Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy chua xót và đau lòng. Hóa ra, Thái Lãnh Hàn đã quang minh chính đại đưa chàng trai hoặc cô gái kia vào làm việc trong cùng một công ty. Cho nên anh ta mới ở công ty còn nhiều hơn so với ở nhà, cho nên anh ta mới luôn bỏ mặc vợ một mình mà liên tục đi công tác, thậm chí, ngay sau đêm tân hôn, Thái Lãnh Hàn còn đi công tác dài ngày đến cả một tuần.

Triệu Uyển Nhu khịt mũi. Là một người đã từng đọc không ít tiểu thuyết, cũng từng viết không ít tiểu thuyết, Triệu Uyển Nhu bắt gặp tình tiết kiểu này ở khá nhiều truyện. Nam chính yêu nữ chính, nhưng vì lý do gì gì đó mà phải kết hôn với nữ phụ; cho nên trong đêm tân hôn, nam chính lạnh nhạt với nữ phụ, giữ thân trong sạch để chứng minh tình yêu chung thủy với nữ chính. Sau đó, nam chính sẽ tìm đủ mọi cách để bù đắp cho nữ chính. Họ chỉ thiếu một hôn lễ và một tờ hôn thú mà thôi, nhưng họ lại có thể sống bên nhau như vợ chồng, ân ái mặn nồng, sinh con đẻ cái, chờ đến khi nữ phụ hết giá trị lợi dụng thì họ sẽ đá văng nữ phụ đi và để nữ chính quay về vị trí nữ chủ nhân của căn nhà, của gia đình, làm vợ chính thức của nam chính.

Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt. Cô sẽ không thèm khóc vì bản thân trở thành “nhân vật phụ” trong quyển tiểu thuyết cuộc đời của Thái Lãnh Hàn đâu. Ít ra thì, Triệu Uyển Nhu vẫn sẽ là “nhân vật chính” trong quyển tiểu thuyết cuộc đời của chính mình. Hơn nữa, nỗi thắc mắc và ấm ức kéo dài từ kiếp trước đến bây giờ là quá lớn, Triệu Uyển Nhu không muốn tỏ ra yếu đuối và yếu thế trong lúc này.

Kiếp trước Triệu Uyển Nhu đã quá vô tâm, không kịp nhận rõ được tình cảm của bản thân nên để vuột mất Thái Lãnh Hàn và cuộc hôn nhân yên ả. Kiếp này, Triệu Uyển Nhu đã nhận ra được rằng cô yêu Thái Lãnh Hàn, hơn nữa, Triệu Uyển Nhu còn cảm nhận được rằng Thái Lãnh Hàn cũng có tình cảm với cô. Cho dù tình cảm đó có thể không sâu nặng bằng tình yêu mà anh dành cho chàng trai hoặc cô gái mà anh đã giấu kín trong tim, thì Triệu Uyển Nhu cũng không phải là người mang tình yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân này. Thế nên, trong kiếp hiện tại, Triệu Uyển Nhu đã hạ quyết tâm, nếu cô gái kia có muốn tranh giành với cô bất cứ thứ gì đi nữa, cho dù bất cứ ai muốn tranh giành với cô thì Triệu Uyển Nhu cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Cho dù là tình yêu của Thái Lãnh Hàn, hay vị trí làm vợ của Thái Lãnh Hàn, đừng ai hòng giành được từ tay của Triệu Uyển Nhu một lần nữa.

Triệu Uyển Nhu đưa tay lau nước mắt vừa rỉ ra nơi khóe mắt. Cô ngẩng cao đầu, mím môi tự khẳng định lại quyết tâm của mình một lần nữa rồi sải bước tiến về phía văn phòng của Tổng giám đốc. Triệu Uyển Nhu thầm cảm thấy may mắn. May mà trong kiếp này cô tình cờ lại được Thái Lãnh Hàn hứa là sẽ cho cô vào làm trong công ty Thắng Lợi, lại còn cho cô vị trí trợ lý của Tổng giám đốc. Xét về tiên cơ, Triệu Uyển Nhu đã chiếm được lợi thế đầu tiên. Hừ, cái gọi là “tiên phát chế nhân”, “tiên hạ thủ vi cường”, một tác giả chuyên viết tiểu thuyết tình cảm như Triệu Uyển Nhu nắm rõ hơn ai hết. “Ánh trăng sáng” gì đó, “hoa hồng trắng” hay “hoa hồng đỏ” gì đó, cút hết sang chỗ khác. Triệu Uyển Nhu không chỉ muốn giữ vị trí làm chủ trong gia đình, Triệu Uyển Nhu còn muốn bảo vệ anh chồng tảng băng ngốc nghếch của mình ở ngay trong công ty. Ai dám có ý kiến? Triệu Uyển Nhu hừng hực khí thế chiến đấu, oai phong ngút trời gõ gót giày lộp cộp xông thẳng vào chiến trường, à nhầm, xông thẳng vào phòng của Tổng giám đốc.

Thế nhưng vừa vào bên trong phòng thì khí thế của Triệu Uyển Nhu ngay lập tức xìu xuống như bánh tráng gặp mưa. Bởi vì trong phòng không có đối tượng để cô phát huy khí thế, cũng không có Thái Lãnh Hàn. Trong phòng chỉ có Phương Hiệp Hòa đang trợn trắng mắt nhìn Triệu Uyển Nhu với dáng vẻ kinh hoàng tột độ không thể che giấu nổi.

Quả thật Phương Hiệp Hòa đã sợ tới mức tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng luôn rồi. Anh suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề. Ối cha mẹ ơi! Sao mẹ của nhà anh lại bất thình lình xông thẳng vào hang ổ, à nhầm, xông thẳng vào sào huyệt, à lại nhầm, xông thẳng vào nơi làm việc của anh cả nhà anh như thế này? Sau cơn sợ hãi, Phương Hiệp Hòa lại trùng trùng lo lắng. Không phải là đã có ai đó bép xép gì đó với mẹ của nhà anh cho nên người ta mới xông đến đây để đánh ghen đấy chứ? Sau đó nữa, Phương Hiệp Hòa khấp khởi vừa mừng thầm vừa hả lòng hả dạ. Triệu Uyển Nhu cũng biết ghen vì Thái Lãnh Hàn sao? Ánh mắt của Phương Hiệp Hòa có khá nhiều cảm xúc khiến cho Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng. Hình như cô đã phản ứng hơi quá khích rồi. Hắng giọng một cái, lấy lại phong phạm nhã nhặn, Triệu Uyển Nhu lịch sự tự giới thiệu:

- Chào anh! Tôi là Triệu Uyển Nhu. Tôi đến để tìm Tổng giám đốc.

Phương Hiệp Hòa cũng nhanh chóng lấy lại phong độ của một thư ký toàn năng, nhã nhặn và lễ độ đáp lời:

- Chào cô! Cô vui lòng ngồi chờ một lát nhé. Tổng giám đốc sắp về đến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện