Lời nói của Mạnh Giang Thiên khiến Mạnh Thường Vỹ và Triệu Thục Hoa đều nhíu mày, bầu không khí lại ngưng trọng.
Ba mẹ Mạnh Giang Thiên đen mặt trừng mắt nhìn con trai mình một hồi lâu, Mạnh Giang Thiên vẻ mặt kiên quyết, không hề nhượng bộ.
Triệu Thục Hoa thấy con trai không chịu đổi chủ ý, lại đem ánh mắt đặt ở trên người Thôi Tây Sinh.
Chán ghét, cảnh cáo, trong mắt là không chút che dấu hy vọng Thôi Tây Sinh tự mình thức thời chủ động rời khỏi.
Thôi Tây Sinh rất nản lòng, vừa mới gặp mặt, ba mẹ chồng đã không thích mình. Trái tim Thôi Tây Sinh cũng trong nháy mắt liền lạnh.
Nhưng Mạnh Giang Thiên đã tỏ rõ thái độ của mình, Thôi Tây Sinh sẽ không bởi vì người khác không thích, để cho Mạnh Giang Thiên một mình cố gắng.
Tương lai của hai người phải cùng nhau cố gắng, cho nên Thôi Tây Sinh rất cố gắng nâng bụng mình hơi phồng lên, thái độ rất kiên quyết nhìn về phía Triệu Thục Hoa.
Triệu Thục Hoa nhìn thấy bụng Thôi Tây Sinh càng tồi tệ hơn, nhíu mày có thể kẹp chết một con ruồi.
Há miệng, nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nói ra lời ác độc gì.
"Chú dì, chúng ta đừng đứng ở đây, Giang Thiên ca ca ở bên ngoài phiêu bạt lâu như vậy, khẳng định ăn không đủ no, mặc không ấm. Chúng ta mau về nhà, để Giang Thiên ca ca nghỉ ngơi một chút đi." Lưu An Na kéo cánh tay Triệu Thục Hoa, rất hiểu lòng người phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
"Đúng, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói sau." Mạnh Thường Vĩ lên tiếng, đoàn người đi tới bên cạnh xe jeep.
Chuyện này nhất thời cũng không giải quyết được, đứng ở cửa còn làm cho người ta chê cười.
Xe jeep chỉ ngồi được bốn người, ngoại trừ người lái xe, nhưng họ có bảy người.
Triệu Thục Hoa ánh mắt không khỏi sáng lên, nói với Mạnh Giang Thiên: "Con trai, con lên xe trước, để cho bạn bè của con ở chỗ này chờ một lát, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến đón bọn họ."
Chỉ cần con trai bà về đến nhà, Triệu Thục Hoa sẽ để cho binh lính ở cửa đuổi ba người đi, để con trai vĩnh viễn cũng không gặp được bọn họ.
"Con chờ chuyến tiếp theo rồi về, mẹ trước đưa Hách viện trưởng trở về đi." Mạnh Giang Thiên thả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra khỏi không gian, đưa cho Hách Nhân.
Ba mẹ anh làm cho anh rất không yên tâm, vì an toàn của Hách Nhân, vẫn là để cho hai tiểu động vật bảo vệ Hách Nhân là tốt nhất.
"Đây là dị năng gì, túi càn khôn sao?" Triệu Thục Hoa nhìn thấy hai vật nhỏ đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Lưu An Na cũng kinh ngạc nhìn Mạnh Giang Thiên, cô chỉ biết Mạnh Giang Thiên là hệ gió, trong khoảng thời gian cô không ở đây, Mạnh Giang Thiên là thức tỉnh dị năng thứ hai sao? Thức tỉnh hai hệ dị năng giả, trước mắt cô còn chưa từng thấy qua.
Hệ gió cấp 3.8 đã đủ dọa người rồi, hệ không gian này cũng không biết là cấp bao nhiêu.
Quả nhiên, vẫn phải nắm chặt Mạnh Giang Thiên, quyết không thể để Mạnh Giang Thiên chạy thoát.
"Cái này về nhà rồi nói sau, về trước đi." Mạnh Giang Thiên nói qua loa một câu, thúc giục nói.
"Con trai, mẹ đã lâu không nhìn thấy con, mẹ nhớ con, muốn nói chuyện với con, con liền cùng mẹ về trước. Mẹ cam đoan với con, lát nữa trở về đón bọn họ. Con cũng không tin lời mẹ sao?" Triệu Thục Hoa chưa từ bỏ ý định khuyên bảo.
"Con hiện tại thật đúng là không thể tin lời mẹ nói." Mạnh Giang Thiên đối với ba mẹ mình không có một chút khách sáo nào, trực tiếp dứt khoát nói rõ thái độ của mình.
Triệu Thục Hoa sửng sốt, bà quả thật không nghĩ tới con trai mình lại dứt khoát không tin mình như vậy.
Vì nam nhân, con trai mình cư nhiên không tin mình, Triệu Thục Hoa cố nén tức giận trong nháy mắt liền có xu thế bộc phát.
Lưu An Na vừa thấy tư thế của Triệu Thục Hoa, mắt thấy muốn ầm ĩ lên, vội vàng kéo Triệu Thục Hoa lại nói: "Dì, chúng ta hãy nghe Giang Thiên ca ca đi. Dù sao cũng cách không xa, trong chốc lát là có thể đón mọi người trở về. Giang Thiên ca ca thật vất vả mới trở về, hôm nay vui vẻ, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên, chuyện sau này nói sau."
Triệu Thục Hoa nhìn Lưu An Na một cái, Lưu An Na điềm đạm đáng thương nhìn Triệu Thục Hoa, vẻ mặt cầu khẩn.
Triệu Thục Hoa thở dài, vỗ vỗ Lưu An Na giữ chặt tay mình, một thanh mai trúc mã nhu thuận hiểu chuyện như vậy, bối cảnh thâm hậu không cần, nhất định phải đi tìm một đứa đàn ông quái thai có thể mang thai, còn mang theo một người mẹ kí sinh, đầu óc con trai mình bị lừa đá sao?
Ở tận thế, tình yêu yêu thương đều là dư thừa, chỉ có sống sót mới là chuyện nên làm nhất.
Bà tự mình trải qua tận thế của người bình thường sinh tồn có bao nhiêu gian nan, ở trong cống rãnh chỉ dựa vào uống nước thải thiếu chút nữa lấy mạng bà.
Được người trong khu an toàn cứu trở về, người bình thường trong khu an toàn muốn sinh tồn cũng vô cùng khó khăn.
Nếu không phải Lưu An Na trở về, đem bọn họ đưa đến khu biệt thự này ở, ăn ngon hầu hạ bọn họ, nói không chừng hai người bọn họ hiện tại đã sớm chết đói.
Lưu gia chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Hơn nữa anh trai của Lưu An Na chính là thư ký quản lý, dưới một người trên vạn người.
Lưu An Na lại thích con trai mình, đây là một mối hôn sự tốt đẹp biết bao, hết lần này tới lần khác đột nhiên chui ra một người thứ ba mang thai, còn là đàn ông.
Nếu Mạnh Giang Thiên không cưới Lưu An Na, phần ân tình này của Lưu gia phải trả như thế nào? Lưu gia tức giận thì nên làm cái gì bây giờ?
Nếu là ca ca của Lưu An Na tức giận, muốn tìm con trai mình gây phiền toái thì làm sao bây giờ?
Mạnh Giang Thiên tuy rằng cũng là dị năng giả, nhưng cánh tay nhỏ bé làm sao vặn qua đùi.
Tiểu tử này an phận làm đứa nhỏ ngoan 24 năm, sao lại ở thời khắc mấu chốt tặng cho bà một con thiêu thân lớn như vậy.
Triệu Thục Hoa càng nghĩ càng tức giận, trước khi lên xe lại trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh một cái.
Thấy Hách Nhân ôm hai con vật muốn lên xe, Triệu Thục Hoa rốt cục bộc phát, hướng về phía Hách Nhân hô: "Đã từ khi nào rồi, ông còn có tâm tình nuôi thú cưng? Người ăn thức ăn cũng không đủ, nào có dư thừa cho bọn chúng ăn. Bà Lưu bị dị ứng với lông động vật, ném chúng đi, không được mang về."
Triệu Thục Hoa đột nhiên làm cho Hách Nhân sững sờ bên cửa xe, ôm hai động vật nhỏ, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Sắc mặt Mạnh Giang Thiên đã hoàn toàn trầm xuống, anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mẹ mình lại quấy rầy như vậy.
"Bà Lưu khi nào dị ứng với lông động vật?" Bà Lưu từ nhỏ đã nhìn anh lớn lên, sức khỏe của bà già này rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng dị ứng với bất cứ thứ gì.
"Sau tận thế, bà Lưu con đối với cái gì cũng dị ứng." Triệu Thục Hoa mặt không đỏ tim không đập nói.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Mạnh Giang Thiên mỉm cười, đi đến bên cạnh Hách Nhân, nói với Triệu Thục Hoa: "Mẹ, nếu con đã trở về, các người liền cùng con đi thôi, không cần phiền toái người khác nữa. Mẹ yên tâm, Lưu gia chăm sóc hai người thời gian dài như vậy, con nhất định sẽ báo đáp bọn họ. Bây giờ đi với con, chúng ta một lần nữa tìm chỗ, một gia đình thật tốt sinh hoạt."
Mạnh Giang Thiên cười đến âm trầm, đi kéo Triệu Thục Hoa đã lên xe.
"Con đang làm gì vậy? Thằng nhóc này, con buông mẹ ra." Mạnh Giang Thiên dùng chút khí lực đi kéo Triệu Thục Hoa, Triệu Thục Hoa giãy dụa, con trai trước mắt cười đến âm khí vờn quanh, làm cho bà cảm thấy thập phần xa lạ.
"Anh còn muốn hồ nháo đến khi nào?" Mạnh Thường Vĩ tát vào tay Mạnh Giang Thiên, cuối cùng cũng bộc phát.
"Anh có biết nhà trong khu an toàn đắt như thế nào không? Anh có biết thức ăn ở đây đắt bao nhiêu không? Lúc tôi và mẹ anh vừa mới tới khu an toàn, chúng ta đói bụng suốt năm ngày, thiếu chút nữa chết đói. Là Tiểu Na đưa chúng ta đến nơi này, chúng ta mới sống lại. Đây chính là ân cứu mạng, anh có thể báo đáp sao? Anh lấy gì để trả ơn?"
"Cho nên hai người chuẩn bị coi con như lễ vật, đến báo phần ân cứu mạng này sao?" Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nhìn ba mẹ mình.
Khi nào ba mẹ anh trở nên tự chủ trương như vậy.
Mạnh Giang Thiên từ nhỏ đã là một người thập phần có chủ kiến, ba mẹ cũng rất tôn trọng ý kiến của anh.
Nhưng lần này, bọn họ dường như muốn trói anh một lần mạng ba mẹ, làm mai mối cho anh.
Ba mẹ như vậy, Mạnh Giang Thiên cũng cảm thấy rất xa lạ.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
25/9/2021
#NTT