182.
Dây xích màu vàng khóa cổ tay Nhạn Thanh, cậu yên lặng nằm trên một mặt kính thủy tinh, nằm ở đây không hề cảm nhận được đau đớn gì cả, nhưng lại thấy trống rỗng.
Cậu đã chết rồi sao? Nhạn Thanh không tự giác giơ tay đặt lên bụng, động tác này làm tiếng kim loại loảng xoảng vang lên.
Bảo bối của cậu, và còn tên hồ ly thối kia nữa…
Nước mắt bất ngờ rơi xuống, Nhạn Thanh nhận ra cậu đang khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống kính thủy tinh phát ra tiếng vang.
Phía dưới tấm kính bỗng hiện ra một cái bóng trắng, dần dần kề mặt sát vào Nhạn Thanh.
“Người là…” Người nọ trông rất giống cậu, nhưng rồi lại không quá giống, vì thoạt nhìn người nọ rất thánh khiết, khiến Nhạn Thanh sinh ra cảm giác thân thiết mãnh liệt, nhưng rõ ràng cậu chưa từng gặp người này bao giờ.
“Đứa nhỏ ngốc.”
183.
Nhạn Diệp gào lên: “Ngươi điên rồi!”
Bạch Ngôn: “Sớm bị ông bức điên, từ lúc ông biến Thanh Thanh thành một con rối sống! Hôm nay tôi đến chính là để dọn sạch đường cho Thanh Thanh!” Nhạn Thanh sợ đau như vậy, sao có thể chịu được những đau đớn kia, sao có thể vượt qua đêm này?
Không muốn nhớ, không thể quên, Bạch Ngôn vẫn nhớ rõ dáng vẻ đang hấp hối của Nhạn Thanh khi hắn ôm cậu vào lòng, như sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Bạch Ngôn ra tay, mỗi chiêu thức đều tàn nhẫn không chừa đường lui, hắn cũng không hề phòng thủ.
Rốt cuộc Nhạn Diệp nổi điên, y nghiêm túc phản kháng: “Là ngươi tự chui đầu vào lưới, không trách ta được.”
Vết thương trên người cả hai càng lúc càng nhiều, Nhạn Diệp vừa vẽ xong trận pháp cải tử hoàn sinh nên linh lực không còn bao nhiêu, càng kéo dài thì y càng bất lợi. Ma sinh ra từ tâm, huống chi từ lâu y đã gieo ma vào lòng, nguyện sau khi chết hóa thành lệ quỷ Tu La, chỉ cầu người nọ có thể gọi tên y lần nữa.
Trong chớp mắt, sát niệm dâng cao, y đã quên lời hứa với Nhạn Thanh, chỉ muốn giết chết người trước mặt.
Hàng ngàn hàng vạn sợi dây điều khiển con rối đánh úp về phía Bạch Ngôn, hắn giơ kiếm nghênh đón, dùng hết toàn lực vào cuộc quyết đấu.
“Tiểu Diệp Nhi…” Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên ngay giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Cả người Nhạn Diệp run lên một cái, nhưng dù chỉ trong tích tắc đó cũng đủ để Bạch Ngôn cắt đứt ngàn vạn sợi dây kia, thanh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Nhạn Diệp, trên thanh kiếm hội tụ tất cả linh lực của cửu vĩ hồ.
184.
Bạch Ngôn quỳ một chân xuống đất, chỉ có vậy mới khiến hắn trông không quá thê thảm. Một kích kia là hắn liều mạng dùng cấm thuật phong ấn khiến cơ thể bị phản phệ.
Bạch Ngôn nhìn thấy Nhạn Diệp ngã ra sau, nhưng không té xuống nền đất lạnh băng là ngã vào lồng một người áo đỏ.
Nhạn Diệp cười cười: “Rốt cuộc ngươi… đã chịu đến gặp ta…”
Tân nương áo đỏ lên tiếng: “Ngươi có ba cái mặt nạ, hôm này ngươi dùng cái nào gặp ta?”
Hai mắt Nhạn Diệp dần dần ửng đỏ phiếm nước, tội ác, đau đớn, bi thương, ngọt ngào xen lẫn, cuối cùng y phun một câu: “Sư tôn…”
Đó là xưng hô thuần khiết nhất giữa hai người, đó cũng là khoảng thời gian đẹp nhất của họ.
Chẳng qua, cuối cùng bị chính y hủy hết tất cả.
185.
Bạch Ngôn không thể tin nhìn tân nương, rõ ràng là giọng nói của Nhạn Thanh nhưng hắn hoàn toàn không hiểu đoạn đối thoại của hai người.
“Ngươi chính là người mà Thanh Nhi thích, xem ra ánh mắt Thanh Nhi không tệ, nhân lúc chúng ta có mặt đầy đủ ở đây, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, hai ngươi hãy cử hành hôn lễ, bản tọa cũng không còn gánh nặng nữa.”
“Cha!”
“Sao vậy, con ta thẹn thùng à? Chàng trai tuấn tú như vậy, quay đầu có thể bị heo củng mất, lúc đó con chỉ còn biết khóc mà thôi, cha là muốn tốt cho con, ngoan.”
Bạch Ngôn nghe tân nương tự nói tự trả lời. Mọi thứ đều đã đầy đủ sẵn vì chuẩn bị cho hôn lễ của Quỷ Vương, chẳng qua đổi tân lang khác mà thôi.
Bạch Ngôn không còn chút sức lực nhưng có một lực vô hình giúp hắn thay đồ tân lang, cùng tân nương bái thiên địa.
“Tốt. Đúng rồi, ở nhân gian ngày nay đang lưu hành tục tân lang có thể hôn môi tân nương đúng không?”
Bạch Ngôn rất muốn nói đó là hôn lễ kiểu tây, nhưng bước chân không thể khống chế hướng về phía tân nương, trong lòng hắn như có gì đó dâng lên. Hắn dùng sức nhấc khăn đội đầu của tân nương lên trên, cúi người hôn lên đôi môi bị son nhuộm đỏ kia.
Khăn đội đầu của tân nương phủ xuống, che khuất hai người đang hôn nhau. Bạch Ngôn trông thấy Nhạn Thanh nước mắt đầm đìa, cũng nếm được vị mặn chát trong nụ hôn này. Hai tay hắn ôm chặt eo cậu mà hôn càng sâu hơn, hắn tách răng môi của cậu, cướp lấy hơi thở của cậu, như bù đắp cho những nhớ nhung, như muốn dùng cách này xác định cậu là của hắn, khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng không gì sánh được.
186.
Đột nhiên Nhạn Diệp kêu lên một tiếng cực kỳ thê lương, y khàn cả giọng, đau đớn như đứt từng đoạn ruột gọi tên người nào đó.
Nhạn Thanh sờ ngực: “Cha đi rồi…”
“Sẽ không bao giờ trở lại.”
Hai mắt Nhạn Diệp đột nhiên mất đi ánh sáng, ảm đạm không gì sánh được.
Nhạn Thanh lên tiếng: “Phụ thân, người thật sự yêu cha sao? Nếu người thật sự yêu cha, sao lại trơ mắt nhìn Thập Nhị La Sát ăn tươi nuốt sống cha, nuốt đến miếng thịt cuối cùng, lúc đó người trốn ở phía sau đúng không?! Rõ ràng phụ thân có thể cứu cha, đúng không? Người có thể ngăn cản đúng không?” Đường đường là Yêu Chủ, thế mà chỉ vì cả tin một con người, yêu một con người, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
“Cha nói, cha yêu phụ thân. Con đúng là con ruột của phụ thân, chẳng qua người không tin mà thôi.”
“Cha nói cha phải đi, chúc phụ thân vĩnh viễn tỉnh táo. Đời này đã hết, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn không gặp lại.”
Nhạn Thanh vừa nói, nước mắt vừa rơi như mưa, thì ra cậu là đứa bé được cha chờ mong sinh ra, cha vô cùng yêu thương cậu. Cậu là bảo bối độc nhất vô nhị của cha cậu.
Nhưng vừa sinh Nhạn Thanh xong thì đại nạn kéo đến, có người để lộ tin tức cha cậu suy yếu vì vừa sinh con.
Ngày đó là ác mộng của tất cả con dân yêu giới, Yêu Chủ đi về cõi tiên, yêu quái từ trời rơi xuống.
Mà cậu vừa ra đời đã mất đi người thân nhất trên thế giới này.
187.
Cả người Bạch Ngôn bỗng bổ nhào vào cơ thể nhỏ gầy của Nhạn Thanh.
“Anh sao vậy?” Cậu cố sức đỡ lấy hắn.
“Sắp không được…”
Vẻ mặt Nhạn Thanh bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Hắn vội bổ sung: “Không phải như em nghĩ, là không còn sức lực, linh lực kiệt quệ! Bảo bối còn chưa ra đời, sao anh có thể bỏ hai mẹ con lại!”
Hắn không hề nói bản thân ôm tâm lý liều chết mà đến, cuối cùng trời xui đất khiến được cha vợ cứu.
Nhạn Thanh tức giận vác Bạch Ngôn lên vai, không sai, vác như vác bao tải.
Bạch Ngôn: “…”
Bạch Ngôn không còn chút khí phách chém giết lúc nãy, hắn hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn cố quay sang ngắm nhìn gương mặt Nhạn Thanh đến đờ ra!
Hai người kết hôn rồi!
Bọn họ thế mà kết hôn rồi!
Tuy rằng hiện trường khá máu me nhưng hôn lễ tiến hành không sai, có cha ruột của Nhạn Thanh chứng kiến. Điều này khiến Bạch Ngôn suýt nữa vui đến phát rồ luôn.
“Thanh Thanh, anh mệt quá, muốn ngủ một lúc. Lần này đổi lại là em đưa anh về nhà, được không?”
“Được…”
“Về đến nhà nhớ đánh thức anh dậy. Đêm nay chúng ta còn phải động phòng hoa chúc đó!”
“Anh có thể nhớ chuyện khác không hả!” Nhạn Thanh xấu hổ nói.
Bạch Ngôn cười khẽ, dịu dàng nói nhỏ: “Ừ, anh sẽ nhớ rõ, đời này chỉ yêu một người là Nhạn Thanh, được không?”
188.
Đáp lại hắn là gương mặt đỏ như son của Nhạn Thanh, cùng với đôi môi ngăn cản mọi câu nói của hắn.
Đây là tư thế có độ khó cao, thế nhưng hai người vẫn kiên trì!
Kết quả Nhạn Thanh không chịu nổi sức nặng, cả hai cùng ngã xuống bụi hoa. Bạch Ngôn bảo vệ bụng cậu, làm cái đệm dưới người cho cậu.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Bạch Ngôn nhìn người phía trên mà thầm nghĩ. Hai người hôn đến khó tách ra. Nếu không phải có con dân Hồ tộc đuổi đến phía sau, Bạch Ngôn còn muốn động phòng hoa chúc ở chỗ này luôn.
Âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, Nhạn Thanh phản ứng, mắt thấy không kịp trốn tránh bèn vội bảo hắn biến thành hồ ly. Bạch Ngôn hôn một cái lên môi cậu rồi mới biến thành hồ ly, vô cùng vui sướng tìm một chỗ thoải mái trong lòng cậu mà an tâm ngủ.
Nhạn Thanh ôm hắn nói lời cám ơn với con dân Hồ tộc, sau đó mới mang Bạch Ngôn về nhà.
Đêm rất dài, cũng rất tối, chỉ có anh và em đi trên con đường sáng đèn, suốt cả cuộc đời này. Phiêu bạt nửa cuộc đời, rốt cuộc cậu đã có nhà của mình, có một nơi để trở về.
Không lâu sau, trong tổ ấm này sẽ có thêm một bảo bối đáng yêu.
Dây xích màu vàng khóa cổ tay Nhạn Thanh, cậu yên lặng nằm trên một mặt kính thủy tinh, nằm ở đây không hề cảm nhận được đau đớn gì cả, nhưng lại thấy trống rỗng.
Cậu đã chết rồi sao? Nhạn Thanh không tự giác giơ tay đặt lên bụng, động tác này làm tiếng kim loại loảng xoảng vang lên.
Bảo bối của cậu, và còn tên hồ ly thối kia nữa…
Nước mắt bất ngờ rơi xuống, Nhạn Thanh nhận ra cậu đang khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống kính thủy tinh phát ra tiếng vang.
Phía dưới tấm kính bỗng hiện ra một cái bóng trắng, dần dần kề mặt sát vào Nhạn Thanh.
“Người là…” Người nọ trông rất giống cậu, nhưng rồi lại không quá giống, vì thoạt nhìn người nọ rất thánh khiết, khiến Nhạn Thanh sinh ra cảm giác thân thiết mãnh liệt, nhưng rõ ràng cậu chưa từng gặp người này bao giờ.
“Đứa nhỏ ngốc.”
183.
Nhạn Diệp gào lên: “Ngươi điên rồi!”
Bạch Ngôn: “Sớm bị ông bức điên, từ lúc ông biến Thanh Thanh thành một con rối sống! Hôm nay tôi đến chính là để dọn sạch đường cho Thanh Thanh!” Nhạn Thanh sợ đau như vậy, sao có thể chịu được những đau đớn kia, sao có thể vượt qua đêm này?
Không muốn nhớ, không thể quên, Bạch Ngôn vẫn nhớ rõ dáng vẻ đang hấp hối của Nhạn Thanh khi hắn ôm cậu vào lòng, như sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Bạch Ngôn ra tay, mỗi chiêu thức đều tàn nhẫn không chừa đường lui, hắn cũng không hề phòng thủ.
Rốt cuộc Nhạn Diệp nổi điên, y nghiêm túc phản kháng: “Là ngươi tự chui đầu vào lưới, không trách ta được.”
Vết thương trên người cả hai càng lúc càng nhiều, Nhạn Diệp vừa vẽ xong trận pháp cải tử hoàn sinh nên linh lực không còn bao nhiêu, càng kéo dài thì y càng bất lợi. Ma sinh ra từ tâm, huống chi từ lâu y đã gieo ma vào lòng, nguyện sau khi chết hóa thành lệ quỷ Tu La, chỉ cầu người nọ có thể gọi tên y lần nữa.
Trong chớp mắt, sát niệm dâng cao, y đã quên lời hứa với Nhạn Thanh, chỉ muốn giết chết người trước mặt.
Hàng ngàn hàng vạn sợi dây điều khiển con rối đánh úp về phía Bạch Ngôn, hắn giơ kiếm nghênh đón, dùng hết toàn lực vào cuộc quyết đấu.
“Tiểu Diệp Nhi…” Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên ngay giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Cả người Nhạn Diệp run lên một cái, nhưng dù chỉ trong tích tắc đó cũng đủ để Bạch Ngôn cắt đứt ngàn vạn sợi dây kia, thanh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Nhạn Diệp, trên thanh kiếm hội tụ tất cả linh lực của cửu vĩ hồ.
184.
Bạch Ngôn quỳ một chân xuống đất, chỉ có vậy mới khiến hắn trông không quá thê thảm. Một kích kia là hắn liều mạng dùng cấm thuật phong ấn khiến cơ thể bị phản phệ.
Bạch Ngôn nhìn thấy Nhạn Diệp ngã ra sau, nhưng không té xuống nền đất lạnh băng là ngã vào lồng một người áo đỏ.
Nhạn Diệp cười cười: “Rốt cuộc ngươi… đã chịu đến gặp ta…”
Tân nương áo đỏ lên tiếng: “Ngươi có ba cái mặt nạ, hôm này ngươi dùng cái nào gặp ta?”
Hai mắt Nhạn Diệp dần dần ửng đỏ phiếm nước, tội ác, đau đớn, bi thương, ngọt ngào xen lẫn, cuối cùng y phun một câu: “Sư tôn…”
Đó là xưng hô thuần khiết nhất giữa hai người, đó cũng là khoảng thời gian đẹp nhất của họ.
Chẳng qua, cuối cùng bị chính y hủy hết tất cả.
185.
Bạch Ngôn không thể tin nhìn tân nương, rõ ràng là giọng nói của Nhạn Thanh nhưng hắn hoàn toàn không hiểu đoạn đối thoại của hai người.
“Ngươi chính là người mà Thanh Nhi thích, xem ra ánh mắt Thanh Nhi không tệ, nhân lúc chúng ta có mặt đầy đủ ở đây, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, hai ngươi hãy cử hành hôn lễ, bản tọa cũng không còn gánh nặng nữa.”
“Cha!”
“Sao vậy, con ta thẹn thùng à? Chàng trai tuấn tú như vậy, quay đầu có thể bị heo củng mất, lúc đó con chỉ còn biết khóc mà thôi, cha là muốn tốt cho con, ngoan.”
Bạch Ngôn nghe tân nương tự nói tự trả lời. Mọi thứ đều đã đầy đủ sẵn vì chuẩn bị cho hôn lễ của Quỷ Vương, chẳng qua đổi tân lang khác mà thôi.
Bạch Ngôn không còn chút sức lực nhưng có một lực vô hình giúp hắn thay đồ tân lang, cùng tân nương bái thiên địa.
“Tốt. Đúng rồi, ở nhân gian ngày nay đang lưu hành tục tân lang có thể hôn môi tân nương đúng không?”
Bạch Ngôn rất muốn nói đó là hôn lễ kiểu tây, nhưng bước chân không thể khống chế hướng về phía tân nương, trong lòng hắn như có gì đó dâng lên. Hắn dùng sức nhấc khăn đội đầu của tân nương lên trên, cúi người hôn lên đôi môi bị son nhuộm đỏ kia.
Khăn đội đầu của tân nương phủ xuống, che khuất hai người đang hôn nhau. Bạch Ngôn trông thấy Nhạn Thanh nước mắt đầm đìa, cũng nếm được vị mặn chát trong nụ hôn này. Hai tay hắn ôm chặt eo cậu mà hôn càng sâu hơn, hắn tách răng môi của cậu, cướp lấy hơi thở của cậu, như bù đắp cho những nhớ nhung, như muốn dùng cách này xác định cậu là của hắn, khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng không gì sánh được.
186.
Đột nhiên Nhạn Diệp kêu lên một tiếng cực kỳ thê lương, y khàn cả giọng, đau đớn như đứt từng đoạn ruột gọi tên người nào đó.
Nhạn Thanh sờ ngực: “Cha đi rồi…”
“Sẽ không bao giờ trở lại.”
Hai mắt Nhạn Diệp đột nhiên mất đi ánh sáng, ảm đạm không gì sánh được.
Nhạn Thanh lên tiếng: “Phụ thân, người thật sự yêu cha sao? Nếu người thật sự yêu cha, sao lại trơ mắt nhìn Thập Nhị La Sát ăn tươi nuốt sống cha, nuốt đến miếng thịt cuối cùng, lúc đó người trốn ở phía sau đúng không?! Rõ ràng phụ thân có thể cứu cha, đúng không? Người có thể ngăn cản đúng không?” Đường đường là Yêu Chủ, thế mà chỉ vì cả tin một con người, yêu một con người, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
“Cha nói, cha yêu phụ thân. Con đúng là con ruột của phụ thân, chẳng qua người không tin mà thôi.”
“Cha nói cha phải đi, chúc phụ thân vĩnh viễn tỉnh táo. Đời này đã hết, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn không gặp lại.”
Nhạn Thanh vừa nói, nước mắt vừa rơi như mưa, thì ra cậu là đứa bé được cha chờ mong sinh ra, cha vô cùng yêu thương cậu. Cậu là bảo bối độc nhất vô nhị của cha cậu.
Nhưng vừa sinh Nhạn Thanh xong thì đại nạn kéo đến, có người để lộ tin tức cha cậu suy yếu vì vừa sinh con.
Ngày đó là ác mộng của tất cả con dân yêu giới, Yêu Chủ đi về cõi tiên, yêu quái từ trời rơi xuống.
Mà cậu vừa ra đời đã mất đi người thân nhất trên thế giới này.
187.
Cả người Bạch Ngôn bỗng bổ nhào vào cơ thể nhỏ gầy của Nhạn Thanh.
“Anh sao vậy?” Cậu cố sức đỡ lấy hắn.
“Sắp không được…”
Vẻ mặt Nhạn Thanh bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Hắn vội bổ sung: “Không phải như em nghĩ, là không còn sức lực, linh lực kiệt quệ! Bảo bối còn chưa ra đời, sao anh có thể bỏ hai mẹ con lại!”
Hắn không hề nói bản thân ôm tâm lý liều chết mà đến, cuối cùng trời xui đất khiến được cha vợ cứu.
Nhạn Thanh tức giận vác Bạch Ngôn lên vai, không sai, vác như vác bao tải.
Bạch Ngôn: “…”
Bạch Ngôn không còn chút khí phách chém giết lúc nãy, hắn hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn cố quay sang ngắm nhìn gương mặt Nhạn Thanh đến đờ ra!
Hai người kết hôn rồi!
Bọn họ thế mà kết hôn rồi!
Tuy rằng hiện trường khá máu me nhưng hôn lễ tiến hành không sai, có cha ruột của Nhạn Thanh chứng kiến. Điều này khiến Bạch Ngôn suýt nữa vui đến phát rồ luôn.
“Thanh Thanh, anh mệt quá, muốn ngủ một lúc. Lần này đổi lại là em đưa anh về nhà, được không?”
“Được…”
“Về đến nhà nhớ đánh thức anh dậy. Đêm nay chúng ta còn phải động phòng hoa chúc đó!”
“Anh có thể nhớ chuyện khác không hả!” Nhạn Thanh xấu hổ nói.
Bạch Ngôn cười khẽ, dịu dàng nói nhỏ: “Ừ, anh sẽ nhớ rõ, đời này chỉ yêu một người là Nhạn Thanh, được không?”
188.
Đáp lại hắn là gương mặt đỏ như son của Nhạn Thanh, cùng với đôi môi ngăn cản mọi câu nói của hắn.
Đây là tư thế có độ khó cao, thế nhưng hai người vẫn kiên trì!
Kết quả Nhạn Thanh không chịu nổi sức nặng, cả hai cùng ngã xuống bụi hoa. Bạch Ngôn bảo vệ bụng cậu, làm cái đệm dưới người cho cậu.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Bạch Ngôn nhìn người phía trên mà thầm nghĩ. Hai người hôn đến khó tách ra. Nếu không phải có con dân Hồ tộc đuổi đến phía sau, Bạch Ngôn còn muốn động phòng hoa chúc ở chỗ này luôn.
Âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, Nhạn Thanh phản ứng, mắt thấy không kịp trốn tránh bèn vội bảo hắn biến thành hồ ly. Bạch Ngôn hôn một cái lên môi cậu rồi mới biến thành hồ ly, vô cùng vui sướng tìm một chỗ thoải mái trong lòng cậu mà an tâm ngủ.
Nhạn Thanh ôm hắn nói lời cám ơn với con dân Hồ tộc, sau đó mới mang Bạch Ngôn về nhà.
Đêm rất dài, cũng rất tối, chỉ có anh và em đi trên con đường sáng đèn, suốt cả cuộc đời này. Phiêu bạt nửa cuộc đời, rốt cuộc cậu đã có nhà của mình, có một nơi để trở về.
Không lâu sau, trong tổ ấm này sẽ có thêm một bảo bối đáng yêu.
Danh sách chương