Tề Thiên Sơn nhảy xuống lầu ba, độ cao mười thước đối với dị năng giả mà nói còn không đủ để cho bọn họ bị thương.

Rơi xuống mặt đất, Tề Thiên Sơn lăn một chút dỡ bỏ lực đạo, thuận thế cũng né tránh dao gió Mạnh Giang Thiên ném tới.

Mặt đất bị lưỡi dao gió cắt xuyên qua, dao gió ẩn vào mặt đất biến mất không thấy, Tề Thiên Sơn trong lòng cả kinh, lực đạo này, Mạnh Giang Thiên đây là nổi lên sát tâm.

Không dám dừng lại chút nào, tia lửa dưới chân Tề Thiên Sơn bắn ra bốn phía, giống như Na Tra giẫm lên Phong Hỏa Luân nhanh chóng chạy trốn.

Mạnh Giang Thiên phiêu lãng giữa không trung, nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Thiên Sơn chạy trốn, trên bàn tay, hơn mười đạo lưỡi dao gió nhỏ sắc bén quấn quanh, một lưỡi này rơi xuống, Tề Thiên Sơn tuyệt đối không có không gian chạy trốn.

Vung tay lên, lưỡi dao gió như ngựa tuột vó, đuổi thẳng Tề Thiên Sơn mà đi.

Tề Thiên Sơn nhìn dao gió đầy trời, da đầu tê dại, dao gió giống như một tấm lưới lớn, phong bế tất cả con đường chạy trốn của hắn.

Trong lòng không khỏi tuyệt vọng, lúc này thật sự sắp xong đời. Nhắm mắt lại chờ chết, trong đầu xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hoảng loạn của Thôi Tây Sinh.

Nhớ tới cảm giác vừa rồi khi ngã xuống đè ép Thôi Tây Sinh, Tề Thiên Sơn cười thảm thiết, nhớ tới một câu thơ cổ, hoa mẫu đơn chết, làm quỷ cũng phong lưu.

"Dừng tay, không thể sát hại dị năng giả." Ngay khi lưỡi dao gió sắp cắt nát Tề Thiên Sơn, một tiếng giận dữ đột nhiên từ cửa bên cạnh truyền ra.

Một bức tường đất thật dày trong nháy mắt bao vây Tề Thiên Sơn, Mạnh Giang Thiên dùng lưỡi dao gió năm phần dị năng va chạm vào tường đất, cư nhiên đinh đinh đang đang bị tường đất ngăn cản.

Nhưng tường đất cũng không tốt đến mức đó, bị dao gió va chạm ra từng đường nứt.

Miễn cưỡng ngăn cản lưỡi dao gió cuối cùng, tường đất cũng theo phân mảnh vỡ vụn, tan rã.

Tề Thiên Sơn ngồi xổm trên mặt đất, mờ mịt lại kinh hỉ nhìn khối đất vỡ vụn bốn phía.

Một nam nhân một thân quân phục từ trong cửa bên cạnh chạy ra, đứng trước người Tề Thiên Sơn, sắc mặt ngưng trọng nhìn Mạnh Giang Thiên giữa không trung.

Hắn đã là dị năng giả hệ đất trung kỳ cấp hai, không nghĩ tới tường đất hắn toàn lực dựng lên lại bị dao gió của Mạnh Giang Thiên cắt nát.

Những dao gió kia cùng đẳng cấp với tường đất của hắn. Nhưng chỉ sợ, Mạnh Giang Thiên giữ lại lực đạo, nếu Mạnh Giang Thiên đẳng cấp cao hơn hắn, vậy hôm nay sẽ nguy hiểm.

Hắn đi tìm dị năng giả, gặp qua rất nhiều dị năng giả đột nhiên thức tỉnh dị năng, không kiềm chế được đạo hạnh đi làm xấu. Trong tận thế không có trật tự, bản chất xấu của con người bị phóng đại vô hạn.

Sau khi trải qua zombie gϊếŧ người ban đầu, hiện tại nguyên nhân con người tử vong, phần lớn là đến từ đồng loại.

Nhưng thời gian hắn thức tỉnh dị năng sớm, lại có phương pháp thăng cấp đặc thù phụ trợ trong khu an toàn, hắn hiện tại đã là cấp hai trung kỳ, so với 90% dị năng giả thành phố đẳng cấp còn cao hơn.

Hắn có thể dựa vào đẳng cấp áp chế, mạnh mẽ áp chế dị năng giả không nghe lời. Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp được dị năng giả có đẳng cấp không sai biệt lắm.

"Cậu đừng xúc động, tôi là dị năng giả ở khu an toàn thủ đô, tôi là Vương Khôn. Có một số đồng đội gần tôi, chúng tôi đến để tìm kiếm và giải cứu những người còn sống đến khu vực an toàn." Thấy lòng bàn tay Mạnh Giang Thiên lại ngưng tụ dao gió, Vương Khôn vội vàng giải thích.

Nghe được ba chữ khu an toàn, Mạnh Giang Thiên ngẩn người, dừng lại dao gió trong tay. Hội trưởng học sinh cũng nói với anh về khu an toàn.

Thấy Mạnh Giang Thiên có hứng thú nghe lời hắn nói, Vương Khôn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: "Khu an toàn của chúng tôi chân thành mời dị năng giả tham gia. Tôi thấy hai người đều là dị năng giả, nếu như gia nhập khu an toàn, chúng ta chính là chiến hữu. Có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống, bình tĩnh thương lượng giải quyết. Khu an toàn của chúng tôi trước kia là quân khu thủ đô, không biết hai người có từng nghe qua tướng quân Ngụy Thượng Đông hay không?"

"Nếu hai người có thói quen xem tin tức phát sóng, hẳn biết tướng quân Ngụy Thượng Đông trước kia là tổng tham mưu trưởng quân khu Hoa Quốc chúng ta. Ông bây giờ cũng là lãnh đạo của khu vực an ninh thủ đô, và các nhà lãnh đạo Trung Quốc trước đây bây giờ ở trong khu an toàn. Tận thế tuy rằng đã đến, nhưng không có nghĩa là tất cả pháp luật đều bị hủy bỏ. Chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tận thế."

"Khu vực an toàn cũng có luật pháp và quy định nghiêm ngặt. Cho dù là tận thế, cũng không thể thích làm gì thì làm. Chúng ta vẫn là một xã hội pháp quyền. Nhưng đối đãi với dị năng giả chúng tôi vẫn có rất nhiều chính sách đặc thù, hai người chỉ cần gia nhập khu an toàn, có thể sinh hoạt giống như trước tận thế. Thậm chí bởi vì thân phận là dị năng giả, so với trước kia sống tốt hơn. Cậu bạn trẻ, cậu và cậu trai này có mâu thuẫn gì? chúng tôi có thể giúp cậu điều chỉnh. Nhưng dị năng giả quá mức trân quý, cho dù dốc hết toàn lực, tôi cũng sẽ không cho cậu gϊếŧ hắn."

Nam nhân quân phục bày ra tư thế phòng ngự, thái độ thập phần kiên quyết.

Mạnh Giang Thiên phiêu phiêu ở giữa không trung, mặt không chút thay đổi, nội tâm lại không bình tĩnh.

Hội trưởng học sinh nói rõ ràng là thật, thật đúng có cái gọi là khu an toàn, người cũng đã tìm được nơi này.

Dị năng của người này hẳn là không cao bằng anh, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nghe hắn nói, phụ cận còn có đồng đội, đánh nhau anh chắc chắn sẽ thiệt.

Liếc mắt nhìn Tề Thiên Sơn trốn sau lưng nam nhân quân phục, Mạnh Giang Thiên đầy một bụng lửa.

Anh vẫn cảm thấy vận khí của mình không tệ lắm, hiện tại xem ra, người này vận khí càng tốt hơn. Nếu nam nhân quân phục đến trễ mười giây, anh có thể thu lấy mạng nhỏ của tên này. Thật đáng tiếc.

Tình thế không hợp, Mạnh Giang Thiên không phải là người lỗ mãng, chậm rãi dừng lại trước mặt Vương Khôn. Mạnh Giang Thiên đánh giá Vương Khôn, cơ bắp vững chắc, sinh lực so với bất luận kẻ nào anh từng gặp đều tràn đầy hơn, trước kia hẳn là một người lính.

"Tiểu tử, tôi thấy đẳng cấp dị năng của cậu không thấp, hẳn là cấp hai rồi. Tôi cũng cấp hai, nếu cậu gia nhập khu an toàn của chúng tôi, sẽ giống như tôi, trực tiếp làm đến vị trí tiểu đội trưởng. Hiện tại bên ngoài thiếu lương thực, nhưng trong khu an toàn đã có dị năng hệ cây, nước và đất đang trồng rau tươi. Sản lượng hiện tại có lẽ không có cách nào cung cấp cho toàn bộ, nhưng dị năng giả tuyệt đối mỗi bữa cơm đều có thể bảo đảm có trái cây và rau quả tươi."

"Nếu cậu có gia đình, gia đình cậu sẽ được đối xử như cậu. Hơn nữa khu an toàn có tường cao bảo vệ, còn có dị năng giả hai mươi bốn giờ tuần tra không ngừng, ở trong khu an toàn căn bản không cần lo lắng bị zombie đột nhiên tập kích. Ở khu an toàn, cuộc sống sẽ khôi phục lại giống như đúc trước tận thế. Chàng trai trẻ, cậu có muốn xem xét việc tham gia khu an toàn của chúng tôi và sống một cuộc sống ổn định sáng 9 chiều 5?"

Vương Khôn nhìn thấy dị năng giả đều là một bộ dụ dỗ cái này, câu nói lừa gạt này, đến nay vẫn chưa có thua trận.

"Đãi ngộ rất tốt, vậy tôi phải trả giá cái gì? các anh cũng sẽ không nuôi tôi vô ích chứ?" Mạnh Giang Thiên liếc mắt nhìn Tề Thiên Sơn cách Vương Khôn.

Thân thể Tề Thiên Sơn cứng đờ, đột nhiên quay đầu, một đường tia lửa mang theo tia chớp, chạy rất nhanh.

Mạnh Giang cười lạnh, nhưng Vương Khôn duỗi hai tay chắn trước người anh, Mạnh Giang Thiên không đuổi theo.

Sau này có rất nhiều thời gian, muốn gϊếŧ chết Tề Thiên Sơn, cũng không phải là chuyện khó.

"Đương nhiên, trả giá mới có thu hoạch. Dị năng giả chúng tôi hiện tại nhiệm vụ chủ yếu chính là tìm kiếm người sống sót bên ngoài còn chưa được phát hiện, sau đó mang về khu an toàn. Nếu cậu không muốn đi ra ngoài để tìm kiếm và cứu hộ, cậu cũng có thể ở lại trong khu vực an toàn để bảo vệ các bức tường và khu vực an toàn. Nhiệm vụ phụ thuộc vào sự lựa chọn của cậu."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Không chỉ vậy, có rất nhiều công việc trong khu an toàn, nhưng thù lao không giống nhau. Cậu đến rồi có thể tự chọn."

"Khu an toàn của các anh ở đâu?"

"Ở phía bắc, cũng không phải là xa. Cậu là hệ gió, dựa theo đẳng cấp hiện tại của cậu, bay một giờ, không sai biệt lắm là tới."

"Các anh bây giờ có thể phân chia đẳng cấp? Dựa theo tiêu chuẩn gì phân chia, tôi hiện tại là cấp hai?"

"Trong khu an toàn có dụng cụ phân chia cấp bậc, tôi là trung kỳ cấp hai, cậu không khác gì tôi. Chờ đến khu an toàn, dị năng giả đều phải kiểm tra một chút, đến lúc đó cậu sẽ biết đẳng cấp của mình."

"Các anh thật đúng là chuẩn bị đầy đủ."

"Nếu không chuẩn bị sớm, toàn xã hội bây giờ sẽ thực sự hỗn loạn. Về sau con người đều sẽ lấy phạm vi khu an toàn sinh tồn, một mình ở tận thế sống không nổi. Chàng trai trẻ, tôi thực sự khuyên cậu nên tham gia khu an toàn."

"Tôi sẽ gia nhập." Mạnh Giang Thiên trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Đội trưởng Vương, tôi muốn hỏi một câu, khu an toàn của các anh được thành lập khi nào, Tô Tỉnh có khu an toàn hay không?"

Quê hương của Mạnh Giang Thiên ở Tô Tỉnh, anh vẫn nhớ đến ba mẹ trong nhà.

Nhưng với đẳng cấp hiện tại của anh, một mình anh cũng không bay trở về, chứ đừng nói là còn phải mang theo Thôi Tây Sinh và Lưu An Na.

Hơn nữa anh cũng không biết đường từ không trung đi Tô Tỉnh, bay loạn còn mang theo người rất nguy hiểm.

Nếu Tô Tỉnh cũng có khu an toàn, ít nhất tỷ lệ sống sót của gia đình anh sẽ cao hơn một chút.

"Tô Tỉnh hẳn là cũng có khu an toàn, kỳ thật hơn hai tháng trước, cũng đã có dị năng giả cùng zombie xuất hiện, các tỉnh Hoa Quốc đã bắt đầu bí mật thành lập khu an toàn. Nhà của cậu ở Tô Tỉnh à? Nếu cậu muốn về nhà, có một máy bay trực thăng trong khu an toàn có thể đưa cậu trở về. Tuy nhiên, cậu không thể ăn không ngồi rồi"

"Cậu phải đóng góp đủ cho khu an toàn để đưa cậu trở về. Dù sao hiện tại dị năng giả chính là tài nguyên quý giá mà các khu an toàn đều đang tranh đoạt. Thả một người là tổn thất."

"Nếu là tổn thất, anh còn nói cho tôi biết chuyện này?"

"Cái này cũng không có gì, đây đều là công khai. Tôi thực sự giống như cậu, tôi muốn vào khu an toàn để về quê hương tìm gia đình tôi. Cho nên tôi mới lựa chọn đi tìm kiếm người còn sống, nhiệm vụ này cống hiến giá trị cao, chỉ cần tích góp đủ giá trị cống hiến, tôi liền có thể dùng trực thăng trở về khu an toàn của quê hương. Các đồng đội của tôi cũng giống như tôi. Tất cả đều muốn về nhà, mới chọn ra ngoài làm công việc nguy hiểm như vậy."

"Có ai trở về không?" Mạnh Giang Thiên động tâm.

"Đương nhiên có, còn thành công. Tất cả chúng tôi sẽ liều mạng như vậy."

"Bùm." Hai người nói chuyện, trên bầu trời phía sau không xa đột nhiên sáng lên một quả pháo sáng màu đỏ.

"Đồng đội của tôi phát hiện ra người sống sót, chàng trai trẻ, đi cứu người với chúng tôi, trải nghiệm cảm giác làm nhiệm vụ trước. Nhân tiện, Tên cậu là gì?"

"Mạnh Giang Thiên."

Vương Khôn là hệ đất, con đường dưới chân giống như băng chuyền, vận chuyển Vương Khôn chạy về phía pháo sáng.

Mạnh Giang Thiên không nhanh không chậm bay giữa không trung, phương hướng của pháo sáng là hướng trường học, những người đó hẳn là tìm được một trăm lẻ tám tên trên nóc nhà.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

16/9/2021

#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện