Trong tận thế, có thể ngồi trên giường, chơi máy tính, thổi gió mát, đã là chuyện không dám tưởng tượng.
Thôi Tây Sinh vẫn không khỏi nghĩ, nếu có thể có một món dưa hấu ướp lạnh thì hoàn mỹ. Bất quá trong bụng có một đứa bé, vẫn nên ăn ít lạnh thì tốt hơn.
Hiện tại có thể chu toàn như vậy, đều nhờ Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh không đẩy tay tác quái trên thắt lưng ra.
Quay đầu nhìn Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên lập tức tiến đến. Mắt thấy muốn hôn lên, Thôi Tây Sinh một cái tát đẩy mặt anh ra xa.
Nghĩ đến dưa hấu ướp lạnh, Thôi Tây Sinh liền cảm thấy càng ngày càng khát nước, bẹp bẹp miệng, nói với Mạnh Giang Thiên: "Tôi khát, tôi đi lấy chút nước uống."
Thôi Tây Sinh muốn xuống giường lấy nước, bị Mạnh Giang Thiên ôm thắt lưng cả người kéo vào trong ngực.
"Nào, há miệng." Đầu ngón tay Mạnh Giang Thiên chậm rãi ngưng tụ, đưa đến bên miệng Thôi Tây Sinh giãy dụa.
Thôi Tây Sinh giật tròng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, người này vẻ mặt kiên quyết sẽ không buông ra, Thôi Tây Sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng nuốt sạch làn nước.
Ngọt ngào và thanh mát, nước sạch ngưng tụ trong tự nhiên có thể tốt hơn nhiều so với nước được làm sạch bởi hóa chất.
Thôi Tây Sinh nằm trong lòng Mạnh Giang Thiên, ngoan ngoãn uống liên tiếp sáu hớp nước.
Nấc một cái, thật sự uống quá ngon, uống nước đều uống no rồi. Toàn bộ người đều sảng khoái hơn rất nhiều.
"Nước của hội trưởng học sinh hình như không ngon bằng của anh." Thôi Tây Sinh đã uống qua nước hội trưởng học sinh ngưng tụ, mùi vị không thể so sánh được với nước của Mạnh Giang Thiên.
Đều là nước dị năng giả ngưng tụ ra, Thôi Tây Sinh rất tò mò, hương vị sao lại kém nhiều như vậy.
"Đương nhiên không giống, trong nước của tôi còn xen lẫn một ít dị năng hệ cây. Dị năng hệ cây giàu sinh lực, em thiếu máu quá nặng, uống một ít đối với thân thể rất tốt." Mạnh Giang Thiên giải thích.
"Khó trách." Thôi Tây Sinh gật đầu, cậu quả thật cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.
Ăn no uống đủ, thổi gió chơi trò chơi, Thôi Tây Sinh vẫn chơi đến khi máy tính hết pin, nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối.
"Buồn ngủ a. Anh không được thừa dịp tôi ngủ rồi làm loạn." Thôi Tây Sinh ngáp một cái, kéo tay một mực sờ tới sờ lui trên thắt lưng mình, cảnh cáo Mạnh Giang Thiên một câu.
"Ngủ đi, tôi cam đoan không xê dịch người em tí nào." Mạnh Giang Thiên xuống giường, mang một cái ghế ngồi ở cạnh giường.
Thôi Tây Sinh nằm xuống không lâu sau đã ngủ. Mạnh Giang Thiên lại không hề buồn ngủ.
Thu hồi làn gió, đi ra khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mạnh Giang Thiên mở cửa sổ phòng bếp ra, một mùi hôi thối xông thẳng vào cửa.
Dưới mặt đất còn sót lại mùi máu zombie. Bóng đêm rất dày, Mạnh Giang Thiên bay xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn mái nhà.
Không có ánh sáng, mái nhà tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. Với thị lực của dị năng giả anh cũng không thấy rõ trên nóc nhà, trên nóc nhà hẳn là cũng không nhìn thấy anh.
Hội trưởng học sinh bị anh vắt kiệt dị năng, ngày mai còn phải nấu cơm cho bọn họ, trông cậy vào hắn thanh trừ những dòng máu bẩn này cũng không biết đến ngày tháng năm nào.
Trong phòng không mở cửa sổ quá mức oi bức, Mạnh Giang Thiên không muốn Thôi Tây Sinh bị nóng tỉnh, thừa dịp bóng đêm che khuất, lặng lẽ rửa sạch máu bẩn trên đường.
Mạnh Giang Thiên rửa sạch rất kỹ lưỡng, lần thứ hai trở lại phòng, mở cửa sổ đã không còn mùi lạ.
Trở lại phòng ngủ, Thôi Tây Sinh đã mơ mơ màng màng ngồi trên giường.
"Sao lại ngồi dậy?" Mạnh Giang Thiên mở đèn pin di động ra, kiểm tra tình huống của Thôi Tây Sinh.
Sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi đầy trên trán. Lúc anh rời đi, Thôi Tây Sinh hẳn là đã tỉnh lại.
"Nóng chưa?" Mạnh Giang Thiên vào phòng vệ sinh cầm cuộn giấy vệ sinh lau cho Thôi Tây Sinh, gió nhẹ nhàng thổi qua cậu.
Thôi Tây Sinh lau mồ hôi trên mặt, bị nóng tỉnh thật sự quá khó chịu, nhìn Mạnh Giang Thiên do dự một lát nói: "Dị năng này của anh có thể kiên trì được bao lâu?"
"Em ngủ đi, tôi sẽ thổi suốt cho em." Mạnh Giang Thiên hiểu được ý tứ của Thôi Tây Sinh, cười nói.
"Nếu anh mệt thì ngủ đi, không cần thổi gió cho tôi."
"Không sao đâu. Máu trên đường bên ngoài tôi đã dọn sạch, mở cửa sổ để ngủ, nửa đêm sẽ không quá nóng."
Mạnh Giang Thiên mở cửa sổ ra, trên cửa sổ cư nhiên còn rèm lụa mỏng, phòng cho sinh viên và tiến sĩ quả nhiên không giống.
Thôi Tây Sinh ngửi thấy mùi không khí không còn ghê tởm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ngủ đi." Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh nằm xuống, tự mình nằm bên cạnh Thôi Tây Sinh.
Thân thể Thôi Tây Sinh cứng đờ trong chốc lát, dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Mạnh Giang Thiên.
Nhận thấy được động tác của Thôi Tây Sinh, ánh mắt Mạnh Giang Thiên sáng lên, một tấc tiến một thước đặt tay lên thắt lưng cậu.
Thôi Tây Sinh không đẩy cánh tay ra. Cảm giác thân thể cậu từ cứng ngắc đến chậm rãi mềm nhũn, tiếng hít thở cũng dần dần nặng nề.
Mạnh Giang Thiên nương theo ánh đèn pin di động đánh giá Thôi Tây Sinh đang ngủ chốc lát, không nhịn được, nhẹ nhàng mổ một cái trên đôi môi hồng nhuận kia.
Nguyên bản chỉ là muốn trộm một nén hương, nhưng hương này thật sự quá thơm. Hương vị ấm áp của làn da đàn hồi khiến Mạnh Giang Thiên muốn dừng lại không được.
Nhìn Thôi Tây Sinh ngủ say, Mạnh Giang Thiên lớn mật dán lên. Không dám động tác quá lớn, Anh giống như một con chim gõ kiến, không ngừng gõ nhẹ môi Thôi Tây Sinh.
Ở bên nhau ba năm, chuyện thân mật không ít lần làm, nhưng Mạnh Giang Thiên chưa từng cảm thấy bảo bối này lại thơm ngọt như vậy.
Có lẽ đây chính là câu nói tục ngữ khoảng cách sinh ra mỹ vị đi, hơn hai tháng không gặp, Thôi Tây Sinh quả thật cảm giác so với trước kia càng đẹp hơn.
"A..." Mạnh Giang Thiên hôn quá lâu, Thôi Tây Sinh đang ngủ cảm thấy không thoải mái, đột nhiên vung cánh tay, một cái tát vừa vặn vỗ vào mặt Mạnh Giang Thiên. Xoay người tiếp tục ngủ.
Khí lực không lớn, cũng không đau. Mạnh Giang Thiên ôm mặt bị đánh dở khóc dở cười. Con mèo hoang nhỏ này, ngủ thiếp đi cũng không quên cào người.
Hôn một hồi, giải cơn thèm. Mạnh Giang Thiên cảm thấy mỹ mãn, một lần nữa nằm xuống, ôm Thôi Tây Sinh, nhắm mắt lại.
Đêm mùa hè chỉ có thể mát mẻ hơn vào giữa đêm, nhưng khi mặt trời mọc trở lại, nhiệt độ tăng nhanh.
Thôi Tây Sinh lại bị nóng tỉnh, phía sau áp sát một người, giống như một cái lò sưởi lớn, nóng đến mức lưng cậu đều đổ mồ hôi.
Mạnh Giang Thiên ngủ thiếp đi, dị năng cũng tạm dừng, không có gió thổi, trời nóng như lò thiêu.
Cầm tay Mạnh Giang Thiên ôm trên thắt lưng, Thôi Tây Sinh chuẩn bị đi vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Còn chưa đứng dậy, lại bị một cánh tay kéo trở về, Mạnh Giang Thiên cả người đều đè lên.
Ôm chặt eo Thôi Tây Sinh, đầu vùi vào cổ cậu cọ xát, miệng hừ hừ lẩm bẩm, giống như một con chó lớn vừa mới tỉnh ngủ làm nũng.
Gió nhẹ vây quanh hai người, mang đi cái nóng oi bức của buổi sáng sớm.
"Buông tay." Thôi Tây Sinh đẩy vài cái không đẩy ra, bất đắc dĩ nói.
"Tại sao phải buông tay? Cũng không nóng." Mạnh Giang Thiên nói chuyện công phu, miệng ở trên cổ Thôi Tây Sinh như có như không đụng chạm.
Thôi Tây Sinh ngứa ngáy rụt cổ, cứng rắn ném ra bốn chữ: "Tôi Muốn Đi Ị"
Một câu nói có chứa mùi phá vỡ sự mập mờ sáng sớm của Mạnh Giang Thiên, anh thở dài, buông Thôi Tây Sinh ra.
Người này trước kia thường xuyên quấn quýt lấy anh đòi lãng mạn, hiện tại anh lãng mạn, người này ngược lại không có cơ sở...
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
15/9/2021
#NTT