Triều Từ đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày. Trong suốt hai ngày đó, cậu không hề ra ngoài, chỉ nằm lì trong phòng, xem những bộ phim và chương trình truyền hình vô nghĩa, thậm chí ngay cả trò chơi yêu thích cũng không còn hứng thú để chơi.
Hứa Trạm cũng chỉ thấy Triều Từ gọi đồ ăn hai lần mỗi ngày. Sở dĩ là hai lần chứ không phải là ba, chắc là vì Triều Từ chẳng bao giờ dậy vào buổi sáng.
Thực ra, Triều Từ muốn nhốt mình lâu hơn, nhưng Hứa Trạm không cho cậu cơ hội đó. Vì sau hai ngày Triều Từ tự nhốt mình, buổi họp báo ra mắt sản phẩm của bên đối thủ quả nhiên đã bị hủy bỏ.
Hứa Trạm có cài một số gián điệp ở bên đó, tuy không thể tiếp cận tầng lớp lãnh đạo cao nhất, nhưng những thông tin cơ bản vẫn có thể nắm được. Hiện tại, tin tức sản phẩm sắp ra mắt gặp vấn đề đột ngột đã không còn là bí mật đối với những người thuộc cấp giữa của công ty đối thủ.
Thậm chí, vì họ đã quảng cáo rầm rộ và còn sản xuất hàng loạt, nên bây giờ vừa mất cả danh tiếng lẫn tài sản, ngay cả cổ phiếu của họ cũng đang bị sụt giảm. Nếu không phải vì công ty của họ đã cố gắng bưng bít thông tin từ sớm, có lẽ cổ phiếu đã bị sụt giảm đến mức kịch sàn. Nhưng cho dù họ cố gắng che giấu thông tin, thì cũng không thể che giấu mãi mãi, kết cục của họ hầu như đã có thể dự đoán được.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế cục đã đảo ngược hoàn toàn.
Khi tin tức này đến tai Hứa Trạm, hắn cảm thấy như thể vừa trải qua một kiếp người.
Triều Từ thật sự không lừa hắn.
Những gì cậu nói đều là sự thật... Cậu quả nhiên đã đưa cho đối thủ những tài liệu đã bị chỉnh sửa.
Mặc dù sự việc lần này vẫn còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như tại sao Triều Từ lại làm như vậy, cậu đã lấy tài liệu từ công ty bằng cách nào — phải biết rằng dù cậu có được cấp quyền tự do thì những tài liệu đó vẫn là tài liệu tuyệt mật — rồi cậu đã làm thế nào để chỉnh sửa tài liệu đó đến mức không thể phân biệt được thật giả, và tại sao Triều Từ lại tiết lộ sự thật sau khi đã làm điều đó...
Có quá nhiều nghi vấn, nhưng lúc này Hứa Trạm lại chẳng quan tâm đến những điều đó.
Hắn vô cùng vui mừng.
Ban đầu, hắn nghĩ mình đã đi đến ngõ cụt, thậm chí còn bị người mà mình yêu thương nhất đẩy xuống một đầm lầy đầy gai nhọn. Nhưng rồi trong chớp mắt, người đó lại vung tay biến đầm lầy thành mây khói khiến vạn vật hồi sinh.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu mọi hậu quả, nhưng tất cả lại trở nên tốt đẹp như một trò đùa.
Niềm vui của hắn không chỉ đến từ việc tai họa không xảy ra, không chỉ từ việc chuyển bại thành thắng, mà còn từ việc Triều Từ không hề phản bội hắn.
Sau khi xác nhận tính chính xác của thông tin này, hắn không muốn để Triều Từ tiếp tục nằm ườn trong phòng nữa, mà rất nóng lòng muốn gặp cậu.
Triều Từ với vẻ mặt chán chường bị hắn kéo ra khỏi giường, bị nhận một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng trên trán.
Khuôn mặt của Triều Từ không có cảm xúc gì, cậu để mặc hắn hôn nhẹ. Cậu ngắm nhìn từng sợi tóc của người đàn ông trước mặt như thấm đẫm nắng vàng, chợt đôi mắt như hoa đào mùa xuân của cậu khẽ lóe lên, dường như cũng bị lây nhiễm cảm xúc của người đàn ông đó. Đột nhiên cậu nổi hứng, lật người, đè người đàn ông cao lớn và tuấn tú xuống dưới. Cậu từ từ cúi xuống, với hơi thở nóng rực của mình, cậu hôn lên cổ hắn rồi dừng lại ở nơi yết hầu yếu ớt.
Những tia nắng cuối cùng của ban ngày đã hòa vào bóng tối của màn đêm, biến mất trong nháy mắt.
Khi Hứa Trạm tỉnh dậy, dường như nơi đầu ngón tay vẫn còn mang theo cảm giác mềm mại và mê hoặc, nhưng vị trí bên cạnh đã trống rỗng và lạnh lẽo.
Hắn giơ cánh tay lên che đi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, một lúc sau mới hạ tay xuống. Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô định.
Đến khi chuông báo thức lúc tám giờ reo lên - đây là chuông báo mà hắn đặt để nhắc mình ăn sáng. Bình thường vào giờ này, hắn đã dậy, tập thể dục xong, đọc xong tin tức tài chính buổi sáng, cũng tiện thể xem qua một số báo cáo của công ty trong lúc ăn.
Vậy mà ngày hôm nay, vào lúc này, hắn vẫn chưa rời giường.
Tiếng chuông báo thức như đánh thức hồn hắn quay trở về. Hắn chống tay ngồi dậy, khoác lên mình một chiếc áo ngoài để lộ cơ bụng rắn chắc, rồi với tay cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
Khi điện thoại được kết nối, hắn không cần nói gì, đầu dây bên kia đã trực tiếp thông báo: "Cậu Triều một giờ trước đã đến sân bay, có lẽ là định đi nước J... Có cần ngăn cản cậu ấy không ạ?'
Hứa Trạm lau mặt, giọng bình tĩnh: "Không cần, cũng đừng theo dõi cậu ấy nữa."
Hắn đã hứa sẽ cho cậu tự do.
......
Hứa Trạm nghĩ rằng sự chia ly này sẽ là mãi mãi.
Ít nhất hắn cũng nghĩ rằng cả đời này Triều Từ sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn.
Còn hắn, dù đêm đêm trong giấc mơ đều có hình bóng của Triều Từ, dù biết rằng giờ đây Triều Từ không còn che giấu tung tích, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được người đó... nhưng hắn vẫn không hề sai người đi tìm.
Thế nhưng, lần tái ngộ lại đến sớm hơn rất nhiều so với những gì mà hắn đã nghĩ.
Mùa hè năm sau, hắn nhận được một tấm bưu thiếp.
Đó là hình ảnh của cung điện Potala như được dát vàng trong ánh nắng hoàng hôn, mặt sau chỉ có vài chữ được viết bằng nét chữ phóng khoáng: Đợi anh một ngày, quá hạn không chờ nữa.
—— Không ai có thể diễn tả được niềm vui sướng tột cùng của Hứa Trạm khi nhận được tấm bưu thiếp này.
Hắn không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, thậm chí cũng không chờ đến lúc chuyến bay riêng được cấp phép, cũng không quan tâm đến việc thu xếp hành lý, lập tức lái xe đi thẳng đến sân bay.
Hắn vội vàng đặt một chuyến bay gần nhất, trong lúc đợi ở sảnh chờ, hắn mới thả lỏng thần kinh ra để gọi cho thư ký Chu, nhờ anh đặt sẵn khách sạn ở thành phố L và mang theo một số hành lý cần thiết cho hắn.
Hắn thực sự không cần đến một ngày. Khi nhận được tấm bưu thiếp đó, vào lúc bốn giờ chiều, hắn đã có mặt ở thành phố L.
Khi hoàng hôn buông xuống, hắn đã tìm thấy Triều Từ đang ở tháp Kinh Luân.
Hắn không nhịn được mà chạy nhanh đến, kéo người đáng ghét này vào lòng mình.
Triều Từ bị hắn kéo mạnh, bước chân hơi loạng choạng. Sau khi cố gắng đứng vững, cậu quay đầu lại, mỉm cười nói với người đứng sau:
"Chơi một năm, vẫn thấy thiếu thiếu mùi vị của cuộc sống tình dục."
"..."
"Em đã tiêu hết tiền rồi, ở Pháp em đã mua một tòa lâu đài. Thực ra em thích tòa khác trông đẹp hơn, nhưng không có đủ tiền, anh đi mua giúp em đi."
"Được."
"Sau khi em trở về, mỗi ngày em sẽ ngủ đến mười một giờ, cho dù là mười hai giờ anh cũng không được gọi em dậy."
"Được."
"Buổi tối cũng không được ép em đi ngủ sớm, mặc kệ em thức đến ba giờ hay bốn giờ."
"Không được."
......
Sau khi việc Triều Từ trộm tài liệu bị lộ, Tôn Lãm Chu đã sắp xếp sẵn người và kênh liên lạc để bất cứ lúc nào cũng có thể đón Triều Từ, nhưng mãi mà không nhận được tin tức từ phía cậu.
Gã lập tức hoảng lên, lo lắng rằng Triều Từ đã bị người của nhà họ Hứa bắt giữ.
Cho dù Hứa Trạm có là một kẻ si tình ngu ngốc, nhưng sau sự phản bội này, không ai có thể đoán trước được hắn sẽ hành động ra sao.
Tôn Lãm Chu ngày càng lo lắng cho tình trạng của Triều Từ, nhưng dù gã cố gắng tìm hiểu đến thế nào, cũng không thể tìm được thông tin gì cụ thể. Những người mà gã phái đi chỉ có thể xác nhận rằng Triều Từ vẫn còn ở trong căn biệt thự đó.
Gã nghĩ rằng có lẽ Triều Từ đã bị giam giữ ở đó.
Thời gian trôi qua từng ngày, Tôn Lãm Chu càng thêm sốt ruột. Khi gã đã chuẩn bị sẵn sàng để trực tiếp xông vào biệt thự của Hứa Trạm, thì lại nhận được tin tức về buổi họp báo của đối thủ Hứa Trạm bị hủy bỏ.
Gã cảm thấy có điều gì đó không đúng liền cho người đi điều tra, và phát hiện ra rằng tài liệu mà Triều Từ đã đưa cho họ có vấn đề.
Trong lòng gã lúc này không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì Triều Từ không phản bội Hứa Trạm, ít nhất cậu vẫn an toàn.
Nhưng cũng chính điều này khiến lòng gã cảm thấy lạnh lẽo... có vẻ như Triều Từ không lạnh lùng như gã từng nghĩ.
Liệu Triều Từ còn có chút tình cảm nào với Hứa Trạm không?...... Cậu có thích gã không? Sau khi biết được thông tin đó, gã vẫn cố gắng tìm cách liên lạc với Triều Từ. Nếu Triều Từ thực sự không phản bội Hứa Trạm, thì việc gặp được cậu một lần chắc chắn không khó khăn.
Tuy nhiên, sau đó Tôn Lãm Chu không còn nghe được tin tức gì về Triều Từ nữa. Phải mất vài ngày sau, gã mới biết rằng Triều Từ đã rời khỏi thành phố A.
Gã không hiểu vì sao Hứa Trạm lại không cử người đi tìm Triều Từ, còn bản thân gã thì không thể nhịn được.
Triều Từ rất dễ tìm, cậu không hề che giấu hành tung của mình, không giống như hai năm trước khi vừa rời khỏi thành phố A là như đá chìm đáy biển, không một dấu vết.
Tôn Lãm Chu phát hiện ra Triều Từ đã đi qua nhiều quốc gia, nhưng mỗi lần gã cố gắng tìm vị trí chính xác của Triều Từ thì luôn có một nhóm người khác đến ngăn cản gã.
Đó là Hứa Trạm.
Triều Từ ở mỗi thành phố không lâu, một khi bị ngăn lại, chỉ cần gã chậm trễ một chút là Triều Từ lại biến mất không dấu vết.
Cứ giằng co mãi như vậy suốt một năm. Một năm sau, Tôn Lãm Chu không ngờ rằng Hứa Trạm lại dẫn Triều Từ trở về thành phố A.
Không bao lâu sau, họ còn tổ chức hôn lễ tại nước A.
Gã, với tư cách là bạn cũ của Hứa Trạm, đã được mời đến tham dự hôn lễ này.
Nhìn chàng trai trẻ mặc bộ vest đuôi tôm màu trắng, nắm tay một người đàn ông bước lên thảm đỏ tiến vào lễ đường, gã chợt chớp mắt một cái, bỗng dưng có một giọt nước mắt lăn dài.
Hóa ra cậu không phải là người vô tâm.
Tên ngốc đó cuối cùng cũng đã sưởi ấm được trái tim của cậu.
—— Là gã đã bỏ lỡ rồi sao?
............
《Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính - Hoàn》
Hứa Trạm cũng chỉ thấy Triều Từ gọi đồ ăn hai lần mỗi ngày. Sở dĩ là hai lần chứ không phải là ba, chắc là vì Triều Từ chẳng bao giờ dậy vào buổi sáng.
Thực ra, Triều Từ muốn nhốt mình lâu hơn, nhưng Hứa Trạm không cho cậu cơ hội đó. Vì sau hai ngày Triều Từ tự nhốt mình, buổi họp báo ra mắt sản phẩm của bên đối thủ quả nhiên đã bị hủy bỏ.
Hứa Trạm có cài một số gián điệp ở bên đó, tuy không thể tiếp cận tầng lớp lãnh đạo cao nhất, nhưng những thông tin cơ bản vẫn có thể nắm được. Hiện tại, tin tức sản phẩm sắp ra mắt gặp vấn đề đột ngột đã không còn là bí mật đối với những người thuộc cấp giữa của công ty đối thủ.
Thậm chí, vì họ đã quảng cáo rầm rộ và còn sản xuất hàng loạt, nên bây giờ vừa mất cả danh tiếng lẫn tài sản, ngay cả cổ phiếu của họ cũng đang bị sụt giảm. Nếu không phải vì công ty của họ đã cố gắng bưng bít thông tin từ sớm, có lẽ cổ phiếu đã bị sụt giảm đến mức kịch sàn. Nhưng cho dù họ cố gắng che giấu thông tin, thì cũng không thể che giấu mãi mãi, kết cục của họ hầu như đã có thể dự đoán được.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế cục đã đảo ngược hoàn toàn.
Khi tin tức này đến tai Hứa Trạm, hắn cảm thấy như thể vừa trải qua một kiếp người.
Triều Từ thật sự không lừa hắn.
Những gì cậu nói đều là sự thật... Cậu quả nhiên đã đưa cho đối thủ những tài liệu đã bị chỉnh sửa.
Mặc dù sự việc lần này vẫn còn rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như tại sao Triều Từ lại làm như vậy, cậu đã lấy tài liệu từ công ty bằng cách nào — phải biết rằng dù cậu có được cấp quyền tự do thì những tài liệu đó vẫn là tài liệu tuyệt mật — rồi cậu đã làm thế nào để chỉnh sửa tài liệu đó đến mức không thể phân biệt được thật giả, và tại sao Triều Từ lại tiết lộ sự thật sau khi đã làm điều đó...
Có quá nhiều nghi vấn, nhưng lúc này Hứa Trạm lại chẳng quan tâm đến những điều đó.
Hắn vô cùng vui mừng.
Ban đầu, hắn nghĩ mình đã đi đến ngõ cụt, thậm chí còn bị người mà mình yêu thương nhất đẩy xuống một đầm lầy đầy gai nhọn. Nhưng rồi trong chớp mắt, người đó lại vung tay biến đầm lầy thành mây khói khiến vạn vật hồi sinh.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu mọi hậu quả, nhưng tất cả lại trở nên tốt đẹp như một trò đùa.
Niềm vui của hắn không chỉ đến từ việc tai họa không xảy ra, không chỉ từ việc chuyển bại thành thắng, mà còn từ việc Triều Từ không hề phản bội hắn.
Sau khi xác nhận tính chính xác của thông tin này, hắn không muốn để Triều Từ tiếp tục nằm ườn trong phòng nữa, mà rất nóng lòng muốn gặp cậu.
Triều Từ với vẻ mặt chán chường bị hắn kéo ra khỏi giường, bị nhận một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng trên trán.
Khuôn mặt của Triều Từ không có cảm xúc gì, cậu để mặc hắn hôn nhẹ. Cậu ngắm nhìn từng sợi tóc của người đàn ông trước mặt như thấm đẫm nắng vàng, chợt đôi mắt như hoa đào mùa xuân của cậu khẽ lóe lên, dường như cũng bị lây nhiễm cảm xúc của người đàn ông đó. Đột nhiên cậu nổi hứng, lật người, đè người đàn ông cao lớn và tuấn tú xuống dưới. Cậu từ từ cúi xuống, với hơi thở nóng rực của mình, cậu hôn lên cổ hắn rồi dừng lại ở nơi yết hầu yếu ớt.
Những tia nắng cuối cùng của ban ngày đã hòa vào bóng tối của màn đêm, biến mất trong nháy mắt.
Khi Hứa Trạm tỉnh dậy, dường như nơi đầu ngón tay vẫn còn mang theo cảm giác mềm mại và mê hoặc, nhưng vị trí bên cạnh đã trống rỗng và lạnh lẽo.
Hắn giơ cánh tay lên che đi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, một lúc sau mới hạ tay xuống. Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô định.
Đến khi chuông báo thức lúc tám giờ reo lên - đây là chuông báo mà hắn đặt để nhắc mình ăn sáng. Bình thường vào giờ này, hắn đã dậy, tập thể dục xong, đọc xong tin tức tài chính buổi sáng, cũng tiện thể xem qua một số báo cáo của công ty trong lúc ăn.
Vậy mà ngày hôm nay, vào lúc này, hắn vẫn chưa rời giường.
Tiếng chuông báo thức như đánh thức hồn hắn quay trở về. Hắn chống tay ngồi dậy, khoác lên mình một chiếc áo ngoài để lộ cơ bụng rắn chắc, rồi với tay cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
Khi điện thoại được kết nối, hắn không cần nói gì, đầu dây bên kia đã trực tiếp thông báo: "Cậu Triều một giờ trước đã đến sân bay, có lẽ là định đi nước J... Có cần ngăn cản cậu ấy không ạ?'
Hứa Trạm lau mặt, giọng bình tĩnh: "Không cần, cũng đừng theo dõi cậu ấy nữa."
Hắn đã hứa sẽ cho cậu tự do.
......
Hứa Trạm nghĩ rằng sự chia ly này sẽ là mãi mãi.
Ít nhất hắn cũng nghĩ rằng cả đời này Triều Từ sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn.
Còn hắn, dù đêm đêm trong giấc mơ đều có hình bóng của Triều Từ, dù biết rằng giờ đây Triều Từ không còn che giấu tung tích, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được người đó... nhưng hắn vẫn không hề sai người đi tìm.
Thế nhưng, lần tái ngộ lại đến sớm hơn rất nhiều so với những gì mà hắn đã nghĩ.
Mùa hè năm sau, hắn nhận được một tấm bưu thiếp.
Đó là hình ảnh của cung điện Potala như được dát vàng trong ánh nắng hoàng hôn, mặt sau chỉ có vài chữ được viết bằng nét chữ phóng khoáng: Đợi anh một ngày, quá hạn không chờ nữa.
—— Không ai có thể diễn tả được niềm vui sướng tột cùng của Hứa Trạm khi nhận được tấm bưu thiếp này.
Hắn không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, thậm chí cũng không chờ đến lúc chuyến bay riêng được cấp phép, cũng không quan tâm đến việc thu xếp hành lý, lập tức lái xe đi thẳng đến sân bay.
Hắn vội vàng đặt một chuyến bay gần nhất, trong lúc đợi ở sảnh chờ, hắn mới thả lỏng thần kinh ra để gọi cho thư ký Chu, nhờ anh đặt sẵn khách sạn ở thành phố L và mang theo một số hành lý cần thiết cho hắn.
Hắn thực sự không cần đến một ngày. Khi nhận được tấm bưu thiếp đó, vào lúc bốn giờ chiều, hắn đã có mặt ở thành phố L.
Khi hoàng hôn buông xuống, hắn đã tìm thấy Triều Từ đang ở tháp Kinh Luân.
Hắn không nhịn được mà chạy nhanh đến, kéo người đáng ghét này vào lòng mình.
Triều Từ bị hắn kéo mạnh, bước chân hơi loạng choạng. Sau khi cố gắng đứng vững, cậu quay đầu lại, mỉm cười nói với người đứng sau:
"Chơi một năm, vẫn thấy thiếu thiếu mùi vị của cuộc sống tình dục."
"..."
"Em đã tiêu hết tiền rồi, ở Pháp em đã mua một tòa lâu đài. Thực ra em thích tòa khác trông đẹp hơn, nhưng không có đủ tiền, anh đi mua giúp em đi."
"Được."
"Sau khi em trở về, mỗi ngày em sẽ ngủ đến mười một giờ, cho dù là mười hai giờ anh cũng không được gọi em dậy."
"Được."
"Buổi tối cũng không được ép em đi ngủ sớm, mặc kệ em thức đến ba giờ hay bốn giờ."
"Không được."
......
Sau khi việc Triều Từ trộm tài liệu bị lộ, Tôn Lãm Chu đã sắp xếp sẵn người và kênh liên lạc để bất cứ lúc nào cũng có thể đón Triều Từ, nhưng mãi mà không nhận được tin tức từ phía cậu.
Gã lập tức hoảng lên, lo lắng rằng Triều Từ đã bị người của nhà họ Hứa bắt giữ.
Cho dù Hứa Trạm có là một kẻ si tình ngu ngốc, nhưng sau sự phản bội này, không ai có thể đoán trước được hắn sẽ hành động ra sao.
Tôn Lãm Chu ngày càng lo lắng cho tình trạng của Triều Từ, nhưng dù gã cố gắng tìm hiểu đến thế nào, cũng không thể tìm được thông tin gì cụ thể. Những người mà gã phái đi chỉ có thể xác nhận rằng Triều Từ vẫn còn ở trong căn biệt thự đó.
Gã nghĩ rằng có lẽ Triều Từ đã bị giam giữ ở đó.
Thời gian trôi qua từng ngày, Tôn Lãm Chu càng thêm sốt ruột. Khi gã đã chuẩn bị sẵn sàng để trực tiếp xông vào biệt thự của Hứa Trạm, thì lại nhận được tin tức về buổi họp báo của đối thủ Hứa Trạm bị hủy bỏ.
Gã cảm thấy có điều gì đó không đúng liền cho người đi điều tra, và phát hiện ra rằng tài liệu mà Triều Từ đã đưa cho họ có vấn đề.
Trong lòng gã lúc này không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì Triều Từ không phản bội Hứa Trạm, ít nhất cậu vẫn an toàn.
Nhưng cũng chính điều này khiến lòng gã cảm thấy lạnh lẽo... có vẻ như Triều Từ không lạnh lùng như gã từng nghĩ.
Liệu Triều Từ còn có chút tình cảm nào với Hứa Trạm không?...... Cậu có thích gã không? Sau khi biết được thông tin đó, gã vẫn cố gắng tìm cách liên lạc với Triều Từ. Nếu Triều Từ thực sự không phản bội Hứa Trạm, thì việc gặp được cậu một lần chắc chắn không khó khăn.
Tuy nhiên, sau đó Tôn Lãm Chu không còn nghe được tin tức gì về Triều Từ nữa. Phải mất vài ngày sau, gã mới biết rằng Triều Từ đã rời khỏi thành phố A.
Gã không hiểu vì sao Hứa Trạm lại không cử người đi tìm Triều Từ, còn bản thân gã thì không thể nhịn được.
Triều Từ rất dễ tìm, cậu không hề che giấu hành tung của mình, không giống như hai năm trước khi vừa rời khỏi thành phố A là như đá chìm đáy biển, không một dấu vết.
Tôn Lãm Chu phát hiện ra Triều Từ đã đi qua nhiều quốc gia, nhưng mỗi lần gã cố gắng tìm vị trí chính xác của Triều Từ thì luôn có một nhóm người khác đến ngăn cản gã.
Đó là Hứa Trạm.
Triều Từ ở mỗi thành phố không lâu, một khi bị ngăn lại, chỉ cần gã chậm trễ một chút là Triều Từ lại biến mất không dấu vết.
Cứ giằng co mãi như vậy suốt một năm. Một năm sau, Tôn Lãm Chu không ngờ rằng Hứa Trạm lại dẫn Triều Từ trở về thành phố A.
Không bao lâu sau, họ còn tổ chức hôn lễ tại nước A.
Gã, với tư cách là bạn cũ của Hứa Trạm, đã được mời đến tham dự hôn lễ này.
Nhìn chàng trai trẻ mặc bộ vest đuôi tôm màu trắng, nắm tay một người đàn ông bước lên thảm đỏ tiến vào lễ đường, gã chợt chớp mắt một cái, bỗng dưng có một giọt nước mắt lăn dài.
Hóa ra cậu không phải là người vô tâm.
Tên ngốc đó cuối cùng cũng đã sưởi ấm được trái tim của cậu.
—— Là gã đã bỏ lỡ rồi sao?
............
《Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính - Hoàn》
Danh sách chương