"Lời viện trưởng dạy bảo, tôi đã nhớ kỹ rồi. Sau này hành nghề y nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra bệnh nhân. Việc của tôi đã xong rồi, tôi xin phép đi trước."
Mạnh Giang Thiên không kiêu ngạo nói, đi qua bên cạnh Thôi Tây Sinh, không cho Thôi Tây Sinh một ánh mắt.
Thôi Tây Sinh nhịn không được nhìn trộm bóng lưng Mạnh Giang Thiên rời đi, trái tim vẫn sẽ đau, đau quặn từng cơn.
"Vị bạn học Thôi Tây Sinh này, chuyện viện trưởng ngài dặn dò tôi đều đã làm xong, đây là mẫu đơn xin nghỉ học, ký tên là được rồi." Lời nói của chủ nhiệm kéo lại tầm mắt của Thôi Tây Sinh.
Cười tự giễu, cậu chỉ là một người bạn tình mà thôi, Mạnh Giang Thiên hẳn là rất không muốn nhìn thấy cậu, chính mình còn giả tạo cái gì.
"Tôi xem một chút." Thôi Tây Sinh nhận lấy biểu mẫu muốn ký tên mình, Hách Nhân lại cầm lên xem một lát.
Cảm thấy không thành vấn đề, Hách Nhân đưa đơn cho Thôi Tây Sinh, cười nói, "Có thể ký, mùa thu năm sau khai giảng cậu có thể tiếp tục trở về học tập."
Thôi Tây Sinh cũng xem đại khái, nghỉ học một năm, mười hai tháng, cộng thêm kỳ nghỉ hè, cậu có thể nghỉ ngơi mười bốn tháng. Đi học trở lại vào mùa thu tới.
"Phiền toái viện trưởng, chủ nhiệm." Thôi Tây Sinh ký tên mình.
"Không phiền toái, bạn học Thôi dưỡng bệnh thật tốt, tôi đã xem qua thành tích của cậu, cũng không tệ, dưỡng tốt thân thể lại tiếp tục học, tương lai lại là một vị bác sĩ." Chủ nhiệm chính là biết nói chuyện, Thôi Tây Sinh được khen đến mỉm cười, tâm tình ngược lại tốt hơn một chút.
Ký xong chữ, chủ nhiệm trịnh trọng thu nhận đơn xin nghỉ học, tươi cười đầy mặt đưa hai người đến cửa.
Hách Nhân và chủ nhiệm còn đang khách sáo nói những lời không quan trọng, Thôi Tây Sinh đi ở phía trước, cửa mở ra, Mạnh Giang Thiên đứng ở tường đối diện cửa, khuôn mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, Thôi Tây Sinh sửng sốt ba giây, mạnh mẽ lui về trong phòng đóng cửa lại, rầm một tiếng, tiếng cửa đóng rung trời vang lên.
"Làm sao thế? Cậu thấy không khỏe sao? Hách Nhân cùng chủ nhiệm hoảng sợ, Hách Nhân thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, lo lắng hỏi.
"Tôi... Hơi chóng mặt, tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một chút." Thôi Tây Sinh hiện tại chỉ có một ý niệm, không thể đi ra ngoài, nhìn về phía ghế dựa trong phòng, Thôi Tây Sinh lảo đảo chạy tới ghế dựa, đặt mông ngồi lên.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã khẩn trương toát mồ hôi lạnh.
"Chóng mặt à? Không phải lại thiếu máu đó chứ? Không thể nghỉ ngơi ở đây, phải nhanh chóng trở lại bệnh viện, thiếu máu sẽ lấy mạng sống của cậu." Hách Nhân hoàn toàn không biết tâm tư của Thôi Tây Sinh, sợ Thôi Tây Sinh lại thiếu máu, lôi kéo Thôi Tây Sinh muốn đi ra ngoài.
"Tôi không thiếu máu, tôi không đi ra ngoài." Thôi Tây Sinh liều mạng giãy dụa.
"Đứa nhỏ này, đã như vậy rồi mà còn bướng bỉnh?" Thôi Tây Sinh phản kháng quá kịch liệt, Hách Nhân không hiểu sao lại nhìn Thôi Tây Sinh buông lỏng tay.
Cửa đột nhiên bị gõ, Thôi Tây Sinh trong nháy mắt cứng ngắc, tim vọt lên cổ họng. Ngoài cửa là Mạnh Giang Thiên đang gõ cửa sao? Chủ nhiệm đi mở cửa, Thôi Tây Sinh nghe được chủ nhiệm nói chuyện" Mạnh Giang Thiên? Sao em còn quay lại?"
Thôi Tây Sinh hoàn toàn bất động, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều. Hách Nhân nhận thấy được biến hóa của Thôi Tây Sinh, lông mày nhướng lên, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên đi vào.
"Em không có chuyện gì, chính là phải đến bệnh viện thực tập, hôm nay may mắn gặp được viện trưởng, muốn cùng viện trưởng thỉnh giáo một ít vấn đề bình thường không hiểu rõ." Mạnh Giang Thiên đi đến bên cạnh Hách Nhân, cách Thôi Tây Sinh một bước.
Thôi Tây Sinh sống chết cúi đầu, tay nắm lấy quần áo, mu bàn tay bởi vì nắm quá mạnh, mạch máu đều hiện ra.
"Tôi rất vui khi được giải đáp vấn đề cho các cậu, những gì cậu không hiểu cứ việc nói." Hách Nhân liếc mắt nhìn Thôi Tây Sinh cúi đầu giả bộ đà điểu, trong lòng có suy đoán, cũng không vội vàng dẫn Thôi Tây Sinh rời đi.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
9/9/2021
#NTT