Nghĩ xong rồi, quyết định rồi, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy nặng nề. Ba năm sắp tới đây, hắn vừa háo hức vui mừng vì có thể được sống cùng Triệu Uyển Nhu, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn vẫn luôn tồn tại sự lo âu và bi ai khi nghĩ về cái kết của ba năm sau đó.

Nói tóm lại, trong lòng của Thái Lãnh Hàn ngay từ lúc mở miệng ép hôn Triệu Uyển Nhu đã là một mớ hỗn độn rất nhiều cảm xúc phức tạp mâu thuẫn nhau lại đan xen nhau. Thái Lãnh Hàn đã phải huy động toàn bộ định lực của nửa đời còn lại để có thể vẫn giữ vững được sự trầm ổn và lạnh nhạt khi ở bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Trong kiếp trước, khả năng đó đã giúp cho gương mặt băng sơn vạn năm của Thái Lãnh Hàn gần như trở thành “kim cương bất hoại”, hù dọa được vô số đối thủ trên thương trường, lừa gạt được khá nhiều đối tác trong làm ăn, giúp việc kinh doanh ngày càng phát triển.

Nhưng ở kiếp này, Thái Lãnh Hàn đã không ít lần bị mất cân bằng cảm xúc trước thái độ nồng ấm của Triệu Uyển Nhu. Lần này cũng vậy. Hơn nữa, trong thời điểm hiện tại, Thái Lãnh Hàn không chỉ phải lo ứng phó với nguy cơ bị lộ cảm xúc trước mặt Triệu Uyển Nhu, mà hắn phải đối phó với một đối thủ đặc biệt và vô cùng lợi hại.

Khi Thái Lãnh Hàn vừa định lái xe vào ga – ra thì đã bị “tập kích”. Hung thủ chính là “đại vệ sĩ” mang cái tên đầy tính tượng thanh: Ha Ha.

Lúc Thái Lãnh Hàn vừa dừng xe trước cổng biệt thự để chờ thím Hai mở cửa, Ha Ha đang ở trong sân chơi đùa. Sau đó, xe chạy vào sân, Ha Ha nghe được tiếng động cơ quen thuộc, lập tức kích động  như vừa tìm thấy tri kỉ, hối hả từ bãi cỏ chạy như bay tới phía chiếc xe, sau đó bám lấy cửa xe hưng phấn kêu không ngừng.

Thái Lãnh Hàn xuống xe, dở khóc dở cười bất đắc dĩ đón lấy Ha Ha rồi mới có thể mở cửa xe cho Triệu Uyển Nhu bước xuống.

Triệu Uyển Nhu ngồi yên trên xe, nhìn Thái Lãnh Hàn lịch lãm bước xuống mở cửa xe cho cô. Tuy nhiên, không hiểu sao, khi nhìn nét mặt của Thái Lãnh Hàn, khả năng đoán cảm xúc của Triệu Uyển Nhu lại dấy lên một linh tính chẳng lành. Dường như tảng băng ngốc của nhà cô không hề thay đổi ý định.

Triệu Uyển Nhu thở dài bước lên lầu, cô cũng không lấy làm hụt hẫng quá nhiều. Tính tình của Thái Lãnh Hàn rất cố chấp, quyết đoán. Nếu cô có thể thay đổi được việc mà hắn đã quyết định chỉ bằng vài câu vu vơ liên hệ đến một quyển truyện nào đó thì mới là chuyện lạ. Nhưng dù sao đi nữa, Triệu Uyển Nhu cũng cảm thấy an ủi rằng ít ra cô đã có thể khiến Thái Lãnh Hàn nghĩ lại được một lần.Thời hạn ba năm không phải là quá dài, nhưng cũng không ngắn, Triệu Uyển Nhu tự tin cô có thể khiến Thái Lãnh Hàn nghĩ lại nhiều lần nữa cho tới khi hắn phải đổi ý hoàn toàn.

Vừa nghĩ, Triệu Uyển Nhu vừa thay một bộ đồ gọn nhẹ ở nhà rồi bước xuống. Chân còn chưa đi hết các bậc cầu thang, mắt của Triệu Uyển Nhu vừa lướt ra đến cửa liền chạm phải một túm lông màu vàng nâu đang lúc lắc không ngừng trong vòng tay của Thái Lãnh Hàn. Tiếp đó là một đôi mắt long lanh nhìn cô vừa thích thú vừa tò mò. Đáng yêu quá đi. Triệu Uyển Nhu cũng giương đôi mắt to tròn của mình lên, “đấu nhãn pháp” với túm lông kia.

Thái Lãnh Hàn vốn đang dở khóc dở cười vì “thằng con trai” đột ngột phóng ra tự để lộ tung tích, còn chưa kịp điều chỉnh cơ mặt lại cho đúng với dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc thì lại tiếp tục sửng sốt khi thấy Triệu Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào Ha Ha trên tay hắn. Trong bụng của Thái Lãnh Hàn lại bắt đầu cuộn trào vô số suy đoán và suy diễn.

[Uyển Nhu nhìn chằm chằm Ha Ha như thế, có phải là em ấy sợ Ha Ha không? Em ấy có tức giận khi trông thấy mình đang bế Ha Ha không? Liệu em ấy có muốn mình phải mang Ha Ha rời đi không? Nếu mình muốn giữ Ha Ha lại, Uyển Nhu có tức giận và ghét mình thêm nữa không?]

Thím Hai không hổ danh là người giúp việc lâu năm cho Thái Lãnh Hàn, nhìn gương mặt lạnh ngắt của hắn mà thím có thể thấy được sự căng thẳng, lo lắng. Nhớ lại lời của Thái Lãnh Hàn từng dặn dò rằng Triệu Uyển Nhu rất sợ chó, thím Hai vội vàng chạy tới “cứu viện”. Thím ôm Ha Ha ra khỏi tay của Thái Lãnh Hàn, mặc kệ “đại vệ sĩ” giãy giụa kêu gào thê lương, kiên quyết ôm túm lông màu vàng nâu kia cách xa Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu không hề tỏ ra sợ hãi mà lại tỏ ra ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:

- Con chó này là của Lê Thiên Chi đúng không? Anh ta vẫn chưa qua đón nó sao? Thái Lãnh Hàn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể phát huy công năng “mặt không đổi sắc”, nghiêm nghị nói:

- Cậu ấy bảo là không cần nuôi nó nữa, cho nên,... cho nên anh định giữ nó lại đây nuôi, có... có được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện