Giọng nói vừa dứt, không khí yên lặng vài giây.

Không có gì xảy ra cả.

Chỉ là sau khi nghe được, cước bộ Thích Trác Ngọc có hơi khựng lại, tiếptheo xốc rèm châu tiên xa đã chờ hai người bọn từ lâu, ngồi lên.

Không đợi đến khi Thích Trác Ngọc trả lời, Phượng Tuyên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Dù sao đại ma đầu lúc lạnh lúc nóng, tính cách âm tình bất định, y đã sớmtrải qua. Phỏng chừng trên đời này cũng không ai có thể đoán được tronglòng hắn đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa Phượng Tuyên chỉ là một con heo lười bình thường không có gì lạ, không có thói quen đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

Phải biết sở dĩ heo lười luôn lười là vì biết cái gì nên làm và không nên làm, mới có thể tránh được tất cả phiền toái.

Lực chú ý của y chẳng mấy chốc đã bị tiên liễn của Tam Thanh cảnh hấp dẫn.

Đây là một loại liễn xa được tám con tiên hạc nâng đỡ, tạo hình tuy mộc mạc nhưng vô cùng khí phách, thoạt nhìn đáng tin cậy hơn nhiều so với malong mà đại ma đầu bắt tới, cuối cùng cũng cho y một loại cảm giác danhmôn chính phái.

Ở cùng một chỗ với Thích Trác Ngọc đã lâu, phảngphất đã hoàn toàn trở thành tiểu ma đầu phản diện. Y cũng sắp quên mìnhcòn có một thiết lập là thượng thần.

Ngồi trên tiên liễn, tậnhưởng làn gió mát mẻ, nhìn hồ xanh dưới chân càng ngày càng nhỏ. Tâmtình Phượng Tuyên cũng dần dần tốt lên, tốt đến mức thậm chí muốn đánhmột giấc trên xe.

Kết quả là bản thân đang mơ mơ màng màng, thưgiãn mà buồn ngủ. Bên tai bất thình lình truyền đến giọng nói của ThíchTrác Ngọc, âm điệu mạnh mẽ: "Nếu ta nói phải thì sao?"

Không đầu không đuôi.

Nghe được trên đầu Phượng Tuyên chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi.

Nhưng ánh mắt Thích Trác Ngọc rơi xuống người mình, trên liễn cũng chẳng cóai khác. Đại ma đầu thoạt nhìn đúng là đang nói chuyện với mình. Liêntưởng đến cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người, Phượng Tuyên có chútkhó có thể tin lên tiếng: "Không phải ngươi trả lời ta câu hỏi từ mộtcanh giờ trước đó chứ…?"

Thích Trác Ngọc dùng một loại biểu tình "bằng không thì sao" nhìn y.

Phượng Tuyên: "..."

Phượng Tuyên thật sự là có chút thán phục.

Rốt cuộc y hỏi một câu hỏi gì khó đến nguồn gốc của vạn vật trong vũ trụkhai thiên tích địa sao? Mà Thích Trác Ngọc loại đầu siêu thiên tài nàycũng phải mất khoảng một canh giờ để suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này?!

Tuy rằng đã sớm biết tâm tư của Đại Ma Đầu rất phức tạp.Nhưng Phượng Tuyên trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn có thể phức tạpnhiều đến trình độ này.

Thích Trác Ngọc thấy y không nói gì, bực bội thúc giục: "Ta nói phải, sau đó thì sao?"

Sau đó còn cái gì mà sau đó? Trời đất chứng giám, Phượng Tuyên thật sự chỉ là tùy tiện hỏi một câu màthôi. Nhưng thấy biểu cảm hiện tại của Đại Ma Đầu, nếu y không cho mộtlời giải thích tám trăm chữ, e là một giây sau sẽ bị hắn bóp nát đầu,sau đó ném nó xuống xe, hủy thi thể diệt vết tích.

Cái tên trẻ trâu vừa thích ghen vừa bạo lực này…

"Ta với bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi, hơn nữa rắn đen nhỏ là rắn, cũngkhông phải cá ta nuôi." Phượng Tuyên đành phải nghiêm túc giải thích,không hiểu sao lại có một loại cảm giác dỗ dành bạn trai nóng nảy củamình.

Ảo giác đi.

Yêu đương với đại ma đầu như Thích Trác Ngọc, ít nhất cũng giảm thọ 10 năm.

Thích Trác Ngọc không rõ ý tứ hừ một tiếng, cũng nghe không ra hắn vui hay là không vui.

Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, trong lòng nghiến răng, sau đó ngồi xuống bêncạnh Thích Trác Ngọc. Giống như xoa dịu một con mèo lớn đang nổi cơnthịnh nộ.

Y đưa tay xoa nhẹ đầu Thích Trác Ngọc hai lần, như vuốt lông xuôi.

Chần chờ một hồi, Phượng Tuyên nói: "Mà ta cũng không có nhiều cá, chỉ có ngươi."

Luận văn đảm bảo này tựa như khiến Thích Trác Ngọc hài lòng.

Phượng Tuyên cách hắn rất gần, lúc ngồi xuống không để ý, một mảnh vạt áo không biết làm sao bị đè xuống dưới thân đại ma đầu.

Y lặng lẽ kéo hai cái, ý đồ kéo ra sau đó trở về vị trí cũ. Kết quả không nhúc nhích, nếu không phải biểu cảm Thích Trác Ngọc đang rất nghiêmtúc, Phượng Tuyên đều hoài nghi là hắn cố ý đè y.

Nhìn tiên cảnhxa xôi trước mắt. Trên mây mù, tiên cung Tam Thanh cảnh như ẩn như hiện. Bạch ngọc làm ngói, thanh tao thánh khiết, mây mù trắng như tuyết nguynga cao lớn.

Phượng Tuyên lúc này lại không có tâm tình thưởngthức. Tay phải xuôi lông cho đại ma đầu, nhớ tới "Tĩnh Đốc thượng tiên"của y ở Tam Thanh cảnh còn có vị hôn thê mình chưa từng gặp mặt.

Nhất thời tâm tình phức tạp.

Bối Cách La Già cũng không nói cho y biết, trong kịch bản y cầm còn bao gồm cung đấu mà.

Cảm thấy có chút hói đầu.

-

Cung điện của Thích Trác Ngọc ở Tam Thanh cảnh có tên là Trường Sinh điện,nằm ở vị trí nhiều tiên khí nhất trong Tam Thanh cảnh.

Có thể thấy được địa vị của chiến thần "Tĩnh Đốc" ở Tam Thanh cảnh không tầm thường.

Bởi vậy, Thích Trác Ngọc chân trước dẫn theo Phượng Tuyên bước vào TrườngSinh điện. Chân sau tin đồn "Tĩnh Đốc thượng tiên" mang theo một contiểu ngư yêu từ thế gian trở về đã truyền đến cả Tam Thanh cảnh đềubiết.

Không giống như Bạch Ngọc Kinh ở Cửu Trọng Thiên, quy củ của Bạch Ngọc Kinh mà Phượng Tuyên sống từ thuở nhỏ rất lỏng lẻo.

Tất cả mọi người đều là Tiên Thiên Cổ Thần, sống không biết bao nhiêu vạnnăm, sống cũng sống chán rồi, bởi vậy mỗi người đều rất nhàn vân dã hạc(thoải mái, không bị ràng buộc). Chính là loại tính cách mặc kệ sự đờinày của Phượng Tuyên một phần lớn cũng đến từ tác động môi trường củaBạch Ngọc Kinh. Nhưng Tam Thanh cảnh thì ngược lại.

Tu sĩ hạ giới sống dở chết dở mới lên được vị trí tam ban trọng thiên, sau khi trởthành thượng tiên vẫn giữ lại một chút phong thái phàm trần. Tam Thanhcảnh có quy củ nghiêm khắc cùng với tôn ti, đừng nói là một con ngư yêunho nhỏ, cho dù là đại yêu chiếm cứ một phương đã có tiên căn, cũngkhông thể dễ dàng tiến vào Tam Thanh cảnh như thế.

Vì thế, ThíchTrác Ngọc chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã bị người cao nhất của Tam Thanh Cảnhcũng chính là sư phụ của "Tĩnh Đốc Thượng Tiên", Nguyên Hóa Chân Quântriệu hắn vào Ngọc Thanh đại điện.

Nghe được tin tức này, PhượngTuyên đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn mềm mại ngẩng đầu, nhìn Thích Trác Ngọc: "Tiên quân, ta cũng phải đi theo sao? ”

Tuy rằng biết sắp tới sẽ có cung đấu, nhưng y mới lên lần đầu tiên, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Cũng không biết vị hôn thê của Đại Ma Đầu tính tình như thế nào. Đến lúc đólà gầm gừ giả bộ ngây thơ vô số tội hay là trực tiếp nổi trận cãi nhauvới nhỏ hôn thê kia đây.

Lúc suy nghĩ lung tung, không chú ý tới Thích Trác Ngọc nhìn biểu cảm của y rất cổ quái.

Thích Trác Ngọc lên tiếng, lại nói ra một câu trả lời ngoài dự liệu của Phượng Tuyên: "Ngươi không cần đi. ”

Rõ ràng biết được mang tiểu ngư yêu đến thượng giới đã là ly kinh phảnđạo, nếu không mang đi mặc cho sư phụ xử phạt, càng là đại nghịch bấtđạo.

Nhưng lại không biết vì sao, ý nghĩ đầu tiên trong tiềm thức chính là đặt y ở một nơi an toàn, còn lại do một mình mình gánh vác.

Cảm giác quen thuộc này đến từ bản năng của cơ thể. Giống như đã làm như vậy một vạn lần.

Phượng Tuyên nghe xong, còn có thể làm sao bây giờ, y cũng không thể thay đổi ý nghĩ của Thích Trác Ngọc.

Tuy rằng trong mộng cảnh "A Lý" hẳn là bị Tĩnh Đốc mang đến Ngọc Thanh đại điện, còn chịu không ít khổ sở.

Nhưng cá chép nhỏ là cá chép nhỏ. Cá chép nhỏ phải chịu khổ, có quan hệ gì với Phượng Tuyên?

Y chỉ là một con chim con chưa trưởng thành, giống loài khác nhau, không cần phải ép buộc.

Vì thế y rất vui vẻ ngủ say ở Trường Sinh điện.

Bên kia, trong Ngọc Thanh đại điện ngoại trừ Nguyên Hóa Chân Quân. Phàm làchân quân, nguyên quân, ngọc nữ có danh có họ ở Tam Thanh cảnh đều tớiđầy đủ.

Thích Trác Ngọc vừa vào cửa, sư phụ hắn Nguyên Hóa ChânQuân đã nổi giận, không nói hai lời, mắng thẳng: "Hồ đồ! Ngươi thân làchiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Tam Thanh cảnh, không lấy thân làmgương phân rõ quan hệ với tiểu yêu hạ giới thì thôi, vậy mà còn côngkhai đưa tiểu yêu này đến thượng giới, ngươi đặt khuôn mặt già nua củasư phụ ở đâu! Ngươi để cho thượng tiên khác đối xử Thanh Linh của ta như thế nào!"

Nguyên Hóa Chân Quân vừa mắng xong, Thanh Linh Thượng Tiên bị lão điểm danh liền bắt đầu rưng rưng rơi lệ.

Nếu Phượng Tuyên ở chỗ này, hẳn sẽ biết nên lựa chọn phương án cung đấu nào.

Thần tiên kết hợp không vì sinh sôi nảy nở, song tu chỉ vì tăng tu vi. Chỉcần linh căn phù hợp với tiêu chuẩn âm dương kết hợp là được, cho nênThanh Linh thượng tiên cũng là một nam tử có tướng mạo như con gái.



Thấy tu vi của mình cũng không tốt lắm, bị hôn phu lừa dối cũng chỉ biết khóc lóc. Truyện Sủng

Vừa nhìn đã biết là có quan hệ đi cửa sau, dựa vào cha là người to nhất Tam Thanh cảnh, lên được điểm thẳng lên phi thăng làm tiểu tiên.

Khó trách muốn chỉ chiến thần Tam Thanh Cảnh làm vị hôn phu. Đây là thiếtlập nửa đời trước vô dụng, nửa đời sau dựa vào trượng phu ăn cơm mềmtiêu chuẩn.

Thích Trác Ngọc đứng ở Ngọc Thanh đại điện, nghe Thanh Linh khóc rấm rứt mà nóng nảy.

Đối với sư phụ và vị hôn thê của mình, hắn cũng không có một loại cảm giácquen thuộc, thậm chí còn rất muốn một hơi bóp nát đầu hai người bọn họ.

Vì thế âm trầm lên tiếng: "Nếu sợ bị thượng tiên khác xem thường, vậy bổn quân giết sạch tất cả bọn họ thì tốt rồi."

Lời này vừa nói ra miệng, Thích Trác Ngọc có hơi sửng sốt, cảm giác không phù hợp với thiết lập thần tiên của mình.

Nhưng đây thực sự là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn. Lại nhìn các thần tiên khác trên Ngọc Thanh đại điện cũng ngây ngẩn cả người.

Nguyên Hóa Chân Quân và Thanh Linh Thượng Tiên cũng mở to hai mắt nhìn hắn.

Đặc biệt là Thanh Linh Thượng Tiên, thấy cái thế này của Thích Trác Ngọchẳn là quyết tâm muốn từ hôn mình, "rấm rứt" thăng cấp thành "Huhuhu".

...... Càng ầm ĩ, lông mày Thích Trác Ngọc càng giật giật, muốn giết Tiên.

"Ngươi! Ngươi! Ngươi..." Ngươi nghe điều ngươi nói xem, là dáng vẻ thần tiên lên có sao?!

Nguyên Hóa Chân Quân tức giận đến mức ngay cả ba chữ "ngươi" cũng không nóihết được câu. Thậm chí còn như bị kẻ phản diện Thích Trác Ngọc tẩy não.

Cẩn thận ngẫm lại cũng có chút hợp lý.

Kết quả chần chờ một giây, Nguyên Hóa Chân Quân hồi hồn, tức giận mắng:"Làm càn! Tam Thanh cảnh có rất nhiều thượng tiên, một mình ngươi há cóthể giết sạch! ”

Thích Trác Ngọc đưa qua một ánh mắt "Không thì sao?" Phảng phất cảm thấy mình giết sạch bọn họ không có bất kỳ chút áp lực nào.

Thanh Linh thượng tiên cũng lên tiếng, rấm rứt có thể nói là giả ngây thơ vôcùng: "Chẳng lẽ là Tĩnh Đốc tiên quân ghét bỏ Thanh Linh tu vi thấp..."

Thích Trác Ngọc: "Tu vi của ngươi vốn đã thấp, có cái gì không thể ghét bỏ."

Thanh Linh:?

Thích Trác Ngọc: "Ngươi cũng không cần tự ti vì tu vi của mình thấp kém, ý ta là tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi. ”

Tất cả mọi người:???

Không, đại ca.

Khiêu khích một tiên không đủ sao, ngươi nhất định phải kéo đầy tất cả giá trị cừu hận của thần tiên sao?!

Một hơi đắc tội tất cả thần tiên của Tam Thanh cảnh.

Nếu Phượng Tuyên ở đây, nhất định sẽ không kìm được cảm khái: Không hổ là ngươi nha, đại ma đầu.jpg

Thời điểm ở Phiếu Miểu tiên phủ hắn còn có thể liên tục duy trì thiết lập đại sư huynh gió trong trăng sáng của mình.

Ở một nơi không người quen, lại còn mất trí nhớ như vậy, bản tính cuồngvọng, không coi ai ra gì của hắn bại lộ vô cùng nhuần nhuyễn.

Thích Trác Ngọc nói xong, cũng không cảm thấy mình đắc tội với người khác.Chẳng qua hắn chỉ nói một ít sự thật mà thôi, nói thật chính là khó nghe như vậy.

Nguyên Hóa Chân Quân trông như bị hắn làm cho tức giậnđến sắp về chầu ông bà ông vải. Một tay lão nắm râu dài bạc trắng củamình, một tay vuốt ngực, hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi!Nghiệt đồ! Ngươi thật sự muốn đối địch với cả Tam Thanh cảnh chỉ vì mộttiểu yêu hạ giới hay sao! Ngươi cứ như vậy bị nó mê hoặc đến choáng váng đầu óc, không cưới nó thì không được hả?!*

Ai biết, sau khiNguyên Hóa Chân Quân nói xong, Thích Trác Ngọc thật sự sửng sốt, nhưngkhông phải như Nguyên Hóa Chân Quân hy vọng hắn lạc đường trờ về, mà làcó một loại cảm giác mở ra chân trời mới.

Thì ra ta dẫn theo tiểu ngư yêu tới thượng giới là vì muốn cưới y sao?

Chẳng trách Thích Trác Ngọc có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Thật ra trong mộng cảnh mà Bối Cách La Già dùng thần hồn đăng ngưng tụ,nguyên nhân Tĩnh Đốc tiên quân mang cá chép nhỏ lên Tam Thanh cảnh, làvì muốn nó tới vấn tiên cầu đạo, ngay từ đầu không hề muốn cưới nó.

Bởi vậy, Thích Trác Ngọc bị cưỡng ép rót vào trí nhớ của Tĩnh Đốc đươngnhiên cũng không nghĩ tới chuyện mang Phượng Tuyên lên thượng giới, còncó thể đi con đường thành hôn.

Nguyên Hóa Chân Quân: Sao mình nói có cảm giác nói hớ tất mất thế nhỉ?

Thanh Linh tiên tử thấy sắc mặt Thích Trác Ngọc trầm xuống không nói lời nào, như có điều suy nghĩ.

Quả thực là bị tiểu yêu hạ giới kia mê hoặc thần hồn điên đảo, cảm thấy biphẫn, rưng rưng nói: "Tĩnh Đốc tiên quân! Nếu ngươi muốn cưới tiểu yêuhạ giới kia, thì ngươi đặt ta ở đâu! Ta sẽ không đồng ý ngươi còn chưacưới ta qua cửa đã bắt đầu nạp thiếp! ”

Thích Trác Ngọc cổ quái nhìn hắn: "Ai nói ta muốn nạp thiếp. ”

Thanh Linh tiên tử:? Chẳng lẽ Tĩnh Đốc tiên quân thấy hắn khóc đến đáng thương nên hồi tâm chuyển ý.

Thích Trác Ngọc bình tĩnh nói: "Đương nhiên ta phải cưới y làm vợ."

Thanh Linh tiên tử: Mẹ nó! Tên đểu giả chết tiệt!

Thích Trác Ngọc lâm vào một loại trạng thái suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Nhưngngươi nói cũng có điểm đúng, hẳn là ta không thể đồng thời có hai đạolữ. Tiểu Ngư Yêu kia tính tình kiêu căng tùy hứng, không cho phép dungnạp bất cứ ai, sau khi biết nhất định sẽ khóc sướt mướt."

Thanh Linh tiên tử:... Không hiểu sao lại có cảm giác lông tóc sau lưng dựng đứng lên.

"Nếu sư phụ cảm thấy Tam Thanh Cảnh có rất nhiều thượng tiên, một mình takhông thể giết hết, nếu ngươi cảm thấy người khác coi thường ngươi, vậyngươi đi chết đi." Thích Trác Ngọc nói xong rất đương nhiên nhìn ThanhLinh tiên tử.

Rốt cục tuân theo phương thức giết người yêu thích nhất trong nội tâm mình.

Bóp nát đầu Thanh Linh tiên tử, để cho hắn hóa thành một luồng tiên hồn, tiêu tán.

-

Phượng Tuyên lại một lần nữa tỉnh lại, là bị mùi máu tươi nồng đậm làm cho bị sặc.

Cái loại cảm giác này thật giống như bên cạnh mình đột nhiên đặt một cáivại máu lớn vậy, cho dù y bịt mũi cũng có thể ngửi được.

Saotrong Tam Thanh cảnh lại có mùi máu tươi đáng sợ như vậy? Phượng Tuyênôm nghi hoặc rời giường, sau đó nhìn thấy Thích Trác Ngọc đang sải bướctới Trường Sinh điện.

Lúc hắn đi đường luôn cao ngất tuấn tú, phong thái tao nhã, đẹp hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.

Nhưng giờ phút này, Phượng Tuyên lại không có cách nào thưởng thức phong thái đi đường của Thích Trác Ngọc. Bởi vì toàn thân hắn đều là máu, cả người cứ như là vừa được vớt ra từ biển máu.

Một thân tiên bào vốntrắng như tuyết hiện giờ bị máu tươi nhuộm thành đỏ tươi, làn da ThíchTrác Ngọc vốn đã tái nhợt, bị thân quần áo dính máu này làm nổi bật sắcthái của hắn, da trắng môi đỏ mọng, có một loại quỷ dị tươi đẹp và đángsợ.

Giống như ác quỷ trèo lên từ núi thây biển máu của địa ngục.

......

Phượng Tuyên: Ta chỉ ngủ một canh giờ, không phải là ngủ 10 năm ở Trường Sinh điện chứ.

Lúc đại ma đầu ra khỏi cửa còn đang là một người yên lành, sao bây giờ lại thành cái bộ dạng quỷ quái này?!

Hết lần này tới lần khác Thích Trác Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, sải bước vào liền ngồi xuống giường Phượng Tuyên.

Giọng điệu bình tĩnh thông báo cho y: "Tối nay, ta sẽ cưới ngươi làm vợ."

......

......

Phượng Tuyên: Cảm thấy không tốt lắm.

Không phải y đã ngủ 10 năm mà là trăm năm rồi.

Xin hỏi, đại ma đầu hiện tại đang đi kịch bản gì, là y xem thiếu chỗ nào sao?

Sao lại cảm thấy họ bây giờ đang trong hai cuốn sách hoàn toàn khác nhau vậy?!

Thích Trác Ngọc nhìn y không nói lời nào, lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi không muốn? ”



Phượng Tuyên: "..."

Cả người Phượng Tuyên đều không ổn, hiện tại đây đã là vấn đề y có đồng ýhay không: "Không phải chứ tiên quân, ta cảm thấy, chuyện này không tốtlắm. ”

Thích Trác Ngọc nói: "Có gì mà không tốt?"

Còn có gì mà không tốt?

Đại ca, ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi, toàn thân ngươi có chỗ nào tốt không?!

Phượng Tuyên luôn luôn là heo lười, nhưng lúc này đều có chút mê man: "Chínhlà, tối nay thành hôn thì có phải quá nóng vội hay không? Hơn nữa chẳngphải ngươi còn có hôn thê ở Tam Thanh Cảnh hay sao, nếu ngươi cưới ta,hắn làm sao bây giờ? ”

Trong mộng cảnh Thần Hồn Đăng hình nhưkhông có cảnh Tĩnh Đốc đại hôn với cá chép nhỏ. Phượng Tuyên cảm giáctình tiết còn có thể cứu nội dung cốt truyện một chút, ý đồ ngăn cơnsóng dữ.

"Ồ, ngươi nói hắn hả." Thích Trác Ngọc lộ ra một nụ cười bệnh thần kinh đã lâu không gặp, cười rất tùy ý: "Ngươi yên tâm, ta đãgiết hắn rồi. ”

Cũng bởi vì như vậy. Y! Mới! Không! Yên! Tâm! Phượng Tuyên cảm giác mình có chút nghẹn họng.

Còn cốt truyện tranh đấu với vị hôn thê giả bộ ngây thơ đây, như vậy còn làm sao y cung đấu?

Đối thủ cung đấu chết luôn rồi!

Giống như chuẩn bị nửa ngày thi, kết quả bài thi lại bị loại.

Thật sự là bỗng nhiên có một loại cảm giác độc cô cầu bại.

Phượng Tuyên nhìn bộ dáng cả người hắn đầy máu, một loại dự cảm càng không tốt toát ra từ trong lòng.

Y thăm dò lên tiếng: "Vậy, cho dù hôn thê của ngươi đã chết. Nhưng TamThanh cảnh nhiều thượng tiên như vậy, bọn họ sẽ đồng ý ngươi cưới mộttiểu yêu hạ giới bình thường không có gì đặc biệt như ta sao? ”

Quả nhiên, giây tiếp theo, Thích Trác Ngọc khí định thần nhàn, âm trầm tiếp tục: "Không cần băn khoăn. Những lời ngươi nói ta sớm đã đoán được, cho nên..."

Đại ma đầu nói không cần cho nên.

Nhìn chiến tích một bồ quần áo đẫm máu mệt mỏi này của hắn, là biết tất cả thượng tiêncủa Tam Thanh cảnh cơ bản đều ở trên bộ y phục này.

Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyên nín cả họng.

Tuy rằng "biện pháp giải quyết vấn đề chính là giải quyết người đưa ra vấnđề" loại phương thức tư duy đơn giản thô bạo của thẳng nam này rất phùhợp với kiểu thiết lập nhân vật phản diện của đại ma đầu.

Nhưng y thật sự không ngờ hắn thế mà thật sự có bản lĩnh giết hết tất cả những kẻ bất tuân ở Tam Thanh Cảnh.

Tuy rằng đám thượng tiên Tam Thanh cảnh đều là do Thần Hồn Đăng ngưng tụ,nhưng ảo giác là ảo giác, cho dù không thể tái tạo linh lực của bọn họtrăm phần trăm, nhưng mười phần cũng có tám.

Tu vi Thích Trác Ngọc, chỉ sợ còn cao hơn cảnh giới thâm hậu mà y tưởng tượng.

Tâm tình Phượng Tuyên đã không thể dùng phức tạp để thể hiện.

Đây là chuyện một con heo lười như y phải suy nghĩ ư? Rất là mệt mỏi, dự cảm hói đầu của mình là có thật.

Tình hình bây giờ thì sắp thành chim hói đầu rồi.

Y trầm mặc, Thích Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc: "Đang nghĩ gì vậy? ”

Phượng Tuyên hoàn hồn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh rối rắm đến mức gần như nhănlại, lắc đầu nói: "Không được không được, ta cảm thấy vẫn không được! ”

Lần này, sắc mặt Thích Trác Ngọc hoàn toàn trầm xuống: "Sao lại không được? Hôn thê cũng đã chết, người muốn ngăn cản bổn quân cưới ngươi đã chết,sao ngươi vẫn không được? ”

Phượng Tuyên cảm thấy nếu mình đồng ý thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Đây chẳng phải là thuần túy lừa gạt kết hôn sao!

Chờ đại ma đầu từ trong mộng cảnh tỉnh lại, lỡ như còn có thể nhớ rõ đoạn này thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến thái độ của hắn đối với Tiểu Thất trong sổ mệnh, kết quả y còn chẳng bằng mất hết lý trí.

Tốt xấu gì cũng còn có mạng để mà sống.

Hắn từng bước áp sát, Phượng Tuyên vội vàng bò lên giường. Kết quả ThíchTrác Ngọc trực tiếp bắt lấy mắt cá chân y, dùng sức kéo y vào tronglòng.

Sức lực giữa hắn và Phượng Tuyên chênh lệch rất lấy. Lần bị túm lấy này, y quả thực đụng vào lòng ngực đại ma đầu tới đầu váng mắthoa, nước mắt trào cả ra vì đau.

Cái gì mà lồng ngực như tường đồng vách sắt dị.

Đây cũng cứng quá rồi đó.

Thấy biểu cảm Thích Trác Ngọc nóng nảy giống như muốn giết người, hai tayPhượng Tuyên lập tức đẩy hắn ra, cất cao giọng nói: "Ta nói thật vớitiên quân đi. ”

Phượng Tuyên cam đoan mình chưa bao giờ nói nhanh tới vậy: "Thật ra ta đã có đạo lữ rồi! ”

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, tựa như muốn xem y có nói dối hay không, càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt.

"Hắn là ai?" Thích Trác Ngọc hỏi.

“ Thích Trác Ngọc… "Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi, vò đã mẻ lại sứt, nhanh chóng lên tiếng: "Hắn mạnh lắm."

Sợ Thích Trác Ngọc không tin, còn vội vàng bổ sung: "Tu vi của hắn vô cùng siêu cường! " Chính là cái loại mạnh mà mới vừa giết sạch toàn bộthượng tiên của Tam Thanh Cảnh ấy.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiêncười lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: "Chưa bao giờ nghe nói quanhân vật số má như vậy. Mạnh cỡ nào? ”

Phượng Tuyên mím môi: " Cũng giống như ngươi."

Thích Trác Ngọc: "? ”

Phượng Tuyên kiên trì tiếp tục: "Hơn nữa cũng rất đẹp trai. ”

Thích Trác Ngọc càng khinh thường: "Có thể đẹp trai đến đâu. ”

Không khí yên tĩnh chốc lát.

Phượng Tuyên chần chờ: "... Cũng giống như ngươi. ”

Thích Trác Ngọc: "...? ”

Thậm chí trầm mặc vài giây, giống như không nghe rõ, biểu cảm rất cổ quái.

Phượng Tuyên cảm giác khi ảo cảnh của Thần Hồn Đăng chấm dứt, khả năng sinh mệnh của mình cũng chấm dứt như vậy.

Để củng cố độ tin cậy cho lời nói dối của mình, y cảm giác tim mình đập nhanh, không dám nhìn hắn, nói dối đến cùng:

"Hơn nữa... Hơn nữa Thích Trác Ngọc, rất thích ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Câu cuối cùng của em bé không phải là nói dối đâu, hắn thực sự rất thích ngươi (mẹ già hai mắt đẫm lệ.jpg)

·

Cung đấu giả: Để vợ đi đấu đi.

Cung đấu thực sự: Đi tới chỗ cung đấu giết hết đối thủ định cung đấu với vợ.

·

Bối Cách La Già (Tĩnh Đốc trai đểu thực sự) sống không còn gì luyến tiếc:Sớm biết vậy để Thần Hồn Đăng thối rữa trong bùn, cũng tốt hơn so vớichọn tên bệnh thần kinh này đến cosplay mình

·

Em bé chim con: Đạo lữ của ta là Thích Trác Ngọc có liên quan gì đến Thích Trác Ngọc phiên bản Tĩnh Đốc tiên quân trong ảo cảnh.jpg

Và quan điểm sống của cá hấp: Ta khó chịu ngươi tự sát đi (thậm chí còn tự tay giúp người khác tự sát.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện