"Cô có đói không?" Mạnh Giang Thiên kéo hai cái cánh tay Lưu An Na, kéo không ra, nhíu mày hỏi.
"Đói, em một ngày một đêm không ăn gì." Lưu An Na ủy khuất nói.
"Vậy thì buông tay đi, tôi đi hấp cơm nóng."
Đói khát chiến thắng nỗi nhớ Mạnh Giang Thiên, Lưu An Na buông tay ôm eo Mạnh Giang Thiên ra, lại quấn lấy cánh tay anh.
Hai mắt tỏa sáng nhìn hộp giấy trong tay Mạnh Giang Thiên, một tay thò vào trong thùng giấy chọn lựa: "Có thức ăn gì? Ăn nhiều ngày bánh mì như vậy, em sắp thèm chết rau gạo rồi."
"Cho cô cái này." Mạnh Giang Thiên do dự trong chốc lát, lấy ra một hộp thịt kho tàu đưa cho Lưu An Na.
Lại lấy ra một hộp cơm rau bina, rau bina bổ máu, thích hợp với Thôi Tây Sinh.
"Thêm ít nước làm nóng nó." Mạnh Giang Thiên đưa hộp cơm cho hội trưởng học sinh, rất không khách khí nói.
Ngữ khí mệnh lệnh làm cho hội trưởng học sinh trong nháy mắt bất mãn, nhưng Mạnh Giang Thiên lần này trở về, khí thế trên người tựa hồ càng lớn.
Đồng dạng là dị năng giả, hội trưởng học sinh khi đối mặt với Mạnh Giang Thiên, lại cảm giác được có một chút hô hấp không thông.
Hơn nữa vừa rồi hắn muốn làm hành động thô lỗ với Thôi Tây Sinh, hội trưởng học sinh hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn vì hắn chưa động thủ, nếu không, hiện tại hắn có thể sẽ có kết quả giống như ba người bạn học kia.
Tuy rằng chưa từng đánh qua, nhưng hội trưởng học sinh rất khẳng định hắn đánh không lại Mạnh Giang Thiên, trước kia đánh không lại, hiện tại càng đánh không lại.
Chột dạ nhận lấy hộp cơm, hội trưởng học sinh ngưng tụ một ít nước trong hộp cơm, bỏ vào túi nóng, đậy nắp hộp thức ăn.
Gói sưởi ấm bị nước làm nóng lên, nhanh chóng làm nóng cơm.
Hội trưởng học sinh há miệng muốn nói gì đó với Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên lại bưng cơm rau bina nóng bỏng đưa đến bên cạnh Thôi Tây Sinh, sắc mặt hội trưởng học sinh lại khó coi một phần.
Đỡ Thôi Tây Sinh ngồi dậy tựa vào trong ngực mình, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, Mạnh Giang Thiên cầm lấy cổ tay Thôi Tây Sinh muốn bắt mạch.
"Đừng chạm vào tôi." Thôi Tây Sinh vẫn phản ứng rất lớn rút cổ tay lại. Trái tim bởi vì khẩn trương đập nhanh, trên mặt ngược lại có thêm một chút huyết sắc.
"Tôi không bắt mạch, tôi cho em ăn cơm." Mạnh Giang Thiên không để ý phản ứng của Thôi Tây Sinh, sớm muộn gì anh cũng biết rõ bệnh của Thôi Tây Sinh.
Ôm Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên bưng hộp cơm, gắp một miếng rau bina, đưa đến bên miệng Thôi Tây Sinh.
"Tôi có thể tự mình ăn." Thôi Tây Sinh không muốn được Mạnh Giang Thiên chăm sóc, đưa tay muốn tự mình cầm đũa.
Mạnh Giang Thiên cười cười, không cự tuyệt, đưa đũa cho Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh cố sức nâng cánh tay lên cầm đũa. Nhưng động tác này đã dùng hết toàn bộ khí lực của Thôi Tây Sinh, cánh tay không còn sức gắp thức ăn đưa vào miệng.
"Vẫn là để tôi đi." Mạnh Giang Thiên đã sớm đoán được, một lần nữa lấy lại đũa, lại gắp một miếng rau bina đưa đến bên miệng Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh đói đến hoảng hốt, không gây khó dễ với mình, há miệng ăn rau bina.
Thức ăn ấm áp vào bụng, cảm giác đau đớn trong bụng chậm rãi biến mất. Thôi Tây Sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bé con hẳn là không có việc gì.
Một người ôm một người, một người cho một người ăn, bầu không khí càng ngày càng mập mờ.
Lưu An Na nhờ hội trưởng học sinh giúp đỡ làm nóng cơm hộp tự sôi, nhìn hai người cậu ăn tôi đút, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Suy đoán trong lòng tận mắt nhìn thấy, Lưu An Na vẫn không thể tiếp nhận thanh mai trúc mã của mình coi trọng một nam nhân mà không cần mình.
Lưu An Na rất không cam lòng, cô vứt bỏ bạn trai giàu có ở nước ngoài, từ bỏ việc học của mình, trở về chính là vì tìm Mạnh Giang Thiên.
Lúc mới trở về, Mạnh Giang Thiên rõ ràng cũng cao hứng, cũng một lần nữa ở cùng một chỗ với cô, hai người rõ ràng xác nhận quan hệ người yêu.
Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô, nhưng vì sao đột nhiên lại nhảy ra một Thôi Tây Sinh? không hiểu sao lại cướp đi cái chân Mạnh Giang Thiên của cô? Mạnh Giang Thiên rõ ràng là bạn trai cô, là chỗ dựa của cô trong tận thế, cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi Mạnh Giang Thiên.
Lưu An Na rất muốn xông lên chất vấn Mạnh Giang Thiên, anh và Thôi Tây Sinh rốt cuộc có quan hệ gì.
Nhưng cô có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu cô thật sự hỏi, Mạnh Giang Thiên cũng sẽ thuận thế thừa nhận quan hệ giữa anh và Thôi Tây Sinh.
Đó không phải là điều cô muốn. Chỉ cần cô không hỏi, Mạnh Giang Thiên vẫn là bạn trai của cô, còn phải chăm sóc cô.
Cô sẽ nghĩ biện pháp để hai người tách ra, mặc kệ dùng biện pháp gì, đều phải để cho hai người bọn họ tách ra!
Lưu An Na hung tợn trừng mắt nhìn vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh chỉ lộ ra đầu, tạm thời không cách nào tách bọn họ ra, nhưng cũng không muốn hai người không kiêng nể gì tú ân ái như vậy.
Lưu An Na ôm hộp cơm của mình, dán sát vào Mạnh Giang Thiên ngồi bên cạnh, cố ý đụng Mạnh Giang Thiên một cái.
Mạnh Giang Thiên quay đầu nhìn cô một chút, Lưu An Na ủy khuất nhìn Mạnh Giang Thiên, trong đôi mắt to rưng rưng nước mắt, là bạn gái đối với bạn trai di tình biệt luyến vô thanh tố cáo.
Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi nhìn Lưu An Na một cái, lại quay đầu chuyên tâm đút cho Thôi Tây Sinh, đối với ủy khuất trong mắt Lưu An Na tố cáo làm như không thấy.
Lưu An Na mặt âm trầm trừng mắt nhìn ót Mạnh Giang Thiên, tự mình mở hộp cơm ra, từng miếng từng miếng hung tợn ăn.
"Ăn no chưa?" Một hộp cơm rau bina ăn xong, Mạnh Giang Thiên hỏi Thôi Tây Sinh.
Xoay người kéo lại thùng giấy đặt bên cạnh Lưu An Na, đem toàn bộ cơm hộp tự sôi trong thùng giấy lấy ra nói với Thôi Tây Sinh: "Em còn muốn ăn gì nữa?"
"Không ăn, muốn ngủ một lát." Đói quá lâu, không thể ăn quá nhiều cùng một lúc.
Tối hôm qua vừa đói vừa đau vừa sợ hãi, cả đêm không ngủ được, hiện tại Mạnh Giang Thiên trở về, lại ăn no uống đủ, bụng cũng không đau nữa, Thôi Tây Sinh buồn ngủ ánh mắt cũng sắp mở không ra.
"Ngủ đi, tôi tạm thời sẽ không rời đi nữa." Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh nằm xuống, một câu nói làm cho Thôi Tây Sinh càng thêm an tâm, đầu dính vào đệm, lập tức mê man liền ngủ.
Mạnh Giang Thiên cởϊ áσ khoác khoác cho Thôi Tây Sinh, lại phát hiện Thôi Tây Sinh đã ngủ thiếp đi. Cẩn thận đánh giá khuôn mặt ngủ của Thôi Tây Sinh, so với lúc chia tay hai tháng trước rõ ràng gầy đi rất nhiều.
Sắc mặt tái nhợt, quầng thâm quá nặng, vừa nhìn liền không phải là bộ dáng khỏe mạnh.
"Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh?" Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng lay Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh ngủ rất say không đáp lại anh.
Mạnh Giang Thiên nhìn cổ tay Thôi Tây Sinh lộ ra bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mạch đập cổ tay.
Qua lại lưu loát, nên chỉ hình tròn trịa, như châu lăn ngọc bàn. Đây là mô tả của y học Cổ truyền Trung Quốc về hoạt mạch, thường được tìm thấy ở phụ nữ mang thai.
Mạnh Giang Thiên cau mày lại bắt mạch vài lần, hoạt mạch của Thôi Tây Sinh càng thêm rõ ràng.
Đàn ông tự nhiên sẽ không mang thai, người đàn ông xuất hiện hoạt mạch chủ yếu là đờm ướt, đầy bụng, nóng người và các bệnh khác, cũng có thể là phong khớp hoặc thiếu máu.
Thôi Tây Sinh hẳn là thiếu máu quá nghiêm trọng, hoạt mạch mới rõ ràng như vậy. Nhưng cũng chỉ là thiếu máu mà thôi, Vì sao Thôi Tây Sinh lại khẩn trương như thế, không cho anh bắt mạch?
Hơn nữa anh cũng từng chẩn đoán hoạt mạch lúc nam sinh thiếu máu, cảm giác cùng Thôi Tây Sinh lại có chút không giống nhau. Người này rốt cuộc giấu anh cái gì?
Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh đang ngủ say, lâm vào trầm tư.
"Giang Thiên ca ca, em còn muốn ăn thêm một hộp." Lưu An Na rốt cục đợi đến khi Thôi Tây Sinh ngủ, kéo cánh tay Mạnh Giang Thiên làm nũng.
Cô cũng đói bụng một ngày một đêm, một hộp cơm phân lượng cũng không nhiều căn bản ăn không đủ no.
"Tôi đi lấy cho cô chút thức ăn khác trở về, những hộp cơm này cũng không nhiều, phải tiết kiệm một chút." Mạnh Giang Thiên một lần nữa đem cơm hộp tự sôi bỏ vào trong thùng giấy, không muốn cho Lưu An Na ăn nữa.
Thôi Tây Sinh thiếu máu quá nghiêm trọng, ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không tốt, nên ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng.
Lần này anh đi ra ngoài chỉ mang về một ít gia vị mì gạo, rau tươi trải qua mấy ngày nay đều nát không sai biệt lắm, còn bị zombie giẫm.
Bây giờ bên ngoài, không thể tìm thấy rau tươi. Anh chuẩn bị lại ra ngoài tìm xem còn có loại cơm hộp tự sôi, lẩu tự sôi các loại cho Thôi Tây ăn không.
Lưu An Na không bị bệnh không đau, ăn chút bánh mì giăm bông là được.
"Giang Thiên ca ca, em muốn ăn cơm." Lưu An Na một tay giữ chặt Mạnh Giang Thiên, đè nén lửa giận trong lòng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên.
Cô mới là bạn gái của anh, làm sao anh có thể để lại thức ăn cho người khác không cho mình ăn.
"Ngoan, đừng náo loạn." Mạnh Giang Thiên nhìn Lưu An Na cũng rất nghiêm túc.
Mạnh Giang Thiên sau khi đẳng cấp tăng lên, khí thế bản thân cũng tăng lên không ít. Hơi tiết ra chút ít, Lưu An Na cũng có chút chịu không nổi, chủ động buông tay ra.
Tát xong xoa lại ba lần, Mạnh Giang Thiên thu hồi khí thế của mình, đối với Lưu An Na ôn hòa cười cười, tựa như khi còn bé làm ca ca mỉm cười với muội muội.
Đem thùng đặt bên cạnh Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên thuận theo mái tóc rối tung của cậu đánh giá. Một tuần không rửa mặt, cũng không che được sắc mặt tái nhợt của Thôi Tây Sinh.
Bây giờ anh rất rõ ràng, anh thích chính là nam sinh. Từ lúc nào mối quan hệ anh em với Lưu An Na lại trở thành người yêu?
Hình như là hồi cao trung, Lưu An Na nhất định phải làm bạn gái của anh, lúc ấy anh bị một cô gái khác dây dưa, liền đáp ứng Lưu An Na.
Ba năm cao trung, anh dần quen với thân phận có bạn gái Lưu An Na.
Hiện tại ngẫm lại, anh cũng chỉ là quen rồi mà thôi, Lưu An Na muốn ra nước ngoài học đại học, anh một chút cảm giác thương tâm cũng không có.
Anh không nghĩ tới việc chia tay Thôi Tây Sinh, chỉ là người này mơ mơ màng màng, bị yêu đương làm choáng váng đầu óc, một chút cũng không biết che giấu.
Mối quan hệ của họ bị phát hiện bởi giáo viên dạy kèm Thôi Tây Sinh. Nếu quan hệ của hai người bọn họ bị phơi bày ra ánh sáng, vậy tiền đồ của hai người đều phải hủy diệt.
Trong xã hội ngày nay, mọi người vẫn không thể chấp nhận điều này.
Thôi Tây Sinh tính tình xúc động, nếu biết chuyện của giáo viên dạy kèm, cậu nhất định sẽ lòi đuôi trước mặt giáo viên.
Mạnh Giang Thiên đều không đem tất cả chuyện này nói cho cậu biết, vừa lúc Lưu An Na khi đó trở về, anh và Thôi Tây Sinh đơn phương chia tay.
Dưới sự giám sát của giáo viên dạy kèm kia, anh là Lưu An Na thành một đôi.
Diễn kịch hai tháng, tận thế đến khiến kế hoạch của Mạnh Giang Thiên đều thay đổi.
Giáo viên dạy kèm kia rất may mắn không biến thành zombie, nhưng cũng không thức tỉnh dị năng. Hơn nữa rất bất hạnh, tận thế đến, người này còn đang giám thị anh và Lưu An Na.
Mạnh Giang Thiên nhịn hắn hai tháng, thấy hắn bị mấy con zombie đuổi theo, gió nhẹ thổi bay ngược hắn trở về, tiễn hắn một đoạn đường.
Thôi Tây Sinh trước kia thân thể rất tốt, sau khi chia tay với anh lại thiếu máu nghiêm trọng như vậy, Mạnh Giang Thiên không biết có phải vì quan hệ của mình hay không, nhưng luôn có chút hối hận.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
13/9/2021
#NTT