Lúc Thôi Tây Sinh đi ra chân đều ngồi xổm đến tê dại, Mạnh Giang Thiên xông đến bồn cầu, ôm Thôi Tây Sinh trở lại sân thượng.

Bụng Thôi Tây Sinh trống rỗng, cảm giác được đói khát, nhìn thấy cháo gạo còn muốn ăn.

Mạnh Giang Thiên cẩn thận tỉ mỉ bắt mạch cho Thôi Tây Sinh trong chốc lát, không phát hiện vấn đề lớn, lại múc cho Thôi Tây Sinh một chén cháo.

Thôi Tây Sinh chậm rãi ăn, cho đến khi một chén cháo ăn xong, bụng đều rất an ổn.

Ăn hai bát, Thôi Tây Sinh còn muốn ăn. Mạnh Giang Thiên không nhường, cháo còn lại đều bị Mạnh Giang Thiên ăn sạch.

"Tôi có chút việc phải đi ra ngoài một lát, không bao lâu là trở về, nhiều nhất không quá một giờ." Mạnh Giang Thiên thu dọn nồi niêu xoong chảo, nói với Thôi Tây Sinh.

"Anh đi đâu vậy?" Thôi Tây Sinh đã có bóng ma, Mạnh Giang Thiên không ở bên cạnh, cậu luôn không có cảm giác an toàn.

"Xử lý chút chuyện, em yên tâm, tôi rất nhanh sẽ trở về, lần này tuyệt đối sẽ trở về." Mạnh Giang Thiên vỗ vỗ bả vai Thôi Tây Sinh, nghiêm túc hứa hẹn.

Thôi Tây Sinh trầm mặc không nói thêm nữa. Mạnh Giang Thiên quay đầu nói với Tề Thiên Sơn: "Cậu chăm sóc tốt em ấy, ai dám đến cướp thức ăn, cậu liền để cho bọn họ cướp, chờ tôi trở về, tôi sẽ xử lý bọn họ."

Mạnh Giang Thiên nói rất lớn tiếng, đám người đều có thể nghe thấy. Cả đám cúi đầu, cũng không dám cùng Mạnh Giang Thiên đối diện.

Mạnh Giang Thiên rất hài lòng với thái độ của đám người, muốn đi lại bị Thôi Tây Sinh giữ lại: "Tôi không muốn ở trên sân thượng, anh bảo Tề Thiên Sơn trông coi những thức ăn này, tôi xuống phòng phía dưới. Tôi sẽ lên khi anh quay lại."

Thời tiết tháng 7 càng ngày càng nóng, ban ngày phơi nắng trực tiếp trên mái nhà chính là đang chịu tội.

Hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy mỗi ngày đều lên xuống tầng, ở cửa hành lang mỗi tầng đều chặn rất nhiều đồ đạc ngăn zombie bò lên.

Cho nên trong phòng trên tầng cao nhất tạm thời hẳn là không có nguy hiểm, ngược lại hơn một trăm người đói khát trên nóc nhà càng nguy hiểm hơn.

Thôi Tây Sinh không muốn ở cùng một chỗ với trăm người này. Bên cạnh nhiều thức ăn như vậy, Thôi Tây Sinh thật sự sợ có người không bình tĩnh, vậy cậu sẽ nguy hiểm.

"Dưới tầng không an toàn lắm, em thấy nóng sao?" Mạnh Giang Thiên nhìn mặt trời, quả thật có chút nóng.

"Cũng không phải. Dù sao tôi cũng muốn đi xuống một lát, anh không cần đưa tôi đi, tôi sẽ tự đi." Thôi Tây Sinh lười giải thích, đứng lên muốn đi.

Mạnh Giang Thiên lập tức thỏa hiệp, giữ chặt Thôi Tây Sinh nói: "Được được, tôi dẫn em xuống." Nói xong, lại muốn ôm Thôi Tây Sinh đi.

"Tôi tự mình có thể đi." Thôi Tây Sinh đẩy Mạnh Giang Thiên ra, chính mình vững vàng đi xuống. Ăn hai chén cháo gạo, cậu đã sớm khôi phục khí lực.

Mạnh Giang Thiên theo sát Thôi Tây Sinh lại xuống lầu. Ở đầu cầu thang, tình cờ gặp Lưu An Na trở về.

Thôi Tây Sinh nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt đi qua bên cạnh Lưu An Na.

Mạnh Giang Thiên đi theo phía sau Thôi Tây Sinh, nhìn Lưu An Na, do dự một lát nói: "Đừng chạy loạn, mau trở về đi."

"Các anh đi đâu?" Lưu An Na ngăn lại Mạnh Giang Thiên hỏi.

"Sân thượng quá nóng, vào phòng mát hơn chút." Mạnh Giang Thiên kéo tay Lưu An Na nắm anh ra.

Lưu An Na sắc mặt không thay đổi, tựa hồ cũng không thèm để ý bị Mạnh Giang Thiên kéo tay ra, cười nói: "Bên ngoài rất nóng, em cũng muốn tìm một căn phòng mát ngồi một chút."

Mạnh Giang Thiên nhíu mày không đồng ý, Lưu An Na lập tức bổ sung: "Yên tâm đi, Giang Thiên ca ca, em sẽ không cùng Thôi Tây Sinh một gian phòng."

"Tùy cô." Mạnh Giang Thiên ý vị thâm trường nhìn Lưu An Na, chạy đuổi theo Thôi Tây Sinh.

Lưu An Na nhìn bóng lưng Mạnh Giang Thiên rời đi, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Tầng trên cùng của ký túc xá nữ sinh này có một số phòng, không giống như ký túc xá tám người bình thường, tầng trên cùng là dành cho sinh viên tiến sĩ, điều kiện tốt hơn nhiều.

Phòng tuy nhỏ, nhưng bên trong vật dụng đầy đủ, chính là khắp nơi đều bị máu tươi làm bẩn.

Virus zombie cũng sẽ không phân biệt sinh viên bình thường và tiến sĩ, sau khi biến thành zombie, trình độ học vấn cao hơn nữa, cũng chỉ biết phát điên, làm cho căn phòng càng thêm loạn.

Thôi Tây Sinh tìm một hồi, chọn một gian phòng coi như sạch sẽ.

Mạnh Giang Thiên đi theo phía sau Thôi Tây Sinh, chờ cậu chọn xong phòng, Mạnh Giang Thiên lập tức đem đồ đạc nhuộm máu đều dọn ra ngoài.

Lại đi vào phòng vệ sinh của phòng khác, xách nước hội trưởng học sinh lưu lại, dùng giẻ lau sạch vết máu trong phòng.

Giường trong phòng ngủ rất may mắn không bị máu làm bẩn, bảy ngày, chăn trên giường coi như sạch sẽ.

Nhưng Thôi Tây Sinh không quen dùng đồ của người khác, Mạnh Giang Thiên liền ném chăn đệm. Thôi Tây Sinh nằm trên đệm thể thao bảy ngày đã ngủ quen.

Mạnh Giang Thiên trong ngoài bận rộn một phen, cả gian phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, thu dọn xong trở lại phòng ngủ, phát hiện Thôi Tây Sinh đã ngủ thiếp đi.

Không đánh thức Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên rón rén đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, từ cửa sổ hành lang bay ra ngoài.

Lưu An Na nhìn bóng dáng Mạnh Giang Thiên bay xa không nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm đi tới trước phòng Thôi Tây Sinh, giơ tay muốn gõ cửa.

Rồi lại đột nhiên dừng lại, do dự một lát, Lưu An Na không gõ cửa, trầm mặt rời đi.

Mới chọc Mạnh Giang Thiên tức giận, mấy ngày nay cô phải nhịn một chút, tạm thời buông tha Thôi Tây Sinh đã.

Mạnh Giang Thiên trở lại siêu thị mà hội trưởng học sinh mang anh tới, zombie bị anh gϊếŧ chết nằm đầy đất.

Mạnh Giang Thiên tìm một hồi, chỉ tìm ra được hai viên tinh hạch, một viên hệ đất, một viên hệ lửa.

Cất xong tinh hạch, Mạnh Giang Thiên nhìn đồng hồ, mới dùng nửa giờ.

Nhìn bốn phía, Mạnh Giang Thiên không vội vàng chạy về. Anh đã đến trước đây, nhớ là có một siêu thị rau lớn gần đó.

Tìm không lâu lắm, Mạnh Giang Thiên liền tìm được siêu thị rau.

Zombie rất không thích ánh mặt trời, nhưng cũng không sợ ánh mặt trời. Ban ngày zombie đi dạo đường phố rất ít, đại bộ phận đều trốn trong toà nhà công trình.

Mạnh Giang Thiên ở giữa không trung nhìn về phía siêu thị rau, zombie rậm rạp chen chúc cùng một chỗ, ngẫu nhiên còn có thể cắn nhau một cái.

Mạnh Giang Thiên lần nữa rạch tay mình, mùi máu tươi làm cho zombie gần nhất trong nháy mắt bạo động, tất cả đều đuổi theo Mạnh Giang Thiên điên cuồng chạy tìm.

Mạnh Giang Thiên mang theo đàn zombie đi dạo ba con phố, cảm thấy khoảng cách không sai biệt lắm, hệ chữa trị khôi phục vết thương, hệ không gian thuấn di ra khỏi tầm mắt của zombie, một lần nữa trở về siêu thị rau.

Vì phòng ngừa vạn nhất bên trong còn zombie, tường gió vây quanh bên người Mạnh Giang Thiên, nếu có zombie đánh lén, tường gió tuy mỏng, cũng sẽ bị văng ra.

Nhưng Mạnh Giang Thiên lo lắng quá nhiều, không có zombie nào có thể cự tuyệt mùi máu tươi, trong siêu thị rau quả đã không còn zombie.

Không ngoài ý muốn, rau quả trong siêu thị đều bị zombie dẫm nát không sai biệt lắm.

Nhưng mục tiêu của Mạnh Giang Thiên không phải là những loại rau bày ra này, mở cửa dẫn tới nhà kho, trong cửa quả nhiên có một ít rau quả chưa từng bị zombie động qua.

Chỉ trong bảy ngày, rất nhiều rau lá xanh đã bị thối rữa. Nhưng nhiều loại trái cây và rau vẫn còn nguyên vẹn.

Không gian của Mạnh Giang Thiên là một không gian chân không, không có không khí, rau có thể được bảo quản trong một thời gian dài. Đáng tiếc là chỗ để quá nhỏ, chỉ có một mét khối.

Ngoài ra còn có một số quần áo và đồ đạc. Mạnh Giang Thiên hạ quyết định. Quần áo đầy đường phố, sau này có thể tìm lại, rau tươi không ăn một miếng sẽ ít một miếng.

Vứt bỏ quần áo và đồ đạc trong không gian, chỉ để lại tinh hạch. Phần còn lại của không gian được nhồi nhét với các loại rau có thể được lưu trữ.

Rau quả không thể ăn được đều bị anh dùng gió kéo, mang về mái nhà.

Lúc Mạnh Giang Thiên trở về vừa vặn đi đúng một giờ.

Tề Thiên Sơn tận tâm tận lực canh giữ bên cạnh thức ăn, một số người vây quanh bên người Tề Thiên Sơn, năn nỉ muốn vụиɠ ŧяộʍ lấy một ít thức ăn.

Nhiều thức ăn như vậy bày cùng một chỗ, trộm lấy mấy cái, Mạnh Giang Thiên cũng sẽ không phát hiện.

Nhưng tính tình Tề Thiên Sơn nhát gan sợ chuyện, làm sao có thể làm loại chuyện mạo hiểm này, đầu lắc lư giống như trống bỏi, sống chết không đồng ý.

Thời điểm Mạnh Giang Thiên bay tới từ xa, những người này liền thấy được, thất vọng vội vàng rời khỏi bên người Tề Thiên Sơn.

Nhìn thấy rau tươi kéo phía sau Mạnh Giang Thiên, ánh mắt đám người đều trở nên đỏ bừng.

Cà chua, dưa chuột, củ cải trắng, táo, nho, chuối.

Nhìn thấy những loại hoa quả xanh mướt này, nghĩ đến hương vị trong trẻo mọng nước của nó, nước miếng không khống chế được tràn lan, bụng lại tạo phản, cả người đều kêu gào muốn ăn cơm.

Chỉ là Mạnh Giang Thiên một ánh mắt cảnh cáo nhìn qua, tất cả ý nghĩ của mọi người trong nháy mắt tan thành mây khói.

Mạnh Giang Thiên ở siêu thị còn cầm mấy cái ô che nắng rất lớn, mở hai cái, đem rau quả mang về che đi.

Hội trưởng học sinh đã trở lại mái nhà, nhìn Mạnh Giang Thiên di chuyển qua lại mang theo ô che nắng cùng những loại rau củ, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước đen.

Hắn đã không ăn hai ngày, bây giờ đã rất đói.

Mạnh Giang Thiên dường như cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi người, dù che nắng di chuyển vài vị trí, rau củ cũng di chuyển vài vị trí.

Mặt trời nóng, tiện tay cầm một quả cà chua đỏ rực, cắn một miếng xuống, nước ép cà chua bị cắn phun ra thật xa.

Mạnh Giang Thiên vội vàng hút nước cà chua, hút rất mạnh, rất lớn tiếng. Một đám ừng ực nuốt nước miếng chỉnh tề vang lên, hợp lại với nhau, hiệu ứng âm thanh rất có lực xuyên thấu.

Mạnh Giang Thiên nhìn mọi người, cười rất khinh miệt.

Hội trưởng học sinh bị nụ cười này của Mạnh Giang Thiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ rốt cục nhịn không được tức giận, đứng ra chính nghĩa quát lớn: "Mạnh Giang Thiên, cậu biết rõ chúng tôi đói bụng thật lâu, cậu còn cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng tôi. Tất cả mọi người đều là bạn học, đáng lẽ ở tận thế nên giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng cậu ngược lại, không cho chúng tôi thức ăn thì thôi, còn cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng tôi, cậu làm như vậy có phải là quá đáng hay không!"

"Quá đáng?" Mạnh Giang Thiên càng thêm khinh thường cười, âm trầm nói: "Hội trưởng đại nhân, bạn học giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là khẩu hiệu tuyên truyền của hội sinh viên các cậu mà thôi. Trước tận thế cũng không có ai coi trọng, sau tận thế, cậu ngược lại nghiêm túc. Trước khi tôi đi, đã nói với cậu không được động đến thức ăn tôi để lại cho Thôi Tây Sinh, nhưng cậu nhất định không nghe."

"Nếu không phải bởi vì Thôi Tây Sinh thấy máu là buồn nôn đến lợi hại, cậu cho rằng các cậu có thể sống đến hôm nay sao? Tôi không gϊếŧ các cậu, các cậu nên thấy may mắn, còn dám theo tôi xin thức ăn? Tôi chỉ cố tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu, đói sao? Khát không? Thèm à? Đồ đạc đều đặt ở đây, đến cướp a."

Mạnh Giang Thiên cầm một quả cà chua, dùng sức ném xuống đất trước đám đông. Cà chua chín đập xuống mặt đất trong nháy mắt vỡ tung, nước phun lên người phía trước một trận.

Đám người trong nháy mắt sôi trào, không ai để ý nước ép cà chua làm bẩn quần áo, ngược lại tất cả mọi người đang giành nhau những thịt cà chua trên quần áo.

Cà chua trên mặt đất đều bị đám người tranh giành, liếm sạch sẽ.

Mạnh Giang Thiên nhìn đám người hỗn loạn, khóe miệng càng thêm khinh miệt.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

14/9/2021

#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện