Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu nhìn Lục Nan, lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, rơi trên mái tóc và lông mày người đàn ông.
Khiến cho người đàn ông vốn đã toả sáng rực rỡ nay lại càng thêm chói mắt.
Lục Nan nói: "Nếu như em cảm thấy tôi rất tốt, vậy thì tôi là vì em mới trở nên tốt như vậy."
Vậy nên thật ra những lời Trần Tu nói trước đây cực kỳ đáng tin cậy.
Nhà người ta là con dâu nuôi từ bé, còn Lâm Dữ Hạc thật sự là ca ca nuôi từ bé.
Lâm Dữ Hạc khịt mũi.
Ánh mặt trời quá đẹp, đến nỗi soi rõ một tầng nước mỏng nổi lên trong mắt cậu.
Mọi người đều biết Lục tổng lạnh lùng, nghiêm khắc, trước giờ không bao giờ nói lại một câu đến hai lần, nhưng chỉ có Lâm Dữ Hạc mới thấy được một mặt ôn nhu, kiên nhẫn, không ngại phiền nói lại một lần nữa của ca ca.
Lâm Dữ Hạc nhớ tới Phương Tử Thư từng nói với cậu—— "Chắc chắn Lục tổng yêu anh chết đi được."
Lại nhớ tới Lục Anh Thuấn từng nói: "Người có thể ảnh hướng tới anh cả chỉ có mình anh."
Cậu nhớ tới rất nhiều rất nhiều người đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp nói với cậu.
Yêu là không thể giấu, yêu một người chính là muốn đối xử tốt với họ, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Giống như ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu sáng này.
Quang minh chính đại, thẳn thắn vô tư.
Lâm Dữ Hạc không biết nên trả lời anh thế nào, lời nói như kẹt lại giữa đầu môi, cuối cùng tất cả lời muốn nói đều hoá thành một tiếng.
"Ca ca."
Là ca ca cậu bắt đầu quên lãng từ năm sáu tuổi nhưng chưa từng mất đi.
Ngay sau đó, trước mắt cậu tối lại, trên môi bỗng trở nên ấm áp.
Ánh mặt trời bị người đàn ông cúi đầu trước mặt che khuất, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Dữ Hạc được mặt trời của mình chiếu rọi.
Gió núi thanh mát, như thể ngay cả nụ hôn trong núi rừng cũng trở nên thanh ngọt lạ thường.
Dưới sự bảo vệ của Lục Nan, Lâm Dữ Hạc trèo lên một tảng đá lớn cao hơn người trưởng thành ở bên cạnh, sau đó tìm một vị trí bằng phẳng trên đỉnh ngồi xuống, Lục Nan cũng giẵm lên chỗ lõm của tảng đá xoay người ngồi xuống, hai người vai kề vai, cùng nhau nhìn về cảnh núi rừng tươi đẹp phía xa xa dưới chân mình.
Lâm Dữ Hạc lấy ra một chiếc camera từ trong balo.

Lần này ngoài việc leo núi cầu phúc ra, cậu cũng muốn chụp một ít ảnh để lấy tài liệu làm video.
Vì để tiết kiệm thể lực mà trong quá trình leo núi, Lâm Dữ Hạc sử dụng máy quay cầm tay nhỏ tiện lợi, bây giờ đã tới đỉnh núi, cậu lấy camera ra.
Kết quả chưa chụp được mấy tấm, khi Lâm Dữ Hạc đang cân nhắc xem có nên chụp ảnh chung của hai người hay không thì trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện tiếng vù vù của động cơ cơ học.

Lâm Dữ Hạc nhìn lên thì thấy một chiếc flycam bay lơ lửng không xa trên đầu mình, vừa vặn chấm đèn đỏ trên đó loé lên một cái.
Hoàn hảo bắt được chính diện mặt cậu khi cậu ngẩng đầu lên.
Lâm Dữ Hạc nghiêng đầu thì thấy điều khiển trong tay Lục Nan.
"Ca ca?"
"Dùng cái này quay toàn cảnh khá tiện." Lục Nan nói.
Anh lấy điện thoại có liên kết bluetooth với flycam, trên màn hình vừa vặn đang hiển thị hình ảnh vừa chụp chung của hai người.
Tiện chụp toàn cảnh, càng tiện chụp người trong lòng.
Thấy Lâm Dữ Hạc cứ nhìn chằm chằm máy điều khiển trong tay mình, Lục Nan hỏi: "Em muốn thử không?"
Trong tay Lâm Dữ Hạc đang cầm camera cầm tay, nhưng lòng cậu đã hoàn toàn đặt trên flycam.
Ai làm nhϊếp ảnh mà không muốn được thử chụp ảnh trên không chứ? Cho dù là người yêu thích nghiệp dư như Lâm Dữ Hạc cũng khó mà chống lại được sức quyến rũ của toàn cảnh.

Điều khiển flycam không hề khó, lúc bắt đầu khi Lâm Dữ Hạc vừa mới nhận lấy điều khiển, flycam còn hơi rung lắc, nhưng rất nhanh sau đó đã ổn định trở lại.
Flycam bay cao dần, bắt trọn lấy núi rừng và suối nước, lưu lại cảnh sắc hùng vĩ.
Cũng ghi lại cảnh tượng hai người đang sát cánh bên nhau ở nơi cao nhất.
Bọn họ ngồi trên tảng đá lớn ở đỉnh núi hơn hai tiếng mới quay về, hai người dẵm lên con đường mòn, tới cây thông cổ thụ ở bên kia của núi Bạch Sơn.
Cây thông đã lớn tuổi, thân cây to đến mức ba người ôm mới hết, ở chỗ thấp trên thân cây buộc vô số những dải lụa đỏ, tất cả đều là của những người tới cầu phúc buộc lên.
Người tới cây thông ở bên này rõ ràng nhiều hơn nhiều so với bên có tảng đá, mọi người cùng xếp lại thành một đội ngũ không ngắn không dài.

Hai người xếp hàng một lúc mới tới lượt, họ cùng nhau tiến lên phía trước, buộc dải lụa đỏ lên.
Gió mát thoảng qua, thổi dải lụa đỏ phất phơ bay lên.
Trên dải lụa đỏ là dòng chữ do chính Lâm Dữ Hạc viết, một mặt là "bình an", một mặt là "vui vẻ" .
Bình an, vui vẻ.
Nguyện vọng đơn giản nhất, cũng là lời chúc xa xỉ nhất.
Buộc dải lụa đỏ xong, hai người bắt đầu chuẩn bị xuống núi.

Tuy bên cạnh cây thông cổ thụ còn người đang xếp hàng, nhưng về tổng thể lượng người không nhiều, lúc này đoạn đường đá dài trên đường xuống núi vẫn chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhìn, từ góc độ này vẫn có thể nhìn thấy cây thông cổ thụ cao lớn ở phía xa xa cùng với sắc đỏ phấp phới đang lay động trong gió.
"Trước đây em luôn nghĩ...." Cậu đắn đo, nói: "Nghĩ rằng ngày lễ, ngày kỉ niệm, các loại nghi thức đều chẳng có ý nghĩa gì."
"Có lẽ có lúc em sẽ đi tham dự, nhưng có tham dự hay không hình như cũng chẳng có gì khác biệt đối với em."
Lục Nan cùng cậu bước trên con đường đá trống trải không thấy tận cùng, lắng nghe cậu giãi bày.
"Bây giờ thì sao?" Lục Nan hỏi.
Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi.
"Bây giờ em bắt đầu thấy, hình như bản thân từ "ý nghĩa" này đã chẳng có ý nghĩa gì."
Mặc dù trải nghiệm say rượu tối qua khiến Lâm Dữ Hạc nhớ lại vô cùng xấu hổ, nhưng thật ra trong đó có một câu nói khá đúng.
Tối qua khi lấy camera ra, cậu nói với Lục Nan muốn lưu giữ ký ức chung của hai người.
Đời người là hữu hạn, chỉ mãi đuổi theo "ý nghĩa" sẽ khó tránh khỏi có chút quá trống rỗng.

Thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại, thứ thật sự làm lên cuộc đời hoàn toàn là vô vàn những đoạn ký ức nho nhỏ.
Lâm Dữ Hạc nói: "Cho dù đã làm gì thì những điều ấy cũng đã tạo nên em của hôm nay.

Hình như em đã quá theo đuổi ý nghĩa mà bỏ lỡ rất nhiều điều."
"Giống như suy nghĩ quá nhiều cho tương lai, ngược lại càng khiến em lơ là hiện tại."
--
Nếu cứ mãi lo lắng về tương lai sẽ chỉ luôn là công dã tràng.
Ngón tay buông thõng bên cạnh người cậu bỗng nóng lên, ngay sau đó liền bị lòng bàn tay ấm áp khô ráo của người đàn ông nắm chặt lấy.
Lâm Dữ Hạc cười ngại ngùng, nhưng cậu vẫn nói ra.
"Em nói nhiều như vậy thật ra là muốn nói rằng, những chuyện làm cùng ca ca hôm nay rất vui."
Cùng nhau vui vẻ leo núi, cùng nhau vui vẻ chụp ảnh, cùng nhau tạo ra ký ức ở hoàn cảnh xa lạ lại quen thuộc, rất vui vẻ.
Vui vẻ quan trọng hơn ý nghĩa, hôm nay quan trọng hơn ngày mai.
Lâm Dữ Hạc khẽ hít sâu một hơi, nói.
"Vậy nên, sau này em cũng muốn ở bên anh."
Trước khi tới Tứ Xuyên, Lục Nan nói với Lâm Dữ Hạc kế hoạch của năm sau là tới đón Tết ở nông trang ở Boston.

Lục Nan đã từng bước từng bước vẽ lên kế hoạch tương lai có cả Lâm Dữ Hạc của anh, mà hiện tại, cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng có kỳ vọng như thế từ tận đáy lòng mình, đồng thời sẵn sàng thẳng thắn bày tỏ sự kỳ vọng đó.

Cậu nói xong còn hơi xấu hổ, cảm thấy lời mình vừa nói nghe có chút sến súa.
Nhưng người đàn ông nghe thấy lời này của cậu lại bắt đầu nhìn về phía sau hai người, mày anh nhăn lại như thể tâm trạng không tốt lắm.
Lâm Dữ Hạc cũng quay lại nhìn theo nhưng không phát hiện có điều gì bất thường.
Cậu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đằng sau có người." Lục Nan nói.
"Ở đây không tìm được chỗ không có người—— tôi không thể hôn em."
Vậy nên tâm trạng rất kém.
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, cậu muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.
Cậu cứ hết lần này đến lần khác, từ tình cảm tới thân thể, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của người đàn ông một cách chân thật hơn bao giờ hết.
Lâm Dữ Hạc lắp bắp nói: "Vừa, vừa rồi còn chưa hôn đủ sao?"
Trong flycam đều là ảnh hôn nhau của hai người.
Lục Nan lại nói: "Không, không đủ."
Bọn họ càng ngày càng thẳng thắn với nhau không chút vướng mắt.
"Sẽ chỉ luôn muốn hôn."
Trên bậc thang lúc nào cũng có người, cuối cùng hai người đành tìm một dòng suối nhỏ, hai người đi dọc theo dòng suối vào chỗ sâu hơn, hôn nhau dưới sự thấp thoáng của những tảng đá.
Tảng đá đủ để che khuất tầm nhìn của người khác này là do Lâm Dữ Hạc phát hiện ra trước, là cậu chỉ cho Lục Nan nhìn, khi bị người đàn ông kéo tới đó cậu mới chậm chạp nhận ra.
Hình như đây là——
Dâng cơm tận miệng trong truyền thuyết.
Số lần hôn hôm nay đã vượt quá tiêu chuẩn, đến mức hôn xong môi của Lâm Dữ Hạc sưng lên rõ ràng, nhưng không tính là đau.

Gần đây đã rất lâu cậu không còn hiện tượng khô môi nữa, không biết là do tác dụng của son dưỡng môi hay là do người nào đó giúp cậu thấm ướt nó.
Mắt Lâm Dữ Hạc rưng rưng, cậu mơ hồ nghĩ như thế còn cằm thì bị người nọ khẽ nắm.
Cậu nghe thấy lời khen ngợi của Lục Nan.
"Sao em lại giỏi như vậy."
Lâm Dữ Hạc mờ mịt nghĩ tới kỹ năng hôn tệ hại, thậm chí lúc chủ động hiến hôn còn chọc cho Lục Nan bật cười của mình, không hiểu có gì lợi hại ở đây.
"...!Em sao?"
"Ừ."
Giọng người đàn ông trầm thấp từ tính, đầu ngón tay anh khẽ cọ vào vành mắt ẩm ướt của cậu.
"Nghĩ thông suốt được thật nhiều vấn đề một cách thuận lợi như vậy."
Lâm Dữ Hạc chớp mắt để cho tầm nhìn rõ ràng hơn, sau đó cậu nhìn Lục Nan.
Người đàn ông ttuy lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng lại khó giấu được đặc tính nổi bật nhất của bậc phụ huynh.
Cưng chiều, dung túng, cho dù làm gì cũng được anh khen ngợi.
Loại cảm giác này đối với Lâm Dữ Hạc từ lâu đã quen nghe các loại yêu cầu "phải hiểu chuyện" mà nói rất mới lạ.
Cậu khịt khịt mũi, lắc đầu: "Em không giỏi."
Hòm chủ đề đã được mở ra, đồ vật trong đó cũng theo đó mà đổ hết ra ngoài.
Bao gồm cả những bí mật được cất giấu sâu trong tận cùng trước giờ chưa từng thấy.
"Trước đây em luôn hứng thú với môn tâm lý học, cũng rất muốn làm bác sỹ tâm lý giống như mẹ em...!nhưng ngay cả vấn đề của mình em còn không giải quyết được nên rất khó đủ tư cách."
Lâm Dữ Hạ khẽ nói.
Dứt lời, môi cậu bị cọ một cái.
Là Lục Nan dùng ngón cái đè lên môi của cậu.
"Biết có vấn đề là chuyện tốt, giải quyết nó là được."
Đồng tử Lục Nan đen thuần, chăm chú nhìn cậu.
"Mỗi người đều sẽ có nỗi sợ tâm lý riêng, có người sợ tối, có người sợ cô đơn, có người có ba mẹ nóng tính dễ nóng giận, cuối cùng phát hiện bản thân cũng không thể khống chế được mà trở thành người như vậy."
"Không ai là hoàn hảo không tỳ vết, mà mỗi người vẫn phải tiếp tục hoàn thành cuộc sống của mình."
Thầy Lục kiên nhẫn giảng dạy.
"Đừng vì sợ mà không dám tiến lên, như vậy ngược lại sẽ khiến em càng hối tiếc."
Đây là lời anh đã từng nói rất lâu từ trước khi cổ vũ cậu mua ván trượt.
Lâm Dữ Hạc mím môi, cánh môi vừa khẽ nhúc nhích đã nhẹ bao gọn lấy ngón tay của Lục Nan.
Cậu nghiêng đầu hôn lên thân ngón tay của Lục Nan rồi mới nói nhỏ.
"Cảm giác ca ca làm bác sỹ tâm lý còn giỏi hơn em nhiều."
Ngón tay Lục Nan đè trên cánh môi cậu, anh cúi đầu xuống chạm vào bờ môi mềm mại ấy rồi nói.
"Tôi là học đi đôi với hành."
Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ: "Học?"
Đáy mắt Lục Nan nổi lên ý cười nhàn nhạt.

"Tôi là bệnh nhân đầu tiên của bác sỹ Lâm."
Lâm Dữ Hạc đảo mắt, sau đó cậu mới kịp hiểu ra: "Là, là hồi nhỏ?
"Ừ." Lục Nan trả lời cậu rất dứt khoát: "Em nói lúc nào tôi cũng không chịu cười, rất có thể là do bị bệnh nên đã lấy sách chuyên ngành của mẹ em đuổi theo tôi để đọc, muốn chữa bệnh cho tôi."
Lâm Dữ Hạc: "..."
Hồi nhỏ cậu đã làm những gì vậy?
Cậu không nhịn được giơ tay lên đỡ trán, mu bàn tay lại bị người nọ khẽ hôn lên.

"Nhiệt tình không khác gì đòi tắm cùng tôi tối qua."
"??!"
Lâm Dữ Hạc lại càng kinh ngạc, cậu vô thức vươn tay ra muốn chặn lấy miệng Lục Nan ngăn cản anh tiếp tục nói, nhưng lại bị anh bắt lấy, tiếp tục chứng minh "chỉ muốn hôn" là sự thật.
Cuối cùng Lâm Dữ Hạc chỉ có thể từ bỏ, cam chịu nghĩ rằng.
Hết cách, cậu chạy không thoát.
Cậu hễ nhìn thấy Lục Nan sẽ bất giác chủ động.
Trong quãng đường xuống núi bị trì hoãn tới mấy lần như vậy, thời gian hai người xuống núi gần như lâu hơn cả thời gian lên núi, nếu không phải bọn họ về nhà ăn cơm thì e rằng còn muộn hơn.
Bọn họ đi thẳng về rừng trúc, lúc về đến nhà vừa văn gặp mấy người tới biệt thự tìm Lục Nan.
Người đến là một nhân viên ở nhà máy nước hoa quả.

Tới đây đưa tài liệu giấy cho Lục Nan, tiện thể mang theo một ít sản phẩm tới làm quà tặng.
Người này trông khá trẻ, nhanh nhẹn, tính cách cũng cởi mở, nhìn thấy bọn họ là chủ động nở nụ cười chào hỏi.
"Chúc mừng năm mới các sếp!"
Hai người cũng chào hỏi với cậu ta: "Chúc mừng năm mới."
Trợ lý của Lục Nan cũng đang ở đây, thế nên đồ đạc được kiểm tra một lượt nhanh rồi chuyển vào trong.
Chàng thanh niên đơn giản giới thiệu hộp quà xong, thuận miệng hỏi Lục Nan một câu: "Lần này sếp không chuyển đá nữa ạ?"
Lâm Dữ Hạc ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì hơi bất ngờ.
Đá?
Chàng thanh niên cười nói: "Đá chẳng đáng bao nhiêu tiền! Ở đây chúng ta không sản xuất đá thô, ngọc bích cũng xa, vẫn là lê tuyết tốt...!á á?"
Cậu ta còn chưa dứt lời đã bị trợ lý lôi đi.
Chàng trai và trợ lý ra về, Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Nan nhưng không phát hiện trên gương mặt người đàn ông có gì bất thường.
Nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Lâm Dữ Hạc liếc mắ qua rừng trúc, cậu bỗng nhận ra điều gì đó: "...!Tảng đá anh ấy nói đến là tảng đá em từng khắc hình?"
Lục Nan lại giống như không nghe thấy cậu nói gì, anh kéo cửa ra rồi nói: "Vào thôi, nên ăn cơm rồi."
Lâm Dữ Hạc nghe thấy anh đánh trống lảng lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
Cậu thắc mắc: "Anh chuyển tảng đá đó đi làm gì"
Đông tác của Lục Nan dừng lại, anh trầm mặc nhìn cậu ba giây, sau đó bỗng khom lưng, trực tiếp vác Lâm Dữ Hac lên.
--
"Anh...!?!"
Lâm Dữ Hạc hô lên một tiếng, đất trời bỗng đảo lộn, cậu không thể không ôm chặt lấy lưng của Lục Nan để giữ ổn định.

Cậu vùng vẫy muốn xuống thì phía sau bỗng bị người nọ vỗ một cái.
Tuy cái vỗ không mạnh, nhưng hàm ý của nó lại có chút kỳ diệu khiến cho cả người cậu đều cứng lại.
"Khi đó không chuyển được em đi, chỉ có thể cân nhắc tới việc chuyển đá."
Người đàn ông thoải mái khống chế sự vùng vẫy của cậu, trực tiếp khiêng Lâm Dữ Hạc đi vào trong phòng.
"Có điều bây giờ xem ra, vẫn là chuyển em đi tốt hơn.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện