Trong lúc Phương Hiệp Hòa còn đang vừa tức tối vừa tò mò thì Thái Lãnh Hàn đã bước đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Nhìn thấy bóng dáng to lớn đang ở trước mặt của mình, Triệu Uyển Nhu mím môi, cố gắng không nhìn vào những vết bầm trên gương mặt điển trai kia. Không còn nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa, nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu đã có thể ít nhiều phỏng đoán và hiểu được trong lòng của tảng băng ngốc nhà mình đang muốn gì. Ví dụ như chuyện này, Triệu Uyển Nhu cảm thấy được rằng Thái Lãnh Hàn không muốn nhắc tới việc bản thân vừa bị người ta đánh. Có thể vì anh đang muốn che giấu cho “hung thủ”, có lẽ đó là người quen, hoặc người mà anh muốn bảo vệ. Hoặc cũng có thể là đơn giản hơn, Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị mất mặt trước bạn thân và bạn đời vì đã để người khác đánh thẳng vào mặt như thế. Dù là vì lý do gì thì Triệu Uyển Nhu cũng không muốn làm trái lại ý muốn của Thái Lãnh Hàn. Thân thể của anh vừa bị đánh đập, đang rất đau đớn rồi; cô không muốn lại làm cho trong lòng của anh đau thêm nữa.
Thế là Triệu Uyển Nhu im lặng, định chờ Thái Lãnh Hàn mở miệng nói gì đó thì sẽ dựa vào đó để lảng chuyện. Nhưng cô chờ một lúc mà tảng băng ngốc nghếch kia vẫn cứ đứng sững sờ không thốt ra được một tiếng nào. Trong bụng của Triệu Uyển Nhu đ.â.m ra bực bội. Cái thói xấu có chuyện gì cũng cắn răng cố gắng tự chịu đựng một mình này của chồng cô bao giờ thì mới sửa được đây hả? Thật ra thì Thái Lãnh Hàn cũng muốn nói gì đó cho không khí vơi bớt nặng nề và lạnh lẽo. Nhưng mà, hắn không biết phải nói gì. Vốn là Thái Lãnh Hàn định hỏi Triệu Uyển Nhu vì sao lại tới công ty sớm như thế, nhưng hắn lại sợ nói thế sẽ khiến cô phật ý, cho rằng hắn không muốn cô đến đây. Hơn nữa, lúc này vị trí cho cô ngồi làm việc vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong. Nhân viên được phân công vốn chỉ mới di chuyển bộ bàn ghế của Phương Hiệp Hòa đến gần cửa ra vào, cửa hàng bán bàn ghế công sở mà Thái Lãnh Hàn vừa gọi điện đặt mua ban nãy vẫn chưa chuyển hàng đến. Nghĩ tới nghĩ lui, lo trước lo sau, cuối cùng Thái Lãnh Hàn vẫn theo bản năng sử dụng tuyệt kỹ của mình: trưng ra bản mặt lạnh ngắt và ngậm chặt miệng.
Không khí quái lạ giữa Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu khiến cho Phương Hiệp Hòa đang đứng cách đó không xa bỗng cảm thấy bơ vơ quá đỗi. Rõ ràng là hai người kia chẳng ai nhìn ai, chẳng ai nói gì với ai, nhưng toàn bộ tâm trí và sự chú ý của họ đều như dành trọn cho đối phương, khiến người ngoài như anh cứ có cảm giác bản thân đang sáng rực, sáng trưng, sáng quắc như một cái bóng đèn công suất lớn. Là một thư ký toàn năng của tổng giám đốc, Phương Hiệp Hòa chưa bao giờ muốn làm bóng đèn xen vào việc của sếp. Thế nên, anh tằng hắng mấy cái, cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại, nói một câu kiếm cớ để có thể chuồn đi nhanh chóng:
- E hèm, tổng giám đốc, tôi đến phòng họp chuẩn bị một chút đây.
Thái Lãnh Hàn gật đầu, rồi trước khi Phương Hiệp Hòa dời gót, hắn nói với theo:
- Anh Hòa, gọi giùm tôi một phần nước uống và một ít hạt dinh dưỡng vào đây.
Phương Hiệp Hòa đáp lại một tiếng rồi đi như cơn gió, vọt ra khỏi căn phòng khiến người ta có cảm giác thừa thãi kia. Thái Lãnh Hàn quay lại nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, nói nhỏ:
- Em… cứ ngồi tạm ở chỗ của tôi. Lát nữa sẽ có bàn ghế mới chuyển tới. Em thích ngồi chỗ nào thì cứ thoải mái sắp xếp.
Trong lòng Thái Lãnh Hàn âm thầm bổ sung một câu, nếu Triệu Uyển Nhu có thích ngồi luôn vào chiếc ghế Tổng giám đốc của hắn thì hắn cũng sẵn lòng nhường cho cô. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu lại không quan tâm đến vị trí chỗ ngồi. Sức chú ý của cô đang tập trung vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn đang vô thức đặt hờ trên bụng của hắn. Đó là hành động quen thuộc mà Triệu Uyển Nhu thường thấy trong kiếp trước mỗi khi Thái Lãnh Hàn bị cơn đau dạ dày hành hạ mà lại muốn che giấu và gắng gượng chịu đựng. Trong lòng của cô không hiểu sao lại bùng lên một ngọn lửa tức giận. Triệu Uyển Nhu nghiêm giọng:
- Anh đã ăn sáng chưa? Vẫn chưa đúng không?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút, theo thói quen định lắc đầu, lấp l.i.ế.m cho qua. Bây giờ hắn đang không có khẩu vị gì cả, không ăn uống gì nổi, dù có là sơn hào hải vị hay những món tiến vua hắn cũng không nuốt trôi được đâu, không cần phải lãng phí lương thực vì một kẻ như hắn. Thuy nhiên, Triệu Uyển Nhu không cho Thái Lãnh Hàn cơ hội nói lời vô nghĩa. Cô túm lấy cánh tay của hắn, kéo một hơi đến tận bàn của Tổng giám đốc, ấn mạnh cho hắn ngồi vào ghế và quay sang mở cái hộp giữ nhiệt mà mình đã mang theo. Một loạt hành động lưu loát như mây trôi nước chảy của Triệu Uyển Nhu khiến cho Thái Lãnh Hàn ngơ ngác, cả người cứng đờ như con rối gỗ, mặc cho cô tùy ý điều khiển.
Thế là Triệu Uyển Nhu im lặng, định chờ Thái Lãnh Hàn mở miệng nói gì đó thì sẽ dựa vào đó để lảng chuyện. Nhưng cô chờ một lúc mà tảng băng ngốc nghếch kia vẫn cứ đứng sững sờ không thốt ra được một tiếng nào. Trong bụng của Triệu Uyển Nhu đ.â.m ra bực bội. Cái thói xấu có chuyện gì cũng cắn răng cố gắng tự chịu đựng một mình này của chồng cô bao giờ thì mới sửa được đây hả? Thật ra thì Thái Lãnh Hàn cũng muốn nói gì đó cho không khí vơi bớt nặng nề và lạnh lẽo. Nhưng mà, hắn không biết phải nói gì. Vốn là Thái Lãnh Hàn định hỏi Triệu Uyển Nhu vì sao lại tới công ty sớm như thế, nhưng hắn lại sợ nói thế sẽ khiến cô phật ý, cho rằng hắn không muốn cô đến đây. Hơn nữa, lúc này vị trí cho cô ngồi làm việc vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong. Nhân viên được phân công vốn chỉ mới di chuyển bộ bàn ghế của Phương Hiệp Hòa đến gần cửa ra vào, cửa hàng bán bàn ghế công sở mà Thái Lãnh Hàn vừa gọi điện đặt mua ban nãy vẫn chưa chuyển hàng đến. Nghĩ tới nghĩ lui, lo trước lo sau, cuối cùng Thái Lãnh Hàn vẫn theo bản năng sử dụng tuyệt kỹ của mình: trưng ra bản mặt lạnh ngắt và ngậm chặt miệng.
Không khí quái lạ giữa Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu khiến cho Phương Hiệp Hòa đang đứng cách đó không xa bỗng cảm thấy bơ vơ quá đỗi. Rõ ràng là hai người kia chẳng ai nhìn ai, chẳng ai nói gì với ai, nhưng toàn bộ tâm trí và sự chú ý của họ đều như dành trọn cho đối phương, khiến người ngoài như anh cứ có cảm giác bản thân đang sáng rực, sáng trưng, sáng quắc như một cái bóng đèn công suất lớn. Là một thư ký toàn năng của tổng giám đốc, Phương Hiệp Hòa chưa bao giờ muốn làm bóng đèn xen vào việc của sếp. Thế nên, anh tằng hắng mấy cái, cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại, nói một câu kiếm cớ để có thể chuồn đi nhanh chóng:
- E hèm, tổng giám đốc, tôi đến phòng họp chuẩn bị một chút đây.
Thái Lãnh Hàn gật đầu, rồi trước khi Phương Hiệp Hòa dời gót, hắn nói với theo:
- Anh Hòa, gọi giùm tôi một phần nước uống và một ít hạt dinh dưỡng vào đây.
Phương Hiệp Hòa đáp lại một tiếng rồi đi như cơn gió, vọt ra khỏi căn phòng khiến người ta có cảm giác thừa thãi kia. Thái Lãnh Hàn quay lại nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, nói nhỏ:
- Em… cứ ngồi tạm ở chỗ của tôi. Lát nữa sẽ có bàn ghế mới chuyển tới. Em thích ngồi chỗ nào thì cứ thoải mái sắp xếp.
Trong lòng Thái Lãnh Hàn âm thầm bổ sung một câu, nếu Triệu Uyển Nhu có thích ngồi luôn vào chiếc ghế Tổng giám đốc của hắn thì hắn cũng sẵn lòng nhường cho cô. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu lại không quan tâm đến vị trí chỗ ngồi. Sức chú ý của cô đang tập trung vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn đang vô thức đặt hờ trên bụng của hắn. Đó là hành động quen thuộc mà Triệu Uyển Nhu thường thấy trong kiếp trước mỗi khi Thái Lãnh Hàn bị cơn đau dạ dày hành hạ mà lại muốn che giấu và gắng gượng chịu đựng. Trong lòng của cô không hiểu sao lại bùng lên một ngọn lửa tức giận. Triệu Uyển Nhu nghiêm giọng:
- Anh đã ăn sáng chưa? Vẫn chưa đúng không?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút, theo thói quen định lắc đầu, lấp l.i.ế.m cho qua. Bây giờ hắn đang không có khẩu vị gì cả, không ăn uống gì nổi, dù có là sơn hào hải vị hay những món tiến vua hắn cũng không nuốt trôi được đâu, không cần phải lãng phí lương thực vì một kẻ như hắn. Thuy nhiên, Triệu Uyển Nhu không cho Thái Lãnh Hàn cơ hội nói lời vô nghĩa. Cô túm lấy cánh tay của hắn, kéo một hơi đến tận bàn của Tổng giám đốc, ấn mạnh cho hắn ngồi vào ghế và quay sang mở cái hộp giữ nhiệt mà mình đã mang theo. Một loạt hành động lưu loát như mây trôi nước chảy của Triệu Uyển Nhu khiến cho Thái Lãnh Hàn ngơ ngác, cả người cứng đờ như con rối gỗ, mặc cho cô tùy ý điều khiển.
Danh sách chương