Ba người 1500 vạn, Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày. Con số này nghe có vẻ hơi thiên văn.
Nếu gϊếŧ zombie lấy tinh hạch, cũng phải một 1500 tinh hạch.
Gϊếŧ 1500 zombie, với thực lực của Mạnh Giang Thiên cũng không khó để làm.
Nhưng zombie cũng giống như nhân loại, thức tỉnh dị năng có tinh hạch rất ít. Nếu muốn gom đủ 1500 tinh hạch, ít nhất cũng phải gϊếŧ hơn vạn zombie mới được.
Hơn nữa Mạnh Giang Thiên nếu có 1500 viên tinh hạch, anh ăn toàn bộ đều muốn vô địch. Nào còn cần phải đi trực thăng về nhà, mình trực tiếp bay trở về.
"Đừng nghe 1500 vạn là rất nhiều, nếu các cậu chịu cố gắng làm nhiệm vụ, cũng không bao lâu là có thể kiếm được. Hiện tại dị năng giả hệ cây, đất, nước trong khu an toàn còn quá ít, lương thực trồng ra vốn không đủ ăn, người sống sót lại không ngừng được cứu trở về, thức ăn càng không đủ."
"Bên ngoài kỳ thật còn có rất nhiều siêu thị chưa từng bị lục soát qua, nếu các cậu có thể tìm về thức ăn, giá trị cống hiến cũng sẽ không thấp. Tôi đã đọc hồ sơ, khi họ tìm thấy cậu, cậu dường như có rất nhiều thức ăn. Tất cả là cậu lấy được à?" Lưu Thắng Huy hỏi Mạnh Giang Thiên.
"Đúng vậy." Mạnh Giang Thiên gật đầu.
"Tuy rằng đều chia cho những người sống sót kia, bất quá mỗi lần có người sống sót được cứu trở về, chúng tôi đều sẽ chia cho bọn họ một bữa cơm. Kể từ khi họ ăn thức ăn của cậu, những thực phẩm này là thực phẩm miễn phí mà cậu cung cấp cho họ như khu an toàn. Giá trị cống hiến đều tính trên đầu cậu, Chu Diệu, lát nữa cậu dựa theo ghi chép trên này tính toán giá trị cống hiến một chút, gửi vào thẻ cống hiến của bạn học Mạnh Giang Thiên."
"Vâng."
Cảnh sát Bạch vụиɠ ŧяộʍ đánh giá vẻ mặt tướng quân, trên quyển sổ của hắn viết Mạnh Giang Thiên cố ý không chia thức ăn, đối với những người sống sót hành vi đói khát kia làm việc xấu.
Tướng quân hẳn là thấy được, nhưng không nói ra, cảnh sát Bạch không khỏi có chút thất vọng. Hai người này nếu có thể đánh nhau, nói không chừng hắn sẽ ngư ông đắc lợi.
"Tôi nhìn một chút, những thức ăn cậu phân chia kia không sai biệt lắm có thể có năm trăm giá trị cống hiến. Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu đi làm thẻ nhận dạng, tiện thể ghé thăm khu an toàn."
Lưu Thắng Huy đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước, điện thoại vệ tinh đã vang lên.
Lưu Thắng Huy đi tới một bên nhận máy, nói trong chốc lát cúp điện thoại, nói với mọi người: "Tôi tạm thời có việc, Bạch Trấn Hùng, cậu mang bọn họ đi tham quan khu an toàn một chút."
"Được."
Hắn ta mang theo mọi người rời đi, đến lầu một, Bạch Trấn Hùng nói với mấy người: "Tôi dẫn các cậu đi kiểm tra cấp bậc dị năng một chút, sau đó đi làm thẻ nhận dạng. Thẻ nhận dạng là thẻ căn cước, cũng có thể được sử dụng làm thẻ ngân hàng. Các cậu nhất định phải bảo quản thật tốt, mất phải kịp thời bổ sung."
"Nếu mật mã bị rò rỉ, giá trị cống hiến bên trong bị đánh cắp, có thể bắt được tên trộm cắp, chúng tôi sẽ hỗ trợ. Nếu không bắt được, các cậu cũng phải hiểu. Hiện tại dù sao cũng không phải trước tận thế, một ít tội phạm mạng chúng tôi cũng không cách nào bắt được."
Bạch Trấn Hùng mang theo mấy người đi vào trong một gian phòng ở lầu một.
Chỉ có một vài máy có hình dạng kỳ lạ trong phòng, giống như một nhiệt kế lớn.
Một ống thủy ngân lớn chạy thẳng lên mái nhà, với các con số được khắc ở phía ống, từ 1 đến 10. Đáy ống là một quả bóng da màu đỏ lớn.
"Đây chính là dụng cụ kiểm tra dị năng, các cậu chỉ cần dùng hết toàn lực công kích quả bóng da bên dưới, thủy ngân trong ống sẽ bị đánh lên, thủy ngân đến mấy cấp bậc dị năng của các cậu chính là đó. Ai sẽ thử trước?"
Bạch Trấn Hùng giới thiệu, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Giang Thiên. Hắn rất muốn biết Mạnh Giang Thiên rốt cuộc là cấp mấy.
Tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên đi tới trước dụng cụ, thanh âm ong ong vang lên, nhân viên bên cạnh mở dụng cụ ra, quả bóng da màu đỏ vốn ảm đạm, dần dần tràn đầy tỏa sáng.
"Nhắm vào nó công kích là được. Đừng đánh đến nơi khác, đánh hỏng phải bồi thường." Nhân viên giới thiệu một câu, nhường chỗ.
Mạnh Giang Thiên bàn tay kéo theo một đoạn gió, anh đang cân nhắc có nên dùng toàn lực hay không. Súng bắn chim đầu đàn, đôi khi quá nổi bật cũng không tốt.
Liếc mắt nhìn Thôi Tây Sinh, đôi mắt to kia đang chờ mong nhìn mình.
Con mèo nhỏ này hiện tại quá câu người, tình địch của anh tựa hồ có chút nhiều, không bằng thừa dịp này, biểu hiện vũ lực của mình một chút, chấn nhiếp tình địch một chút cũng không tồi.
Mạnh Giang Thiên do dự trong chốc lát, đoàn gió trong tay càng lúc càng lớn, cuối cùng vẫn dùng hết toàn lực, đánh vào quả bóng màu đỏ.
Muốn bắn con chim đầu đàn, cũng phải xem kiếm kia có thể đánh lại con chim này hay không.
Quả bóng da màu đỏ bị đập trúng, phát ra một tiếng nổ lớn, quả bóng da màu đỏ phát nổ, thủy ngân bên trong ống nhanh chóng giương lên một đoạn nhỏ.
Cuối cùng dừng lại trên dữ liệu 3,8.
Bạch Trấn Hùng mở to hai mắt, dùng sức nuốt nước miếng.
Lưu Thắng Huy cũng chỉ có cấp bậc 3,2, là người có đẳng cấp cao nhất trong toàn bộ khu an toàn, cũng bởi vậy, hắn mới có thể nổi bật trong một đám nguyên lãnh đạo, trở thành quản lý mới của khu an toàn.
Tận thế lấy thực lực làm chính, nếu Mạnh Giang Thiên có ý nghĩ gì, cùng Lưu Thắng Huy đánh nhau, còn không biết ai có thể thắng. Phỏng chừng khu an toàn này rất có khả năng sẽ đổi chủ.
Triệu Hoan Thụy và hội trưởng học sinh đối với cấp bậc không có bao nhiêu khái niệm, cũng không khiếp sợ như Bạch Trấn Hùng.
Biết được đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên, hội trưởng học sinh nóng lòng muốn thử. Hắn muốn biết mình và Mạnh Giang Thiên chênh lệch bao nhiêu.
Các nhân viên đã thay thế quả bóng màu đỏ mới, cái này chỉ dùng được một lần.
Ấn công tắc, quả bóng lại tràn đầy, hội trưởng học sinh một dòng nước đập vào quả bóng da, bóng da chỉ là nứt ra, cũng không nổ tung như Mạnh Giang Thiên.
Hội trưởng học sinh lập tức trầm xuống, thủy ngân tăng lên rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở mức 1,8.
Thiếu hai con số, tâm tính hội trưởng học sinh có chút sụp đổ.
Mạnh Giang Thiên thản nhiên nhìn hội trưởng học sinh, tính công kích không mạnh, tính vũ nhục lại cực lớn.
Khuôn mặt của hội trưởng học sinh nhất thời nghẹn thành màu gan heo.
"Sắp cấp hai rồi, rất tốt. Dị năng giả đi tới khu an toàn chín phần đều là cấp một vừa mới xuất đầu, còn có không tới cấp một. Cấp bậc này của hai người đã khiến người ta kinh ngạc rồi. Tôi đều phải hoài nghi các cậu có phải cùng nhau gặp phải may mắn hay không, bằng không dị năng của các cậu như thế nào đều cao hơn người khác."
Bầu không khí không đúng lắm, Bạch Trấn Hùng cười xoà khen ngợi, đáng tiếc hai người được khen đều không có một tia tươi cười.
Bạch Trấn Hùng Hoàn cười trong chốc lát, nhìn về phía Triệu Hoan Thụy chuyển đề tài: "Cậu cũng đo lường một chút đi, tôi có chút chờ mong đẳng cấp của cậu."
Triệu Hoan Thụy xoa tay tiến lên, dùng hết dị năng toàn thân đánh vào bóng da. Phanh một tiếng rất nặng nề, bóng da run rẩy vài cái, khôi phục nguyên trạng.
Thủy ngân lắc lư bay lên, lắc lư hai cái ở phụ cận 1, trong sự chú ý của vạn người rớt xuống 0,9.
Bầu không khí lần này thực sự xấu hổ. Khóe miệng Bạch Trấn Hùng cứng ngắc, muốn cười cũng không được cười.
Liền có dị năng giả, cùng một chỗ ở bảy ngày, người ta đều trưởng thành long phượng, như thế nào lại trà trộn vào một con chuột đây.
"Khụ, cái kia, chúng ta ra ngoài làm thẻ thân phận đi." Bạch Trấn Hùng ho khan một tiếng, mang theo mọi người đi ra khỏi phòng kiểm tra.
Triệu Hoan Thụy đi ở cuối cùng, ủ rũ.
Có Bạch Trấn Hùng mang theo, năm người rất không có tố chất chen vào đội ngũ, năm thẻ thân phận rất nhanh làm xong.
Ba dị năng giả có màu bạc, trong khi Thôi Tây Sinh và Lưu An Na có màu xanh lá cây.
Bạch Trấn Hùng nhìn Mạnh Giang Thiên đùa nghịch thẻ thân phận, nói: "Thức ăn của cậu có thể đổi năm trăm giá trị cống hiến, đều ở trong tấm thẻ này. Với thẻ này, cậu có thể mua một cái gì đó trong các cửa hàng bên ngoài."
"Đó là đại sảnh nhiệm vụ, muốn kiếm tiền có thể đến bên kia nhận nhiệm vụ. Bên kia là cửa sổ giao dịch, nếu muốn bán tinh hạch cùng thực phẩm có thể đi bên kia. Gần đến giờ ăn, tôi sẽ đưa cậu đến nhà hàng. Thức ăn nơi đó đều là dị năng giả trồng ra."
Bạch Trấn Hùng lại đột nhiên nhìn về phía Triệu Hoan Thụy suy sụp, hỏi: "Cậu là dị năng hệ đất đi. Nông trại bây giờ thiếu đất, cây, nước, ba hệ dị năng giả. Nếu cậu không muốn đi ra ngoài, cậu có thể đi đến trang trại và họ chắc chắn sẽ chào đón cậu. Hơn nữa dị năng giả ở nông trại, tiền lương cũng không thấp."
"Thật sao? Mức lương là bao nhiêu?" Triệu Hoan Thụy trong nháy mắt liền lên tinh thần.
Không cần ra ngoài đánh zombie cũng có thể kiếm được tiền, hắn cũng không cầu đại phú đại quý, có thể nuôi sống bản thân là được.
Có thể dựa vào chính mình sống sót, hắn cũng không cần phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Đi theo những con quái vật này, thật là một cú sốc.
"Dựa theo đẳng cấp, thấp nhất một tháng cũng phải ba vạn giá trị cống hiến. Mặc dù không nhiều, nhưng tiết kiệm một số hoa là đủ. Hơn nữa ăn cơm ở nông trại cũng không cần tốn tiền, đều là do các cậu tự mình trồng ra ăn. Thức ăn bây giờ rất quý giá, một bữa cơm nếu muốn ăn no, không có ba năm vạn cũng không ăn được."
"Sử dụng nhiều dị năng, còn có thể tăng nhanh cấp bậc dị năng. Vừa có thể tu luyện lại có thể ăn được đồ ăn tươi ngon, chúng tôi là dị năng giả không thể trồng trọt, đều hâm mộ dị năng giả có thể làm việc ở nông trường."
Bạch Trấn Hùng nói là thật lòng, hắn thật hâm mộ dị năng giả có thể làm việc ở nông trường, sống không nặng nhọc không nguy hiểm, còn có thể ăn được trái cây và rau quả tươi.
Đáng tiếc hắn là hệ kim, dị năng xuống đất, trồng ra trái cây và rau quả có thể là kim loại nặng vượt quá tiêu chuẩn.
"Trang trại ở đâu? Tôi muốn thử ngay bây giờ." Lời nói của Bạch Trấn Hùng khiến Triệu Hoan Thụy lại một lần nữa có lòng tin. Cơm cũng không muốn ăn, muốn lập tức đi làm nông trại.
"Đừng nóng vội, đi ăn cơm trước, cơm nước xong tôi sẽ cho người đưa cậu đến nông trại. Cậu cho dù không đi, nông trường biết tới dị năng giả hệ đất, cũng sẽ chủ động tới tìm cậu."
"Không ăn, tôi hiện tại muốn đi, anh hiện tại cho người đưa tôi qua đi." Triệu Hoan Thụy lắc đầu, nóng lòng vô cùng.
"Vậy được." Bạch Trấn Hùng bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi người, tiễn Triệu Hoan Thụy đi.
Triệu Hoan Thụy lên xe, Bạch Trấn Hùng nhìn hội trưởng học sinh nói: "Cậu là hệ nước, có muốn đi nông trại hay không? Đẳng cấp của cậu cao như vậy, họ chắc chắn rất vui vẻ."
Trong xe, nụ cười vui vẻ của Triệu Hoan Thụy trong nháy mắt ngưng đọng.
"Không đi, tôi không thích làm nông nghiệp." Hội trưởng học sinh kiên quyết từ chối.
Hắn là một người tham vọng, làm thế nào hắn có thể đi trồng rau.
Triệu Hoan Thụy trong xe thở phào nhẹ nhõm.
Hội trưởng học sinh nhìn thấy động tác nhỏ của Triệu Hoan Thụy, khinh thường cười lạnh. Hắn sẽ trả thù sự phản bội của dây leo tường này, nhưng hắn sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian vào hắn ta.
"Bạch tiên sinh, tôi muốn hỏi thăm một người với anh." Triệu Hoan Thụy vừa đi, hội trưởng học sinh cũng không muốn một mình lưu lại nhìn sắc mặt Mạnh Giang Thiên.
"Người nào?"
"Lý Ngạn Quang, anh ấy là anh tôi, trước kia đi lính."
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
17/9/2021
#NTT