lắm.”
Buổi chiều trở về từ trung tâm phòng chống, anh đã dành chút thời gian gõ một bài tiểu luận 500 chữ trên máy tính, phân tích vì sao không dẫn theo Đường Tầm An.
Khái quát đơn giản là: Độ bệnh biến của anh thấp, trạng thái tinh thần ổn định, giá trị ngưỡng linh lực đã hơn 7000.

Hơn nữa sự việc ở sân bay lần trước đã chứng minh anh có sức miễn dịch cụ thể với công kích hệ Tinh Thần.

Đường Tầm An thì không.
Đường Tầm An vỗ báo cáo lên bàn: “Lục Ngôn à, tôi từng tham gia một lần “Hành động Thần Quốc” rồi.”
Cực Lạc Giáo truyền bá một cách lặng lẽ, thậm chí rất nhiều người còn không biết đây là giáo hội do vật ô nhiễm sáng lập.

Vào ngày bùng phát kia, vô số tín đồ trên khắp thế giới đồng loạt chết đi lúc ngủ mơ, đến nơi gọi là “Miền Cực Lạc”.
Hàng ngày có hơn 10.000 người vì đó mà bỏ mạng.

Không ổn hơn chính là khi số người tử vong tăng dần thì Thánh Thần cũng ngày càng mạnh hơn.
Lần đó gần như toàn bộ Thiên Khải Giả trên toàn thế giới phải cùng nhau hành động mới đủ khiến bản thể Thánh Thần bị thương nặng, bóp chết cơn bóng đè khủng khiếp này ở trong nôi.
Tổng bộ cũng từng nghiên cứu xem rốt cuộc phải làm sao mới giết chết Thánh Thần, thế nhưng do đặc tính “Thần Hàng” của Thánh Thần nên dù khắp thế giới chỉ còn lại một tín đồ thôi thì nó vẫn không thể chết hẳn được.

Cuối cùng, tổng bộ đành phong tỏa Thần Quốc theo.
Khi Đường Tầm An giới thiệu xong về khu ô nhiễm cấp S này, bầu không khí phòng ăn trở nên hơi tĩnh lặng.
Lục Ngôn không khỏi cảm thán với hệ thống: “Nghe nguy hiểm thật đấy.”
Hệ thống: [ Tự tin lên nào, có thể xóa hết những gì vừa nghe.

]
Lục Ngôn nói: “Tôi định mai tới thành phố S rồi ngồi tàu tới khu vực gần Thần Quốc, băng qua sương mù biển.”
Đường Tầm An hỏi: “Em nhất định phải đi sao?”
Lục Ngôn: “Tôi là Thiên Khải Giả, Thánh Thần là vật ô nhiễm.

Gần đây tôi có cơ hội giải quyết nó, qua thời gian này chưa chắc đã còn cơ hội nào khác.”
Đường Tầm An hiểu rất rõ rằng: Lục Ngôn đang thông báo.

Dù cổ họng nghẹn lại thì hắn cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Kể cả cha mẹ và người yêu cũng không có quyền ép buộc can thiệp vào sự lựa chọn của người khác.
Đường Tầm An đặt tay lên bàn, mãi không nói thêm lời nào.
Đôi mắt vàng kim của hắn vẫn nhìn chằm chằm Lục Ngôn, trong mắt là sự khẩn cầu lặng thinh.
Hệ thống lạnh lùng nói: [ Đừng dẫn theo hắn, để cho hắn núp trong chăn khóc thầm đi.

]
Không khí giằng co kéo dài một lát, Khiếu Thiên dựa vào góc tường nghe trộm, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, đành ngại ngùng ngậm miệng chó.
Đường Tầm An: “Tôi…”
Vào lúc này, Lục Ngôn bỗng đứng dậy.
Anh đi đến bên cạnh Đường Tầm An, hôn lên đôi môi hắn, định xoa dịu cảm xúc của hắn.
Lục Ngôn cũng không rõ hiện giờ mình nên làm thế nào, đành lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo nhất, lấp kín miệng hắn.
Mặc dù đơn giản thô bạo nhưng lại thắng ở hữu ích.
Đường Tầm An lập tức không nói thành lời.

Một lát sau, như định trả thù, hắn bóp lấy eo Lục Ngôn, ấn anh lên bàn.
Khiếu Thiên che đôi mắt lại.
Hệ thống cưỡng chế ngắt kết nối.
Đường Tầm An luôn thể hiện mặt nội liễm trầm tĩnh trước mặt Lục Ngôn, rất ít khi biểu đạt tính công kích của bản thân.
Lục Ngôn nhớ rõ lần đầu cả hai gặp nhau là khi anh luân hồi trong Tường Oán Niệm.


Lúc đấy Đường Tầm An sở hữu gương mặt của người thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, còn nở nụ cười.
Hệ thống nói rằng đó chính là dáng vẻ thời niên thiếu của Đường Tầm An.
Hắn đeo trên lưng quá nhiều trách nhiệm, còn biết khi nào mình sẽ chết.

Lúc tỉnh táo, ngay cả câu thích thôi hắn cũng không dám dễ dàng nói ra.
Tình yêu của hắn là gánh nặng.
Lục Ngôn bị hôn đến hơi khó thở, suy nghĩ giữa cơn mơ màng rằng lần sau hệ thống mà nói Đường Tầm An không được thì hẳn là anh có thể phản bác ngay và luôn.
Anh vỗ vỗ lưng Đường Tầm An, muốn hắn buông tay ra.

Thế nhưng Đường Tầm An vừa hôn, vừa gặm, vừa liếm, cứ như một chú chó vừa được khai trai.
Lục Ngôn không nhịn nổi nữa, chân kẹp lấy eo hắn, chống khuỷu tay lên cổ Đường Tầm An, cơ bắp siết mạnh, lật tay đè hắn lên mặt đất.
Đây là kỹ thuật vật lộn anh học được ở lần huấn luyện trước.
Lục Ngôn biết Đường Tầm An khỏe nên lúc vận lực không hề nể nang, đổi thành ai khác thì khả năng sẽ bị vặn đến đứt cổ gãy xương.
May mà Đường Tầm An nhịn nên lúc này hai người mới không biến từ hôn môi thành đấu đối kháng cự ly gần.
Lục Ngôn nói: “Tin em.”
Đường Tầm An trả lời: “Được, nhưng chờ một ngày nữa rồi đi.”
Lục Ngôn sẽ nhanh chóng biết được vì sao Đường Tầm An muốn anh chờ một ngày.
Hắn vận chuyển Lửa Địa Ngục đắt đỏ nghe nói tuần sau mới bán đấu giá mà anh từng thấy trên cửa hàng kia theo đường hàng không từ nước ngoài về đây.
Đường Tầm An tra dao găm vào vỏ, đưa cho anh: “Vốn định để làm quà sinh nhật cho em… nhưng em đi có vẻ vội.”
Bây giờ đã là tháng 10, quả thực rất gần sinh nhật 27 tuổi của Lục Ngôn.
Đường Tầm An nói: “Một tháng.

Tháng này anh sẽ hiệp trợ xử lý sự kiện bệnh ô nhiễm trong nước.

Nếu hết một tháng em vẫn chưa về, anh sẽ đến Thần Quốc tìm em.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
*
Nước Trường Gia.
Con người nơi đây đã quen với mặt biển sương trắng lững lờ.
Các bề trên ở Thần Tộc nói rằng thế giới bên ngoài sương trắng ngập tràn nguy hiểm, sương trắng chính là thứ thần linh nhân từ sử dụng để bảo vệ bọn họ.
Tống Cảnh Thần năm nay 18.

Ở trong ký túc xá tập thể.
Ký túc xá tập thể giống như một tổ kiến nhỏ.

Một giường đơn 0,9m và một cánh cửa chính là ý nghĩa đầy đủ của “Nhà”.
Người ở đây không cha không mẹ.

Vừa ra đời con trẻ đã rời khỏi cha mẹ, được đưa đến một cụm trường học, tiếp nhận sự nuôi nấng và giáo dục thống nhất.

Và vào ngày 10 tháng 10 hàng năm, tất cả những đứa trẻ đủ 18 tuổi sẽ tụ tập tại quảng trường trung ương, chờ các bề trên chọn lựa.
Hôm nay là ngày 3 tháng 10.
Bọn họ là Quyến tộc sinh sống tại tầng chót xã hội.

Xem tên đoán nghĩa*(quyến=dòng họ), bọn họ được Thần ban ơn chăm dưỡng, sống dựa vào Thần.
Khi đủ 18 tuổi, nhóm Quyến tộc may mắn được Thần tộc lựa chọn sẽ tiến vào “Thần Quốc” giữa không trung, hầu hạ các bề trên Thần tộc.

Phần đông Quyến tộc còn lại sẽ bị đưa đến những nơi khác nhau tiến hành lao động như những con kiến thợ.

Tống Cảnh Thần đi vào nhà ăn tập thể, mọi người đều hết sức im lặng.
Thời gian trên đồng hồ chuyển tới 8 giờ tối.
Ngay lập tức, tiếng hô to vang lên trên toàn bộ lãnh thổ đất nước: “Ca ngợi Thánh Thần, cực lạc mà vĩnh sinh.”
Bọn họ mang theo lòng biết ơn, chân thành tha thiết ca ngợi thần linh vĩnh sinh, sau đó thưởng thức bữa tối.
Bữa tối là một cụm đặc sệt màu đỏ sẫm, không biết làm từ nguyên liệu gì.
Bọn họ ăn một bữa vào 10 giờ sáng, một bữa vào 8 giờ tối.

Mỗi ngày 2 bữa, cùng loại đồ ăn.

Tống Cảnh Thần đã ăn nó mười mấy năm nay.
Trên bục giảng chính giữa nhà ăn, giám sát viên hắng giọng nói: “Gần đây thế lực dị giáo đồ càng ngày càng ngông cuồng xằng bậy! Đám phản đồ không biết đội ơn này khinh nhờn thần linh, sỉ nhục Thần tộc.

Vì lợi ích của bản thân mà nêu cao thù hận.

Ta không mong các học sinh trường chúng ta cấu kết với dị giáo đồ! Nếu bị phát hiện sẽ bị xóa học bạ, đuổi khỏi trường!”
Ánh mắt sắc như vuốt ưng của giám sát viên quét qua nhóm người này, lạnh lùng nói: “Hiểu chưa?”
Tiếng hồi đáp rung trời lập tức vang lên khắp nhà ăn: “── Rõ rồi ạ.”
Tống Cảnh Thần cũng hô khẩu hiệu theo.
Ăn xong cơm tối sẽ có thời gian lao động kéo dài 1 tiếng, lúc này các học sinh phải rửa bát đĩa, quét dọn vệ sinh trường học.
9 rưỡi tối kiểm tra phòng ngủ.

Những học sinh không ở phòng ngủ sẽ bị trừ điểm, ảnh hưởng đến kết quả sát hạch khi trưởng thành.
Tống Cảnh Thần rửa sạch bát của mình, nhân lúc những người khác không chú ý, cậu cẩn trọng chui ra ngoài từ khe hở hàng rào ở trường học.
Cậu có một vùng đất riêng bí mật, đó là một chỗ đá ngầm trên bờ biển.
Ở trường, Tống Cảnh Thần luôn thể hiện rằng cơ thể mình rất yếu ớt, nhưng thật ra khi cậu chạy vội lại tựa một cơn gió.
【 Thiên phú 679 – Chạy Nhanh 】, dù rằng chính cậu cũng không biết đây là gì.
Cậu đốt đèn dầu ở hang động đá vôi lên, kéo một quyển sách ra, lật xem như chết đói.

Quyển sách này tên 《 Địa lý cấp hai (bản giáo dục nhân dân) 》.
Rất nhiều năm về trước, một dị giáo đồ từng xâm nhập trường học của bọn họ, dưỡng thương trong kho hàng nhỏ.
Đó là một người đàn ông tóc đã hoa râm, khuôn mặt rất già nua.
Ông ấy tự xưng là Thiên Khải Giả, bị đứt một chân.
Do suốt ngày ở trong trường nên Tống Cảnh Thần chưa gặp người già bao giờ.

Trời sinh cậu phản nghịch nên dù phát hiện ông ấy cũng không hề báo cáo.
Dị giáo đồ kia đưa quyển sách này cho cậu.
Tiếc rằng sang đến ngày thứ ba, mùi máu tươi đã dẫn giám sát viên trong trường tới.
Đó cũng là lần đầu Tống Cảnh Thần thấy bề trên Thần tộc.
Gương mặt của bọn họ không giống nhau toàn bộ.

Có một bề trên mặt như con sên, trên mặt kín đặc mắt, di chuyển bằng lông cứng ở bụng.
Bề trên Thần tộc kéo dị giáo đồ kia tới sân thể dục trong trường, hành hình trước mặt mọi người, trước tượng Thánh Thần.
Là lăng trì.
Dị giáo đồ kia như không cảm thấy đau, chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn: “Trước khi chết còn giết được mấy vật ô nhiễm, tao chết không uổng!”
Dị giáo đồ giãy giụa, cắn một phát lên cổ chân bề trên.
Dĩ nhiên, ông ấy chết rất thảm.
Đó đã là chuyện 10 năm trước.

Không biết vì sao Tống Cảnh Thần lại chưa từng quên chuyện này, thậm chí còn nhớ rõ từng nếp nhăn già nua trên khuôn mặt ông ấy.
Giám sát viên nói rằng ngoại trừ sách trên danh sách, những thứ khác đều là sách cấm.
Nhưng không hiểu sao cậu lại lén lút giữ quyển sách này.
Cuốn sách giới thiệu về một thế giới rộng lớn lạ thường.
Thì ra trái đất hình cầu, bên ngoài sương mù trắng còn có bầu trời lớn hơn biết bao nhiêu.

Có nơi toàn cát là cát được gọi là sa mạc; có nơi toàn băng với sông băng được gọi là lục địa băng…
Vô số lần Tống Cảnh Thần cảm thấy chấn động trước thế giới sách miêu tả.

Cậu muốn biết nhiều thứ hơn, tiếc rằng không gặp thêm được dị giáo đồ nào nữa.
Mấy ngày nữa cậu phải trưởng thành, rời khỏi trường học rồi.

Sách địa lý trong tay đã bị lật nát.

Tống Cảnh Thần nhìn vào tờ cuối cùng của quyển sách.

Bên trên có một hàng chữ viết tay màu đen — “Mãi mãi đừng từ bỏ hy vọng, mãi mãi không khuất phục trước bóng tối.

Nhân loại mãi mãi không làm nô lệ.

Cùng nhau nỗ lực!”
Nét chữ cứng cáp, đem đến cảm giác đanh thép hùng hồn.
Tống Cảnh Thần không hiểu hàm nghĩa của câu này.

Thậm chí cậu còn không rõ “Nhân loại” là gì.
Thế nhưng mỗi khi đọc nó, cậu đều không nhịn được đỏ hoe mắt.
Xem độ nghiêng của ánh trăng thì hơn nửa tiếng nữa là kiểm tra phòng ngủ rồi.
Tống Cảnh Thần bọc sách bằng vải bố, chèn cục đá lên.
Khi chuẩn bị rời khỏi, một bóng dáng bỗng xuất hiện trên mặt biển, khiến cậu không khỏi ngừng thở.
Đó là một… người cá ư?
Tống Cảnh Thần mở to mắt, che kín miệng mình, nấp sau tảng đá ngầm, cẩn thận ló đầu ra.
Giữa sóng biển dập dềnh, một người cá đuôi vàng kim xuất hiện, tiến tới bờ biển.

Nước biển xanh sẫm lướt qua vảy đuôi y, thoắt ẩn thoắt hiện.

Đẹp đến khiến người ta khó thở.
Song Tống Cảnh Thần lại nhanh chóng phát hiện ra: Đuôi cá kia biến mất trong biển.
Theo sóng biển dịu dàng vỗ bờ, một người đàn ông có tỉ lệ mặt mũi gần như hoàn mỹ nhô ra khỏi mặt nước, đứng dậy.
Tống Cảnh Thần cảm thấy đây là người đẹp nhất cậu từng gặp.

Trái tim cũng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Lục Ngôn rút quần trong túi ra, mặt không cảm xúc mặc vào.
Hệ thống: [ Chúc mừng ký chủ băng qua sương trắng và eo biển Tây Lăng, thành công tới khu ô nhiễm cấp S – Thần Quốc.

]
Dáng vẻ Lục Ngôn hơi chật vật, trên đầu còn dính mấy cây cỏ nước.
Đến cạnh sương trắng là tàu thường không thể vào nữa, anh đành phải biến thành hình thái người cá, bơi từ đáy biển vào.
Dọc đường Lục Ngôn gặp vài con rắn biển.

Trông chúng xấu thật sự, dữ dằn hơn vật ô nhiễm trên đất liền chẳng biết bao nhiêu lần.
May mà với trình độ hiện tại của mình, anh giải quyết đám này cũng không khó.

Lục Ngôn bơi 2 ngày liền, ăn thịt rắn thẳng một đường tới đây.
Cá vua biến thành con trai cả ngốc nên bây giờ chỉ còn cách tự tiêu hóa nó.

May thay lấy tình trạng cơ thể của người cá thì ăn vào cũng không mang gánh nặng gì.
Lục Ngôn vắt nước ở quần áo, lấy điện thoại đã không còn tín hiệu ra, tiến hành kiểm đo đơn giản giá trị ô nhiễm.
“210, không cao.”
[ Đúng vậy, bởi vì nơi này là tầng chót của Thần Quốc.

Thấy ba tòa tháp giữa không trung không? Trên đám mây chính là đình Thần trung ương, chỗ Thánh Thần cư trú.

]
Nói rồi Lục Ngôn đi về phía trước.
Tống Cảnh Thần kinh hãi, lập tức ngừng thở, lặng lẽ rụt đầu về.

Cậu cảm thấy tối và xa như vậy chắc hẳn người kia sẽ không thấy mình đâu.
Thế nhưng ngay lập tức, một giọng nói cực kỳ lạ lẫm bỗng vang lên phía trên đầu Tống Cảnh Thần.
“Tôi đẹp không, bé con?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện