Lời lầm bẩm của Triệu Uyển Nhu lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn như tiếng sấm nổ sát bên tai. Hắn vội vã đứng phắt dậy. Đôi chân mày vừa dài vừa đậm của Thái Lãnh Hàn cau nhẹ, giọng nói của hắn trầm xuống, để lộ tâm tình không vui:
- Em vẫn còn chưa ăn sáng sao? Nếu Triệu Uyển Nhu còn có thể nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì hẳn là lúc này cô đã nghe được những lời tự trách sâu sắc của hắn rồi. Hiện tại, Thái Lãnh Hàn cảm thấy bản thân thật sơ suất, thật vô tình và vô ý. Sáng nay hắn không chỉ đi như chạy trốn ra khỏi nhà, không nán lại cùng ăn sáng với Triệu Uyển Nhu; mà đến tận bây giờ, hắn lại còn chỉ biết nghĩ đến niềm vui sướng của bản thân mà không hề chú ý rằng cô vẫn chưa ăn sáng. Triệu Uyển Nhu không bị bệnh về bao tử, nhưng đường huyết của cô không cao lắm, nếu không ăn uống đầy đủ, cô có thể sẽ bị xây xẩm mặt mày, có lúc còn ngất xỉu. Thế nên Thái Lãnh Hàn vội vã kéo Triệu Uyển Nhu ngồi xuống, ngay đúng vào vị trí mà hắn vừa đứng lên. Nét mặt của Thái Lãnh Hàn vẫn cứng đờ, lạnh ngắt, giọng nói cũng nghiêm nghị cứ như đang ra lệnh:
- Vậy em mau ăn một chút gì đi. Lát nữa anh Hòa mua sữa và hạt dinh dưỡng mang vào, em nhớ phải ăn cho hết.
Triệu Uyển Nhu khẽ mím môi, trong lòng ấm áp vì nhận ra sự quan tâm ẩn đằng sau dáng vẻ khô cứng lạnh lẽo của tảng băng nhà mình. Ngược lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn thì từng chút từng chút lạnh dần đi khi thấy Triệu Uyển Nhu vẫn ngần ngừ chưa chịu chạm vào bữa sáng. Có lẽ sự hiện diện của hắn trong căn phòng này đã khiến cho cô ngại ngùng. Hoặc cũng có thể, bản mặt khó ưa của hắn khiến cô cảm thấy chán ghét, buồn nôn nên nuốt không trôi? Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ tiếp nữa, vội hắng giọng, tìm cớ cho chính mình:
- Em… cứ ngồi đây, từ từ ăn. Tôi… đến phòng họp một chút.
Nói rồi Thái Lãnh Hàn lùi lại mấy bước, định quay lưng rời khỏi căn phòng. Nhưng chân của hắn chỉ mới nhấc lên vài cái đã khựng lại, cứng đờ. Bởi vì Triệu Uyển Nhu đã yếu ớt cất tiếng:
- Anh… không muốn ăn cùng tôi sao?
Hả? Cái gì? Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Triệu Uyển Nhu đang nói gì vậy nhỉ? Cô muốn hắn cùng ăn sáng với cô hay sao? Nhìn dáng lưng thẳng tắp như vừa bị hóa đá của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương. Cô khịt mũi một cái, giả vờ ra vẻ đáng thương, lầm bầm lầu bầu:
- Tôi… tôi lỡ tay nấu nhiều quá. Một mình tôi sẽ không thể nào ăn hết được. Nếu bỏ thừa thức ăn thì thật không tốt một chút nào. Hay là mình cứ cố gắng ăn hết nhỉ? Nhưng như thế sẽ vỡ bụng mất. Nhưng mà… không có ai muốn cùng ăn với mình hết…
Triệu Uyển Nhu còn chưa lẩm bẩm hết những câu thoại mà cô vừa nghĩ trong đầu thì Thái Lãnh Hàn đã quày quả quay ngược trở lại. Hắn đứng ngay trước mặt của Triệu Uyển Nhu, nghiêm túc vừa phủ định vừa đính chính:
- Không phải như vậy!
- Hả? Không phải cái gì?
Triệu Uyển Nhu bị “cướp thoại”, ngơ ngác ngước lên. Chạm phải nét mặt nghiêm nghị của Thái Lãnh Hàn, cô thoáng giật mình. Tảng băng ngốc này không phải đang tức giận chứ?
Quả thật Thái Lãnh Hàn đang tức giận. Hắn không chấp nhận có bất cứ người nào tỏ ra ghét bỏ Triệu Uyển Nhu, cho dù là chính bản thân cô tự ghét mình cũng không được. Hít mạnh một hơi, đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, Thái Lãnh Hàn hậm hực nói thêm:
- Không phải là không có ai muốn ăn cùng em. Không phải tôi không muốn ăn cùng em. Tôi… tôi chỉ sợ em nhìn thấy tôi sẽ…
Thái Lãnh Hàn nói hớ một chút, hối hả ngắt ngang câu nói, nuốt luôn mấy chữ “buồn nôn đến nuốt không trôi” vào trong bụng rồi ngậm chặt miệng. Triệu Uyển Nhu sa sầm mặt mũi. Không cần nghe được tiếng lòng cô cũng đã đoán được nhất định tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại suy nghĩ linh tinh và tự xem thường bản thân nữa rồi. Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng rất sáng suốt, không truy hỏi tới cùng. Cô không muốn xoáy sâu vào tâm trạng tiêu cực của Thái Lãnh Hàn. Việc trước mắt cô cần làm là phải khiến cho hắn chịu ăn sáng cùng cô một cách vui vẻ. Thế nên Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng nói nhanh:
- Vậy thì anh mau ngồi xuống cùng ăn với tôi đi. Món này để nguội sẽ không ngon đâu.
Được lời như cởi tấc lòng, Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp với tay qua vị trí gần cánh cửa, kéo chiếc ghế dựa quen thuộc của Phương Hiệp Hòa đến bên cạnh bàn Tổng giám đốc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Trên bàn vốn đang để một chiếc máy tính, lại còn mấy xấp hồ sơ chiếm chỗ, chỉ còn một khoảng trống trước mặt của Triệu Uyển Nhu là đủ để đặt chiếc hộp giữ nhiệt. Triệu Uyển Nhu lại không muốn để cho Thái Lãnh Hàn phải cầm thức ăn bằng tay. Thế nên trong căn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi diễn ra một cảnh vô cùng ấm áp: Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi, nổi danh là lạnh lùng, quyết đoán lại đang ngồi nép ở một bên bàn làm việc của mình, để cho một cô gái trẻ hơn hắn gần mười tuổi đút từng miếng bánh mì chẳng khác gì một chú cún to đang chờ được chủ cho ăn.
- Em vẫn còn chưa ăn sáng sao? Nếu Triệu Uyển Nhu còn có thể nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì hẳn là lúc này cô đã nghe được những lời tự trách sâu sắc của hắn rồi. Hiện tại, Thái Lãnh Hàn cảm thấy bản thân thật sơ suất, thật vô tình và vô ý. Sáng nay hắn không chỉ đi như chạy trốn ra khỏi nhà, không nán lại cùng ăn sáng với Triệu Uyển Nhu; mà đến tận bây giờ, hắn lại còn chỉ biết nghĩ đến niềm vui sướng của bản thân mà không hề chú ý rằng cô vẫn chưa ăn sáng. Triệu Uyển Nhu không bị bệnh về bao tử, nhưng đường huyết của cô không cao lắm, nếu không ăn uống đầy đủ, cô có thể sẽ bị xây xẩm mặt mày, có lúc còn ngất xỉu. Thế nên Thái Lãnh Hàn vội vã kéo Triệu Uyển Nhu ngồi xuống, ngay đúng vào vị trí mà hắn vừa đứng lên. Nét mặt của Thái Lãnh Hàn vẫn cứng đờ, lạnh ngắt, giọng nói cũng nghiêm nghị cứ như đang ra lệnh:
- Vậy em mau ăn một chút gì đi. Lát nữa anh Hòa mua sữa và hạt dinh dưỡng mang vào, em nhớ phải ăn cho hết.
Triệu Uyển Nhu khẽ mím môi, trong lòng ấm áp vì nhận ra sự quan tâm ẩn đằng sau dáng vẻ khô cứng lạnh lẽo của tảng băng nhà mình. Ngược lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn thì từng chút từng chút lạnh dần đi khi thấy Triệu Uyển Nhu vẫn ngần ngừ chưa chịu chạm vào bữa sáng. Có lẽ sự hiện diện của hắn trong căn phòng này đã khiến cho cô ngại ngùng. Hoặc cũng có thể, bản mặt khó ưa của hắn khiến cô cảm thấy chán ghét, buồn nôn nên nuốt không trôi? Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ tiếp nữa, vội hắng giọng, tìm cớ cho chính mình:
- Em… cứ ngồi đây, từ từ ăn. Tôi… đến phòng họp một chút.
Nói rồi Thái Lãnh Hàn lùi lại mấy bước, định quay lưng rời khỏi căn phòng. Nhưng chân của hắn chỉ mới nhấc lên vài cái đã khựng lại, cứng đờ. Bởi vì Triệu Uyển Nhu đã yếu ớt cất tiếng:
- Anh… không muốn ăn cùng tôi sao?
Hả? Cái gì? Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Triệu Uyển Nhu đang nói gì vậy nhỉ? Cô muốn hắn cùng ăn sáng với cô hay sao? Nhìn dáng lưng thẳng tắp như vừa bị hóa đá của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương. Cô khịt mũi một cái, giả vờ ra vẻ đáng thương, lầm bầm lầu bầu:
- Tôi… tôi lỡ tay nấu nhiều quá. Một mình tôi sẽ không thể nào ăn hết được. Nếu bỏ thừa thức ăn thì thật không tốt một chút nào. Hay là mình cứ cố gắng ăn hết nhỉ? Nhưng như thế sẽ vỡ bụng mất. Nhưng mà… không có ai muốn cùng ăn với mình hết…
Triệu Uyển Nhu còn chưa lẩm bẩm hết những câu thoại mà cô vừa nghĩ trong đầu thì Thái Lãnh Hàn đã quày quả quay ngược trở lại. Hắn đứng ngay trước mặt của Triệu Uyển Nhu, nghiêm túc vừa phủ định vừa đính chính:
- Không phải như vậy!
- Hả? Không phải cái gì?
Triệu Uyển Nhu bị “cướp thoại”, ngơ ngác ngước lên. Chạm phải nét mặt nghiêm nghị của Thái Lãnh Hàn, cô thoáng giật mình. Tảng băng ngốc này không phải đang tức giận chứ?
Quả thật Thái Lãnh Hàn đang tức giận. Hắn không chấp nhận có bất cứ người nào tỏ ra ghét bỏ Triệu Uyển Nhu, cho dù là chính bản thân cô tự ghét mình cũng không được. Hít mạnh một hơi, đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, Thái Lãnh Hàn hậm hực nói thêm:
- Không phải là không có ai muốn ăn cùng em. Không phải tôi không muốn ăn cùng em. Tôi… tôi chỉ sợ em nhìn thấy tôi sẽ…
Thái Lãnh Hàn nói hớ một chút, hối hả ngắt ngang câu nói, nuốt luôn mấy chữ “buồn nôn đến nuốt không trôi” vào trong bụng rồi ngậm chặt miệng. Triệu Uyển Nhu sa sầm mặt mũi. Không cần nghe được tiếng lòng cô cũng đã đoán được nhất định tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại suy nghĩ linh tinh và tự xem thường bản thân nữa rồi. Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng rất sáng suốt, không truy hỏi tới cùng. Cô không muốn xoáy sâu vào tâm trạng tiêu cực của Thái Lãnh Hàn. Việc trước mắt cô cần làm là phải khiến cho hắn chịu ăn sáng cùng cô một cách vui vẻ. Thế nên Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng nói nhanh:
- Vậy thì anh mau ngồi xuống cùng ăn với tôi đi. Món này để nguội sẽ không ngon đâu.
Được lời như cởi tấc lòng, Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp với tay qua vị trí gần cánh cửa, kéo chiếc ghế dựa quen thuộc của Phương Hiệp Hòa đến bên cạnh bàn Tổng giám đốc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Trên bàn vốn đang để một chiếc máy tính, lại còn mấy xấp hồ sơ chiếm chỗ, chỉ còn một khoảng trống trước mặt của Triệu Uyển Nhu là đủ để đặt chiếc hộp giữ nhiệt. Triệu Uyển Nhu lại không muốn để cho Thái Lãnh Hàn phải cầm thức ăn bằng tay. Thế nên trong căn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi diễn ra một cảnh vô cùng ấm áp: Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi, nổi danh là lạnh lùng, quyết đoán lại đang ngồi nép ở một bên bàn làm việc của mình, để cho một cô gái trẻ hơn hắn gần mười tuổi đút từng miếng bánh mì chẳng khác gì một chú cún to đang chờ được chủ cho ăn.
Danh sách chương