Bên kia điện thoại lại truyền tới một vài tạp âm nho nhỏ, cuối cùng tụ lại thành một tiếng "tút --" thật dài, sau đó cuộc gọi liền bị ngắt đi.

Qua một lúc lâu sau thì có một cuộc gọi mới gọi tới.

"Xin lỗi anh dâu" Trong giọng nói của Lục Anh Thuấn mang theo chút áy náy: "Điện thoại của em không cẩn thận bị trượt rơi mất nên bị ngắt kết nối."

Cậu ta đắn đo, nói: "Vừa nãy tiếng động hơi to, xin lỗi vì đã làm ồn đến anh."

"Không sao." Lâm Dữ Hạc rất khách khí trả lời một tiếng, hỏi: "Điện thoại không sao chứ?"

"Không sao không sao ạ" Lục Anh Thuấn nói: "Chị họ của em đã về rồi, bây giờ chỉ còn lại em ở Yến Thành, ngày mai..."

Lâm Dữ Hạc nói: "Ngày mai gặp ở cổng Đại học Yến Thành nhé, cậu có tiện tới đó không?"

Nghe thấy cậu nói vậy, dường như Lục Anh Thuấn thở phào một hơi: "Tiện ạ, ở đâu em cũng đi được."

Vừa rồi những lời Lục Kỳ Kỳ nói đều là dùng tiếng địa phương, thấy ngữ khí Lâm Dữ Hạc vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy, Lục Anh Thuấn chỉ cho rằng Lâm Dữ Hạc nghe không hiểu nên mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Lâm Dữ Hạc nghe hiểu hết không bỏ sót một chữ nào, chỉ có điều cậu không biểu hiện ra điều gì khác thường, sau khi hẹn địa điểm và thời gian gặp với Lục Anh Thuấn xong thì cậu mới cúp điện thoại.

Gọi điện xong thì Lâm Dữ Hạc về lại tiệm sách. Vừa rồi cậu đang đọc sách ở trong đó, vì Lục Anh Thuấn gọi tới nên mới ra ngoài.

Trở lại tiệm sách, Lâm Dữ Hạc tiếp tục đọc quyển sách vừa rồi mình chưa đọc xong. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, cậu định đọc đến chập tối rồi sẽ về nhà ăn cơm.

Có điều vừa mới đọc sách xong thì Lâm Dữ Hạc lại nhận được một cuộc điện thoại.

Là Lục Nan.

Vừa kết nối được người đàn ông đã vội vàng hỏi cậu: "Em đang ở đâu?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Em đang ở tiệm sách, ca ca có việc gì sao ạ?"

Lục Nan không nói có chuyện gì, trái lại còn hỏi cậu: "Hiệu sách nào?"

Giọng điệu của người đàn ông nghe có vẻ hơi kỳ lạ, giọng nói cũng rất căng thẳng, giống như đang lo lắng chuyện gì đó vậy.

Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: "Tiệm sách Sisyphe ở Tam Cổ Lý ạ."

Lục Nan thấp giọng thở phào một cái, nói: "Tôi tới đón em."

Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên, cậu nhớ là hôm nay Lục Nan còn phải họp: "Em tự về là được rồi ạ, ở đây có chuyến tàu điện ngầm chạy thẳng về nhà."

Giọng điệu của Lục Nan lại là không cho phép thương lượng: "Em ở tiệm sách chờ tôi"

Lâm Dữ Hạc thấy thế cũng không kiên trì nữa: "Vâng."

Từ Thái Bình tới Tam Cổ Lý cũng không phải là gần, anh có muốn tới đây cũng phải tốn ít thời gian, vậy nên Lâm Dữ Hạc đi mua sách trước, sau đó chuẩn bị xuống tầng một đợi người.

Khi đi qua khu đồ văn sáng ở tầng dưới thì Lâm Dữ Hạc bị những văn phòng phẩm trên tường và tủ thu hút sự chú ý, sau đó cậu còn thuận tiện mua thêm một tập giấy Tuyên Thành.

Cậu không thiếu giấy, nhưng nhìn thấy đồ mình thích mà lại còn đẹp thì rất dễ động tâm.

Hơn nữa trước đây cậu vẫn luôn gom tiền để trả nợ, bây giờ khoản nợ đã trả xong rồi nên liền có vẻ như muốn tiêu xài bù lại vậy, bắt đầu thích tích trữ đồ.

Giống như một chú chuột hamster rất vui thích mà nhìn những đồ mình mua về.

Lúc Lâm Dữ Hạc chọn giấy Tuyên Thành thì rất chuyên tâm, không hề chú ý tới tình hình xung quanh, thẳng đến khi cậu thanh toán xong thì mới phát giác ra có một nam một nữ trẻ tuổi suốt nãy giờ vẫn luôn quan sát cậu ở một vị trí cách đó không xa đang đi tới đây.

"Anh đẹp trai, xin lỗi làm phiền anh một chút " Cô gái đó cười rất ngọt ngào, nói: "Chúng tôi là xã đoàn cổ phong*, muốn hỏi anh xem liệu có hứng thú với việc làm người mẫu tay hay không? Tay của anh đẹp quá đi! Chúng tôi muốn mời anh giúp chúng tôi chụp một số ảnh chụp thương mại, thù lao rất hậu hĩnh đó."

*Xã đoàn cổ phong: là một tổ chức gồm những người yêu thích phong cách cổ phong,... (mình hiểu đại khái là thế á)

Bọn họ đã quan sát Lâm Dữ Hạc rất lâu rồi, bây giờ thấy người chuẩn bị đi rồi nên rốt cuộc mới không nhịn được nữa mà tiến tới hỏi thăm.

Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn là nhẹ nhàng từ chối khéo bọn họ: "Xin lỗi, tạm thời tôi không có suy nghĩ này."

Cô gái vội vàng giải thích, nói: "Chúng tôi là tổ chức thương mại chính quy, và còn là nơi phát triển KOL trên Kuaidou*, muốn chụp ảnh cho những hợp tác thương mại này đều phải ký hợp đồng, chúng tôi không phải kẻ lừa gạt đâu."

*KOL: người nổi tiếng trên mạng

*Kuaidou: ở đây tác giả dùng 快抖 (Kuaidou) để nói lái 抖音 (Douyin) đi, cũng chính là Tiktok Trung Quốc.

Lâm Dữ Hạc cười cười, nói: "Không phải, là tôi không có thời gian."

Cô gái rũ vai xuống, trông có vẻ có chút thất vọng: "Vậy được rồi, đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh nhé."

Lâm Dữ Hạc nói một cậu "không có gì" rồi liền rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, Lâm Dữ Hạc vừa tắt chế độ im lặng đi thì liền nhận được một cuộc điện thoại.

Là Phương Mộc Sâm gọi tới: "Lâm thiếu, tôi đã tới Tam Cổ Lý rồi, bây giờ cậu đang ở tiệm sách sao?"

"Em đã xuống dưới rồi" Lâm Dữ Hạc nói: "Em đang ở cửa Tây của khu phía Đông."

Không bao lâu sau thì liền có một chiếc BMW M8 lái tới, Phương Mộc Sâm xuống xe từ ghế phụ, sau đó giúp Lâm Dữ Hạc mở cửa xe.

"Lâm thiếu, mời."

"Cảm ơn ạ."

Lâm Dữ Hạc nhìn vào trong xe một cái nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.

Cậu hỏi: "Ca ca không tới đây sao ạ?"

Phương Mộc Sâm nói: "Buổi họp của Lục tổng vừa mới kết thúc, ngài ấy sẽ đến liền."

Lâm Dữ Hạc hơi kinh ngạc, sao lại còn chia thành hai đợt tới đón cậu thế này? "Có phải ca ca rất bận không ạ?" Cậu hỏi: "Vậy không cần để ngài ấy tới đây nữa đâu ạ, chúng ta về là được rồi."

Phương Mộc Sâm nói: "Lục tổng lập tức tới đây thopi, chúng ta vẫn là đợi một chút nhé."

Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu vì sao lại phải tốn sức như vậy để tới đón cậu, có điều Phương Mộc Sâm đã nói như vậy rồi nên cậu cũng không nói gì nữa.

Ngồi trong xe chung quy cũng khiến cho người ta có chút buồn chán, Lâm Dữ Hạc không lên xe mà đứng ở cạnh xe nói chuyện phiếm với Phương Mộc Sâm.

"Anh Phương, khi nào thì các anh được nghỉ lễ vậy?" Lâm Dữ Hạc hỏi

Phương Mộc Sâm nói: "Đêm giao thừa, dựa theo thời gian nghỉ mà quốc gia quy định."

Vậy vài ngày nữa là được nghỉ, Lâm Dữ Hạc nói: "Vất vả rồi."

Tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, cậu với Phương Mộc Sâm cũng quen thuộc hơn rất nhiều.

"À đúng rồi, em vẫn luôn muốn hỏi về tên của anh" Lâm Dữ Hạc nói: "Tên của anh lấy hai chữ "Mộc Sâm" này là bởi vì người nhà anh cảm thấy trong ngũ hành thiếu Mộc sao ạ?"

Phương Mộc Sâm cười cười, nói: "Là ngụ ý chỉ rừng cây tươi tốt*, lớn lên thành tài."

*Mộc Sâm: 木森 trong đó 木 là chỉ gỗ hoặc cây, ta có thể nhìn thấy nó có hình dáng giống như một cái cây, còn chữ 森 là do ba chữ 木 ghép lại, ba cái cây ghép lại thì thành rừng. Vì một chữ Trung có nhiều ý nghĩa khác nhau nên khi đặt tên thì cũng có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Còn lại trong đây có ý nghĩa gì sâu xa hơn thì tạm thời mình chịu hiuhiu.

Lâm Dữ Hạc dùng mu bàn tay gõ vào lòng bàn tay một cái: "Mẹ em cũng từng nói như thế đó."

Cậu nói: "Nhắc tới cũng trùng hợp thật, bà ấy còn nói vốn dĩ muốn đặt tên cho em là Lâm Mộc Sâm, sáu cái cây (林木森), một khu rừng lớn. Lần đầu tiên em nghe thấy tên của anh đã liền nghĩ tới chuyện này."

Khoé môi Phương Mộc Sâm hơi cong lên, ý cười nơi giữa lông mày lại càng trở nên dịu dàng: "Thực sự rất trùng hợp."

Anh ta nhẹ giọng nói, tựa như mang theo chút hoài niệm: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời này."

Không phải lần đầu tiên?

Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên.

Không đợi cậu hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Mộc Sâm thì một chiếc xe Phaeton màu xám đậm dừng lại ở cạnh hai người.

Người đàn ông bước xuống xe, bước nhanh tới bên cạnh Lâm Dữ Hạc.

Anh vừa gặp đã nắm chặt lấy cổ tay Lâm Dữ Hạc, như thể sợ cậu sẽ chạy đi mất.

"Ninh Ninh."

Lâm Dữ Hạc nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Cậu còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là phát hiện vẻ mặt người đàn ông rất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía cậu cũng nặng trĩu, anh giống như là kiểm tra mà dùng ánh mắt quan sát khắp người cậu một lượt.

Lục Nan mở miệng, như thể muốn nói gì đó, rồi lại dừng lại, cuối cùng vẫn là nói: "Lên xe đi, về nhà rồi nói."

Lâm Dữ Hạc lại càng nghi hoặc, cậu cho rằng ca ca vội tới đón cậu như vậy là vì muốn tới chỗ khác, không ngờ rằng là muốn về nhà.

Không phải một mình cậu về cũng được sao?

Hay là ca ca lo về vấn đề an toàn của cậu? Lâm Dữ Hạc nghĩ, lần trước diễn ra cảnh tượng này là khi cậu ra sân bay ở Hương Giang, lẽ nào là do Lục gia lại xảy ra chuyện gì sao?

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi nhưng lại vẫn chẳng biết tại sao Lục Nan lại vội vàng lo lắng như vậy.

Lúc lên xe thì điện thoại của Lâm Dữ Hạc reo lên, cậu đã tắt chế độ im lặng vì vậy mà nhạc chuông cũng nổi lên.

Hiện tại phần lớn mọi người đều dùng wechat để liên lạc, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Nan nghe thấy chuông điện thoại của Lâm Dữ Hạc.

Đó là một bài hát cũ của Hương Giang, hát bằng tiếng địa phương, có tên là "Hôn khắp nơi".

Lâm Dữ Hạc phải lên xe, cậu không kịp lấy điện thoại ra nên bài hát cứ thế mà kéo dài hơn một chút.

Vừa lúc hát đến câu.

"Nhiệt độ cơ thể đang cứu lấy anh đó

Rồi cũng sẽ dành tặng cho người khác mà thôi"

Lục Nan nghe thấy lời bài hát này thì mày liền nhíu lại.

Anh nhìn Lâm Dữ Hạc ngồi lên xe xong thì nhận điện thoại.

"Alo, Hồi Khê?" Cậu nói: "À, vừa rồi tớ không để ý điện thoại nên không trả lời tin nhắn của cậu."

Lâm Dữ Hạc tán gẫu với Thẩm Hồi Khê vài câu, giọng điệu rất thoải mái.

"Ngày mai cậu đến trường? Mấy giờ?"

Thậm chí cậu còn chủ động nhắc tới Lục Anh Thuấn.

"Tớ cũng phải tới trường một chuyến, em trai của Lục tiên sinh muốn tới đó, ừ, chính là cái vị Lục tam thiếu đó đó, cậu ấy muốn tới tham quan Yến Đại."

"Được, vậy tớ chờ tin nhắn của cậu."

Bất kể là ngữ khí hay vẻ mặt thì Lâm Dữ Hạc cũng đều không có bất kỳ chỗ nào khác thường.

Chờ đến khi cuối cùng cũng về đến nhà rồi Lâm Dữ Hạc mới hỏi: "Sao vậy ca ca, sao lại phải vội tìm em đến vậy ạ?"

Cậu hỏi: "Là vì Lục gia sao? Có phải là cần em chú ý an toàn không ạ?"

Sắc mặt Lục Nan hơi trầm xuống, anh giơ tay lên cởi chiếc áo vest đen ra nhưng lại không thể cởi bỏ được sự phong trần đầy mệt mỏi trên người mình.

Giọng của anh rất trầm: "Không phải."

Trong giọng nói của Lâm Dữ Hạc không giấu được sự quan tâm: "Vậy là chuyện khác sao? Dễ xử lý không ạ?"

Lục Nan trả lời rất ngắn gọn: "Ừ."

Lúc này Lâm Dữ Hạc mới yên tâm: "Vậy thì được."

Cậu còn nói: "Em thấy gần đây ca ca rất bận rộn, đợi đến kỳ nghỉ Tết phải nghỉ ngơi hẳn..."

"Ninh Ninh."

Lục Nan ngắt lời cậu.

Lâm Dữ Hạc giương mắt nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy sạch sẽ lại trong veo, giống như vừa liếc qua là đã có thể nhìn thấu được những cảm xúc trong đó: "Dạ?"

Lục Nan lại trầm mặc mấy giây, sau đó mới nói: "Em còn nhớ câu tôi nói với em vào buổi tối em kết thúc thi cuối kỳ không?"

Trí nhớ của Lâm Dữ Hạc không kém, thậm chí còn có thể nói là tuyệt đỉnh, cậu ngay tức khắc nhớ ra đoạn đối thoại xảy ra tối hôm đó, nhưng lúc thật sự nhớ lại thì lại không khỏi ngập ngừng do dự.

Tối hôm đó, Lục Nan tỏ tình với cậu.

Sau đó vài ngày, Lục Nan lại một lần nữa nhắc tới chuyện này với cậu.

"Tôi thích em."

"Em nghĩ thế nào?"

Lâm Dữ Hạc hơi hé miệng, nhưng rồi lại không thể phát ra chút âm thanh nào, cậu lại nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng mới có thể cất tiếng một cách hoàn chỉnh.

"Em không biết, nên nói như thế nào..."

Lục Nan lại không định đi lòng vòng nữa.

Yêu có thể không vội.

Nhưng hiểu lầm thì không thể.

"Sáng nay khi Lục Anh Thuấn gọi điện cho em, lời Lục Kỳ Kỳ nói có phải em đều nghe thấy hết rồi không?"

Mỗi lần người đàn ông muốn mở miệng là đều nói trúng tim đen của cậu.

"Lục Anh Thuấn cho rằng em không hiểu, nhưng tôi biết, em có thể."

Lục Nan nói: "Bạn cùng phòng của em chính là người Dương Thành đúng không?"

Anh là đang nói tới Chân Lăng.

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Mặc dù hơi bất ngờ vì Lục Nan có thể phát hiện ra chuyện này, có điều quả thực cậu có thể nghe hiểu.

Lục Nan lại trầm mặc thêm một chút, nói: "Những lời của Lục Kỳ Kỳ nói, tôi có thể giải..."

Lần này lại là Lâm Dữ Hạc giành trước một bước, cậu lắc lắc đầu.

Cậu nói: "Em có nghe thấy những lời cô ta nói, nhưng không liên quan đến chuyện kia, là nguyên nhân của chính em."

Lâm Dữ Hạc cân nhắc một chút rồi giải thích: "Lần trước khi ở khách sạn ở Hương Giang, em đã từng nói với ca ca là sự chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, giống như người của hai thế giới, thật ra những lời này không quá đúng."

Rốt cuộc cậu cũng thẳng thắn thừa nhận: "Nói một cách chính xác nhất, thì là em không hề có suy nghĩ gì về tình cảm cả."

"Thật ra em không quá hiểu loại chuyện tình yêu này..." Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi: "Em cảm thấy, thích là một loại cảm xúc, cho dù đối tượng của nó có là ai đi chăng nữa thì hình như đều không có gì quá khác biệt."

"Giống như chúng ta vậy, ca ca, cuộc hôn nhân của chúng ta là bắt đầu từ thoả thuận, nếu như đổi thành người khác tới thực hiện cái thoả thuận này thì cũng sẽ cả vậy thôi, sẽ không có gì khác nhau cả."

Sắc mặt Lục Nan tương đối khó coi, anh phải cố gắng khắc chế tới mấy lần mới có thể kiềm chế được bản thân: "Không có gì khác nhau?"

Vậy mà Lâm Dữ Hạc lại còn gật đầu: "Em nghĩ như vậy đó ạ."

Nhưng những lời tiếp theo của cậu lại khiến cho Lục Nan dừng lại mọi động tác.

Lâm Dữ Hạc nói: "Khi mẹ em còn sống, tình cảm giữa ba mẹ em tốt vô cùng, ba em thường phải đi công tác nhưng chỉ cần lúc nào không phải đi hoặc thời gian cho phép thì ông ấy đều sẽ đưa đón mẹ em đi làm, mỗi lần đến ngày lễ tết và ngày kỷ niệm thì chắc chắn ông ấy sẽ có quà tặng và hoa tươi. Những lúc bọn họ ra ngoài đi dạo đều sẽ tay nắm tay nhau, mỗi lần ba về đến nhà bọn họ đều sẽ ôm, hôn nhau. Rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ bọn họ, còn hỏi bọn họ bí quyết để duy trì tình cảm là gì."

"Lúc mẹ em qua đời, ba em sút mất 5 kg. Bởi vì thường tức cảnh sinh tình, cảnh còn người mất mà cuối cùng ông ấy còn dẫn em chuyển nhà."

Lâm Dữ Hạc nói.

"Sau đó, chưa được một năm sau khi mẹ em mất, trong đêm giao thừa vui mừng náo nhiệt, ba em cưới dì Ngô."

Cậu nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh, mỗi một từ nói ra đều không một chút gợn sóng. Hoặc có lẽ Lâm Dữ Hạc đã từng nghi hoặc, đã từng khó hiểu, nhưng có làm thế nào cũng không hiểu nổi là tại vì sao.

Thế nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.

Một người lớn lên từ chính gia đình mình được sinh ra, thì cũng sẽ đem ngôi nhà ấy khắc ghi vào trong trái tim mình suốt cả một đời.

Lâm Dữ Hạc nói: "Từ khi đó em đã phát hiện, hoá ra tình yêu không phải là không thể thay thế."

Lâm Phong và Ngô Hân ở bên nhau, vẫn quan tâm yêu thương nhau như thuở ban đầu, kết hôn đã nhiều năm nhưng khi vừa vào cửa vẫn sẽ trao nhau nụ hôn thân mật.

Vậy nên Lâm Dữ Hạc hiểu ra rồi.

Hoá ra một tình yêu cũng có thể phục chế lại rồi trao cho người khác, cùng một phân lượng, chẳng có gì khác biệt.

Nếu như tình yêu không thể trường cửu, vậy thì đổi thành một người khác là lại có thể tiếp tục rồi.

Tình yêu là cái gì? Một vạn người có lẽ sẽ đưa ra một vạn câu trả lời khác nhau, là đôi giày thể thao được tặng đi bằng cách nhịn ăn tiết kiệm tiền, là những món ngon đang thèm, là hoa quả được bóc sẵn mà chẳng nề hà vất vả, là nụ hôn chào buổi sáng đầy ngọt ngào và lười biếng khi tia nắng mặt trời đầu tiên lọt qua cửa sổ, là hàng trăm hàng ngàn bộ đồ đôi hận không thể khiến cho toàn bộ người trên thế giới này đều nhìn thấy.

Nhưng những món quà, món ăn, sự ngọt ngào, và đồ đôi... những ý nghĩa kỷ niệm, những cảm xúc được tạo ra khi hormone và dopamine cùng cộng hưởng này, chỉ cần đổi một đối tượng khác là vẫn sẽ tiếp tục xảy ra.

Vậy chúng còn có cái gì khác biệt đây.

Lâm Dữ Hạc đã nghĩ tới những vấn đề này từ lâu, cậu nói: "Đại khái tình yêu chính là một nhiệm vụ của hai người, họ cần lập gia đình, cần sinh con đẻ cái, cần dưỡng lão... vậy nên liền tìm một người khác để cùng nhau hoàn thảy hết thảy những điều này."

Tình yêu là gì? Đối với Lâm Dữ Hạc mà nói, trước giờ chúng đều không phải nhu yếu phẩm.

Vậy nên trước đây đã từng có nhiều người tỏ tình với Lâm Dữ Hạc như vậy rồi, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều chưa từng đồng ý một ai.

Không phải là những người đó không tốt

Mà là cậu cảm thấy không cần thiết....

"Những lời của Lục Kỳ Kỳ cũng không hề ảnh hưởng đến em" Lâm Dữ Hạc nói một cách rất chân thành: "Ca ca muốn làm thì thì làm cái đó là được rồi, em sẽ không làm phiền anh đâu."

Cậu nói một cách rất dịu dàng, nhưng nếu lột da ra thì sẽ thấy xương, cuối cùng thì dòng máu đầm đìa vẫn sẽ dần loã lồ ra bên ngoài, vẫn sẽ là sự thật tàn nhẫn không gì sánh bằng--

Trước đây từng thích ai, sau này sẽ thích ai, đều không cần lo lắng.

Bởi vì đây chính là yêu bản thân.

Lúc Lục Nan vừa mới nghe thấy hai chữ thoả thuận thì tức giận vô cùng, còn mang theo cả sự phẫn nộ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên trán anh nổi lên gân xanh, ngón tay dùng hết sức lực để nắm chặt lại.

Giờ đây anh đã bình tĩnh trở lại, chẳng thể nhìn ra được một chút cảm xúc nào nữa.

Chỉ là giọng anh trở nên rất khàn, anh cất tiếng rất chậm rãi, từng câu từng chữ.

"Em nghĩ như thế sao?"

"Trước giờ em vẫn luôn nghĩ như vậy."

Lâm Dữ Hạc hơi xấu hổ, cậu cười cười ngại ngùng, nói.

"Em cảm thấy đề tài "tình yêu là gì" thực sự có chút trẻ con, vậy nên trước đây mới không hề nói với ca ca."

Không phải đâu.

Lâm Dữ Hạc không hề biết.

Rằng đề tài này chẳng trẻ con một chút nào. Nó đủ để đâm thủng lồng ngực của một người trưởng thành đầy thành thục ổn trọng, đâm thủng trái tim ấy một cách đầy tàn nhẫn ác liệt.

Chẳng ai hiểu rõ, chẳng một ai có thể ngờ được rằng, hoá ra sự thực của mối quan hệ tưởng chừng như chênh lệch vạn dặm này lại là như vậy.

Người mạnh mẽ nhất lại là người yếu đuối nhất.

Người ôn nhu nhất lại là người lạnh lùng nhất.

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cuối cùng cũng nói ra rồi. Sau đó Lục tiên sinh phát hiện kế hoạch cưới trước yêu sau như ban đầu có chút khó khăn.

Không bằng "làm" trước rồi yêu sau vậy.

Editor: Trung thu người ta dắt nhau đi trà sữa, nằm call video ngắm nhau, còn tôi thì nằm gõ chữ tặng quà cho độc giả.

Chúc mọi người một lễ Trung thu vui vẻ nhé!

Bài hát "Hôn khắp nơi" là bài hát tiếng Quảng Đông rất nổi tiếng hồi năm 2019 hay 2020 gì đó, video mình để trên đầu là bản gốc, còn video dưới đây là bản cover mà mình rất thích, mn nghe thử nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện