131.
Rượu kia có vấn đề! Dù sao trong thiên hạ, dâm rượu đều xuất phát từ Hồ tộc.
Hồ tộc xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Trong biển không có ngày đêm, ánh sáng của dạ minh châu khiến Nhạn Thanh trông càng trắng muốt, cũng khiến màu đỏ kia càng thêm mê hoặc.
Bạch Ngôn liếm liếm môi: “Thanh Thanh?”
Chỉ nghe giọng nói của hắn thôi cũng khiến cả người Nhạn Thanh run lên.
Cậu run rẩy, vô cùng ủy khuất nhìn Bạch Ngôn, gương mặt đầy khổ sở: “Em rất khó chịu… ưm…”
Dường như Nhạn Thanh không chịu được nữa mà nhào vào lòng Bạch Ngôn cọ cọ lung tung, giống như làm vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn, nhưng ngay sau đó, cơn ngứa ngáy trong lòng càng lan tràn toàn thân.
Bạch Ngôn giữ chặt đầu Nhạn Thanh đang cọ lung tung, vươn ngón tay thon dài nâng cằm cậu. Nơi da thịt chạm vào nhau sinh ra từng đợt tê dại.
Bạch Ngôn chịu đựng lửa nóng trong người mà hỏi: “Em có biết bây giờ em đang làm gì không? Em có biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Nhưng không đợi hắn nói xong, Nhạn Thanh vươn đầu lưỡi liếm ngón tay hắn.
Bạch Ngôn: “!”
Xúc cảm mềm mại trơn trợt, quan trọng hơn đó chính là của Nhạn Thanh…
Lúc này lý trí đang giằng xé của hắn như đàn đứt dây lóe lên một tia sáng, làm hắn không khống chế được cúi đầu hôn lên đôi môi không nghe lời kia.
Người này vốn là của hắn!
Một nụ hôn vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng, rồi lại mạnh mẽ xâm lược không cho đối phương trốn thoát.
Nhạn Thanh bị động thừa nhận nụ hôn, toàn bộ hô hấp bị Bạch Ngôn cướp đoạt, cả người mềm oặt nằm trong lòng hắn, còn mềm hơn cả nước trong biển.
Nhạn Thanh cảm thấy cậu thở không nổi nữa, đắm chìm nụ hôn dính như keo, ngón tay cậu như mất hết sức lực cố nắm lấy quần áo Bạch Ngôn, không rõ đây là kéo vào hay đẩy ra nữa.
Đầu óc choáng váng như hồ dính, cuối cùng biến thành lung tung kéo áo Bạch Ngôn, một mảnh sắc xuân hiện ra trước mặt cậu. Nhạn Thanh tò mò liếm lên hạt đậu nhỏ nhô ra trước ngực hắn, lập tức nghe thấy tiếng hít thật mạnh. Thế là cậu cảm thấy hứng thú, càng thêm hoang đường quá phận, giống như mở ra cái chốt. Tất cả lý trí bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt thành tro tàn, Nhạn Thanh bị người đàn ông cao lớn ôm lấy đi về phía giường. Nói là giường, thật ra đó là một cái vỏ sò rất lớn, mềm mại thoải mái, trên dưới khép lại, thế là không ai có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Mị hương càng lúc càng nồng đậm cũng bị ngăn cách bên trong, bằng không dù là cá trong nước cũng sẽ bị ảnh hưởng mà phát tình.
Tình dục như suối chảy không cách nào ngừng lại, vậy thì cùng nhau sa vào đi.
Từng tiếng nức nở xen lẫn sột soạt, cảm giác dinh dính, Bạch Ngôn cẩn thận mà thành kính hôn môi, sau đó đến lông mày, đôi mắt, một đường xuống phía dưới, để lại dấu vết của hắn trên cơ thể xinh đẹp này.
Lúc bàn tay Bạch Ngôn vuốt ve đến eo Nhạn Thanh, rốt cuộc tiểu ốc sên cảnh giác, yếu ớt đè tay hắn lại.
Bạch Ngôn sửng sốt: “Em không muốn?”
“Ưm…” Nhạn Thanh mờ mịt nhìn hắn, như không kịp phản ứng, một lúc lâu sau, lúc Bạch Ngôn định rời đi, cậu bỗng nở nụ cười ngây ngô.
Cậu tự cởi đai lưng, mềm nhũn nằm trên người hắn, hôn lên miệng hắn, sau đó lại cắn hầu kết hắn.
Bạch Ngôn dở khóc dở cười.
Sau đó ánh mắt Nhạn Thanh tập trung ở nơi Bạch Ngôn không thể chạm vào.
Bạch Ngôn: “!”
Nhưng trước khi xử lý Nhạn Thanh, hắn còn phải tìm một thứ. Cảm nhận được người kia buông cậu ra, đầu tiên Nhạn Thanh mờ mịt, sau đó bắt đầu đuổi theo, nhưng Bạch Ngôn lại bỏ chạy.
Nhạn Thanh uất ức lại đuổi theo nhanh hơn.
Quần áo rơi rớt một hàng dài trong vỏ sò.
Cậu giống như con trai trơn bóng, thành thật đứng trước mặt Bạch Ngôn.
“Chờ anh tìm bôi trơn, anh sợ làm em bị thương.” Hắn gần như dùng hết sự kiềm chế cả đời.
Thế nhưng Nhạn Thanh hoàn toàn không “get” được, đồng thời nghĩ sai ý hắn, nước mắt nói rơi là rơi, từng giọt từng giọt: “Anh chê em không đủ ướt sao?”
132.
Ốc sên thành tinh, không cần mấy thứ như thuốc bôi trơn…
Tự sản tự dùng, thiên nhiên vô hại.
______________
Ốc có tố chất hồ ly tinh ngầm.
Rượu kia có vấn đề! Dù sao trong thiên hạ, dâm rượu đều xuất phát từ Hồ tộc.
Hồ tộc xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Trong biển không có ngày đêm, ánh sáng của dạ minh châu khiến Nhạn Thanh trông càng trắng muốt, cũng khiến màu đỏ kia càng thêm mê hoặc.
Bạch Ngôn liếm liếm môi: “Thanh Thanh?”
Chỉ nghe giọng nói của hắn thôi cũng khiến cả người Nhạn Thanh run lên.
Cậu run rẩy, vô cùng ủy khuất nhìn Bạch Ngôn, gương mặt đầy khổ sở: “Em rất khó chịu… ưm…”
Dường như Nhạn Thanh không chịu được nữa mà nhào vào lòng Bạch Ngôn cọ cọ lung tung, giống như làm vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn, nhưng ngay sau đó, cơn ngứa ngáy trong lòng càng lan tràn toàn thân.
Bạch Ngôn giữ chặt đầu Nhạn Thanh đang cọ lung tung, vươn ngón tay thon dài nâng cằm cậu. Nơi da thịt chạm vào nhau sinh ra từng đợt tê dại.
Bạch Ngôn chịu đựng lửa nóng trong người mà hỏi: “Em có biết bây giờ em đang làm gì không? Em có biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Nhưng không đợi hắn nói xong, Nhạn Thanh vươn đầu lưỡi liếm ngón tay hắn.
Bạch Ngôn: “!”
Xúc cảm mềm mại trơn trợt, quan trọng hơn đó chính là của Nhạn Thanh…
Lúc này lý trí đang giằng xé của hắn như đàn đứt dây lóe lên một tia sáng, làm hắn không khống chế được cúi đầu hôn lên đôi môi không nghe lời kia.
Người này vốn là của hắn!
Một nụ hôn vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng, rồi lại mạnh mẽ xâm lược không cho đối phương trốn thoát.
Nhạn Thanh bị động thừa nhận nụ hôn, toàn bộ hô hấp bị Bạch Ngôn cướp đoạt, cả người mềm oặt nằm trong lòng hắn, còn mềm hơn cả nước trong biển.
Nhạn Thanh cảm thấy cậu thở không nổi nữa, đắm chìm nụ hôn dính như keo, ngón tay cậu như mất hết sức lực cố nắm lấy quần áo Bạch Ngôn, không rõ đây là kéo vào hay đẩy ra nữa.
Đầu óc choáng váng như hồ dính, cuối cùng biến thành lung tung kéo áo Bạch Ngôn, một mảnh sắc xuân hiện ra trước mặt cậu. Nhạn Thanh tò mò liếm lên hạt đậu nhỏ nhô ra trước ngực hắn, lập tức nghe thấy tiếng hít thật mạnh. Thế là cậu cảm thấy hứng thú, càng thêm hoang đường quá phận, giống như mở ra cái chốt. Tất cả lý trí bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt thành tro tàn, Nhạn Thanh bị người đàn ông cao lớn ôm lấy đi về phía giường. Nói là giường, thật ra đó là một cái vỏ sò rất lớn, mềm mại thoải mái, trên dưới khép lại, thế là không ai có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Mị hương càng lúc càng nồng đậm cũng bị ngăn cách bên trong, bằng không dù là cá trong nước cũng sẽ bị ảnh hưởng mà phát tình.
Tình dục như suối chảy không cách nào ngừng lại, vậy thì cùng nhau sa vào đi.
Từng tiếng nức nở xen lẫn sột soạt, cảm giác dinh dính, Bạch Ngôn cẩn thận mà thành kính hôn môi, sau đó đến lông mày, đôi mắt, một đường xuống phía dưới, để lại dấu vết của hắn trên cơ thể xinh đẹp này.
Lúc bàn tay Bạch Ngôn vuốt ve đến eo Nhạn Thanh, rốt cuộc tiểu ốc sên cảnh giác, yếu ớt đè tay hắn lại.
Bạch Ngôn sửng sốt: “Em không muốn?”
“Ưm…” Nhạn Thanh mờ mịt nhìn hắn, như không kịp phản ứng, một lúc lâu sau, lúc Bạch Ngôn định rời đi, cậu bỗng nở nụ cười ngây ngô.
Cậu tự cởi đai lưng, mềm nhũn nằm trên người hắn, hôn lên miệng hắn, sau đó lại cắn hầu kết hắn.
Bạch Ngôn dở khóc dở cười.
Sau đó ánh mắt Nhạn Thanh tập trung ở nơi Bạch Ngôn không thể chạm vào.
Bạch Ngôn: “!”
Nhưng trước khi xử lý Nhạn Thanh, hắn còn phải tìm một thứ. Cảm nhận được người kia buông cậu ra, đầu tiên Nhạn Thanh mờ mịt, sau đó bắt đầu đuổi theo, nhưng Bạch Ngôn lại bỏ chạy.
Nhạn Thanh uất ức lại đuổi theo nhanh hơn.
Quần áo rơi rớt một hàng dài trong vỏ sò.
Cậu giống như con trai trơn bóng, thành thật đứng trước mặt Bạch Ngôn.
“Chờ anh tìm bôi trơn, anh sợ làm em bị thương.” Hắn gần như dùng hết sự kiềm chế cả đời.
Thế nhưng Nhạn Thanh hoàn toàn không “get” được, đồng thời nghĩ sai ý hắn, nước mắt nói rơi là rơi, từng giọt từng giọt: “Anh chê em không đủ ướt sao?”
132.
Ốc sên thành tinh, không cần mấy thứ như thuốc bôi trơn…
Tự sản tự dùng, thiên nhiên vô hại.
______________
Ốc có tố chất hồ ly tinh ngầm.
Danh sách chương