Trong phòng cấp cứu, Hách Nhân kiểm tra cho Thôi Tây Sinh một lần, Thôi Tây Sinh nằm trên bàn mổ, nhìn máu trong túi không ngừng vận chuyển vào trong mạch máu của mình.

Tuy rằng hoa mắt váng đầu, nhưng lại có tâm tình nói đùa, "Tôi chỉ là nôn mửa mà thôi, không cần phải chiếm một phòng cấp cứu đi. Mà sao ông lại truyền máu cho tôi?"

"Thiếu máu tự nhiên phải truyền máu, bây giờ cậu là hạt giống quý trọng, một phòng cấp cứu mà chiếm lấy là bình thường" Hách Nhân kiểm tra bụng Thôi Tây Sinh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Hách viện trưởng, chuyện tôi mang thai còn có ai biết? làm sao ông để cho các bác sĩ kia giúp tôi giữ bí mật?"

"Bây giờ chỉ có tôi biết cậu đang mang thai." Để giúp cậu giữ bí mật, tôi đã làm hỏng mấy chiếc máy siêu âm màu, tổn thất thảm trọng, mới khiến người khác tin là máy siêu âm màu bị hỏng, cậu cũng không có mang thai."

"Vậy cảm ơn viện trưởng." Thôi Tây Sinh đột nhiên lại bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, nhắm mắt lại nói cảm ơn.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu hiện tại cần tâm tình tốt." Hách viện trưởng nhìn kết quả xét nghiệm máu của Thôi Tây Sinh, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

"Làm sao vậy viện trưởng, là đứa nhỏ làm sao à?" Thôi Tây Sinh mở mắt ra liền nhìn thấy sắc mặt Hách Nhân không dễ nhìn, trong lòng hoảng hốt.

Hác Nhân nhìn Thôi Tây Sinh một cái, nhíu mày nói, "Em bé không có vấn đề, nhưng có chút kỳ quái."

"Kỳ quái? Chỗ nào kỳ quái, chẳng lẽ là dị dạng?! Lúc này mới bảy tuần, còn nhìn chưa ra!"

"Đừng đoán lung tung, không phải là vấn đề dị dạng. Đó là con của cậu... Sao lại nói điều đó, sức sống có một chút quá ... Quá mạnh." Hách Nhân châm chước lời nói, nói ra vẫn khiến Thôi Tây Sinh mê hoặc.

"Tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào, cậu hiện tại đã có thể nhìn thấy chồi thai vật lộn động đậy, so với phụ nữ bình thường mãnh liệt hơn rất nhiều, tựa như sinh mệnh sức lực quá mạnh. Và trong máu của cậu, tôi đã kiểm tra, một cái gì đó mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, tôi không biết nó là gì, giống như một loại virus. Virus này liên tục nuốt chửng các tế bào hồng cầu trong máu của cậu, gây thiếu máu. Hơn nữa cậu hẳn là một ngày không ăn gì đi, bây giờ cậu đang mang thai cộng thêm thiếu máu, mới có thể chóng mặt buồn nôn."

"Virus?! Con tôi có ảnh hưởng không?"

"Không biết, thứ này tôi chưa từng thấy qua, trước mắt xem ra, đối với thai nhi không có ảnh hưởng gì. Nhưng nó không phải là tốt cho cậu. Cậu có thể bị thiếu máu nghiêm trọng trong tương lai. Bình thường nên ăn nhiều trứng, thịt, phủ tạng động vật, rau có chứa sắt. Cậu cũng là một sinh viên y khoa, cậu hẳn biết tất cả những điều này."

"Nếu quá nghiêm trọng, trường học của cậu cũng không xa bệnh viện, cảm thấy không đúng nên lập tức đến bệnh viện, cậu là nhóm máu O, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu nhiều hơn. Trên thực tế, tôi đề nghị cậu nghỉ học ngay bây giờ, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một phòng bệnh riêng biệt trong bệnh viện, cũng thuận tiện để chăm sóc cậu bất cứ lúc nào. Sau này bụng to, sớm muộn gì cậu cũng phải nghỉ học."

"Nếu tôi nghỉ học, chờ đứa bé sinh ra, tôi có thể tiếp tục đi học không?"

"Đương nhiên có thể, chuyện cậu nghỉ học tôi có thể giúp cậu làm, cam đoan một năm sau cậu vẫn có thể tiếp tục học xong năm thứ tư."

"Còn chưa đầy một tháng nữa là nghỉ hè, tôi vẫn đợi đến khi nghỉ hè rồi mới nghỉ học đi."

"Một tháng nói ngắn không ngắn, nhưng thân thể cậu hiện tại rất suy yếu, thiếu máu rất nghiêm trọng, chỉ sợ không thể ở trong lớp học an ổn ngồi hết thời gian một tiết.

Cậu đang học đại học y học Trung Quốc, nếu cậu ngất xỉu trong lớp học, cậu sẽ không thể che giấu việc mang thai của cậu được.

"..." Thôi Tây Sinh trầm mặc.

Hách Nhân nói rất đúng, ba người trong ký túc xá thấy sắc mặt cậu không tốt liền muốn bắt mạch cho cậu, cậu giấu được nhất thời, nhưng không giấu được mười tháng.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

9/9/2021

#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện