Diễn Thương thấy hai người bọn họ vậy mà rất hài hòa —— Ít nhất Cận Nghiêu không trực tiếp rút kiếm ra chém, trong lòng hắn tựa hồ cũng nhen nhóm một chút hy vọng "Cận Nghiêu cuối cùng cũng đã ra dáng một con rồng".
Hắn ở một bên mà cười ha hả: "Cận Nghiêu, người tình này của ta không những dung mạo, dáng người tuyệt đẹp mà bản thân hắn còn có mị cốt của Thiên Hồ. Thiên Hồ mị cốt không tầm thường như mị thuật của bọn hồ yêu kia, hồ yêu bình thường nhìn qua tuy đẹp nhưng không thể nào so sánh được với Thiên Hồ. Tiến vào vừa chặt lại vừa ướt đúng là có thể đem xương cốt của người mà rút ra. Cặp chân kia quấn rất chặt, nó mà quấn trên eo của người thì miễn bàn có bao nhiêu sướng."
Long tộc chính là không có liêm sỉ như vậy, không hề xấu hổ mà dạy cho vãn bối những loại chuyện tục tằng này.
Mà Diễn Thương đang mặc một thân áo xanh, bày ra dáng vẻ thanh trong như ánh trăng sáng. Nếu ở xa chỉ nhìn thấy tư thái này mà không nghe rõ lời hắn nói thì chắc chắn không tin được người như vậy mà có thể nói ra những lời th.ô tục như thế.
Tuy rằng Cận Nghiêu cấm dục, nhưng những lời này hắn đã nghe qua không ít, lúc trước lông mày hắn không thèm nhấc lên một chút chỉ cảm thấy Diễn Thương tin/h trùng thượng não, cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đó thôi không còn việc gì khác.
Nhưng hiện giờ khi nghe được những lời lẽ ái muội th.ô tục của Diễn Thương, vậy mà hắn cảm thấy dưới bụng có chút nóng.
Tên ngốc kia lớn lên không cao, nhưng chân lại rất dài. Một đôi chân nhỏ dài và mịn màng, làn da trắng như bạch ngọc, nhưng so với ngọc lại còn trơn nhẵn, hồng hào hơn. Gầy nhưng đẹp, vì sống trong nhung lụa nên khi sờ vào rất non mịn. Nếu mà đôi chân ấy quấn vào eo của hắn thì...
Nghĩ đến đây Cận Nghiêu mím môi, màu vàng trong đôi mắt dường như tối lại.
Đứa ngốc đó lại rất mít ướt, chỉ mới hơi chọc một chút thôi mà mắt đã đỏ lên liền, nếu mà chọc ác hơn nữa có khi lại khóc luôn. Lông mi cậu vừa dày vừa cong, nếu trên đó vương thêm tí nước mắt thì chẳng phải càng xinh đẹp hơn sao? Cận Nghiêu mặc kệ dòng suy nghĩ đang trôi xa của chính mình, yết hầu trượt càng ngày càng nhanh, thần sắc càng ngày càng thêm tối lại.
Diễn Thương là tay chơi lão luyện số một Lục giới, vừa thấy dáng vẻ này của Cận Nghiêu là biết ngay hắn đã nổi lên phản ứng, vội vàng nói: "Nếu như ngươi thích, ta liền tặng hắn cho ngươi!"
Tiểu hồ ly nghe vậy không khỏi lộ ra một chút vui mừng, cậu định hôn vào môi của vị thần tóc đen mắt vàng kia.
Nhưng cậu còn chưa hôn lên được thì đã bị đẩy mạnh ngã trên mặt đất.
Cận Nghiêu đột nhiên đứng lên lạnh lùng nói: "Không cần."
"???" Diễn Thương một chút cũng không thể hiểu nổi tâm tư của hậu bối này, lật mặt còn nhanh hơn cả nữ nhân.
Mà Cận Nghiêu cũng không thèm để ý đến Diễn Thương liền trực tiếp rời đi.
Sau khi hắn quay trở về phủ của mình lại tiếp tục vân vê mảnh bùa bình an.
Rời đi khỏi nơi nhơ bẩn kia của Diễn Thương, khi nhìn vào miếng bùa này, những thân thể quyến rũ lụa là đó đã bị thay thế thành dáng vẻ tươi cười ngây ngô của đứa ngốc kia.
Trong một đêm cửa nát nhà tan, gấp gáp mang theo hắn để trốn thoát, rồi lại một đường lang bạt còn gặp phải thổ phỉ. Thật vất vả lắm mới tìm được một chỗ để an ổn ở lại, nhưng chính hắn đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi. Mỗi ngày cậu vừa chăm hắn vừa phải bôn ba kiếm tiền để mua thuốc, nhưng làm mãi mà vẫn túng thiếu. Đứa ngốc đó tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng rất đau đớn.
Cậu sợ ảnh hưởng đến hắn nên chỉ dám lét lút trộm khóc vào lúc nửa đêm.
Cậu nghĩ rằng hắn không biết, nhưng với Cận Nghiêu, một người có sự cảnh giác khắc sâu vào trong xương cốt của mình, thì sao lại không biết.
Ban đầu nghe tiếng khóc của cậu hắn rất bực bội, phải nhẫn nhịn đợi cậu khóc xong rồi lên giường thì hắn mới ngủ được. Nhưng giờ đây nghĩ đến mà day dứt không thôi.
Vì cái gì mà hắn lại không dám tự thừa nhận chính mình, hắn đối với cậu... Thật rõ ràng chính là yêu.
Rốt cuộc Thiên Đạo cũng đã thắng.
Hắn đột nhiên đứng dậy, hóa thành một đạo ánh sáng bay ra khỏi phủ.
............
Ti Mệnh tiên quân cảm thấy hình như mình đã làm được một việc lớn, trong khoảng thời gian này trong lòng lúc nào cũng lơ đãng, khi có khi không mà gảy gảy tinh bàn tử vi, làm việc qua loa cho có lệ.
Sự việc lần trước làm hắn sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không nghĩ đến Thiên Đạo lại an bài cho Cận Nghiêu Tôn thượng một hồi tình kiếp, nếu thật sự ứng kiếp, lỡ có gì mà Tôn thượng không hài lòng, mạng hắn có giữ được hay không thì không biết, nhưng chắc chắn Lục giới sẽ tràn ngập nguy cơ.
Cũng may chuyện này kết thúc coi như viên mãn, có kinh sợ nhưng không hung hiểm, Ti Mệnh tiên quân quả thật rất vừa lòng.
Hắn đùa nghịch tinh bàn một lát, đang định đi uống rượu thì đột nhiên có người đẩy cửa Ti Mệnh Các.
Cái quỷ gì vậy, người hầu lính canh bên ngoài đâu hết rồi, bị mù hết hay sao mà có người đến lại không bẩm báo cho hắn, lại còn để cho người ta xông vào?
Ti Mệnh Các là cấm địa của Thần giới, ngay cả Thiên Đế muốn tới cũng phải thông báo một tiếng, không thể tự tiện đi vào.
Thiên Đế tuy rằng ngự trị Thần giới, nhưng không phải là người mạnh nhất. Ở trên hắn còn có tới ba bốn người... Khoan đã!
Ti Mệnh tiên quân lập tức nghĩ tới một trong số ba bốn người này vừa cách đây không lâu từng tiếp xúc qua với hắn...
Hắn cảm thấy da đầu tê dại mà xoay người lại, quả nhiên thấy được vị thần tôn áo trắng mắt vàng kia.
Tiêu rồi, lần này có khả năng là tiêu rồi...
"Tôn thượng, ngài như thế nào có thời gian đại giá quang lâm đến chỗ bé nhỏ này vậy..." Ti Mệnh tiên quân gượng cười nói.
Nhưng Cận Nghiêu lại không để ý đến sự gượng gạo, khách sáo của hắn mà nói thẳng: "Triều Từ như thế nào rồi? Hiện đang ở đâu?"
Khóe miệng đang cười của Ti Mệnh tiên quân bỗng chốc cứng lại.
Dự đoán xấu nhất lúc nào cũng xảy ra.
Bảo sao lại có tình kiếp dễ dàng đến như vậy lại còn tưởng là hiếm thấy, nhưng bây giờ ngộ ra không phải là tình kiếp dễ dàng, mà là tôn thượng... Bị chậm nửa nhịp.
Nhưng việc gì một khi đã bỏ lỡ đều có thể chuyển từ chế độ vui vẻ sang chế độ địa ngục, đặc biệt là chuyện tình cảm như thế này.
Đặc biệt là! Hắn mấy ngày hôm trước tính thử mệnh phàm nhân kia! Đã có tình duyên khác!
Xong đời ——
Ti Mệnh cảm thấy không sống qua được hôm nay.
"Nguyên lai Tôn thượng đến đây là vì vị tiểu công tử kia, tiểu tiên sẽ xem giúp ngài." Ti Mệ.nh căng da đầu nói.
Hắn xoay người liền dùng tinh bàn tính thử chuyện của phàm nhân kia.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện hy vọng mấy ngày hôm trước hắn tính sai rồi, hoặc là phàm nhân kia mấy ngày nay đã thành công gi.ết chết mối tình.
Tra một phàm nhân đối với Ti Mệnh tiên quân là một việc rất nhỏ, trong lòng mới vất vả cầu nguyện xong được một lần, chỉ trong chớp mắt kết quả đã có rồi.
Ti Mệnh nhìn lên —— Thôi xong rồi.
Chẳng những không chia tay mà mối tình hai người đó còn càng ngày càng tốt đẹp. Lúc trước duyên phận của phàm nhân kia là Tôn thượng, nhưng hiện tại đã có tình duyên mới!!
Ti Mệnh cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng hắn chỉ có thể âm thầm bấm huyệt nhân trung của mình, khoan vội ngất đi vẫn còn một đường sống! Tôn thượng không biết xem tinh bàn quẻ tượng!
Uyển chuyển ăn nói một chút không chừng có thể thay đổi tình hình!!
"Sao rồi?" Cận Nghiêu thấy Ti Mệnh không mở miệng, không khỏi thúc giục.
"Tôn thượng, cái này, này..." Ti Mệnh trong lòng liều mạng sắp xếp lại câu chữ.
Cận Nghiêu thấy hắn cứ ấp a ấp úng, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Hắn gặp chuyện xấu rồi?"
Nghĩ lại cẩn thận, khi ấy Đại Nguyệt vừa chiến tranh vừa thiên tai sợ là lành ít dữ nhiều. Lúc ấy Ti Mệnh nói cậu có quý nhân tương trợ, cả đời thuận lợi nên hắn không tính đến chuyện này. Lỡ Ti Mệnh tính sai thì sao...
Ti Mệnh tiên quân thấy vẻ mặt hắn trở nên sắc bén, quanh thân tỏa ra khí lạnh có thể chết người, trong lòng căng thẳng không thôi, vội nói: "Không phải như thế, Tôn thượng đừng lo."
"Vậy vì sao ngươi lại ấp úng?" Cận Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng hỏi.
"Tôn thượng, là như thế này, lúc trước không phải chúng ta đã phong ấn ký ức của hắn rồi sao, sau đó quý nhân trong mệnh của hắn tìm được hắn ở Đại Nguyệt, hai người hiện giờ đã, đã..."
Này mẹ nó nói như thế nào mới tránh né được đây! Chính là đã ở bên nhau rồi aaa!!
Trong lòng Ti Mệnh điên cuồng rít gào.
"Đã cái gì?" Cận Nghiêu nheo mắt lại.
"Đã tương ái lẫn nhau." Ti Mệnh tiên quân vứt luôn trái tim mình sang một bên, nói ra một hơi.
Tôn thượng không hỏi hắn nữa.
Toàn bộ Ti Mệnh Các đều như vào đông.
Mà Ti Mệnh đang đứng gần Cận Nghiêu nhất bị uy áp trên người Cận Nghiêu xuất ra sắp giế.t chết mình.
Ngay khi Ti Mệnh tiên quân cảm thấy mình sắp chết, uy áp trên người đột nhiên cởi bỏ.
Chỉ nghe Cận Nghiêu nói: "Không thể nào."
Giọng nói cực kỳ khẳng định.
Tên ngốc kia thích mình nhiều như vậy, sao mới nửa năm lại có thể đi thích người khác?
Chắc thấy quý nhân cứu mình một mạng nên cậu không phân biệt được rõ đó là cảm kích hay là ái mộ thôi. Chờ đến khi hắn hạ phàm, tên ngốc đó sẽ biết được người mình yêu là ai.
Nói như vậy nhưng hắn vẫn có chút không vui, nhưng hắn phụ cậu trước nên tạm thời không thể so đo.
"Thôi được rồi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở nơi nào." Cận Nghiêu nhíu mày lại.
Ti Mệnh tiên quân nghĩ thầm, tuy rằng tôn thượng đang mù quáng tự tin, nhưng ít nhất có thể kéo dài thêm được một chút.
Vì thế hắn kể hết những chuyện xảy ra với Triều Từ sau khi Cận Nghiêu đi.
Cận Nghiêu nghe xong, sắc mặt rất xấu.
Biết đứa ngốc đó không ăn nhiều khổ sau khi hắn đi, làm hắn có chút yên tâm, nhưng mà...
Người được gọi là quý nhân kia vậy mà lại là bạn thân của tên ngốc đó, tìm ra được cậu còn chưa tính lại còn cứu được cả anh trai cậu. Hiện giờ bọn họ đang ở kinh đô Diệp quốc sắp trở thành người một nhà.
Thấy sắc mặt Cận Nghiêu như vậy, Ti Mệnh tiên quân đánh bạo khuyên: "Tôn thượng, nếu ngài muốn đi tìm tiểu công tử đó thì tốt nhất đừng có đường đột, nên tìm một thân phận hợp lý."
Tiểu công tử và tình duyên mới của cậu vừa nhìn đã thấy tình sâu nghĩa nặng, Tôn thượng xóa sạch ký ức của người ta thì thôi, nếu còn định đi lấy thân phận thần minh mà cưỡng ép chiếm đoạt, hơn phân nửa là thấy tiêu rồi. Nếu chuyện tình Tôn thượng đi tong thì Ti Mệnh hắn đây không cần phải tồn tại.
Bởi vậy, hắn đành phải làm quân sư quạt mo cho Cận Nghiêu, bắt đầu công cuộc đi đào góc tường nhà người khác.
Thấy Cận Nghiêu không lên tiếng, mà kiên nhẫn nhìn mình, Ti Mệnh tiên quân tiếp tục nói: "Ví dụ như ngài có thể dùng thân phận trước đây đi tìm tiểu công tử. Tuy ký ức của tiểu công tử không còn, nhưng những người khác đều có ký ức lúc ngài còn ở đó. Kiều Bùi và đại ca của hắn đều biết ngài là bạn đời danh chính ngôn thuận của hắn."
"Ngài mà dùng thân phận này xuất hiện thì Kiều Bùi đó liền thấp hơn ngài một cái đầu rồi đúng không?"
Hắn ở một bên mà cười ha hả: "Cận Nghiêu, người tình này của ta không những dung mạo, dáng người tuyệt đẹp mà bản thân hắn còn có mị cốt của Thiên Hồ. Thiên Hồ mị cốt không tầm thường như mị thuật của bọn hồ yêu kia, hồ yêu bình thường nhìn qua tuy đẹp nhưng không thể nào so sánh được với Thiên Hồ. Tiến vào vừa chặt lại vừa ướt đúng là có thể đem xương cốt của người mà rút ra. Cặp chân kia quấn rất chặt, nó mà quấn trên eo của người thì miễn bàn có bao nhiêu sướng."
Long tộc chính là không có liêm sỉ như vậy, không hề xấu hổ mà dạy cho vãn bối những loại chuyện tục tằng này.
Mà Diễn Thương đang mặc một thân áo xanh, bày ra dáng vẻ thanh trong như ánh trăng sáng. Nếu ở xa chỉ nhìn thấy tư thái này mà không nghe rõ lời hắn nói thì chắc chắn không tin được người như vậy mà có thể nói ra những lời th.ô tục như thế.
Tuy rằng Cận Nghiêu cấm dục, nhưng những lời này hắn đã nghe qua không ít, lúc trước lông mày hắn không thèm nhấc lên một chút chỉ cảm thấy Diễn Thương tin/h trùng thượng não, cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đó thôi không còn việc gì khác.
Nhưng hiện giờ khi nghe được những lời lẽ ái muội th.ô tục của Diễn Thương, vậy mà hắn cảm thấy dưới bụng có chút nóng.
Tên ngốc kia lớn lên không cao, nhưng chân lại rất dài. Một đôi chân nhỏ dài và mịn màng, làn da trắng như bạch ngọc, nhưng so với ngọc lại còn trơn nhẵn, hồng hào hơn. Gầy nhưng đẹp, vì sống trong nhung lụa nên khi sờ vào rất non mịn. Nếu mà đôi chân ấy quấn vào eo của hắn thì...
Nghĩ đến đây Cận Nghiêu mím môi, màu vàng trong đôi mắt dường như tối lại.
Đứa ngốc đó lại rất mít ướt, chỉ mới hơi chọc một chút thôi mà mắt đã đỏ lên liền, nếu mà chọc ác hơn nữa có khi lại khóc luôn. Lông mi cậu vừa dày vừa cong, nếu trên đó vương thêm tí nước mắt thì chẳng phải càng xinh đẹp hơn sao? Cận Nghiêu mặc kệ dòng suy nghĩ đang trôi xa của chính mình, yết hầu trượt càng ngày càng nhanh, thần sắc càng ngày càng thêm tối lại.
Diễn Thương là tay chơi lão luyện số một Lục giới, vừa thấy dáng vẻ này của Cận Nghiêu là biết ngay hắn đã nổi lên phản ứng, vội vàng nói: "Nếu như ngươi thích, ta liền tặng hắn cho ngươi!"
Tiểu hồ ly nghe vậy không khỏi lộ ra một chút vui mừng, cậu định hôn vào môi của vị thần tóc đen mắt vàng kia.
Nhưng cậu còn chưa hôn lên được thì đã bị đẩy mạnh ngã trên mặt đất.
Cận Nghiêu đột nhiên đứng lên lạnh lùng nói: "Không cần."
"???" Diễn Thương một chút cũng không thể hiểu nổi tâm tư của hậu bối này, lật mặt còn nhanh hơn cả nữ nhân.
Mà Cận Nghiêu cũng không thèm để ý đến Diễn Thương liền trực tiếp rời đi.
Sau khi hắn quay trở về phủ của mình lại tiếp tục vân vê mảnh bùa bình an.
Rời đi khỏi nơi nhơ bẩn kia của Diễn Thương, khi nhìn vào miếng bùa này, những thân thể quyến rũ lụa là đó đã bị thay thế thành dáng vẻ tươi cười ngây ngô của đứa ngốc kia.
Trong một đêm cửa nát nhà tan, gấp gáp mang theo hắn để trốn thoát, rồi lại một đường lang bạt còn gặp phải thổ phỉ. Thật vất vả lắm mới tìm được một chỗ để an ổn ở lại, nhưng chính hắn đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi. Mỗi ngày cậu vừa chăm hắn vừa phải bôn ba kiếm tiền để mua thuốc, nhưng làm mãi mà vẫn túng thiếu. Đứa ngốc đó tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng rất đau đớn.
Cậu sợ ảnh hưởng đến hắn nên chỉ dám lét lút trộm khóc vào lúc nửa đêm.
Cậu nghĩ rằng hắn không biết, nhưng với Cận Nghiêu, một người có sự cảnh giác khắc sâu vào trong xương cốt của mình, thì sao lại không biết.
Ban đầu nghe tiếng khóc của cậu hắn rất bực bội, phải nhẫn nhịn đợi cậu khóc xong rồi lên giường thì hắn mới ngủ được. Nhưng giờ đây nghĩ đến mà day dứt không thôi.
Vì cái gì mà hắn lại không dám tự thừa nhận chính mình, hắn đối với cậu... Thật rõ ràng chính là yêu.
Rốt cuộc Thiên Đạo cũng đã thắng.
Hắn đột nhiên đứng dậy, hóa thành một đạo ánh sáng bay ra khỏi phủ.
............
Ti Mệnh tiên quân cảm thấy hình như mình đã làm được một việc lớn, trong khoảng thời gian này trong lòng lúc nào cũng lơ đãng, khi có khi không mà gảy gảy tinh bàn tử vi, làm việc qua loa cho có lệ.
Sự việc lần trước làm hắn sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không nghĩ đến Thiên Đạo lại an bài cho Cận Nghiêu Tôn thượng một hồi tình kiếp, nếu thật sự ứng kiếp, lỡ có gì mà Tôn thượng không hài lòng, mạng hắn có giữ được hay không thì không biết, nhưng chắc chắn Lục giới sẽ tràn ngập nguy cơ.
Cũng may chuyện này kết thúc coi như viên mãn, có kinh sợ nhưng không hung hiểm, Ti Mệnh tiên quân quả thật rất vừa lòng.
Hắn đùa nghịch tinh bàn một lát, đang định đi uống rượu thì đột nhiên có người đẩy cửa Ti Mệnh Các.
Cái quỷ gì vậy, người hầu lính canh bên ngoài đâu hết rồi, bị mù hết hay sao mà có người đến lại không bẩm báo cho hắn, lại còn để cho người ta xông vào?
Ti Mệnh Các là cấm địa của Thần giới, ngay cả Thiên Đế muốn tới cũng phải thông báo một tiếng, không thể tự tiện đi vào.
Thiên Đế tuy rằng ngự trị Thần giới, nhưng không phải là người mạnh nhất. Ở trên hắn còn có tới ba bốn người... Khoan đã!
Ti Mệnh tiên quân lập tức nghĩ tới một trong số ba bốn người này vừa cách đây không lâu từng tiếp xúc qua với hắn...
Hắn cảm thấy da đầu tê dại mà xoay người lại, quả nhiên thấy được vị thần tôn áo trắng mắt vàng kia.
Tiêu rồi, lần này có khả năng là tiêu rồi...
"Tôn thượng, ngài như thế nào có thời gian đại giá quang lâm đến chỗ bé nhỏ này vậy..." Ti Mệnh tiên quân gượng cười nói.
Nhưng Cận Nghiêu lại không để ý đến sự gượng gạo, khách sáo của hắn mà nói thẳng: "Triều Từ như thế nào rồi? Hiện đang ở đâu?"
Khóe miệng đang cười của Ti Mệnh tiên quân bỗng chốc cứng lại.
Dự đoán xấu nhất lúc nào cũng xảy ra.
Bảo sao lại có tình kiếp dễ dàng đến như vậy lại còn tưởng là hiếm thấy, nhưng bây giờ ngộ ra không phải là tình kiếp dễ dàng, mà là tôn thượng... Bị chậm nửa nhịp.
Nhưng việc gì một khi đã bỏ lỡ đều có thể chuyển từ chế độ vui vẻ sang chế độ địa ngục, đặc biệt là chuyện tình cảm như thế này.
Đặc biệt là! Hắn mấy ngày hôm trước tính thử mệnh phàm nhân kia! Đã có tình duyên khác!
Xong đời ——
Ti Mệnh cảm thấy không sống qua được hôm nay.
"Nguyên lai Tôn thượng đến đây là vì vị tiểu công tử kia, tiểu tiên sẽ xem giúp ngài." Ti Mệ.nh căng da đầu nói.
Hắn xoay người liền dùng tinh bàn tính thử chuyện của phàm nhân kia.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện hy vọng mấy ngày hôm trước hắn tính sai rồi, hoặc là phàm nhân kia mấy ngày nay đã thành công gi.ết chết mối tình.
Tra một phàm nhân đối với Ti Mệnh tiên quân là một việc rất nhỏ, trong lòng mới vất vả cầu nguyện xong được một lần, chỉ trong chớp mắt kết quả đã có rồi.
Ti Mệnh nhìn lên —— Thôi xong rồi.
Chẳng những không chia tay mà mối tình hai người đó còn càng ngày càng tốt đẹp. Lúc trước duyên phận của phàm nhân kia là Tôn thượng, nhưng hiện tại đã có tình duyên mới!!
Ti Mệnh cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng hắn chỉ có thể âm thầm bấm huyệt nhân trung của mình, khoan vội ngất đi vẫn còn một đường sống! Tôn thượng không biết xem tinh bàn quẻ tượng!
Uyển chuyển ăn nói một chút không chừng có thể thay đổi tình hình!!
"Sao rồi?" Cận Nghiêu thấy Ti Mệnh không mở miệng, không khỏi thúc giục.
"Tôn thượng, cái này, này..." Ti Mệnh trong lòng liều mạng sắp xếp lại câu chữ.
Cận Nghiêu thấy hắn cứ ấp a ấp úng, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Hắn gặp chuyện xấu rồi?"
Nghĩ lại cẩn thận, khi ấy Đại Nguyệt vừa chiến tranh vừa thiên tai sợ là lành ít dữ nhiều. Lúc ấy Ti Mệnh nói cậu có quý nhân tương trợ, cả đời thuận lợi nên hắn không tính đến chuyện này. Lỡ Ti Mệnh tính sai thì sao...
Ti Mệnh tiên quân thấy vẻ mặt hắn trở nên sắc bén, quanh thân tỏa ra khí lạnh có thể chết người, trong lòng căng thẳng không thôi, vội nói: "Không phải như thế, Tôn thượng đừng lo."
"Vậy vì sao ngươi lại ấp úng?" Cận Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng hỏi.
"Tôn thượng, là như thế này, lúc trước không phải chúng ta đã phong ấn ký ức của hắn rồi sao, sau đó quý nhân trong mệnh của hắn tìm được hắn ở Đại Nguyệt, hai người hiện giờ đã, đã..."
Này mẹ nó nói như thế nào mới tránh né được đây! Chính là đã ở bên nhau rồi aaa!!
Trong lòng Ti Mệnh điên cuồng rít gào.
"Đã cái gì?" Cận Nghiêu nheo mắt lại.
"Đã tương ái lẫn nhau." Ti Mệnh tiên quân vứt luôn trái tim mình sang một bên, nói ra một hơi.
Tôn thượng không hỏi hắn nữa.
Toàn bộ Ti Mệnh Các đều như vào đông.
Mà Ti Mệnh đang đứng gần Cận Nghiêu nhất bị uy áp trên người Cận Nghiêu xuất ra sắp giế.t chết mình.
Ngay khi Ti Mệnh tiên quân cảm thấy mình sắp chết, uy áp trên người đột nhiên cởi bỏ.
Chỉ nghe Cận Nghiêu nói: "Không thể nào."
Giọng nói cực kỳ khẳng định.
Tên ngốc kia thích mình nhiều như vậy, sao mới nửa năm lại có thể đi thích người khác?
Chắc thấy quý nhân cứu mình một mạng nên cậu không phân biệt được rõ đó là cảm kích hay là ái mộ thôi. Chờ đến khi hắn hạ phàm, tên ngốc đó sẽ biết được người mình yêu là ai.
Nói như vậy nhưng hắn vẫn có chút không vui, nhưng hắn phụ cậu trước nên tạm thời không thể so đo.
"Thôi được rồi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở nơi nào." Cận Nghiêu nhíu mày lại.
Ti Mệnh tiên quân nghĩ thầm, tuy rằng tôn thượng đang mù quáng tự tin, nhưng ít nhất có thể kéo dài thêm được một chút.
Vì thế hắn kể hết những chuyện xảy ra với Triều Từ sau khi Cận Nghiêu đi.
Cận Nghiêu nghe xong, sắc mặt rất xấu.
Biết đứa ngốc đó không ăn nhiều khổ sau khi hắn đi, làm hắn có chút yên tâm, nhưng mà...
Người được gọi là quý nhân kia vậy mà lại là bạn thân của tên ngốc đó, tìm ra được cậu còn chưa tính lại còn cứu được cả anh trai cậu. Hiện giờ bọn họ đang ở kinh đô Diệp quốc sắp trở thành người một nhà.
Thấy sắc mặt Cận Nghiêu như vậy, Ti Mệnh tiên quân đánh bạo khuyên: "Tôn thượng, nếu ngài muốn đi tìm tiểu công tử đó thì tốt nhất đừng có đường đột, nên tìm một thân phận hợp lý."
Tiểu công tử và tình duyên mới của cậu vừa nhìn đã thấy tình sâu nghĩa nặng, Tôn thượng xóa sạch ký ức của người ta thì thôi, nếu còn định đi lấy thân phận thần minh mà cưỡng ép chiếm đoạt, hơn phân nửa là thấy tiêu rồi. Nếu chuyện tình Tôn thượng đi tong thì Ti Mệnh hắn đây không cần phải tồn tại.
Bởi vậy, hắn đành phải làm quân sư quạt mo cho Cận Nghiêu, bắt đầu công cuộc đi đào góc tường nhà người khác.
Thấy Cận Nghiêu không lên tiếng, mà kiên nhẫn nhìn mình, Ti Mệnh tiên quân tiếp tục nói: "Ví dụ như ngài có thể dùng thân phận trước đây đi tìm tiểu công tử. Tuy ký ức của tiểu công tử không còn, nhưng những người khác đều có ký ức lúc ngài còn ở đó. Kiều Bùi và đại ca của hắn đều biết ngài là bạn đời danh chính ngôn thuận của hắn."
"Ngài mà dùng thân phận này xuất hiện thì Kiều Bùi đó liền thấp hơn ngài một cái đầu rồi đúng không?"
Danh sách chương