Phản ứng đầu tiên của Hàn Phi Nhứ là muốn cười, nhưng khóe miệng vừa mới nhếch lên thì đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Minh Tâm đưa mắt nhìn cô.
Hàn Phi Nhứ dừng biểu cảm chưa kịp cười lại, sau đó cô thay đổi gương mặt, nghiêm khắc nói với Y Y: "Thật quá đáng!"
Diệp Minh Tâm âm thầm phụ họa, không sai, đúng là rất quá đáng.
"Sao lại có thể làm cái trò cởi qu@n trước mặt phụ huynh như thế chứ?"
Diệp Minh Tâm: "..."
Chẳng lẽ lúc không có ai là có thể cởi qu@n à?
Y Y lớn lên giống như thiên sứ bước ra từ trong tranh nên khi bị cô bé tủi thân nhìn, Hàn Phi Nhứ cảm thấy tim mình mềm nhũn: "Mẹ, không phải con cố ý."
Hàn Phi Nhứ vừa nghe lập tức phản đối, cô chớp mắt, nhìn về phía Diệp Minh Tâm: "Không cố ý à, nếu không phải cố ý, vậy tha cho con bé đi, chắc là trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi."
Diệp Minh Tâm hận rèn sắt không thành thép nhìn cô: "Con bé nói không cố ý là em tin? Lúc ấy con bé vô tình chạm vào làm rớt quần bạn học, nhưng con bé một vừa hai phải còn kéo quần xuống, lại còn cố tròng lên đầu bạn học, cái này không phải ngoài ý muốn.
Đây là video, bằng chứng vững như bàn thạch, em xem đi."
Hàn Phi Nhứ hồ nghi nhìn Y Y, người sau lại cúi đầu, làm bộ dạng trẻ con chịu ngược đãi, cô đi qua ngồi bên cạnh Diệp Minh Tâm, xem chị dùng máy tính mở video lên.
Video trực tiếp nhảy đến lúc bọn trẻ lớp Y Y lên sân khấu, một đám ong mật nhỏ bụ bẫm dũng mãnh lên sân khấu, Hàn Phi Nhứ lộ ra vẻ mặt si mê: "Đáng yêu quá đi, Y Y là chú ong mật nhỏ nào thế?"
Diệp Minh Tâm chỉ phông nền phía sau: "Con bé là đóa hoa màu hồng kia."
Màn biểu diễn tài năng này là ca múa kịch, các chú ong mật nhỏ vừa nhảy vừa hát, đóa hoa lại không động đậy, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, chờ ong mật nhỏ vây quanh mình, sau đó bắt đầu lấy mật.
Tuy là con của hai diễn viên nhưng Y Y hoàn toàn không kế thừa tài năng diễn thiên phú của hai người, cô bé hát không hay, kỹ thuật diễn lúng túng, đọc thơ diễn cảm cũng có thể quên từ, cô giáo cũng không có biện pháp đành phải để Y Y thành bối cảnh phông nền, phải biết rằng tim cô giáo cũng rỉ máu chứ, đứa bé xinh đẹp như vậy phải nên đứng ở vị trí chính!
Ngay từ đầu mọi người đều biểu diễn rất tốt, các chú ong mật nhỏ tươi tắn bay tới bay lui trên sân khấu, ong mật nhỏ mặc đồ rất mát, còn đóa hoa không được đãi ngộ tốt như vậy, có cái cánh hoa cực lớn tròng lên đầu, cho dù có mở điều hòa Y Y vẫn cảm thấy nóng, hơn nữa càng nóng càng buồn bực.
Cô bé lợi dụng lúc người khác không chú ý giơ tay vặn vẹo cánh hoa, thả lỏng tóc cho mình, đương nhiên vặn xong cánh hoa cô bé sẽ buông tay, biến cố xảy ra trong nháy mắt này.
Xem trong video là Y Y không cẩn thận đụng vào mông bạn học ong phía trước, có lẽ chiếc mông tròn vo bằng nhung không quá vừa người, vốn đã lỏng lẻo còn bị Y Y chạm vào một cái như vậy liền rớt xuống đất, Y Y bị dọa giật mình, chạy nhanh ngồi xổm xuống, muốn mặc lại mông bằng nhung cho bạn học.
Đúng lúc này nên là ong mật nhỏ lấy mật xong, khi cất cánh về nhà, chú ong mật nhỏ phía trước kia ra sức cất cánh, Y Y lại cầm mông bằng nhung của nó, kéo một cái như vậy rồi mông ong mật rớt ngay xuống dưới, bạn học phía trước cũng bị vướng ngã.
Y Y sợ ngây người, cậu bé cũng sợ ngây người, cậu bé che mông mình lại, khiếp sợ quay đầu, hiện trường lặng ngắt như tờ, không đến hai giây, mắt cậu bé lập tức ngập một tầng hơi nước.
Y Y thấy cậu bé muốn khóc thì lập tức nóng nảy: "Cậu đừng khóc mà, tớ trả lại mông cho cậu."
Cô bé nói chưa dứt lời, đang nói thì cậu bé đã không nhịn được lên tiếng khóc lớn, phụ huynh bên cạnh bắt đầu xôn xao, Y Y luống cuống tay chân đứng tại chỗ, cô giáo chạy lên sân khấu, bên cạnh màn hình có một thân hình màu trắng đứng lên, Hàn Phi Nhứ theo bản năng nhìn sang bên cạnh, không sai, chiếc váy hôm nay Diệp Minh Tâm mặc có màu trắng.
Y Y trợn trừng mắt, vừa thấy mommy cũng lại đây, cô bé vừa lo vừa sợ, xoay người nói với cậu bé: "Được rồi, cậu đừng khóc! Tớ giúp cậu mặc vào!"
Sau đó cô bé đội mông ong mật lên đầu cậu bé.
Sau ba giây yên lặng trôi qua, cậu bé đội mông ong mật kia gào khóc lớn hơn nữa.
Lại xem một lần nữa, Diệp Minh Tâm cảm thấy ngày càng sốt ruột, rốt cuộc là ai dạy con bé cởi qu@n bạn học lại còn đội lên đầu nữa chứ!
Đóng máy tính lại, Diệp Minh Tâm đưa mắt: "Cái này còn nói là không phải cố ý?"
Hàn Phi Nhứ moi hết cõi lòng nửa ngày trời muốn nói lời hay ý đẹp cho con gái: "Nghiêm túc mà nói thứ bị rớt cũng không phải quần mà chỉ là đồ đạo cụ thôi, chị xem thằng bé có mặc quần đùi của nhà trẻ mà, đâu có hở đâu."
"...Nếu hở hết thì bây giờ chị và Y Y đã không ở nhà mà là ở trong nhà người ta khom lưng xin lỗi rồi."
Diệp Minh Tâm quay đầu trách mắng Y Y: "Lúc con khóc, mẹ có cởi qu@n con xuống rồi đội lên đầu con không? Đổi lại tình huống hôm nay một cái, nếu người bị rớt quần là con, đầu sỏ gây tội còn đội quần lên đầu con thì con sẽ nghĩ thế nào?"
Từ lúc giọng điệu Diệp Minh Tâm thay đổi, đôi mắt Y Y đã đỏ lên, cô bé cúi đầu, nước mắt chảy ra từ trong mắt: "Mommy, con xin lỗi."
Thấy thế Diệp Minh Tâm hơi nhẹ giọng lại, nhưng thái độ vẫn không thay đổi: "Người con phải xin lỗi không phải mẹ mà là bạn học của con, hồi sáng mẹ bảo con xin lỗi người ta thì con không chịu.
Buổi chiều mẹ lại đưa con đi lần nữa, lúc này con phải có thái độ nghiêm túc nói xin lỗi người ta biết chưa?"
Giọng Y Y không lớn hơn tiếng muỗi kêu là mấy: "Con biết rồi."
"Ngoại trừ xin lỗi, con còn phải tự tay viết một lá thư xin lỗi nữa, còn phải lấy một món quà của mình mà con thích tặng cho người ta, nhớ kỹ, nhất định phải là đồ con thích, chuyện con đã làm sai là không tôn trọng bạn học của con, làm tổn thương lòng tự trọng của bạn ấy nên phải chịu trừng phạt."
Y Y lau đôi mắt, cô bé hít mũi, ngẩng đầu lên: "Mommy, con tặng bé thỏ trắng cho cậu ấy được không?"
Bé thỏ trắng là một bộ trang trí bằng nhựa mà Y Y cực kỳ thích, mới vừa về nước năm nay, Dư Thính Tuyết tặng cái này cho cô bé coi như quà gặp mặt.
Y Y bừa đủ loại kiểu dáng bé thỏ trắng đầy phòng, theo như cô bé nói thì cô bé đi đến đâu cũng có thể chào hỏi bé thỏ trắng.
Diệp Minh Tâm vui mừng cười rộ lên, cô mang Y Y lại đây, để cô bé ngồi lên đùi mình: "Biết sai là tốt, không phải con có tận sáu bé thỏ trắng sao? Đưa cho cậu bé ba con, mình giữ lại ba con, như vậy các con đều có bé thỏ trắng.
Thấy con tặng bé thỏ trắng mình thích nhất cho bạn ấy, nhất định bạn ấy sẽ tha thứ cho con."
Cảm xúc trên mặt cô bé sáu tuổi Y Y rất nhanh đã bình tĩnh lại, Diệp Minh Tâm bỏ cô bé ra, để cô bé tự đi chơi, Y Y vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Bà Lý ơi, bút sáp của con ở đâu vậy ạ?"
Dì Lý vội vàng dịch nửa thân hình từ trong bếp của mình ra: "Ở trên lầu đó, muốn bà lấy cho con một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh không?"
"Được ạ được ạ!"
Con trẻ phạm sai lầm là đương nhiên, tính cách còn non nớt sẽ luôn có nhiều lựa chọn sai lầm trên con đường trưởng thành, nhiệm vụ của người lớn là chỉ ra rõ ràng khi chúng mắc lỗi, sau đó giúp chúng sửa chữa.
Y Y quỳ gối trên thảm, đang tự hỏi nên vẽ thiệp chúc mừng như thế nào, ánh mắt Diệp Minh Tâm nhìn cô bé rất dịu dàng, đã không còn bộ dạng nghiêm khắc và điềm tĩnh vừa rồi nữa.
Cảm thấy được người bên cạnh đang nhìn mình, Diệp Minh Tâm xoay người, phát hiện vẻ mặt Hàn Phi Nhứ chực khóc lã chã.
Diệp Minh Tâm: "...Em làm sao vậy?"
Hàn Phi Nhứ thở dài: "So với chị thì đúng là em chẳng đủ một tiêu chuẩn làm mẹ nào."
Diệp Minh Tâm nhướn mày: "Em nói như vậy là bởi vì em không nhớ rõ, em có biết hồi trước em dạy Y Y làm sao không?"
"Em dạy làm sao?"
Nhắc lại chuyện quá khứ, Diệp Minh Tâm lắc đầu: "Lúc Y Y phạm lỗi khóc rống lên, em đứng bên cạnh con bé, mặt vô cảm nhìn con bé, lúc chờ con bé khóc đủ rồi tới tìm em, em cũng không ôm con bé, chỉ biết lạnh lùng hỏi một câu, biết sai rồi à?"
"Con bé nói biết sai rồi, em còn muốn hỏi con bé đến cùng là sai chỗ nào, cuối cùng sau khi đợi con bé nói ra lỗi sai em vẫn mặc kệ nó, để con bé lau nước mắt trên mặt đi, chờ con bé hoàn toàn bình tĩnh lại, không hề khóc cũng không hề cảm thấy tủi thân, em mới có thể bế con bé lên, dịu dàng giảng đạo lý cho nó."
Hàn Phi Nhứ: "..." Đáng sợ đến thế à!
"Cho nên chị như bây giờ đều học từ chỗ đó của em.
Tuy đều nói muốn nuôi dạy con gái tốt, nhưng nuôi dạy tốt cũng không có nghĩa là cưng chiều, thời gian chúng ta có thể làm bạn con bé chỉ có trước năm mười tám tuổi, chờ con bé lên đại học, con đường tương lai phải để con bé đi một mình rồi." Diệp Minh Tâm nhẹ nhàng cười nói: "Tuy không thể làm bạn con bé, nhưng chúng ta có thể dạy cho con bé làm sao để lựa chọn con đường chính xác, Y Y rất thông minh, tương lai con bé và thêm vào hai người chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ càng sáng lạn."
Diệp Minh Tâm nói lời này, khí chất cả người đều khác thường, thân phận hiện tại của chị là mẹ, mỗi một câu chị nói đều toát ra mỗi một phần suy nghĩ, tất cả đều nghĩ cho con gái mình, hơn nữa giữa những hàng chữ ấy lại nói đến cuộc sống của ba người.
Các cô là một nhà ba người.
Đột nhiên Hàn Phi Nhứ nhận thức vô cùng rõ ràng điểm này, hai người các cô là người thân nhất với cô bé ở trên đời này.
Nếu có thể sống như vậy cả đời thì hình như cũng không tồi.
Ánh mắt Hàn Phi Nhứ hơi xa xôi, Diệp Minh Tâm không nhìn thấy, chị đứng dậy: "Chị đi gọi điện thoại cho Tề Vũ, Y Y bên này vừa xảy ra chuyện, chị quên thông báo cho bọn họ một tiếng, hoạt động buổi chiều chị cũng không đi, lúc đó còn phải áp giải Hàn Niệm Y đi xin lỗi bạn học nữa."
"Nói như kiểu muốn đưa Y Y đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên vậy, chị mau đi đi, để em trông con bé."
Bây giờ Y Y đã hoàn toàn quên mình đang viết thư xin lỗi, toàn bộ lực chú ý của cô bé đều đắm chìm vào niềm vui vẽ tranh thật đẹp rồi, tuy bức tranh của cô bé vẫn thảm không nỡ nhìn.
Hàn Phi Nhứ chưa từng xuất hiện trước các vị phụ huynh, tạm thời cô cũng không muốn xuất hiện, sau này nếu có biến cố gì thì để sau này nói.
Hai giờ chiều, chờ Y Y ngủ trưa dậy, Diệp Minh Tâm liền đưa cô bé xuất phát, Y Y ngồi trên ghế phụ, ôm trong tay một hộp quà vuông vức, trên hộp còn thắt một cái nơ bướm thật to.
Tiễn hai người đi rồi, Hàn Phi Nhứ lại vào trong nhà, bắt đầu học lời thoại, không bao lâu nữa《 Phượng trở về 》 sẽ bắt đầu quay, cô phải học thuộc lời thoại mới được.
《 Phượng trở về 》lấy cuộc đời của Đức phi làm chủ tuyến, mở đầu là Hoàng đế Khang Hi năm thứ mười hai tuyển tú, Ô Nhã Doanh Tụ, cũng chính là Đức phi tương lai, nhà nàng làm lễ cập kê rất keo kiệt, không mấy người khách tới, lễ vật cung phụng cũng đều là bánh mì nên không được để lên mặt bàn, trái ngược hoàn toàn là gia đình Quách Lạc La, bọn họ cũng cử hành lễ cập kê cho đại tiểu thư Văn San, người đến người đi khiến trong viện kín hết chỗ, phu nhân Cáo Mệnh và Quận Chúa của huyện cũng tới, Văn San ngồi ở trong khuê phòng, đang chọn lựa trang sức hôm nay muốn đeo.
Doanh Tụ sinh cùng một ngày với Văn San, nhưng cùng ngày không cùng số, sau khi lễ cập kê trôi qua, hai người đều đi tham gia tuyển tú, khi ở Trữ Tú Cung, Văn San biết Doanh Tụ sinh cùng ngày với mình, hơn nữa nhìn nàng ta lớn lên còn xinh đẹp hơn mình nên không có hảo cảm với nàng ta, sau đó Văn San thành cung phi, Doanh Tụ lại bị chỉ định đến làm cung nữ cho Quý Phi, cuộc gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người biến mất.
Bốn năm sau, Văn San vất vả tấn phong trở thành Nghi tần, lên làm chủ một cung, nhưng nàng ta chưa vui mừng được bao lâu đã nghe nói Doanh Tụ được tấn phong vượt cấp, từ cung nữ lên thành Quý nhân, lại còn có thai, Văn San làm sủng phi bốn năm vẫn không có động tĩnh, thế mà Doanh Tụ chỉ thị tẩm một lần lại có thai ngay, còn đoạt lấy sự nổi bật của nàng ta, bắt đầu từ đây Văn San coi Doanh Tụ như cái đinh trong mắt, cả đời không qua được mắt nàng ta.
Giai đoạn trước Diệp Minh Tâm diễn Doanh Tụ là một đóa hoa trắng, không muốn gây sự với ai, chỉ yên lặng làm việc của mình, sau đó cung nữ thân thiết với nàng nhất lại chết không rõ ràng, trời chưa sáng đã bị một cái chiếu bao lấy rồi ném tới bãi tha ma.
Doanh Tụ lúc này mới hiểu ra, im lặng chỉ có một kết cục, đó là không được chết tử tế.
Hàn Phi Nhứ nổi hứng, đóa hoa trắng phiên bản Diệp Minh Tâm sẽ như thế nào nhỉ?
Cô dùng bút highlight đánh dấu lời thoại, khi học lời thoại cô chỉ đọc những dòng tô cô rồi lật lại kịch bản muốn nhìn lời thoại của Diệp Minh Tâm một chút.
Ngoại trừ tập đầu tiên cô và Diệp Minh Tâm có vai diễn đối địch, gần sáu tập sau đó cảnh quay của các cô đều không gặp nhau, cô là vai phụ, đa số thời điểm đều diễn cùng với hoàng đế, mà Diệp Minh Tâm vẫn luôn ở cùng Quý Phi, diễn vai đối địch với Hoàng Hậu.
Người diễn vai Quý Phi Đông Giai là Ân Gia Hà, còn người diễn vai Hoàng hậu Hách Xá Lí là Lâm Y.
Cuộc đời của Hoàng hậu Hách Xá Lí siêu ngắn, bởi vì khó sinh nên chết vào thời vua Khang Hi năm thứ mười ba, mới vừa vào tập một Hoàng hậu tỏ ra bộ dạng nhu nhược, tuy nhu nhược nhưng lại là cung tần xinh đẹp nhất trong số các phi tần, mẫu nghi thiên hạ bậc nhất, lúc nàng ấy ở đây, hậu cung an ổn bình yên, nàng ấy vừa chết, bất kể là hậu cung hay triều đình đều bắt đầu nâng cao sóng ngầm, mỗi người đều nhìn chằm chằm vị trí Hoàng Hậu, cũng ngắm vào ngôi Thái Tử nhỏ tuổi.
Suất diễn của Lâm Y tổng cộng có ba tập, xem như khách mời hữu nghị, tác dụng của nàng ấy chỉ có hai điều, một là trở thành vầng trăng sáng trong lòng Khang Hi, mỗi khi có hậu phi Lâm Yêu, ông ta đều sẽ lấy tranh vẽ Hoàng hậu ra, đau buồn nhìn ngắm, cảm khái tại sao nàng ấy lại chết sớm như vậy.
Thứ hai là mai phục phục bút, để nàng ấy tự nhận ra Doanh Tụ không phải người bình thường, tính cách Doanh Tụ cũng nhu nhược rất giống nàng ấy, còn tốt hơn so với nàng ấy nữa, nói không chừng tương lai sẽ gặp được cơ hội lớn.
*Mai phục phục bút: đem sự kiện vốn có thể để dành sau này kể ngược lại mà kể ra theo trật tự thời gian của cốt truyện.
Phục bút có ý nghĩa dự báo tốt hay xấu, ám chỉ một quan niệm định mệnh.
Nếu chỉ đọc kịch bản mà không đọc lịch sử sẽ rất dễ dàng xem kịch bản này thành tác phẩm ngôn tình, nhưng chỉ có một thần thiếp thực sự thích Hoàng đế là Quý phi Ôn Hi.
Tất cả những người khác đều có mục tiêu lớn, hoặc là muốn phấn đấu thành Hoàng Hậu hay làm Thái Hậu, cũng có thể muốn trở thành Hoàng Thái Hậu, tóm lại Hoàng đế chỉ là ván cầu để các nàng nỗ lực phấn đấu mà thôi.
Đã quá muộn để học lịch sử, Hàn Phi Nhứ đành phải tìm một người trợ giúp.
Khi chỉ số thông minh còn chưa bị lật xe, Thẩm Tang Lạc chính là một quyển bách khoa toàn thư thứ thiệt, dù là chính sử hay dã sử, không có cái gì mà cô ấy không biết, đi theo trưởng khoa Thẩm học một khóa lịch sử, Hàn Phi Nhứ được lợi không ít.
Lên lớp xong, Thẩm Tang Lạc vừa li3m kem vừa nói: "Nghe nói con gái cậu lột quần bạn học."
Hàn Phi Nhứ đang tiêu hóa chuyện lịch sử ngày xưa vừa được nghe, nghe vậy cô thắc mắc: "Sao cậu lại biết?"
"Mẹ của Diệp Minh Tâm đã đăng trong vòng bạn bè, có hình có chân tướng."
"Y Y đã biết sai rồi, con bé đã cống hiến bé thỏ trắng mà nó thích nhất ra, cậu quay đầu lại thấy con bé cũng đừng nhắc lại chuyện này, làm tổn thương lòng tự trọng của nó."
Thẩm Tang Lạc hừ một tiếng: "Mình là người không đúng mực như vậy à."
Ở bên ngoài cô ấy là trưởng khoa Thẩm khôn khéo tài năng, mặc quần áo trang điểm không hề cẩu thả, còn ở nhà cô ấy là Thẩm Tang Lạc đầu bù tóc rối, nghe nói Hàn Phi Nhứ muốn đến đây cô ấy cũng chưa tẩy trang mặt, cứ để như vậy ra mở cửa.
Nghe xong một khóa học lịch sử, cuối cùng Hàn Phi Nhứ cũng chú ý tới một mớ hỗn độn dưới đất, túi đồ ăn nhanh mang biểu tượng Golden Arch, ly trà sữa bị bóp nát mới uống xong, còn có thùng rác vô ý đánh đổ, bên trong là vỏ hạt mắc ca đầy đất.
Hàn Phi Nhứ suy sụp nói: "Sao cậu không thể dọn dẹp một chút phòng của cậu rồi thuận tiện dọn dẹp luôn bản thân mình đi?!"
Thẩm Tang Lạc bất chấp tất cả làm tổ trên sô pha, ăn xong kem, cô ấy lại thuận tay ném túi kem đóng gói lên bàn trà, sau đó vớt kịch bản Hàn Phi Nhứ mang đến lên, một bên xem, một bên không chút để ý trả lời cô: "Gấp cái gì, mình đã đặt dịch vụ dọn nhà cả năm nay rồi, mỗi tuần dì đều tới dọn dẹp một lần, dơ cũng chỉ dơ có một hai ngày thôi."
Như vậy à.
Hàn Phi Nhứ hỏi cô ấy: "Thứ mấy dì tới?"
Thẩm Tang Lạc: "Thứ sáu."
Hàn Phi Nhứ: "...Nhưng mà hình như hôm nay là thứ bảy."
Thẩm Tang Lạc nâng mắt lên, yên lặng nhìn cô vài giây rồi mới hỏi: "So (Tiếng Anh), thứ bảy thì sao?"
Trưởng khoa Thẩm, cậu không hổ là trưởng khoa, về hiệu suất biến chỗ người ở thành ổ heo, người khác có lái Maserati cũng không đuổi kịp!
Ba ngày không gội đầu, đầu tóc Thẩm Tang Lạc vừa xù vừa rối, cô ấy sờ s0ạng trên bàn trà nửa ngày, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy một sợi dây chun trong cốc nước dùng một lần, trên sợi dây chun còn dính đầy nước, cô ấy không thèm để ý lắc lắc vài cái, sau đó cột tóc lại.
Bỏ kịch bản xuống, Thẩm Tang Lạc quay đầu, thấy bạn thân có vẻ mặt khó có thể tin được nhìn mình.
Thẩm Tang Lạc không thèm để ý: "Đây là hai mặt của dân làm văn phòng đấy, sao, chưa thấy qua bao giờ à?"
Hàn Phi Nhứ trả lời rất thành thật: "Đúng vậy, chưa thấy qua bao giờ."
"90% con gái sống một mình đều sống như vậy, ngày thường mệt muốn chết, về nhà mình không thể thả lỏng một chút à?"
Hàn Phi Nhứ cạn lời, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó: "Nếu không mình chụp cho cậu một tấm ảnh, lấy bối cảnh là bàn trà này, không phải cậu không muốn để Giang Linh Nhạn lì lợm la li3m cậu sao, đưa ảnh chụp cho chị ấy, mình bảo đảm chị ấy không bao giờ tìm đến cậu nữa."
Không chút suy nghĩ, Thẩm Tang Lạc phun ra hai chữ: "Không cần!"
Hàn Phi Nhứ vui vẻ: "Có ý tốt như vậy tại sao lại không cần, cậu sợ chị ấy thật sự không tới tìm cậu nữa à?"
Biểu cảm Thẩm Tang Lạc cứng đờ, bịt tai trộm chuông nói sang chuyện khác: "Thứ mấy cậu vào tổ quay?"
"Thứ tư, chụp xong kỳ cuối là đi ngay, Y Y đi vào ngày mốt, vừa lúc trước khi đưa con bé đến sân bay chúng mình có thể đi chụp kỳ thứ ba."
Thẩm Tang Lạc gật đầu: "Nghe nói Ân Gia Hà tham gia kỳ thứ ba, cố lên, cô ta là một đối thủ mạnh đấy."
Hàn Phi Nhứ buồn bực: "Cậu nghe nói ở đâu vậy?"
"Vòng bạn bè, Dư Thính Tuyết phát ba tin liên tiếp về《 Tôi là diễn viên chính 》, sao mình có thể không biết được."
Có Diệp Minh Tâm phân tích nên Hàn Phi Nhứ cũng chưa xem Ân Gia Hà là đối thủ cạnh tranh của mình, hơn nữa cô rất thích Ân Gia Hà, rất ngoan ngoãn yên tĩnh hơi giống em Lâm.
Hàn Phi Nhứ đá dép lê xuống, ngồi xếp bằng trên sô pha: "Quay chụp kỳ cuối phải đi Bắc Ảnh, cũng không biết Giang Linh Nhạn muốn làm gì, hai lần trước chị ấy lăn chúng mình quá sức, chắc lúc này cũng sẽ không nương tay đâu.
Bây giờ mình đang nghi ngờ chị ấy muốn để chúng mình mất mặt trước một đám sinh viên."
Thẩm Tang Lạc vui sướng cười hai tiếng khi thấy người gặp họa: "Các cậu đều đã mất mặt trước nhân dân cả nước rồi, còn sợ mất mặt trước mấy mấy đứa sinh viên quèn sao.
Mình xem tiết mục rồi, hóa trang không tồi nha, em út Sơn Đông hả?"
Hàn Phi Nhứ liếc mắt lạnh lùng nói: "Còn không phải nhờ người yêu cũ của cậu ban tặng à?"
"..." Thẩm Tang Lạc bị nghẹn lại, phát hiện cái đề tài này sẽ luôn vô tình hay cố ý dẫn đến nhân tố nguy hiểm phía trên, lần thứ hai cô ấy nói sang chuyện khác: "Nghe nói cậu cùng Diệp Minh Tâm diễn cái phim truyền hình kia, Lâm Y cũng làm khách mời."
Hàn Phi Nhứ thật sự kinh ngạc: "Sao cái gì cậu cũng biết vậy."
"Lâm Y đăng trong vòng bạn bè, mình mở một chút là thấy ngay."
Vòng bạn bè quả thật là mạng lưới tin tức nhanh nhất quả đất.
Thấy Hàn Phi Nhứ ngoại trừ hơi ngạc nhiên vì cái gì cô ấy cũng biết cũng không có cảm xúc gì khác, Thẩm Tang Lạc xê dịch người sát vào cô một chút: "Cậu cũng quen Lâm Y đấy, cậu biết không?"
Hàn Phi Nhứ trợn trừng mắt, rất rõ ràng tỏ vẻ cô không biết.
"Đến mình mà Lâm Y cũng biết?" Wow, cô ấy thật sự rất lợi hại đó.
Lâm Y vào nghề sớm hơn Diệp Minh Tâm một năm, lớn hơn Diệp Minh Tâm ba tuổi, Hàn Phi Nhứ biết tên Lâm Y, thường xuyên nhìn thấy trên TV, nhìn thấy poster quảng cáo hình Lâm Y trên đường nhưng chưa xem qua các tác phẩm của cô ấy, ấn tượng cuối cùng của cô về Lâm Y chính là khi Lâm Y đi nước ngoài, chuẩn bị tiến ra thị trường Âu Mỹ.
Thẩm Tang Lạc bổ sung: "Thị trường Âu Mỹ đã sớm mở ra, hầu hết thời gian cô ấy đều ở nước ngoài, thời gian về nước rất ít, chỉ có một lần là mười hai năm trước kinh tế Âu Mỹ bị suy thoái, cô ấy về nước phát triển hai năm, hai năm sau lại đi rồi, lần này đúng lúc cô ấy về nước, mời cô ấy làm khách mời một phen, nhân khí bộ phim của các cậu sẽ được nâng lên một tầng."
"Mình nghe nói có khả năng lần này cô ấy trở về sẽ không đi nữa, mức phát triển của người Châu Á ở Âu Mỹ quá thấp, nữ số một cơ bản không có khả năng, nữ số hai đều là lông phượng sừng lân, cô ấy được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất ở giải Oscar, nhưng cuối cùng tác phẩm đoạt giải lại là phim Tây Ban Nha, cô ấy cũng hơi nản lòng thoái chí, thế nên chuẩn bị về nước chuyển mình."
Thẩm Tang Lạc híp mắt lại: "Chắc là muốn chuyển mình thành nhà sản xuất và đạo diễn, cậu cũng biết ngành diễn viên này phát triển đến trình độ này của cô ấy đã là hết cỡ, không còn không gian khác để phát triển nữa, đổi sang ngành sản xuất cũng để thử thách cuộc sống một chút."
Hàn Phi Nhứ ngạc nhiên nửa ngày: "Chuyện đó cũng là cậu biết trong vòng bạn bè à?"
"Làm gì có, đấy là chính miệng Lâm Y nói với mình."
Hàn Phi Nhứ càng sửng sốt hơn: "Cậu cũng quen Lâm Y?".
Hàn Phi Nhứ dừng biểu cảm chưa kịp cười lại, sau đó cô thay đổi gương mặt, nghiêm khắc nói với Y Y: "Thật quá đáng!"
Diệp Minh Tâm âm thầm phụ họa, không sai, đúng là rất quá đáng.
"Sao lại có thể làm cái trò cởi qu@n trước mặt phụ huynh như thế chứ?"
Diệp Minh Tâm: "..."
Chẳng lẽ lúc không có ai là có thể cởi qu@n à?
Y Y lớn lên giống như thiên sứ bước ra từ trong tranh nên khi bị cô bé tủi thân nhìn, Hàn Phi Nhứ cảm thấy tim mình mềm nhũn: "Mẹ, không phải con cố ý."
Hàn Phi Nhứ vừa nghe lập tức phản đối, cô chớp mắt, nhìn về phía Diệp Minh Tâm: "Không cố ý à, nếu không phải cố ý, vậy tha cho con bé đi, chắc là trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi."
Diệp Minh Tâm hận rèn sắt không thành thép nhìn cô: "Con bé nói không cố ý là em tin? Lúc ấy con bé vô tình chạm vào làm rớt quần bạn học, nhưng con bé một vừa hai phải còn kéo quần xuống, lại còn cố tròng lên đầu bạn học, cái này không phải ngoài ý muốn.
Đây là video, bằng chứng vững như bàn thạch, em xem đi."
Hàn Phi Nhứ hồ nghi nhìn Y Y, người sau lại cúi đầu, làm bộ dạng trẻ con chịu ngược đãi, cô đi qua ngồi bên cạnh Diệp Minh Tâm, xem chị dùng máy tính mở video lên.
Video trực tiếp nhảy đến lúc bọn trẻ lớp Y Y lên sân khấu, một đám ong mật nhỏ bụ bẫm dũng mãnh lên sân khấu, Hàn Phi Nhứ lộ ra vẻ mặt si mê: "Đáng yêu quá đi, Y Y là chú ong mật nhỏ nào thế?"
Diệp Minh Tâm chỉ phông nền phía sau: "Con bé là đóa hoa màu hồng kia."
Màn biểu diễn tài năng này là ca múa kịch, các chú ong mật nhỏ vừa nhảy vừa hát, đóa hoa lại không động đậy, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, chờ ong mật nhỏ vây quanh mình, sau đó bắt đầu lấy mật.
Tuy là con của hai diễn viên nhưng Y Y hoàn toàn không kế thừa tài năng diễn thiên phú của hai người, cô bé hát không hay, kỹ thuật diễn lúng túng, đọc thơ diễn cảm cũng có thể quên từ, cô giáo cũng không có biện pháp đành phải để Y Y thành bối cảnh phông nền, phải biết rằng tim cô giáo cũng rỉ máu chứ, đứa bé xinh đẹp như vậy phải nên đứng ở vị trí chính!
Ngay từ đầu mọi người đều biểu diễn rất tốt, các chú ong mật nhỏ tươi tắn bay tới bay lui trên sân khấu, ong mật nhỏ mặc đồ rất mát, còn đóa hoa không được đãi ngộ tốt như vậy, có cái cánh hoa cực lớn tròng lên đầu, cho dù có mở điều hòa Y Y vẫn cảm thấy nóng, hơn nữa càng nóng càng buồn bực.
Cô bé lợi dụng lúc người khác không chú ý giơ tay vặn vẹo cánh hoa, thả lỏng tóc cho mình, đương nhiên vặn xong cánh hoa cô bé sẽ buông tay, biến cố xảy ra trong nháy mắt này.
Xem trong video là Y Y không cẩn thận đụng vào mông bạn học ong phía trước, có lẽ chiếc mông tròn vo bằng nhung không quá vừa người, vốn đã lỏng lẻo còn bị Y Y chạm vào một cái như vậy liền rớt xuống đất, Y Y bị dọa giật mình, chạy nhanh ngồi xổm xuống, muốn mặc lại mông bằng nhung cho bạn học.
Đúng lúc này nên là ong mật nhỏ lấy mật xong, khi cất cánh về nhà, chú ong mật nhỏ phía trước kia ra sức cất cánh, Y Y lại cầm mông bằng nhung của nó, kéo một cái như vậy rồi mông ong mật rớt ngay xuống dưới, bạn học phía trước cũng bị vướng ngã.
Y Y sợ ngây người, cậu bé cũng sợ ngây người, cậu bé che mông mình lại, khiếp sợ quay đầu, hiện trường lặng ngắt như tờ, không đến hai giây, mắt cậu bé lập tức ngập một tầng hơi nước.
Y Y thấy cậu bé muốn khóc thì lập tức nóng nảy: "Cậu đừng khóc mà, tớ trả lại mông cho cậu."
Cô bé nói chưa dứt lời, đang nói thì cậu bé đã không nhịn được lên tiếng khóc lớn, phụ huynh bên cạnh bắt đầu xôn xao, Y Y luống cuống tay chân đứng tại chỗ, cô giáo chạy lên sân khấu, bên cạnh màn hình có một thân hình màu trắng đứng lên, Hàn Phi Nhứ theo bản năng nhìn sang bên cạnh, không sai, chiếc váy hôm nay Diệp Minh Tâm mặc có màu trắng.
Y Y trợn trừng mắt, vừa thấy mommy cũng lại đây, cô bé vừa lo vừa sợ, xoay người nói với cậu bé: "Được rồi, cậu đừng khóc! Tớ giúp cậu mặc vào!"
Sau đó cô bé đội mông ong mật lên đầu cậu bé.
Sau ba giây yên lặng trôi qua, cậu bé đội mông ong mật kia gào khóc lớn hơn nữa.
Lại xem một lần nữa, Diệp Minh Tâm cảm thấy ngày càng sốt ruột, rốt cuộc là ai dạy con bé cởi qu@n bạn học lại còn đội lên đầu nữa chứ!
Đóng máy tính lại, Diệp Minh Tâm đưa mắt: "Cái này còn nói là không phải cố ý?"
Hàn Phi Nhứ moi hết cõi lòng nửa ngày trời muốn nói lời hay ý đẹp cho con gái: "Nghiêm túc mà nói thứ bị rớt cũng không phải quần mà chỉ là đồ đạo cụ thôi, chị xem thằng bé có mặc quần đùi của nhà trẻ mà, đâu có hở đâu."
"...Nếu hở hết thì bây giờ chị và Y Y đã không ở nhà mà là ở trong nhà người ta khom lưng xin lỗi rồi."
Diệp Minh Tâm quay đầu trách mắng Y Y: "Lúc con khóc, mẹ có cởi qu@n con xuống rồi đội lên đầu con không? Đổi lại tình huống hôm nay một cái, nếu người bị rớt quần là con, đầu sỏ gây tội còn đội quần lên đầu con thì con sẽ nghĩ thế nào?"
Từ lúc giọng điệu Diệp Minh Tâm thay đổi, đôi mắt Y Y đã đỏ lên, cô bé cúi đầu, nước mắt chảy ra từ trong mắt: "Mommy, con xin lỗi."
Thấy thế Diệp Minh Tâm hơi nhẹ giọng lại, nhưng thái độ vẫn không thay đổi: "Người con phải xin lỗi không phải mẹ mà là bạn học của con, hồi sáng mẹ bảo con xin lỗi người ta thì con không chịu.
Buổi chiều mẹ lại đưa con đi lần nữa, lúc này con phải có thái độ nghiêm túc nói xin lỗi người ta biết chưa?"
Giọng Y Y không lớn hơn tiếng muỗi kêu là mấy: "Con biết rồi."
"Ngoại trừ xin lỗi, con còn phải tự tay viết một lá thư xin lỗi nữa, còn phải lấy một món quà của mình mà con thích tặng cho người ta, nhớ kỹ, nhất định phải là đồ con thích, chuyện con đã làm sai là không tôn trọng bạn học của con, làm tổn thương lòng tự trọng của bạn ấy nên phải chịu trừng phạt."
Y Y lau đôi mắt, cô bé hít mũi, ngẩng đầu lên: "Mommy, con tặng bé thỏ trắng cho cậu ấy được không?"
Bé thỏ trắng là một bộ trang trí bằng nhựa mà Y Y cực kỳ thích, mới vừa về nước năm nay, Dư Thính Tuyết tặng cái này cho cô bé coi như quà gặp mặt.
Y Y bừa đủ loại kiểu dáng bé thỏ trắng đầy phòng, theo như cô bé nói thì cô bé đi đến đâu cũng có thể chào hỏi bé thỏ trắng.
Diệp Minh Tâm vui mừng cười rộ lên, cô mang Y Y lại đây, để cô bé ngồi lên đùi mình: "Biết sai là tốt, không phải con có tận sáu bé thỏ trắng sao? Đưa cho cậu bé ba con, mình giữ lại ba con, như vậy các con đều có bé thỏ trắng.
Thấy con tặng bé thỏ trắng mình thích nhất cho bạn ấy, nhất định bạn ấy sẽ tha thứ cho con."
Cảm xúc trên mặt cô bé sáu tuổi Y Y rất nhanh đã bình tĩnh lại, Diệp Minh Tâm bỏ cô bé ra, để cô bé tự đi chơi, Y Y vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Bà Lý ơi, bút sáp của con ở đâu vậy ạ?"
Dì Lý vội vàng dịch nửa thân hình từ trong bếp của mình ra: "Ở trên lầu đó, muốn bà lấy cho con một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh không?"
"Được ạ được ạ!"
Con trẻ phạm sai lầm là đương nhiên, tính cách còn non nớt sẽ luôn có nhiều lựa chọn sai lầm trên con đường trưởng thành, nhiệm vụ của người lớn là chỉ ra rõ ràng khi chúng mắc lỗi, sau đó giúp chúng sửa chữa.
Y Y quỳ gối trên thảm, đang tự hỏi nên vẽ thiệp chúc mừng như thế nào, ánh mắt Diệp Minh Tâm nhìn cô bé rất dịu dàng, đã không còn bộ dạng nghiêm khắc và điềm tĩnh vừa rồi nữa.
Cảm thấy được người bên cạnh đang nhìn mình, Diệp Minh Tâm xoay người, phát hiện vẻ mặt Hàn Phi Nhứ chực khóc lã chã.
Diệp Minh Tâm: "...Em làm sao vậy?"
Hàn Phi Nhứ thở dài: "So với chị thì đúng là em chẳng đủ một tiêu chuẩn làm mẹ nào."
Diệp Minh Tâm nhướn mày: "Em nói như vậy là bởi vì em không nhớ rõ, em có biết hồi trước em dạy Y Y làm sao không?"
"Em dạy làm sao?"
Nhắc lại chuyện quá khứ, Diệp Minh Tâm lắc đầu: "Lúc Y Y phạm lỗi khóc rống lên, em đứng bên cạnh con bé, mặt vô cảm nhìn con bé, lúc chờ con bé khóc đủ rồi tới tìm em, em cũng không ôm con bé, chỉ biết lạnh lùng hỏi một câu, biết sai rồi à?"
"Con bé nói biết sai rồi, em còn muốn hỏi con bé đến cùng là sai chỗ nào, cuối cùng sau khi đợi con bé nói ra lỗi sai em vẫn mặc kệ nó, để con bé lau nước mắt trên mặt đi, chờ con bé hoàn toàn bình tĩnh lại, không hề khóc cũng không hề cảm thấy tủi thân, em mới có thể bế con bé lên, dịu dàng giảng đạo lý cho nó."
Hàn Phi Nhứ: "..." Đáng sợ đến thế à!
"Cho nên chị như bây giờ đều học từ chỗ đó của em.
Tuy đều nói muốn nuôi dạy con gái tốt, nhưng nuôi dạy tốt cũng không có nghĩa là cưng chiều, thời gian chúng ta có thể làm bạn con bé chỉ có trước năm mười tám tuổi, chờ con bé lên đại học, con đường tương lai phải để con bé đi một mình rồi." Diệp Minh Tâm nhẹ nhàng cười nói: "Tuy không thể làm bạn con bé, nhưng chúng ta có thể dạy cho con bé làm sao để lựa chọn con đường chính xác, Y Y rất thông minh, tương lai con bé và thêm vào hai người chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ càng sáng lạn."
Diệp Minh Tâm nói lời này, khí chất cả người đều khác thường, thân phận hiện tại của chị là mẹ, mỗi một câu chị nói đều toát ra mỗi một phần suy nghĩ, tất cả đều nghĩ cho con gái mình, hơn nữa giữa những hàng chữ ấy lại nói đến cuộc sống của ba người.
Các cô là một nhà ba người.
Đột nhiên Hàn Phi Nhứ nhận thức vô cùng rõ ràng điểm này, hai người các cô là người thân nhất với cô bé ở trên đời này.
Nếu có thể sống như vậy cả đời thì hình như cũng không tồi.
Ánh mắt Hàn Phi Nhứ hơi xa xôi, Diệp Minh Tâm không nhìn thấy, chị đứng dậy: "Chị đi gọi điện thoại cho Tề Vũ, Y Y bên này vừa xảy ra chuyện, chị quên thông báo cho bọn họ một tiếng, hoạt động buổi chiều chị cũng không đi, lúc đó còn phải áp giải Hàn Niệm Y đi xin lỗi bạn học nữa."
"Nói như kiểu muốn đưa Y Y đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên vậy, chị mau đi đi, để em trông con bé."
Bây giờ Y Y đã hoàn toàn quên mình đang viết thư xin lỗi, toàn bộ lực chú ý của cô bé đều đắm chìm vào niềm vui vẽ tranh thật đẹp rồi, tuy bức tranh của cô bé vẫn thảm không nỡ nhìn.
Hàn Phi Nhứ chưa từng xuất hiện trước các vị phụ huynh, tạm thời cô cũng không muốn xuất hiện, sau này nếu có biến cố gì thì để sau này nói.
Hai giờ chiều, chờ Y Y ngủ trưa dậy, Diệp Minh Tâm liền đưa cô bé xuất phát, Y Y ngồi trên ghế phụ, ôm trong tay một hộp quà vuông vức, trên hộp còn thắt một cái nơ bướm thật to.
Tiễn hai người đi rồi, Hàn Phi Nhứ lại vào trong nhà, bắt đầu học lời thoại, không bao lâu nữa《 Phượng trở về 》 sẽ bắt đầu quay, cô phải học thuộc lời thoại mới được.
《 Phượng trở về 》lấy cuộc đời của Đức phi làm chủ tuyến, mở đầu là Hoàng đế Khang Hi năm thứ mười hai tuyển tú, Ô Nhã Doanh Tụ, cũng chính là Đức phi tương lai, nhà nàng làm lễ cập kê rất keo kiệt, không mấy người khách tới, lễ vật cung phụng cũng đều là bánh mì nên không được để lên mặt bàn, trái ngược hoàn toàn là gia đình Quách Lạc La, bọn họ cũng cử hành lễ cập kê cho đại tiểu thư Văn San, người đến người đi khiến trong viện kín hết chỗ, phu nhân Cáo Mệnh và Quận Chúa của huyện cũng tới, Văn San ngồi ở trong khuê phòng, đang chọn lựa trang sức hôm nay muốn đeo.
Doanh Tụ sinh cùng một ngày với Văn San, nhưng cùng ngày không cùng số, sau khi lễ cập kê trôi qua, hai người đều đi tham gia tuyển tú, khi ở Trữ Tú Cung, Văn San biết Doanh Tụ sinh cùng ngày với mình, hơn nữa nhìn nàng ta lớn lên còn xinh đẹp hơn mình nên không có hảo cảm với nàng ta, sau đó Văn San thành cung phi, Doanh Tụ lại bị chỉ định đến làm cung nữ cho Quý Phi, cuộc gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người biến mất.
Bốn năm sau, Văn San vất vả tấn phong trở thành Nghi tần, lên làm chủ một cung, nhưng nàng ta chưa vui mừng được bao lâu đã nghe nói Doanh Tụ được tấn phong vượt cấp, từ cung nữ lên thành Quý nhân, lại còn có thai, Văn San làm sủng phi bốn năm vẫn không có động tĩnh, thế mà Doanh Tụ chỉ thị tẩm một lần lại có thai ngay, còn đoạt lấy sự nổi bật của nàng ta, bắt đầu từ đây Văn San coi Doanh Tụ như cái đinh trong mắt, cả đời không qua được mắt nàng ta.
Giai đoạn trước Diệp Minh Tâm diễn Doanh Tụ là một đóa hoa trắng, không muốn gây sự với ai, chỉ yên lặng làm việc của mình, sau đó cung nữ thân thiết với nàng nhất lại chết không rõ ràng, trời chưa sáng đã bị một cái chiếu bao lấy rồi ném tới bãi tha ma.
Doanh Tụ lúc này mới hiểu ra, im lặng chỉ có một kết cục, đó là không được chết tử tế.
Hàn Phi Nhứ nổi hứng, đóa hoa trắng phiên bản Diệp Minh Tâm sẽ như thế nào nhỉ?
Cô dùng bút highlight đánh dấu lời thoại, khi học lời thoại cô chỉ đọc những dòng tô cô rồi lật lại kịch bản muốn nhìn lời thoại của Diệp Minh Tâm một chút.
Ngoại trừ tập đầu tiên cô và Diệp Minh Tâm có vai diễn đối địch, gần sáu tập sau đó cảnh quay của các cô đều không gặp nhau, cô là vai phụ, đa số thời điểm đều diễn cùng với hoàng đế, mà Diệp Minh Tâm vẫn luôn ở cùng Quý Phi, diễn vai đối địch với Hoàng Hậu.
Người diễn vai Quý Phi Đông Giai là Ân Gia Hà, còn người diễn vai Hoàng hậu Hách Xá Lí là Lâm Y.
Cuộc đời của Hoàng hậu Hách Xá Lí siêu ngắn, bởi vì khó sinh nên chết vào thời vua Khang Hi năm thứ mười ba, mới vừa vào tập một Hoàng hậu tỏ ra bộ dạng nhu nhược, tuy nhu nhược nhưng lại là cung tần xinh đẹp nhất trong số các phi tần, mẫu nghi thiên hạ bậc nhất, lúc nàng ấy ở đây, hậu cung an ổn bình yên, nàng ấy vừa chết, bất kể là hậu cung hay triều đình đều bắt đầu nâng cao sóng ngầm, mỗi người đều nhìn chằm chằm vị trí Hoàng Hậu, cũng ngắm vào ngôi Thái Tử nhỏ tuổi.
Suất diễn của Lâm Y tổng cộng có ba tập, xem như khách mời hữu nghị, tác dụng của nàng ấy chỉ có hai điều, một là trở thành vầng trăng sáng trong lòng Khang Hi, mỗi khi có hậu phi Lâm Yêu, ông ta đều sẽ lấy tranh vẽ Hoàng hậu ra, đau buồn nhìn ngắm, cảm khái tại sao nàng ấy lại chết sớm như vậy.
Thứ hai là mai phục phục bút, để nàng ấy tự nhận ra Doanh Tụ không phải người bình thường, tính cách Doanh Tụ cũng nhu nhược rất giống nàng ấy, còn tốt hơn so với nàng ấy nữa, nói không chừng tương lai sẽ gặp được cơ hội lớn.
*Mai phục phục bút: đem sự kiện vốn có thể để dành sau này kể ngược lại mà kể ra theo trật tự thời gian của cốt truyện.
Phục bút có ý nghĩa dự báo tốt hay xấu, ám chỉ một quan niệm định mệnh.
Nếu chỉ đọc kịch bản mà không đọc lịch sử sẽ rất dễ dàng xem kịch bản này thành tác phẩm ngôn tình, nhưng chỉ có một thần thiếp thực sự thích Hoàng đế là Quý phi Ôn Hi.
Tất cả những người khác đều có mục tiêu lớn, hoặc là muốn phấn đấu thành Hoàng Hậu hay làm Thái Hậu, cũng có thể muốn trở thành Hoàng Thái Hậu, tóm lại Hoàng đế chỉ là ván cầu để các nàng nỗ lực phấn đấu mà thôi.
Đã quá muộn để học lịch sử, Hàn Phi Nhứ đành phải tìm một người trợ giúp.
Khi chỉ số thông minh còn chưa bị lật xe, Thẩm Tang Lạc chính là một quyển bách khoa toàn thư thứ thiệt, dù là chính sử hay dã sử, không có cái gì mà cô ấy không biết, đi theo trưởng khoa Thẩm học một khóa lịch sử, Hàn Phi Nhứ được lợi không ít.
Lên lớp xong, Thẩm Tang Lạc vừa li3m kem vừa nói: "Nghe nói con gái cậu lột quần bạn học."
Hàn Phi Nhứ đang tiêu hóa chuyện lịch sử ngày xưa vừa được nghe, nghe vậy cô thắc mắc: "Sao cậu lại biết?"
"Mẹ của Diệp Minh Tâm đã đăng trong vòng bạn bè, có hình có chân tướng."
"Y Y đã biết sai rồi, con bé đã cống hiến bé thỏ trắng mà nó thích nhất ra, cậu quay đầu lại thấy con bé cũng đừng nhắc lại chuyện này, làm tổn thương lòng tự trọng của nó."
Thẩm Tang Lạc hừ một tiếng: "Mình là người không đúng mực như vậy à."
Ở bên ngoài cô ấy là trưởng khoa Thẩm khôn khéo tài năng, mặc quần áo trang điểm không hề cẩu thả, còn ở nhà cô ấy là Thẩm Tang Lạc đầu bù tóc rối, nghe nói Hàn Phi Nhứ muốn đến đây cô ấy cũng chưa tẩy trang mặt, cứ để như vậy ra mở cửa.
Nghe xong một khóa học lịch sử, cuối cùng Hàn Phi Nhứ cũng chú ý tới một mớ hỗn độn dưới đất, túi đồ ăn nhanh mang biểu tượng Golden Arch, ly trà sữa bị bóp nát mới uống xong, còn có thùng rác vô ý đánh đổ, bên trong là vỏ hạt mắc ca đầy đất.
Hàn Phi Nhứ suy sụp nói: "Sao cậu không thể dọn dẹp một chút phòng của cậu rồi thuận tiện dọn dẹp luôn bản thân mình đi?!"
Thẩm Tang Lạc bất chấp tất cả làm tổ trên sô pha, ăn xong kem, cô ấy lại thuận tay ném túi kem đóng gói lên bàn trà, sau đó vớt kịch bản Hàn Phi Nhứ mang đến lên, một bên xem, một bên không chút để ý trả lời cô: "Gấp cái gì, mình đã đặt dịch vụ dọn nhà cả năm nay rồi, mỗi tuần dì đều tới dọn dẹp một lần, dơ cũng chỉ dơ có một hai ngày thôi."
Như vậy à.
Hàn Phi Nhứ hỏi cô ấy: "Thứ mấy dì tới?"
Thẩm Tang Lạc: "Thứ sáu."
Hàn Phi Nhứ: "...Nhưng mà hình như hôm nay là thứ bảy."
Thẩm Tang Lạc nâng mắt lên, yên lặng nhìn cô vài giây rồi mới hỏi: "So (Tiếng Anh), thứ bảy thì sao?"
Trưởng khoa Thẩm, cậu không hổ là trưởng khoa, về hiệu suất biến chỗ người ở thành ổ heo, người khác có lái Maserati cũng không đuổi kịp!
Ba ngày không gội đầu, đầu tóc Thẩm Tang Lạc vừa xù vừa rối, cô ấy sờ s0ạng trên bàn trà nửa ngày, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy một sợi dây chun trong cốc nước dùng một lần, trên sợi dây chun còn dính đầy nước, cô ấy không thèm để ý lắc lắc vài cái, sau đó cột tóc lại.
Bỏ kịch bản xuống, Thẩm Tang Lạc quay đầu, thấy bạn thân có vẻ mặt khó có thể tin được nhìn mình.
Thẩm Tang Lạc không thèm để ý: "Đây là hai mặt của dân làm văn phòng đấy, sao, chưa thấy qua bao giờ à?"
Hàn Phi Nhứ trả lời rất thành thật: "Đúng vậy, chưa thấy qua bao giờ."
"90% con gái sống một mình đều sống như vậy, ngày thường mệt muốn chết, về nhà mình không thể thả lỏng một chút à?"
Hàn Phi Nhứ cạn lời, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó: "Nếu không mình chụp cho cậu một tấm ảnh, lấy bối cảnh là bàn trà này, không phải cậu không muốn để Giang Linh Nhạn lì lợm la li3m cậu sao, đưa ảnh chụp cho chị ấy, mình bảo đảm chị ấy không bao giờ tìm đến cậu nữa."
Không chút suy nghĩ, Thẩm Tang Lạc phun ra hai chữ: "Không cần!"
Hàn Phi Nhứ vui vẻ: "Có ý tốt như vậy tại sao lại không cần, cậu sợ chị ấy thật sự không tới tìm cậu nữa à?"
Biểu cảm Thẩm Tang Lạc cứng đờ, bịt tai trộm chuông nói sang chuyện khác: "Thứ mấy cậu vào tổ quay?"
"Thứ tư, chụp xong kỳ cuối là đi ngay, Y Y đi vào ngày mốt, vừa lúc trước khi đưa con bé đến sân bay chúng mình có thể đi chụp kỳ thứ ba."
Thẩm Tang Lạc gật đầu: "Nghe nói Ân Gia Hà tham gia kỳ thứ ba, cố lên, cô ta là một đối thủ mạnh đấy."
Hàn Phi Nhứ buồn bực: "Cậu nghe nói ở đâu vậy?"
"Vòng bạn bè, Dư Thính Tuyết phát ba tin liên tiếp về《 Tôi là diễn viên chính 》, sao mình có thể không biết được."
Có Diệp Minh Tâm phân tích nên Hàn Phi Nhứ cũng chưa xem Ân Gia Hà là đối thủ cạnh tranh của mình, hơn nữa cô rất thích Ân Gia Hà, rất ngoan ngoãn yên tĩnh hơi giống em Lâm.
Hàn Phi Nhứ đá dép lê xuống, ngồi xếp bằng trên sô pha: "Quay chụp kỳ cuối phải đi Bắc Ảnh, cũng không biết Giang Linh Nhạn muốn làm gì, hai lần trước chị ấy lăn chúng mình quá sức, chắc lúc này cũng sẽ không nương tay đâu.
Bây giờ mình đang nghi ngờ chị ấy muốn để chúng mình mất mặt trước một đám sinh viên."
Thẩm Tang Lạc vui sướng cười hai tiếng khi thấy người gặp họa: "Các cậu đều đã mất mặt trước nhân dân cả nước rồi, còn sợ mất mặt trước mấy mấy đứa sinh viên quèn sao.
Mình xem tiết mục rồi, hóa trang không tồi nha, em út Sơn Đông hả?"
Hàn Phi Nhứ liếc mắt lạnh lùng nói: "Còn không phải nhờ người yêu cũ của cậu ban tặng à?"
"..." Thẩm Tang Lạc bị nghẹn lại, phát hiện cái đề tài này sẽ luôn vô tình hay cố ý dẫn đến nhân tố nguy hiểm phía trên, lần thứ hai cô ấy nói sang chuyện khác: "Nghe nói cậu cùng Diệp Minh Tâm diễn cái phim truyền hình kia, Lâm Y cũng làm khách mời."
Hàn Phi Nhứ thật sự kinh ngạc: "Sao cái gì cậu cũng biết vậy."
"Lâm Y đăng trong vòng bạn bè, mình mở một chút là thấy ngay."
Vòng bạn bè quả thật là mạng lưới tin tức nhanh nhất quả đất.
Thấy Hàn Phi Nhứ ngoại trừ hơi ngạc nhiên vì cái gì cô ấy cũng biết cũng không có cảm xúc gì khác, Thẩm Tang Lạc xê dịch người sát vào cô một chút: "Cậu cũng quen Lâm Y đấy, cậu biết không?"
Hàn Phi Nhứ trợn trừng mắt, rất rõ ràng tỏ vẻ cô không biết.
"Đến mình mà Lâm Y cũng biết?" Wow, cô ấy thật sự rất lợi hại đó.
Lâm Y vào nghề sớm hơn Diệp Minh Tâm một năm, lớn hơn Diệp Minh Tâm ba tuổi, Hàn Phi Nhứ biết tên Lâm Y, thường xuyên nhìn thấy trên TV, nhìn thấy poster quảng cáo hình Lâm Y trên đường nhưng chưa xem qua các tác phẩm của cô ấy, ấn tượng cuối cùng của cô về Lâm Y chính là khi Lâm Y đi nước ngoài, chuẩn bị tiến ra thị trường Âu Mỹ.
Thẩm Tang Lạc bổ sung: "Thị trường Âu Mỹ đã sớm mở ra, hầu hết thời gian cô ấy đều ở nước ngoài, thời gian về nước rất ít, chỉ có một lần là mười hai năm trước kinh tế Âu Mỹ bị suy thoái, cô ấy về nước phát triển hai năm, hai năm sau lại đi rồi, lần này đúng lúc cô ấy về nước, mời cô ấy làm khách mời một phen, nhân khí bộ phim của các cậu sẽ được nâng lên một tầng."
"Mình nghe nói có khả năng lần này cô ấy trở về sẽ không đi nữa, mức phát triển của người Châu Á ở Âu Mỹ quá thấp, nữ số một cơ bản không có khả năng, nữ số hai đều là lông phượng sừng lân, cô ấy được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất ở giải Oscar, nhưng cuối cùng tác phẩm đoạt giải lại là phim Tây Ban Nha, cô ấy cũng hơi nản lòng thoái chí, thế nên chuẩn bị về nước chuyển mình."
Thẩm Tang Lạc híp mắt lại: "Chắc là muốn chuyển mình thành nhà sản xuất và đạo diễn, cậu cũng biết ngành diễn viên này phát triển đến trình độ này của cô ấy đã là hết cỡ, không còn không gian khác để phát triển nữa, đổi sang ngành sản xuất cũng để thử thách cuộc sống một chút."
Hàn Phi Nhứ ngạc nhiên nửa ngày: "Chuyện đó cũng là cậu biết trong vòng bạn bè à?"
"Làm gì có, đấy là chính miệng Lâm Y nói với mình."
Hàn Phi Nhứ càng sửng sốt hơn: "Cậu cũng quen Lâm Y?".
Danh sách chương