Một lát sau, dường như đã nghĩ tới nghĩ lui mãi mà không thể tìm ra được cách nào khác tốt hơn, Thái Lãnh Hàn đành nghiến răng, cố gắng dùng giọng lạnh lùng nhất, tỏ vẻ cảnh cáo Triệu Uyển Nhu:

- Em đừng quên, hôn lễ này là do chính miệng em đồng ý. Nếu không muốn bố mẹ của em mất mặt thì mau lau nước mắt đi.

Thái Lãnh Hàn nói rồi thì ngay lập tức dời tầm mắt. Triệu Uyển Nhu ngẩng lên nhìn vào chiếc gương to trong phòng và cẩn thận ngắm lại cách ăn mặc của mình hiện tại. Cô lại quay sang nhìn Thái Lãnh Hàn lúc này đang mặc bộ âu phục màu xanh lam. Bỗng nhiên trong đầu Triệu Uyển Nhu lóe lên một suy nghĩ hoang đường. Cô ngập ngừng hỏi:

- Hôm nay... là hôn lễ của chúng ta sao? - Đúng vậy! Hôm nay là hôn lễ của chúng ta! Dù cho ông trời có đổ mưa để ngăn cản, dù cho bất cứ ai ngăn cản, thì hôn lễ này chắc chắn, nhất định, cũng sẽ diễn ra.

Thái Lãnh Hàn nói một câu hơi dài, ảo não mím môi bước tới khép cửa sổ lại. Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng cứng đờ của Thái Lãnh Hàn mà trong đầu suy nghĩ rất nhanh. Câu nói kia của Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu đã từng nghe qua, trong một khung cảnh và thời gian giống hệt thế này. Câu nói lủng củng về mặt ngữ pháp nghe vừa buồn cười vừa khó chịu đến khiến Triệu Uyển Nhu nhớ rõ từng chữ. Nhưng tại sao lại có sự trùng hợp và trùng lặp kỳ kạ như thế? Triệu Uyển Nhu suy đoán, có lẽ là cô đang mơ, hoặc hôn mê, và nhìn thấy những việc đã trải qua trong quá khứ. Hoặc cũng có thể là, nghĩ theo hướng táo bạo hơn, rất có thể, cô đã được “sống lại” rồi.

Triệu Uyển Nhu giật mình vì suy nghĩ kỳ quái kia đột ngột hiện lên trong đầu. Nhưng không hiểu sao, suy nghĩ ấy cứ lởn vởn mãi trong tâm trí của cô, và Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy tin tưởng. Bởi vì, khi nhìn thấy di vật của Thái Lãnh Hàn dưới vách núi kia, lòng Triệu Uyển Nhu tràn ngập sự hối tiếc. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa biết rõ là Thái Lãnh Hàn còn sống hay đã chết, nhưng chắc chắn là anh đang lành ít dữ nhiều. Triệu Uyển Nhu vẫn còn nhiều điều chưa hiểu, nhiều câu chưa hỏi Thái Lãnh Hàn, nhiều vấn đề còn thắc mắc. Cho nên, khi ý nghĩ về việc bản thân được “sống lại” đột ngột nảy ra, Triệu Uyển Nhu như người sắp đuối vớ được phao, bám lấy không nỡ buông ra.

Nếu có thể được “sống lại” thì quả thật rất tốt, Triệu Uyển Nhu thở ra nhè nhẹ. Nếu có thể “sống lại”, cô sẽ có cơ hội để tìm hiểu hết những việc còn vướng mắc trong lòng, đặc biệt là tìm hiểu về người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này. Triệu Uyển Nhu đưa mắt nhìn chằm chằm Thái Lãnh Hàn, ánh nhìn ấy quá nóng bỏng khiến Thái Lãnh Hàn nhột nhạt, không dám quay đầu lại. Bộ dáng “có tật giật mình” kia của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất thú vị.

Trong “kiếp trước”, cứ tạm gọi như thế đi, sau khi Thái Lãnh Hàn nói ra câu nói kia, Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức vì bị xoáy vào niềm đau chôn giấu về cuộc hôn nhân bị ép buộc. Cho nên cô không thèm nhìn Thái Lãnh Hàn mà nhắm mắt giả vờ ngủ trong khi chờ mưa tạnh. Vì thế, cô không nhìn thấy được biểu hiện của Thái Lãnh Hàn. Nhưng lúc này thì khác, Triệu Uyển Nhu không chỉ nhìn được sự cứng nhắc đầy lúng túng của vị Tổng giám đốc nổi danh là lạnh lùng kia, mà cô còn thấy được vành tai của hắn đang đỏ ửng lên, trông thật ngộ nghĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện