Thấy thiếu niên đã về, Mạc Thịnh Hoan vẫy vẫy tay với cậu.
“Nhu Nhu.”
Nghe chú Mạc gọi mình, An Nhu hồi thần bước nhanh qua nắm tay anh.
“Thư ký Lý.” An Nhu hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông đang đứng một bên, “Có chuyện gì vậy?”
“An thiếu gia.” Thư ký Lý tiến lên một bước, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, lời ít ý nhiều đáp, “Lão gia ốm rồi, muốn để Thịnh Hoan thiếu gia tạm thời quản lý công ty.”
“Ba ốm rồi?” An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, “Có nghiêm trọng không?”
“Trong lúc chơi cờ cùng Triệu Vị lão gia tử, sau đó Triệu lão gia tử ra về, lão gia nhất định đòi ra tiễn nên không may bị cảm.” Thư ký Lý nhìn An Nhu.
“Lão gia vốn đã có bệnh tim, lần này càng khó thở, ho khan mệt mỏi, sức khoẻ giảm sút rất nhanh, cho nên chỉ có thể nhờ Thịnh Hoan thiếu gia tạm thời quản lý công ty.”
“Nhưng…..” An Nhu đau lòng nhìn chú Mạc, Mạc Thịnh Hoan còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh mà, sao lại bắt anh ấy đi làm.
“Lão gia biết Thịnh Hoan thiếu gia còn chưa khoẻ hẳn nên đã dặn tôi phải theo sát rồi.” Thư ký Lý cúi người, “Xin An thiếu gia cứ yên tâm.”
An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy vẻ mặt anh vẫn đạm nhiên, cảm xúc cơ bản là ổn.
Cũng phải, chú Mạc cũng đã từng làm ở công ty Mạc gia mà, nghe nói còn làm rất tốt, trước đây anh ấy còn mua cổ phiếu của Đại Miêu, còn họp qua video, có lẽ…..anh ấy còn có thể làm nhiều hơn.
An Nhu chuyển sang nhìn thư ký Lý.
“Vậy phiền thư ký Lý chăm sóc, để ý Mạc tiên sinh nhiều hơn nhé, nếu có chuyện gì, nhất định phải báo ngay cho tôi.”
“Tôi sẽ.” Thư ký Lý gật đầu với An Nhu rồi nhìn sang Mạc Thịnh Hoan, “An thiếu gia, giờ còn có vài chuyện nho nhỏ.”
“Chuyện gì?” An Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, quần áo và kiểu tóc đều thực hoàn mỹ.
“Thịnh Hoan thiếu gia không muốn đến công ty một mình.” Thư ký Lý mỉm cười theo chức nghiệp, nhưng còn có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Có lẽ cậu cần đi cùng cậu ấy vài lần.”
An Nhu không nhịn được nhướn mày, quay đầu lại nhìn anh.
Cũng phải, mỗi lần chú Mạc ra cửa, tới một nơi xa lạ đều có mình cùng anh ấy mà.
Công ty Mạc gia hiện tại đã không còn như mười mấy năm trước nữa rồi, còn có nhiều nhân viên như vậy, chắc chắn sẽ là thách thức không nhỏ với anh ấy.
“Được.” An Nhu đồng ý.
“An thiếu gia!” Dì Dương mang theo hai hộp cơm tới, vẻ mặt lo lắng, “Đây là đồ ăn của cậu và Thịnh Hoan thiếu gia, nhớ đừng bỏ bữa.”
An Nhu nhận lấy, một tay dắt chú Mạc, tay kia cầm cơm hộp bước lên xe. Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, còn dựa vào An Nhu nữa.
Dọc đường đi, An Nhu không ngừng trấn an Mạc Thịnh Hoan, cứ như thể lần đầu tiên đưa anh đi làm, chính cậu cũng trở nên hồi hộp theo.
Xuống xe, thư ký Lý dẫn hai người bước nhanh tới thang máy, có vẻ vì lưu ý đến tình huống của Mạc Thịnh Hoan nên dọc đường cũng không có mấy nhân viên, mà dù có ai thấy thì đối phương cũng tránh đi rất nhanh.
Đời trước An Nhu đã tới đây rồi, còn nhớ cả vị trí của máy lọc nước.
Thang máy lên trên, ba người bước tới phòng họp, Mạc Thịnh Hoan vẫn nắm tay An Nhu không rời.
“Thịnh Hoan thiếu gia.” Thư ký Lý bất đắc dĩ nói, “Các lãnh đạo cấp cao trong công ty đã đợi cậu ba tiếng rồi.”
“Mạc tiên sinh, không sao đâu.” An Nhu kiễng chân, giơ tay ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, “Em ở ngay phòng bên cạnh, chờ anh xong việc, mình cùng nhau ăn cơm.”
Nói xong, An Nhu hôn lên trán anh, muốn cổ vũ anh, giống như trước kia anh hôn lên cánh môi mình vậy.
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, ánh mắt hơi trầm xuống, anh khẽ buông tay An Nhu rồi cúi người hôn lên môi cậu.
“Chờ anh.”
“Em chờ anh.” Thư ký Lý còn đang đứng bên cạnh nên An Nhu hơi đỏ mặt, cậu lui về sau một bước, vẫy vẫy tay với anh.
Thư ký Lý vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, họp có một tiếng thôi mà hai người này như thể phải xa nhau một năm vậy.
Nhìn Mạc Thịnh Hoan và thư ký Lý vào phòng họp, An Nhu thở phào một hơi, còn mừng cho anh nữa.
Mạc gia vốn phải là của anh ấy.
Mạc Thịnh Hoan có bằng cấp có tri thức, còn có thiên phú quản lý, một khi phát huy là có thể thấy rõ kết quả thực sự.
An Nhu bước vào phòng chờ cạnh phòng họp, nhân viên còn tưởng cậu là con của quản lý cấp cao nào đó, thấy cậu cầm hai hộp cơm thì nghĩ cậu tới đưa cơm cho ba mình nên họ lấy nước và đồ ăn vặt cho cậu, để cậu vừa ăn vừa chờ.
An Nhu cũng chẳng giải thích, vừa chờ vừa ăn, có thể do trưa nay không được nghỉ nên giờ An Nhu ăn vặt một lúc liền mệt rã rời, cậu ôm đồ ăn ngủ gật trên sofa.
“Đứa nhỏ đáng thương quá, đi học về còn muốn đi đưa cơm cho ba mình, chẳng biết hôm nay sẽ họp tới bao giờ.” Nhân viên lấy chăn đắp lên cho An Nhu, cậu nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy, lại tiếp tục ngủ.
“Có cách nào đâu, hôm nay nghe nói có sếp mới, là con trai của Mạc lão tổng.”
“Trước kia người luôn đi theo lão tổng không phải Mạc Thành Hoàn sao? Sao giờ lại thay người?”
“Các người mới tới nên không biết, sếp mới chính là người thừa kế chính thức của Mạc gia, tên Mạc Thịnh Hoan, là con trai thứ hai của Mạc lão tổng. Chẳng qua trước đây bị tai nạn giao thông, tinh thần còn hơi có vấn đề, gần đây mới tốt lên.”
An Nhu ngủ mơ hồ, vẫn nghe thấy nhân viên đang bàn tán.
“Thật à? Tinh thần có vấn đề mà còn tới quản lý công ty sao?”
“Suỵt, nói nhỏ chút, tôi nghe nói sếp mới này cũng thảm lắm, gần bốn mươi mới lấy vợ, trước đó còn không nói chuyện được ấy.”
“Người như vậy có thực sự quản lý được công ty không?”
Mi mắt An Nhu giật giật, ý thức đã thanh tỉnh hơn chút.
“Thế các người lại không biết rồi, vị Mạc Thịnh Hoan này chính là thiên tài du học ở nước ngoài về, học vị tiến sĩ, trước đó đã từng tới công ty làm việc một thời gian rồi, khi đó công ty phát triển cực tốt.”
“Vậy sao giờ lại thành ra như thế?”
“Chính là do vụ tai nạn giao thông đó, nghe nói khi đó anh ta và mẹ mình ngồi cùng xe, anh ta chứng kiến mẹ mình chết ngay trước mặt, tinh thần sụp đổ nên mới như vậy.”
“Thảm quá……”
“Lúc ấy mọi người trong công ty đều bàn tán về vụ tai nạn kia, có người nói vụ tai nạn đó là do hai người con khác của Mạc lão tổng ghen ghét Mạc Thịnh Hoan nên cố ý động tay động chân trên chiếc xe đó, cũng có người nói phu nhân Mạc lão tổng đã đắc tội ai đó, còn Mạc Thịnh Hoan chỉ bị liên luỵ……
Lời gì cũng có, nhưng kết quả điều tra cuối cùng lại chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Nhưng nếu là ngoài ý muốn thì người thứ ba ở trên xe khi đó là tài xế, lúc ấy ông ta không sao nhưng hai tháng sau lại nhảy lầu, vậy thì có lạ không.”
“Hào môn đáng sợ thật.”
An Nhu đã tỉnh hẳn, nghe đám nhân viên bàn tán mà không khỏi lạnh sống lưng.
Mình chỉ biết lúc đó có tai nạn, nhưng không ngờ sau vụ tai nạn đó lại có nhiều vấn đề như vậy.
Giờ Mạc Thịnh Hoan chính là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn đó, nhưng không thể hỏi anh ấy chuyện này được.
Đó chính là tử cục.
Phòng họp cách vách có động tĩnh, đám nhân viên đang đợi cũng rất ngạc nhiên.
“Nhanh vậy đã xong rồi sao?”
An Nhu đang chuẩn bị giả bộ lơ đãng tỉnh lại, nhưng không ngờ khi phòng chờ này yên tĩnh thì trên trán cậu lại xuất hiện cảm giác mềm mại quen thuộc.
An Nhu mở mắt ra, liền thấy Mạc Thịnh Hoan đang hôn lên mặt mình.
Mấy nhân viên bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, không dám nói lời nào.
Đứa nhỏ này không phải là tới đưa cơm cho ba mình sao!
Thư ký Lý đứng sau anh, lại càng có thể xác nhận người đàn ông đang hôn cậu thiếu niên này chính là sếp mới.
Sao lại thế này!
An Nhu lặng lẽ nhìn mấy nhân viên kia, ngượng ngùng xoa vành tai rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Vừa rồi em ngủ quên mất, mình ăn cơm đi.”
“Ừm.” Mạc Thịnh Hoan lần thứ hai hôn lên sườn mặt An Nhu, nhấc hai hộp cơm rồi dắt cậu ra ngoài.
An Nhu thả cái chăn lên trên sofa, cười cười với mấy nhân viên kia, “Cảm ơn nha.”
Người đàn ông đã dẫn thiếu niên ra ngoài một lúc lâu mà mấy người kia vẫn chưa hồi thần.
Có nằm mơ chắc cũng không thể có tình tiết này được!
Thư ký Lý dẫn hai người vào văn phòng chủ tịch, trong đây trang hoàng có vẻ rất sang trọng quý khí, còn có một bàn cờ tướng nạm vàng, quả thực mang phong cách của Mạc lão gia tử.
An Nhu ngồi cùng Mạc Thịnh Hoan bên bàn tiếp khách, hai người mở cơm hộp ra, An Nhu đưa đũa cho Mạc Thịnh Hoan.
“Thư ký Lý, chú cũng ăn chút nhé?” An Nhu thấy thư ký Lý còn chưa rời đi.
“Còn có chút tài liệu cần ký tên.” Thư ký Lý lấy một chồng giấy tờ ra, hơi khó xử, “Đều là tài liệu tương đối khẩn cấp.”
“Nhưng…..” An Nhu nhíu mày, chú Mạc đâu có viết chữ.
Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn hờ hững, liếc nhìn sang bàn làm việc, “Để đó.”
“Vâng.” Thư ký Lý nhanh chóng đặt giấy tờ xuống rồi ra ngoài, còn không quên đóng cửa giúp họ.
Trong bát có một miếng thịt thăn, An Nhu ngẩng đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình.
“Mạc tiên sinh, anh ký tên bằng cách nào nha.” Giọng An Nhu có hơi lo lắng.
Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại trong túi ra, anh mở album rồi đưa cho An Nhu xem, An Nhu vừa nhận đã thấy mấy bức ảnh chụp chữ ký trước kia của Mạc Thịnh Hoan, bút lực mạnh mẽ, lưu sướng trầm ổn.
“Anh định dùng lại những mẫu này sao?” An Nhu vừa nhìn đã hiểu.
Mạc Thịnh Hoan gật đầu.
An Nhu ấn tắt, chuẩn bị trả lại cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng không ngờ cậu ấn nhầm vào album, lập tức liền thấy ảnh mình trong đó.
“Hả?” An Nhu nhíu mày cuộn album lên, đều là ảnh của cậu.
Ảnh mình lúc livestream, lúc ngủ, lúc đang hự hự làm bài tập đến mức toát cả mồ hôi hột.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, không tự chủ mà đỏ mặt.
Chú Mạc mà cũng chụp lén mình!
Mà nhìn kỹ thuật này, tay không run ảnh không mờ.
Có kém gì paparazzi đâu chứ!
Cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ lên, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn.
An Nhu kéo lên trên, còn thấy cả ảnh và video lúc mình đi biểu diễn giao lưu ở Chử Thành mà Mạc Thịnh Hoan đã lưu lại.
Kéo tiếp lên trên, còn có một video nữa, ánh sáng hơi mơ hồ, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều.
Hình như chú Mạc quay vào ban đêm, lúc mình đang ngủ.
Chẳng nhẽ tiếng thở của mình rất êm tai? An Nhu thừ người ra.
Hầu như cả album của Mạc Thịnh Hoan đều là ảnh mình, hoa trước kia mình tặng anh ấy cũng được chụp lại từ mọi góc độ.
Anh ấy rất thích.
An Nhu trộm nhìn Mạc Thịnh Hoan, đỏ mặt trả điện thoại cho anh.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng cầm lại, anh rũ mắt, đỏ cả cổ, không nói gì.
An Nhu nén cười gắp đồ ăn cho anh, Mạc Thịnh Hoan cũng cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
“Mạc tiên sinh.” Lúc thu dọn chén đũa, An Nhu thò mặt lại gần thơm lên mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Em rất thích anh chụp em nha.”
“Nhu Nhu.”
Nghe chú Mạc gọi mình, An Nhu hồi thần bước nhanh qua nắm tay anh.
“Thư ký Lý.” An Nhu hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông đang đứng một bên, “Có chuyện gì vậy?”
“An thiếu gia.” Thư ký Lý tiến lên một bước, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, lời ít ý nhiều đáp, “Lão gia ốm rồi, muốn để Thịnh Hoan thiếu gia tạm thời quản lý công ty.”
“Ba ốm rồi?” An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, “Có nghiêm trọng không?”
“Trong lúc chơi cờ cùng Triệu Vị lão gia tử, sau đó Triệu lão gia tử ra về, lão gia nhất định đòi ra tiễn nên không may bị cảm.” Thư ký Lý nhìn An Nhu.
“Lão gia vốn đã có bệnh tim, lần này càng khó thở, ho khan mệt mỏi, sức khoẻ giảm sút rất nhanh, cho nên chỉ có thể nhờ Thịnh Hoan thiếu gia tạm thời quản lý công ty.”
“Nhưng…..” An Nhu đau lòng nhìn chú Mạc, Mạc Thịnh Hoan còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh mà, sao lại bắt anh ấy đi làm.
“Lão gia biết Thịnh Hoan thiếu gia còn chưa khoẻ hẳn nên đã dặn tôi phải theo sát rồi.” Thư ký Lý cúi người, “Xin An thiếu gia cứ yên tâm.”
An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy vẻ mặt anh vẫn đạm nhiên, cảm xúc cơ bản là ổn.
Cũng phải, chú Mạc cũng đã từng làm ở công ty Mạc gia mà, nghe nói còn làm rất tốt, trước đây anh ấy còn mua cổ phiếu của Đại Miêu, còn họp qua video, có lẽ…..anh ấy còn có thể làm nhiều hơn.
An Nhu chuyển sang nhìn thư ký Lý.
“Vậy phiền thư ký Lý chăm sóc, để ý Mạc tiên sinh nhiều hơn nhé, nếu có chuyện gì, nhất định phải báo ngay cho tôi.”
“Tôi sẽ.” Thư ký Lý gật đầu với An Nhu rồi nhìn sang Mạc Thịnh Hoan, “An thiếu gia, giờ còn có vài chuyện nho nhỏ.”
“Chuyện gì?” An Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, quần áo và kiểu tóc đều thực hoàn mỹ.
“Thịnh Hoan thiếu gia không muốn đến công ty một mình.” Thư ký Lý mỉm cười theo chức nghiệp, nhưng còn có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Có lẽ cậu cần đi cùng cậu ấy vài lần.”
An Nhu không nhịn được nhướn mày, quay đầu lại nhìn anh.
Cũng phải, mỗi lần chú Mạc ra cửa, tới một nơi xa lạ đều có mình cùng anh ấy mà.
Công ty Mạc gia hiện tại đã không còn như mười mấy năm trước nữa rồi, còn có nhiều nhân viên như vậy, chắc chắn sẽ là thách thức không nhỏ với anh ấy.
“Được.” An Nhu đồng ý.
“An thiếu gia!” Dì Dương mang theo hai hộp cơm tới, vẻ mặt lo lắng, “Đây là đồ ăn của cậu và Thịnh Hoan thiếu gia, nhớ đừng bỏ bữa.”
An Nhu nhận lấy, một tay dắt chú Mạc, tay kia cầm cơm hộp bước lên xe. Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, còn dựa vào An Nhu nữa.
Dọc đường đi, An Nhu không ngừng trấn an Mạc Thịnh Hoan, cứ như thể lần đầu tiên đưa anh đi làm, chính cậu cũng trở nên hồi hộp theo.
Xuống xe, thư ký Lý dẫn hai người bước nhanh tới thang máy, có vẻ vì lưu ý đến tình huống của Mạc Thịnh Hoan nên dọc đường cũng không có mấy nhân viên, mà dù có ai thấy thì đối phương cũng tránh đi rất nhanh.
Đời trước An Nhu đã tới đây rồi, còn nhớ cả vị trí của máy lọc nước.
Thang máy lên trên, ba người bước tới phòng họp, Mạc Thịnh Hoan vẫn nắm tay An Nhu không rời.
“Thịnh Hoan thiếu gia.” Thư ký Lý bất đắc dĩ nói, “Các lãnh đạo cấp cao trong công ty đã đợi cậu ba tiếng rồi.”
“Mạc tiên sinh, không sao đâu.” An Nhu kiễng chân, giơ tay ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, “Em ở ngay phòng bên cạnh, chờ anh xong việc, mình cùng nhau ăn cơm.”
Nói xong, An Nhu hôn lên trán anh, muốn cổ vũ anh, giống như trước kia anh hôn lên cánh môi mình vậy.
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, ánh mắt hơi trầm xuống, anh khẽ buông tay An Nhu rồi cúi người hôn lên môi cậu.
“Chờ anh.”
“Em chờ anh.” Thư ký Lý còn đang đứng bên cạnh nên An Nhu hơi đỏ mặt, cậu lui về sau một bước, vẫy vẫy tay với anh.
Thư ký Lý vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, họp có một tiếng thôi mà hai người này như thể phải xa nhau một năm vậy.
Nhìn Mạc Thịnh Hoan và thư ký Lý vào phòng họp, An Nhu thở phào một hơi, còn mừng cho anh nữa.
Mạc gia vốn phải là của anh ấy.
Mạc Thịnh Hoan có bằng cấp có tri thức, còn có thiên phú quản lý, một khi phát huy là có thể thấy rõ kết quả thực sự.
An Nhu bước vào phòng chờ cạnh phòng họp, nhân viên còn tưởng cậu là con của quản lý cấp cao nào đó, thấy cậu cầm hai hộp cơm thì nghĩ cậu tới đưa cơm cho ba mình nên họ lấy nước và đồ ăn vặt cho cậu, để cậu vừa ăn vừa chờ.
An Nhu cũng chẳng giải thích, vừa chờ vừa ăn, có thể do trưa nay không được nghỉ nên giờ An Nhu ăn vặt một lúc liền mệt rã rời, cậu ôm đồ ăn ngủ gật trên sofa.
“Đứa nhỏ đáng thương quá, đi học về còn muốn đi đưa cơm cho ba mình, chẳng biết hôm nay sẽ họp tới bao giờ.” Nhân viên lấy chăn đắp lên cho An Nhu, cậu nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy, lại tiếp tục ngủ.
“Có cách nào đâu, hôm nay nghe nói có sếp mới, là con trai của Mạc lão tổng.”
“Trước kia người luôn đi theo lão tổng không phải Mạc Thành Hoàn sao? Sao giờ lại thay người?”
“Các người mới tới nên không biết, sếp mới chính là người thừa kế chính thức của Mạc gia, tên Mạc Thịnh Hoan, là con trai thứ hai của Mạc lão tổng. Chẳng qua trước đây bị tai nạn giao thông, tinh thần còn hơi có vấn đề, gần đây mới tốt lên.”
An Nhu ngủ mơ hồ, vẫn nghe thấy nhân viên đang bàn tán.
“Thật à? Tinh thần có vấn đề mà còn tới quản lý công ty sao?”
“Suỵt, nói nhỏ chút, tôi nghe nói sếp mới này cũng thảm lắm, gần bốn mươi mới lấy vợ, trước đó còn không nói chuyện được ấy.”
“Người như vậy có thực sự quản lý được công ty không?”
Mi mắt An Nhu giật giật, ý thức đã thanh tỉnh hơn chút.
“Thế các người lại không biết rồi, vị Mạc Thịnh Hoan này chính là thiên tài du học ở nước ngoài về, học vị tiến sĩ, trước đó đã từng tới công ty làm việc một thời gian rồi, khi đó công ty phát triển cực tốt.”
“Vậy sao giờ lại thành ra như thế?”
“Chính là do vụ tai nạn giao thông đó, nghe nói khi đó anh ta và mẹ mình ngồi cùng xe, anh ta chứng kiến mẹ mình chết ngay trước mặt, tinh thần sụp đổ nên mới như vậy.”
“Thảm quá……”
“Lúc ấy mọi người trong công ty đều bàn tán về vụ tai nạn kia, có người nói vụ tai nạn đó là do hai người con khác của Mạc lão tổng ghen ghét Mạc Thịnh Hoan nên cố ý động tay động chân trên chiếc xe đó, cũng có người nói phu nhân Mạc lão tổng đã đắc tội ai đó, còn Mạc Thịnh Hoan chỉ bị liên luỵ……
Lời gì cũng có, nhưng kết quả điều tra cuối cùng lại chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Nhưng nếu là ngoài ý muốn thì người thứ ba ở trên xe khi đó là tài xế, lúc ấy ông ta không sao nhưng hai tháng sau lại nhảy lầu, vậy thì có lạ không.”
“Hào môn đáng sợ thật.”
An Nhu đã tỉnh hẳn, nghe đám nhân viên bàn tán mà không khỏi lạnh sống lưng.
Mình chỉ biết lúc đó có tai nạn, nhưng không ngờ sau vụ tai nạn đó lại có nhiều vấn đề như vậy.
Giờ Mạc Thịnh Hoan chính là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn đó, nhưng không thể hỏi anh ấy chuyện này được.
Đó chính là tử cục.
Phòng họp cách vách có động tĩnh, đám nhân viên đang đợi cũng rất ngạc nhiên.
“Nhanh vậy đã xong rồi sao?”
An Nhu đang chuẩn bị giả bộ lơ đãng tỉnh lại, nhưng không ngờ khi phòng chờ này yên tĩnh thì trên trán cậu lại xuất hiện cảm giác mềm mại quen thuộc.
An Nhu mở mắt ra, liền thấy Mạc Thịnh Hoan đang hôn lên mặt mình.
Mấy nhân viên bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, không dám nói lời nào.
Đứa nhỏ này không phải là tới đưa cơm cho ba mình sao!
Thư ký Lý đứng sau anh, lại càng có thể xác nhận người đàn ông đang hôn cậu thiếu niên này chính là sếp mới.
Sao lại thế này!
An Nhu lặng lẽ nhìn mấy nhân viên kia, ngượng ngùng xoa vành tai rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Vừa rồi em ngủ quên mất, mình ăn cơm đi.”
“Ừm.” Mạc Thịnh Hoan lần thứ hai hôn lên sườn mặt An Nhu, nhấc hai hộp cơm rồi dắt cậu ra ngoài.
An Nhu thả cái chăn lên trên sofa, cười cười với mấy nhân viên kia, “Cảm ơn nha.”
Người đàn ông đã dẫn thiếu niên ra ngoài một lúc lâu mà mấy người kia vẫn chưa hồi thần.
Có nằm mơ chắc cũng không thể có tình tiết này được!
Thư ký Lý dẫn hai người vào văn phòng chủ tịch, trong đây trang hoàng có vẻ rất sang trọng quý khí, còn có một bàn cờ tướng nạm vàng, quả thực mang phong cách của Mạc lão gia tử.
An Nhu ngồi cùng Mạc Thịnh Hoan bên bàn tiếp khách, hai người mở cơm hộp ra, An Nhu đưa đũa cho Mạc Thịnh Hoan.
“Thư ký Lý, chú cũng ăn chút nhé?” An Nhu thấy thư ký Lý còn chưa rời đi.
“Còn có chút tài liệu cần ký tên.” Thư ký Lý lấy một chồng giấy tờ ra, hơi khó xử, “Đều là tài liệu tương đối khẩn cấp.”
“Nhưng…..” An Nhu nhíu mày, chú Mạc đâu có viết chữ.
Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn hờ hững, liếc nhìn sang bàn làm việc, “Để đó.”
“Vâng.” Thư ký Lý nhanh chóng đặt giấy tờ xuống rồi ra ngoài, còn không quên đóng cửa giúp họ.
Trong bát có một miếng thịt thăn, An Nhu ngẩng đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình.
“Mạc tiên sinh, anh ký tên bằng cách nào nha.” Giọng An Nhu có hơi lo lắng.
Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại trong túi ra, anh mở album rồi đưa cho An Nhu xem, An Nhu vừa nhận đã thấy mấy bức ảnh chụp chữ ký trước kia của Mạc Thịnh Hoan, bút lực mạnh mẽ, lưu sướng trầm ổn.
“Anh định dùng lại những mẫu này sao?” An Nhu vừa nhìn đã hiểu.
Mạc Thịnh Hoan gật đầu.
An Nhu ấn tắt, chuẩn bị trả lại cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng không ngờ cậu ấn nhầm vào album, lập tức liền thấy ảnh mình trong đó.
“Hả?” An Nhu nhíu mày cuộn album lên, đều là ảnh của cậu.
Ảnh mình lúc livestream, lúc ngủ, lúc đang hự hự làm bài tập đến mức toát cả mồ hôi hột.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, không tự chủ mà đỏ mặt.
Chú Mạc mà cũng chụp lén mình!
Mà nhìn kỹ thuật này, tay không run ảnh không mờ.
Có kém gì paparazzi đâu chứ!
Cổ Mạc Thịnh Hoan đỏ lên, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn.
An Nhu kéo lên trên, còn thấy cả ảnh và video lúc mình đi biểu diễn giao lưu ở Chử Thành mà Mạc Thịnh Hoan đã lưu lại.
Kéo tiếp lên trên, còn có một video nữa, ánh sáng hơi mơ hồ, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều.
Hình như chú Mạc quay vào ban đêm, lúc mình đang ngủ.
Chẳng nhẽ tiếng thở của mình rất êm tai? An Nhu thừ người ra.
Hầu như cả album của Mạc Thịnh Hoan đều là ảnh mình, hoa trước kia mình tặng anh ấy cũng được chụp lại từ mọi góc độ.
Anh ấy rất thích.
An Nhu trộm nhìn Mạc Thịnh Hoan, đỏ mặt trả điện thoại cho anh.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng cầm lại, anh rũ mắt, đỏ cả cổ, không nói gì.
An Nhu nén cười gắp đồ ăn cho anh, Mạc Thịnh Hoan cũng cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
“Mạc tiên sinh.” Lúc thu dọn chén đũa, An Nhu thò mặt lại gần thơm lên mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Em rất thích anh chụp em nha.”
Danh sách chương