Phượng Tuyên cảm thấy mình đã có một giấc mộng rất dài. Trong mộng trở về Cửu Trọng Thiên Bạch Ngọc Kinh xa cách đã lâu.

Nội dung trong giấc mơ cũng không có gì đặc biệt, là một hình ảnh mà khi phụ thần vừa mới ngã xuống.

Đã nhiều năm Phượng Tuyên không mơ thấy chuyện này, y còn tưởng rằng mìnhđã quên mất từ lâu, không ngờ trong mộng, y lại nhớ rõ từng cảnh nhưvậy.

Phụ thần vì chống lại những con quái vật bên ngoài mà ngãxuống, thân thể của thần hoá thành những ngọn núi nhấp nhô, huyết mạchtrở thành một dòng sông chảy ra biển.

Một vị thần ngã xuống như ông, đổi lấy hòa bình và điềm lành vạn vạn năm cho chúng sinh tam giới.

Khi đó Phượng Tuyên còn nhỏ, khóc quấy thật lâu, mỗi ngày ầm ĩ muốn gặp phụ thần. Cha luôn ôm y vào trong lòng dỗ dành, mất cả ngày mới dỗ được yngủ.

Y còn không hiểu chuyện, không hiểu tại sao phụ thần lại vì thiên hạ mà hy sinh bản thân mình.

Chẳng lẽ ông không yêu cha và chính y sao? Sau đó có một đêm y không ngủ, đi ra Tê Phượng cung nhìn thấy cha ngồi ởbàn cờ ông thường ngồi. Phía sau là núi non và biển mây cuộn sóng, chachỉ lặng lẽ ngồi đó, giống như trên đời chỉ còn lại một mình cha.

Cũng trong đêm này y nghe thấy giọng của cha từ một nơi xa xôi, chỉ có lòng bàn tay vuốt ve trán của mình là ấm áp.

"Đứa nhỏ ngốc, thần cha của con là vì yêu cha và Linh Nhi nên mới hy sinhbản thân, bởi vì hắn không muốn Linh nhi sống ở một mảnh đất khô cháykhông một ngọn cỏ mọc."

"Con còn nhỏ, cho nên không hiểu những thứ này, lớn lên, có người mình thích, con sẽ hiểu."

Sau đó Phượng Tuyên bừng tỉnh. Giấc ngủ này của y không biết đã ngủ baolâu, thức dậy thấy trời tối còn nghĩ mình có thể ngủ thêm một lát.

Kết quả vừa nằm xuống thì chợt nhớ tới, đây đâu phải là bởi vì trời tối màlà bởi vì kết giới biển Hỗn Độn đã vỡ vụn, Phiếu Miểu tiên phủ cũng trởthành bóng đêm vĩnh hằng như Ma vực.

"Điện hạ, ngài tỉnh rồi?" Giọng nói của Tư Mệnh bất thình lình truyền đến.

Phượng Tuyên cảm thấy tâm trí vẫn chưa hồi phục, quay đầu nhìn hắn. Y để ý tới gì đó, nhìn xung quanh thấy mình không còn ngủ trong sân trúc gian tiểu trúc.

Nơi này là một phòng ngủ thoạt nhìn miễn cưỡng coi nhưkhá, nhưng cho dù trông kỳ lạ thế nào đi chăng nữa thì đó cũng khôngphải là nơi mà y biết.

Nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ, là một nơi vách tường đổ nát, sân cỏ dại mọc um tùm.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Phượng Tuyên quyết định hỏi ra câu vừa lỗi thời vừa thông thường kia: "Đây là đâu?"

"Nơi này là trấn Long Trà, là nơi đóng quân của tất cả thế lực tiên môn tamgiới còn sót lại. Cách Phiếu Miểu tiên phủ không quá trăm dặm, bọn họ dự tính bốn ngày sau sẽ đánh vào Phiếu Miểu tiên phủ, tiêu diệt ma đầu,rửa sạch ô nhục."

......

......

Chờ đã, chờ đã.

Sao y lại có ảo giác không phải mình ngủ một đêm mà là ngủ mười năm vậy chứ.

Phượng Tuyên rõ ràng nhớ rõ tối hôm qua trước khi mình ngủ, chưởng môn NhạcĐình Uyên còn đang kêu gào muốn tuyên bố tru sát, lệnh mọi người trongTiên môn liên hợp lại trừng trị Thích Trác Ngọc.

Tại sao hôm naylại đột nhiên bị đuổi ra khỏi Phiếu Miểu tiên phủ trở thành chó nhà cótang, xong rồi thoạt nhìn người hiện tại chiếm Phiếu Miểu tiên phủ hìnhnhư đổi thành Thích Trác Ngọc?

Quả nhiên, Tư Mệnh lên tiếng: "Ngài đã ngủ năm ngày rồi. ”

...... Được rồi.

Không ngờ lần này mình thật sự ngủ nhiều ngày như vậy. Y còn tưởng rằng y lại bỏ lỡ nội dung cốt truyện gì đó.

"Lúc ta tìm được điện hạ, ngài còn đang phát sốt. Có thể là do ban đêm bịcảm lạnh, tâm tình dao động lại rất lớn, vừa sốt là sốt tận năm ngày."

Tư Mệnh tận tâm tận trách bắt đầu tiến hành xem xét tình hình trước, rồinói những chuyện xảy ra suốt năm ngày qua cho Phượng Tuyên nghe.

Tất cả đều tiến hành một cách có trật tự dựa theo cốt truyện trong sổ mệnh. Sau khi Thích Trác Ngọc đào tẩu ra khỏi Phiếu Miểu tiên phủ, trực tiếptới Ma vực, thống nhất Ma tộc chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Dựa theo tính cách có thù tất báo của hắn, sau khi thống nhất ma tộc sẽgiết thẳng về Phiếu Miểu tiên phủ. Giờ phút này Phiếu Miểu tiên phủ cònchưa biết thực lực chân chính của Thích Trác Ngọc, kết cuộc khinh địchchính là chưa đến một ngày những người trong phủ đã bị Thích Trác Ngọcnổ tung.

Sau khi chiếm cứ Phiếu Miểu tiên phủ, rất nhiều ma tướng và yêu thú ma tộc trở thành chủ nhân mới của Tiên phủ. Mà Thích TrácNgọc cũng không nhàn rỗi, là một thánh thi đua cuồng sự nghiệp đươngnhiên không thể giới hạn ở cướp chiếm địa bàn.

Lúc ấy hắn trả giá rất lớn xé mở kết giới biển Hỗn Độn, thật ra vẫn chưa hoàn toàn xé hết, chỉ là phá vỡ một lỗ hổng thật lớn.

Muốn xé hoàn toàn kết giới biển Hỗn Độn, nhất định phải dùng nguyên thầntrong sạch thuần khiết giống như Diên La, tế Hoạ Ảnh kiếm, mới có thểtriệt để hủy diệt kết giới.

Đến lúc đó, sự tình cũng hết đường cứu vãn.

Tân đại ma đầu Thích Trác Ngọc sẽ tàn sát nhân gian trước, sau đó như diều gặp gió, cuối cùng san bằng tam giới!

Được, không hổ là hắn.

Phượng Tuyên nghe đến đó, có loại cảm giác quả nhiên như thế. Chẳng lẽ đây làtrong lòng không có ai, rút kiếm tự nhiên thành thần trong truyền thuyết sao?

Vừa nghĩ đến đoạn tuyệt tình ái khiến trong lòng hắn khôngcó nam nhân nào vẫn là do một tay mình tạo thành, bỗng nhiên không cườinổi nữa.

Nhưng y lại để ý tới một vấn đề: "Ngươi vừa mới nói muốn xé mở kết giới biển Hỗn Độn, phải dùng nguyên thần trong sạch thuầnkhiết như Diên La sinh tế Hoạ Ảnh kiếm mới được. Bây giờ ta ở chỗ này,bốn ngày sau Thích Trác Ngọc lấy nguyên thần ai tế kiếm? ”

Vẻ mặt Tư Mệnh phức tạp nhìn y.

Phượng Tuyên nhận ra gì đó: "... Không phải là Tô Khanh Nhan chứ. ”

Một lúc lâu sau, Tư Mệnh gật đầu.

......

......

Chết rồi.

Thích Trác Ngọc là cái tên nam nhân trong lòng không có người khác, sao lại còn Tô Khanh Nhan!

Trong sổ mệnh cũng đâu có nói hắn còn có thể lấy Tô Khanh Nhan tế kiếm!

Cái quái gì vậy?

Nếu như bốn ngày sai Thích Trác Ngọc dùng Tô Khanh Nhan tế kiếm. Thì chẳngphải hắn sẽ hủy diệt thế gian thành công còn tiêu dao ngoài vòng phápluật sao.

Rất tốt, Phượng Tuyên.

Ngươi thật sự là một kẻ xui xẻo càng cố gắng càng vô ích.

"Nhưng điện hạ yên tâm, bốn ngày sau chúng tiên môn vây quét Thích Trác Ngọc,hắn nhất định không rảnh tự lo. Đến lúc đó chỉ cần ngài đổi với Tô Khanh Nhan là có thể thuận lợi hoàn thành lịch kiếp.”

Cám ơn ngươi nha.

Thì ra yên tâm này là để bổn thượng thần yên tâm đi chết.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Phượng Tuyên cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Quá trình của Tư Mệnh tuy rằng đơn giản thô bạo, nhưng cũng đạt thành lờitiên tri "Dùng mạng của y đi đổi lấy mạng Tô Khanh Nhan".

Được lắm.

Sao y cảm giác nội cốt truyện của sổ mệnh giống như được Tư Mệnh chắp vá lung tung từ khắp nơi vậy chứ?

Sau khi nói xong, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh một hồi. Tầm mắt PhượngTuyên dừng ở ngoài cửa sổ, trống rỗng một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: "Tử Đồng, Thích Trác Ngọc nhất định phải chết sao? ”

Tư Mệnh gật đầu: "Điện hạ. Nếu hắn không chết, chúng sinh tam giới tất sẽ gặp nạn lớn.”

Phượng Tuyên "À" một tiếng.

Tuy rằng y không thể nói có thể cứu chúng sinh được hay không, nhưng có thể cứu được Thích Trác Ngọc.

Y suy nghĩ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có cách nào để người trong tam giới sống, cũng để hắn sống sao?"

Trả lời y là sự trầm mặc rất lâu của Tư Mệnh. Ánh mắt Tư Mệnh rơi vào trong mắt y, là vẻ mặt y hoàn toàn không hiểu.

Tiếp theo y nhìn thấy Tư Mệnh nghiêng đầu, rũ mi mắt xuống, thở dài một tiếng:

"Không thể, điện hạ."

-



Bốn ngày trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến ngày chúng tiên môn muốn tiêu diệt Thích Trác Ngọc.

Trong sân huấn luyện rộng rãi, mười mấy phương trận tung hoành, phân biệt mặc đồng phục của các môn phái khác nhau, tất cả đều là lực lượng tiên môncòn sót lại dưới sự cắn nuốt của Ma tộc mấy ngày nay.

PhượngTuyên hạ phàm lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy các môn pháikhác. Không thể không nói, nghe bọn họ hô khẩu hiệu, uống máu ăn thềcũng rất hoành tráng.

Nếu như người bọn họ muốn tiễu trừ không phải Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên thậm chí còn muốn vỗ tay cho bọn họ.

Sau khi uống máu ăn thề, các tu sĩ nhao nhao bước lên tiên kiếm cùng với pháp khí phi hành của mình.

Giữa không trung, các loại linh khí lưu quang tràn đầy màu sắc tung bay, chậm rãi đi về phía Phiếu Miểu tiên phủ.

Cũng không biết Tư Mệnh làm thế nào thuyết phục Nhạc Đình Uyên đồng ý cho y đi theo.

Đại khái là cảm thấy, dùng mạng của một kẻ lót đường không ai để ý, đổi lấy mạng của một tiên sư nổi danh đỉnh đỉnh, là một giao dịch rất có lợi.

Không đến nửa ngày, chúng tu sĩ đông nghịt cũng đã hội tụ trên bầu trời Phiếu Miểu tiên phủ.

Uy áp cường đại như thế, Thích Trác Ngọc cách xa trăm dặm cũng cảm nhậnđược sát khí, vì thế bên trong Tiên phủ, vô số ma tướng yêu thú nhàn tản như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tu sĩ trên bầu trời, chính là dáng vẻhung ác không kìm lòng được muốn xé nát bọn họ.

Đây là lần đầu Phượng Tuyên ngự kiếm, cho nên chỉ có thể đi theo nhiều binh sĩ, đứng ở sau đám đông.

Mặc dù vậy, với chiều cao hiện tại của y, hoàn toàn có thể thu toàn cảnh vào đáy mắt.

Dưới Phiếu Miểu tiên phủ đông nghịt, Thích Trác Ngọc vẫn mặc bộ đồ đen nhưcũ. Nhưng không biết vì sao, giữa đám đông ấy, y vẫn nhìn thấy hắn đầutiên.

Ngắn ngủi mấy ngày không gặp, dáng vẻ Thích Trác Ngọc càngthêm đáng sợ. Cũng không phải dung mạo có thay đổi gì, mà là khí chất cả người đều trở nên u ám vô cùng, phảng phất như mười mấy đêm không ngủ.Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng màu thuần lại đỏ như máu, đứng ởtrong một đám yêu ma quỷ quái, hắn triệt để trở thành một con ác ma bòlên trong địa ngục.

Tuy rằng trước kia Phượng Tuyên đã cảm thấyThích Trác Ngọc rất có khí chất phản diện. Nhưng không ngờ hắn thật sựđạt thành việc thống nhất ma tộc, bị tu chân giới bao vây tiễu trừ chuẩn theo kết cục của phản diện.

Hiện tại có thể nói là đại ma đầu hoàn toàn xứng đáng.

Nhạc Đình Uyên đứng ở đầu tiên môn, nhìn thấy Thích Trác Ngọc đồng thời nhìn thấy tiên phủ từng giống như tiên cảnh lưu lạc thành địa ngục nhângian.

Giờ khắc này hắn rốt cuộc không duy trì được hình tượngchưởng môn đức cao vọng trọng của mình nữa, vừa mở miệng là vừa chửi vừa hét: "Ngươi là súc sinh! Nhạc Đình Uyên ta năm đó thật sự là mù mắt mới thu ngươi làm đồ đệ, ngươi phá hư kết giới biển Hỗn Độn, lại còn chấpmê bất ngộ, vọng tưởng dùng nguyên thần sư tôn ngươi tế kiếm!"

Thích Trác Ngọc nghe xong, cười một tiếng: "Thế nào. Hai mươi năm trước cácngươi những danh môn tiên sư này có thể dùng nguyên thần tế kiếm của mẫu thân ta đúc thành kết giới biển Hỗn Độn, hôm nay ta dùng nguyên thầncủa Tô Khanh Nhan tế kiếm thì thành súc sinh sao? Ta là súc sinh, vậycác ngươi là gì? Súc sinh trong súc sinh sao?"

À, cái này.

Sao cảnh tượng này lại khác trí tưởng tượng của mình vậy chứ?

Phượng Tuyên còn tưởng rằng lại đây sẽ thấy Thích Trác Ngọc ngươi yêu ta, takhông nỡ xa ngươi, triền miên ngược luyến tình thâm với Tô Khanh Nhanchứ.

Bởi vậy trên đường còn chuẩn bị tâm lý rất nhiều, không ngờbây giờ Thích Trác Ngọc đã điên đến mức ngay cả Tô Khanh Nhan cũng muốngiết luôn sao?

Nghe ngươi nói gì kìa.

Tô Khanh Nhan vì ngươi phản bội toàn bộ Tiên môn, hiện tại đứng ở một bên đều muốn tức khóc tới tan nát cõi lòng được không?

Không chỉ là đôi mắt xinh đẹp rưng rưng của Tô Khanh Nhan khó có thể tin nhìn Thích Trác Ngọc.

Nhạc Đình Uyên cũng bị những lời này của hắn làm tức giận muốn hộc máu: "Còn không biết hối cải! Hôm nay tất phải tru sát ma đầu ngươi! ”

"Tru sát? Chỉ bằng mấy tên rác rưởi này. "Thích Trác Ngọc cười nhạo mộttiếng, trên bầu trời cuồn cuộn sương mù và bạo lôi phảng phất đang hưởng ứng tâm tình của hắn, phát ra từng trận sấm rền, làm một vài tu sĩ tuvi thấp ngự kiếm lắc qua lắc lại kinh hãi.

Thích Trác Ngọc cườiha ha, vừa điên vừa thần kinh: "Đến cũng tốt. Hôm nay bản tôn không chỉdùng Nguyên Thần Tô Khanh Nhan tế kiếm, còn phải để cho những tên rácrưởi này chôn cùng."

Hả? Chờ đã, chờ đã.

Sao lời này nghe có vẻ không đúng vậy?

Chẳng lẽ không phải là cái gì mà Tô Khanh Nhan chết các ngươi cũng phải chôncùng linh tinh sao, Thích Trác Ngọc sao lại biến thành tên bá tổng biếnthái lãnh huyết vô tình như thế.

Trong lòng Phượng Tuyên còn chưa kịp chửi bới hai câu, trận chiến đã phát động.

Lúc này tiên môn tập kết lực lượng bách gia, Ma tộc cũng cơ hồ dốc toàn lực xuất động.

Không phải cuộc chiến giống như lúc trước ở trúc gian tiểu trúc, lần này ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng bị máu đỏ tươi bao phủ trong một tầngsương mù đỏ.

Tiếng giết chóc đinh tai nhức óc, ma khí cuồn cuộn ngút trời.

Trong lúc hỗn loạn Phượng Tuyên lảo đảo nhảy xuống kiếm, đi về phía Tô Khanh Nhan.

Đó là một cái tế đàn khổng lồ, không biết đỉnh núi Phiếu Miểu tiên phủ bị Thích Trác Ngọc san thành bình địa như thế nào.

Không biết có phải là ảo giác của y hay không, cả đường y đi qua, tu sĩ tiênmôn không công kích chính bản thân y còn có thể hiểu được, dù sao y đang mặc đồng phục của Phiếu Miểu tiên phủ. Nhưng những ma tộc yêu thú kiacũng không có công kích mình thì thật quái lạ.

Nếu không phải yđã dùng đao Bất Oán chặt đứt tơ tình của Thích Trác Ngọc. Y sẽ cho rằnglần này Thích Trác Ngọc không quan tâm tới y là do hắn lại biểu diễn lừa gạt y.

Phượng Tuyên trèo lên tế đàn, cởi khốn tiên tác cho TôKhanh Nhan. Tô Khanh Nhan nhận ra y, trợn to hai mắt: "Là ngươi! Ngươiđịnh làm gì? ”

Hả?

Y đã tháo dây thừng ra rồi còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là thả ngươi đi đó, Phượng Tuyên có chút cạn lời.

"Khốn Tiên Tác đã cởi bỏ rồi, bây giờ ngươi đi đi thôi." Phượng Tuyên nhìnlinh lực chỉ còn một chút của Tô Khanh Nhan, tuy rằng bị phong bế hơnphân nửa, thế nhưng ngự kiếm vẫn không thành vấn đề.

"Là Thích Trác Ngọc bảo ngươi thả ta đi sao?" Tô Khanh Nhan hỏi.

Sao trước kia Phượng Tuyên không cảm thấy mạch não tô Khanh Nhan này không bình thường vậy chứ?

Y trông giống như là tình nguyện viên Thích Trác Ngọc phái tới làm ngườitốt sao, làm ơn đi ngày đó chính ngươi nhìn ta đâm ái đồ của ngươi mộtđao kia mà.

Tô Khanh Nhan nhắm mắt lại: "Nếu như không phải, vậy ta không đi. ”

Phượng Tuyên: "? ”

Tô Khanh Nhan nói: "Ta không tin Thích Trác Ngọc sẽ thương tổn ta, ta hiểu rõ hắn, hắn không phải loại ma đầu điên cuồng này. ”

Phượng Tuyên thầm nghĩ, ngươi thật sự quá hiểu rõ hắn, hắn chẳng những chínhlà ma đầu điên cuồng, kế tiếp lập tức muốn làm thịt ngươi, sau đó lạilàm thịt ta, đưa chúng ta trên đường Hoàng Tuyền làm bạn, được không?

Nhìn Tô Khanh Nhan bị lừa xoay mòng mòng như vậy, là biết diễn xuất bình thường của Thích Trác Ngọc tốt đến mức nào.

Phượng Tuyên chính là Thái tử Cửu Trọng Thiên được nuông chiều từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng vươn tay cứu người nào.

Tô Khanh Nhan không lĩnh ý tốt của y, y cũng lười phí miệng lưỡi với cáitên nam nhân này, tính đánh hắn ngất xỉu luôn ném xuống tế đài.

Kết quả đúng lúc này, ánh mắt Tô Khanh Nhan ngưng tụ, nhìn về phía cách đókhông xa. Trong đám đông, ai đó hét lên: "Không tốt rồi! Ma đầu này khởi động pháp trận! Tế Hoạ Ảnh kiếm! Mọi người chạy nhanh, nếu không nguyên thần của chúng ta sẽ bị Họa Ảnh Kiếm cướp đi! ”

Nói xong câu cắm cờ trăm phần trăm tử vong này, người nói chuyện một giây sau cả người cứng đờ, nguyên thần xuất khiếu.

Sau đó thất khiếu chảy máu ngã xuống đất, biến thành một cỗ thi thể màu xám xanh.

Phượng Tuyên theo tầm mắt Tô Khanh Nhan nhìn qua. Chỉ thấy pháp trận dưới thân bọn họ tản ra hào quang chói mắt và ma khí dồi dào, dày đặc không ngừng quay cuồng lên trên.

Cách đó không xa, một thanh trường kiếm toàn thân màu đen, bao phủ các loại chú văn nhanh chóng bay về phía bầu trời pháp trận.

Họa Ảnh kiếm hóa ra pháp tướng thiên địa, ở giữa không trung từng tấc từngtấc bắt đầu trở nên lớn vô cùng. Trở thành một thanh cự kiếm đáng sợ lại quỷ dị, treo ở trên tế đàn trên bầu trời Phiếu Miểu.

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc Phượng Tuyên nhớ mình đã từng nhìn thấy trong sổ mệnh của phàm nhân của Tiểu Thất.

Đó là tế đàn này, đó là vách đá này. Một mặt là tiên phủ, một mặt là biển Hỗn Độn.

Chỉ cần kiếm hạ xuống, chính là lúc Nguyên Thần tế kiếm.

Y biết thời khắc cuối cùng đã đến.

Một giây sau, trên tế bầu trời đàn có mấy thân thể mang theo lôi điện đậpxuống, giống như mấy thiên thạch khổng lồ nện xuống đất, nhanh chóng đập tế đàn thành mấy cái hố lớn.

Phượng Tuyên còn có tâm tình tưởng tượng, đập thành như vậy không biết chốc nữa còn có thể dùng hay không.

Tiếp theo, mấy nhóm sấm sét liên tiếp giáng xuống.

Đúng là của Thích Trác Ngọc chém giết ở trên chiến trường cùng với mấy đạinăng của Phiếu Miểu tiên phủ, trong đó có Nhạc Đình Uyên.

Chẳng qua bọn họ thoạt nhìn đã kiệt sức đến cực điểm, sau khi ngã xuống đất liền không thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu.

Chỉ chờ pháp trận này phát động, Họa Ảnh Kiếm hạ xuống, đưa nguyên thần của tất cả bọn họ cùng tế kiếm.



Thích Trác Ngọc cố ý dẫn bọn họ đến tế đàn. Chủ ý cùng đồng quy vu tận!

Cả người Thích Trác Ngọc giờ phút này cháy đen nằm trên mặt đất, hầu như không còn linh lực.

Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương vỡ nát cùng với máu thịt lộ ra bên ngoài, mái tóc dài từ lâu xõa ra sau lưng, yêu dị lại nát tan tành, hai mắt hắn đỏ bừng, phảng phất như đã giết đến phát điên.

Ánh mắtđáng sợ như vậy, khi nhìn thấy Phượng Tuyên trên tế đàn, bỗng dưng lạităng thêm sự kinh khủng: "Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

Mặc dù biết Thích Trác Ngọc đã vô tình vô ái. Nhưng khi bị hắn hung dữ lườm một cái, Phượng Tuyên vẫn rất buồn.

Y chịu đựng đỏ cả hốc mắt, nghĩ thầm lại chẳng có ai quy định y không thể tới chỗ này, hay là nhìn thấy y có ý đồ cứu Tô Khanh Nhan nên hắn tứcgiận?

Có thích Tô Khanh Nhan như vậy sao?

Nhạc Đình Uyêncũng kịp nhận ra được giờ phút này bọn họ đang ở đâu, vội vàng nói vớiTô Khanh Nhan: "Khanh Nhan! Lập tức hủy pháp trận! Nếu không tên điênnày sẽ kéo tất cả chúng ta cùng đồng quy vu tận! ”

Tô Khanh Nhan lộ ra một cái biểu cảm không thể làm gì được, Nhạc Đình Uyên mới phát hiện linh lực của hắn sớm đã bị phong bế.

Vì thế, Nhạc Đình Uyên lập tức lại nhìn về phía Phượng Tuyên người còn cóthể nhúc nhích duy nhất ở đây: "Ngươi! Ngươi là đạo lữ của ma đầu này?! ”

Phượng Tuyên:... Y không có tên sao, đạo lữ đạo lữ, y là một phàm nhân tên là Tiểu Thất đấy, cảm ơn.

Nhạc Đình Uyên mừng rỡ: "Ngươi... Tiểu tiên quân, ma đầu Thích Trác Ngọchiện tại đã không thể động đậy, chỉ cần ngươi dùng bội kiếm trên thắtlưng ngươi trực tiếp đâm thủng trái tim hắn là có thể lập tức tru sáthắn! Sau đó hủy pháp trận, ngươi chính là đại anh hùng cứu vớt toàn bộTiên Môn! Đến lúc đó vô luận ngươi muốn thiên tài địa bảo gì, hay làdanh lợi, hay là tâm pháp! Phiếu Miểu tiên phủ nhất định dốc hết toànlực dâng lên! ”

Lại là mấy lời tô vẽ quen thuộc này.

Sao Phượng Tuyên coa cảm giác được đây không phải là lần đầu tiên mình nghe.

Hơn nữa cảnh tượng trước mắt này cũng rất quen mắt.

Thích Trác Ngọc hao hết linh lực, lại suy yếu vô cùng nằm trên mặt đất, sauđó mặc cho mình đưa ra lựa chọn cho sinh mệnh của hắn.

Sự khác biệt duy nhất là.

Trước kia Thích Trác Ngọc luôn giả vờ mình không giỏi, bây giờ thoạt nhìn hắn đã rất tệ.

Máu loãng chảy đầy đất, thăm dò cũng biết kinh mạch của hắn đang ở bên bờvỡ vụn, ngay cả nguyên thần cũng chỉ còn lại vẻn vẹn mấy hơi tàn.

Đừng nói là chính mình. Chỉ sợ hiện tại một đứa trẻ bốn năm tuổi cũng có thể giải quyết được hắn.

Vô số lần, dưới vô số lợi ích hấp dẫn, y đều lựa chọn Thích Trác Ngọc. Bởi vì y không cần thiên tài địa bảo kia, cũng không cần danh lợi và tâmpháp.

Khi đó, Phượng Tuyên chỉ muốn trở về Cửu Trọng Thiên, trở về Bạch Ngọc Kinh, về nhà.

Y có hơi nhớ cha mình, nhớ nhung li tuyền của Bạch Ngọc Kinh, nhớ cây ngô đồng vĩnh viễn sẽ không tàn lụi, nhớ những tiểu đồng bọn của y, nhớ bản thân từng vô âu vô lo.

Y đã chờ đợi quá lâu, y muốn về nhà,nhưng đến giờ khắc này, y phát hiện đời người có rất nhiều chuyện quantrọng, còn quan trọng hơn cả về nhà.

Y nhớ tới những gì cha đế quân nói với mình. Chờ y lớn lên, thích một người rồi y sẽ biết vì sao phụ thần lại hy sinh.

Hình như Phượng Tuyên vẫn không hiểu vì sao phụ thần lại hy sinh. Nhưng ybiết, y muốn cứu thiên hạ muôn dân này, cũng không muốn buông bỏ ThíchTrác Ngọc.

Phượng Tuyên tháo bội kiếm bên hông xuống. Thích Trác Ngọc không chớp mắt nhìn chằm chằm y, sau đó lộ ra một nụ cười rất điên.

Hắn nằm dưới mặt đất mà không có bất kỳ sự phản kháng nào. Nhắm mắt lại chờ đợi tử vong đến, lại không ngờ chỉ đợi được hai giọt nước mắt nóngbỏng, một trước một sau rớt xuống mặt hắn.

"Đại ma đầu, ngươithật sự rất đáng ghét." Giọng nói Phượng Tuyên truyền tới từ trên cao,có chút nghẹn ngào, nước mắt của y rơi vào trong lòng hắn.

"Tínhtình thì kém, tính cách lại xấu, lại hay hung dữ với ta, tiểu hà bao tađưa cho ngươi, còn bị ngươi ném xuống mặt đất. Ngươi không tốt chút nào. ”

"Nhưng có đôi khi ngươi lại rất tốt, sẽ cõng ta về nhà, còn có thể dỗ ta ngủ, những thứ ngươi cướp được ta chẳng thích chút nào, nhưng ta biết đó là điều rất tốt, vô cùng tốt."

Y càng nói càng nhỏ giọng, thậm chí còn có một chút tủi thân mà ngay cả y cũng không phát hiện ra.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt nóng hổi, nhiệt độ gần như thiêu đốt người ta.

"Đại ma đầu, thật ra ngươi cũng không khiến người ta phải chán ghét tới như vậy."

"A Nương ngươi lấy cho ngươi tên nhỏ là 'A Nan', không phải tai nạn, cũngkhông phải kiếp nạn. Trong Phật giáo A Nan có nghĩa là 'vui mừng' ”

*Hán Việt là Hoan Hỉ.

"Không ai không mong đợi sự ra đời của ngươi, nhưng Diên La hy vọng ngươi cóthể sống sót. Bà ấy rất vui khi ngươi được sinh ra. ”

PhượngTuyên dừng một chút, vẻ mặt vô cùng bi thương nhìn hắn. Đôi mắt hạnhvĩnh viễn sáng sủa sáng ngời kia, mang theo vô số ưu sầu. Có đôi khitrong mắt y có thể chứa nổi một cõi đất trời, nhưng lúc này ngay cả nước mắt cũng không chứa được, không ngừng rơi xuống mặt đất.

"A Nương của ngươi, cha của ngươi, còn có ta. Đều hy vọng ngươi có thể vui vẻ, có người yêu, có người bên cạnh trôi qua cả đời."

Từng trận sấm sét trên bầu trời càng lúc càng dày đặc và uy nghiêm. Đâykhông phải là hệ linh lực sấm sét của Thích Trác Ngọc, hắn bị tiếng sấmnày quấy nhiễu trong lòng phiền não không thôi.

Có vẻ như có điều gì đó không thể kiểm soát được sắp xảy ra. Thích Trác Ngọc bắt lấy cổ tay y, gắt gao nhìn chằm chằm y.

Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như nhận ra được cái gì đó, hung ác nói: " Ngươi muốn làm gì?! ”

Phượng Tuyên giống như không nghe thấy hắn nói chuyện, tự mình nói: "Ngươiluôn cảm thấy tu vi của ta thấp, thật ra trong khoảng thời gian này tacũng là cố gắng tiến lên. Ngươi biết pháp thuật tốt nhất mà ta học đượclà gì không? ”

Thích Trác Ngọc nắm tay y run rẩy không khống chếđược. Hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, cõi lòng hắn tan nát chứa đầysự bất an: "Không, ta không biết, ta không muốn biết. ”

Trên bầu trời hình thành một trận lôi kiếp đáng sợ, đó là cảnh tượng mà tất cả tu sĩ có mặt ở đây sẽ không bao giờ quên.

Lôi kiếp đáng sợ như vậy, là cảnh tượng đáng sợ từ trước đến nay chưa từngxuất hiện, kể cả đối với Đại năng đã từng trải qua lôi kiếp trong giớitu chân.

Cho đến khi có người lẩm bẩm: "Làm sao có thể, lôi kiếpnày... Nghe đồn khi thượng thần ngã xuống, mới xuất hiện lôi kiếp diệtthế! ”

Phượng Tuyên không có ý định đợi đến khi Thích Trác Ngọc trả lời.

Phù chú trong tế đàn đã khởi động, quyện vào nhau thành một thứ ma lực khủng khiếp, đau buốt như lưỡi gió cắt vào mặt.

Y là Thái tử ở Bạch Ngọc Kinh, từ khi còn bé đã được nuông chiều mà lớnlên. Trước kia chỉ rách một chút da thôi đã kêu to gọi nhỏ, khóc nháotới mức cả Cổ Thần Bá Bá và dì ở Bạch Ngọc Kinh thay phiên nhau ôm dỗ.

Nhưng dưới lưỡi gió vạn mũi tên xuyên tâm này, y lại cảm thấy có thể kìm nén được đau đớn này.

Phượng Tuyên bấm tay niệm thần chú, điểm vào mi tâm Thích Trác Ngọc một cái, trong nháy mắt hóa hắn thành một tờ giấy.

Mà chân thân của hắn bị Phượng Tuyên mang ra ngoài trăm mét, triệt để rời xa tế đàn pháp trận.

Lôi kiếp diệt thế rốt cục tụ tập ở trên bầu trời Phiếu Miểu tiên phủ, đang muốn lấy thế sét đánh lôi đình đáp xuống.

Phượng Tuyên cứ lặng lẽ ngồi như vậy, ánh mắt dừng ở trên người Thích TrácNgọc. Y đã từng gặp qua gương mặt thống khổ và trầm mặc của Thích TrácNgọc. Nhưng cho tới bây giờ y chưa từng thấy bản thân hắn gào khóc nhưmột kẻ mất trí, chống đỡ thân thể gần như tan nát của mình, phát cuồngchạy về phía y.

Thích Trác Ngọc vĩnh viễn đứng thẳng đỉnh thiênlập địa, giống như trời sập xuống cũng không sợ, nhưng lúc chạy tới lạilảo đảo, cơ hồ là vừa ngã vừa bò.

Y cũng chưa từng thấy Thích Trác Ngọc khóc. Cho dù lần đó trong ngày giỗ Diên La hắn cũng chưa từng khóc.

Hóa ra khi hắn khóc trông sẽ như thế này.

Đáng tiếc tiếng sấm trên tế đàn thật sự đinh tai nhức óc, y chẳng nghe thấygì, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy giống như một cái kính vạn hoa quaychậm.

Thật ra y còn muốn nói, lúc trước y thật sự không muốn dùng đao Bất Oán làm thương tổn hắn.

Không biết nguyên thần của thượng thần này, có đủ ngăn cản một lần lôi kiếp cho hắn hay không.

Khi Hoạ Ảnh kiếm rơi xuống, xem như y trả nợ cho hắn, từ nay về sau y chẳng nợ ai.

Phượng Tuyên nhắm mắt lại, thời gian trăm ngàn năm thoáng chốc lướt qua ở trước mắt.

Có hoàng hôn trên Phiếu Miểu, có hoa đăng đêm giao thừa ở Trường An, samạc của Nam Hải Quy Khư có biển rộng, có mặt trời chậm rãi mọc lên ởđông di ma tộc.

Y cuộc sống lâu dài của mình đã nhìn thấy rất nhiều phong cảnh.

Chỉ là không ngờ hình ảnh cuối cùng của đời này, lại bị đóng băng trong đôi mắt không thể tin được và tan nát của Thích Trác Ngọc.

Lôi kiếp đầy trời rót vào trong Họa Ảnh kiếm, rơi xuống dữ dội, bao phủ toàn bộ tế đàn trong một màu trắng xóa.

Một lát sau, Họa Ảnh Kiếm không cách nào chịu đựng lôi kiếp diệt thế, trong nháy mắt gãy thành mấy đoạn.

Thiếu niên thân tử đạo tiêu, nguyên thần tan biến.

Tình này, đứt đoạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện