Khi xe đã ngừng lại trong sân của cửa hàng bán cây kiểng, Thái Lãnh Hàn tạm ngừng những suy nghĩ linh tinh trong đầu lại. Bởi vì trước mắt của hắn và trong tâm trí của hắn đã ngập tràn hình ảnh Triệu Uyển Nhu đang chăm chú chọn lựa chậu cây. Dưới ánh nắng vàng óng ả, giữa những chiếc lá xanh mướt, dáng vẻ thanh tú của Triệu Uyển Nhu như ngời lên một thứ ánh sáng kỳ diệu. Ánh sáng ấy giúp Thái Lãnh Hàn cảm thấy cuộc đời của hắn bớt u ám hơn.
Một lát sau, Triệu Uyển Nhu chọn lấy trong những hàng kiểng ra một chậu cây nhỏ xinh. Sau khi trả tiền xong, cô mang chậu cây xinh xắn ấy ra xe và đặt vào trong tay của Thái Lãnh Hàn. Như một phản xạ tự nhiên không hề đề phòng, Thái Lãnh Hàn không chút nghĩ ngợi đưa tay nhận lấy. Nhưng sau đó hắn lại ngạc nhiên nhìn cái chậu trồng một loại cây gì đó mà hắn không biết tên, không hiểu Triệu Uyển Nhu đưa cái này cho hắn để làm gì. Bộ mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu bật cười. cô nhẹ giọng giải thích:
- Lát nữa anh đưa cái này cho mẹ, nhớ nói là em và anh cùng nhau chọn để tặng cho mẹ.
Thái Lãnh Hàn hiểu ra dụng ý của Triệu Uyển Nhu, cô đang giúp hắn tranh thủ kéo gần khoảng cách, có được thiện cảm của Lâm Thanh Liên. Hiểu ra rồi, Thái Lãnh Hàn lại len lén mừng thầm. Hắn khẽ khàng cất tiếng:
- Cảm ơn...
- Không cần khách sáo.
Triệu Uyển Nhu học theo cách nói của Thái Lãnh Hàn, nhưng cô đang rất vui vẻ nên câu nói vốn cứng nhắc kia lại trở nên tràn đầy cảm xúc. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn tươi cười rạng rỡ, cả miệng và khóe mắt đều cong cong, trông tươi tắn xinh đẹp như tinh linh trong truyện cổ tích.
Thái Lãnh Hàn có cảm giác hắn sắp không kiềm chế được cảm xúc. Để tránh cho bản thân bị xúc động mà làm ra hành vi gì đó không nên, Thái Lãnh Hàn sa sầm mặt, cúi đầu nhìn chậu hoa trong tay, lưng thẳng đơ cứng ngắc. Đột ngột bị Thái Lãnh Hàn cho một gương mặt lạnh, Triệu Uyển Nhu kinh ngạc tắt hẳn nụ cười. Nhưng rất nhanh sau đó, khóe môi của cô lại nhếch lên, tủm tỉm vì những tiếng lòng xôn xao của tảng băng nào đó vang lên bên tai:
[Uyển Nhu đưa chậu cây này cho mình, để mình lấy lòng mẹ. Điều này chứng tỏ Uyển Nhu cũng mong muốn mình và người nhà của em ấy có quan hệ tốt hơn đúng không? Hay là… biết đâu… Uyển Nhu đang muốn mình trở thành người một nhà với em ấy?]
[Uyển Nhu còn cười với mình tươi tắn và rạng rỡ như thế, có phải em ấy đã bớt ghét mình rồi không?]
[Mình… mình có nên ôm em ấy một cái không? Ôm một cái thôi. Chỉ ôm một cái, chắc là không sao đâu nhỉ?]
[Hay là thôi đi. Mình chỉ mới đoán thế thôi, chắc gì đã đúng. Ngộ nhỡ mình đoán sai rồi làm bậy, Uyển Nhu sẽ ghét mình nhiều hơn.]
[Nhịn đi, Thái Lãnh Hàn. Mau nhịn xuống. Đừng có giở trò thô bỉ khiến Uyển Nhu kinh tởm. Mày không ôm em ấy và mày không được em ấy cười với mày, cái nào quan trọng hơn?]
[Không được nhìn Uyển Nhu. Đừng nhìn. Cố gắng một chút, đợi bình tĩnh lại đã. Bây giờ mà mình nhìn em ấy thì mình không kìm chế nổi mất.]
[Nhìn chậu cây này này. Chậu này là chậu gì thế nhỉ? Cái cây này bé thế mà lá lại dày thế nhỉ? Mình… mình không ôm Uyển Nhu nữa mà chỉ nắm tay thôi thì có được không nhỉ?]
Thái Lãnh Hàn băn khoăn trăn trở như thế khiến Triệu Uyển Nhu bật cười. Cô hắng giọng, ra vẻ thản nhiên nói:
- Chúng ta... đi thôi.
- Được.
Thái Lãnh Hàn gật đầu, bình thản bước theo sau lưng Triệu Uyển Nhu, nhưng trong lòng của hắn vừa tức giận lại vừa ủ rũ. Những suy nghĩ của hắn lại có dịp líu ríu:
[Thái Lãnh Hàn, mày đúng là cái đồ ngu ngốc, vừa rồi làm ra dáng vẻ như vậy, có phải là đã khiến cho Uyển Nhu cảm thấy khó xử và không vui rồi không? Mày đúng là thứ hèn nhát và vô dụng. Uyển Nhu cười tươi như thế, mày không dám nhìn thì thôi đi, lại còn dám sầm mặt, làm cho em ấy mất hứng. Đúng là... mày đúng là cái thứ luôn khiến người ta cảm thấy chán ghét và khinh bỉ.]
Triệu Uyển Nhu thật ra vốn không hề cảm thấy khó chịu. Gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của Thái Lãnh Hàn như thế, với cô, mới là bình thường. Nhưng chính những suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn mới khiến Triệu Uyển Nhu không vui. Cô không nén được xúc động, đưa tay nắm lấy ngón út của Thái Lãnh Hàn. Cảm nhận được sự cứng đờ của hắn, trong lòng Triệu Uyển Nhu như chứa đủ ngũ vị tạp trần. Cô siết nhẹ ngón tay của Thái Lãnh Hàn một cái rồi kéo kéo nhẹ vài cái. Thái Lãnh Hàn có cảm giác trong đầu của hắn như có gì đó nổ ầm một cái, toàn bộ suy nghĩ của hắn như bị đình trệ, tâm trí trắng xóa, đặc quánh như hồ dán.
Thái Lãnh Hàn đờ đẫn ngẩn ngơ cho đến khi Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng giục hắn khởi động xe thì mới sực tỉnh. Cẩn thận đặt chậu cây vào hộc xe, Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ ngợi linh tinh gì nữa, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để lái xe.
Một lát sau, Triệu Uyển Nhu chọn lấy trong những hàng kiểng ra một chậu cây nhỏ xinh. Sau khi trả tiền xong, cô mang chậu cây xinh xắn ấy ra xe và đặt vào trong tay của Thái Lãnh Hàn. Như một phản xạ tự nhiên không hề đề phòng, Thái Lãnh Hàn không chút nghĩ ngợi đưa tay nhận lấy. Nhưng sau đó hắn lại ngạc nhiên nhìn cái chậu trồng một loại cây gì đó mà hắn không biết tên, không hiểu Triệu Uyển Nhu đưa cái này cho hắn để làm gì. Bộ mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu bật cười. cô nhẹ giọng giải thích:
- Lát nữa anh đưa cái này cho mẹ, nhớ nói là em và anh cùng nhau chọn để tặng cho mẹ.
Thái Lãnh Hàn hiểu ra dụng ý của Triệu Uyển Nhu, cô đang giúp hắn tranh thủ kéo gần khoảng cách, có được thiện cảm của Lâm Thanh Liên. Hiểu ra rồi, Thái Lãnh Hàn lại len lén mừng thầm. Hắn khẽ khàng cất tiếng:
- Cảm ơn...
- Không cần khách sáo.
Triệu Uyển Nhu học theo cách nói của Thái Lãnh Hàn, nhưng cô đang rất vui vẻ nên câu nói vốn cứng nhắc kia lại trở nên tràn đầy cảm xúc. Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn tươi cười rạng rỡ, cả miệng và khóe mắt đều cong cong, trông tươi tắn xinh đẹp như tinh linh trong truyện cổ tích.
Thái Lãnh Hàn có cảm giác hắn sắp không kiềm chế được cảm xúc. Để tránh cho bản thân bị xúc động mà làm ra hành vi gì đó không nên, Thái Lãnh Hàn sa sầm mặt, cúi đầu nhìn chậu hoa trong tay, lưng thẳng đơ cứng ngắc. Đột ngột bị Thái Lãnh Hàn cho một gương mặt lạnh, Triệu Uyển Nhu kinh ngạc tắt hẳn nụ cười. Nhưng rất nhanh sau đó, khóe môi của cô lại nhếch lên, tủm tỉm vì những tiếng lòng xôn xao của tảng băng nào đó vang lên bên tai:
[Uyển Nhu đưa chậu cây này cho mình, để mình lấy lòng mẹ. Điều này chứng tỏ Uyển Nhu cũng mong muốn mình và người nhà của em ấy có quan hệ tốt hơn đúng không? Hay là… biết đâu… Uyển Nhu đang muốn mình trở thành người một nhà với em ấy?]
[Uyển Nhu còn cười với mình tươi tắn và rạng rỡ như thế, có phải em ấy đã bớt ghét mình rồi không?]
[Mình… mình có nên ôm em ấy một cái không? Ôm một cái thôi. Chỉ ôm một cái, chắc là không sao đâu nhỉ?]
[Hay là thôi đi. Mình chỉ mới đoán thế thôi, chắc gì đã đúng. Ngộ nhỡ mình đoán sai rồi làm bậy, Uyển Nhu sẽ ghét mình nhiều hơn.]
[Nhịn đi, Thái Lãnh Hàn. Mau nhịn xuống. Đừng có giở trò thô bỉ khiến Uyển Nhu kinh tởm. Mày không ôm em ấy và mày không được em ấy cười với mày, cái nào quan trọng hơn?]
[Không được nhìn Uyển Nhu. Đừng nhìn. Cố gắng một chút, đợi bình tĩnh lại đã. Bây giờ mà mình nhìn em ấy thì mình không kìm chế nổi mất.]
[Nhìn chậu cây này này. Chậu này là chậu gì thế nhỉ? Cái cây này bé thế mà lá lại dày thế nhỉ? Mình… mình không ôm Uyển Nhu nữa mà chỉ nắm tay thôi thì có được không nhỉ?]
Thái Lãnh Hàn băn khoăn trăn trở như thế khiến Triệu Uyển Nhu bật cười. Cô hắng giọng, ra vẻ thản nhiên nói:
- Chúng ta... đi thôi.
- Được.
Thái Lãnh Hàn gật đầu, bình thản bước theo sau lưng Triệu Uyển Nhu, nhưng trong lòng của hắn vừa tức giận lại vừa ủ rũ. Những suy nghĩ của hắn lại có dịp líu ríu:
[Thái Lãnh Hàn, mày đúng là cái đồ ngu ngốc, vừa rồi làm ra dáng vẻ như vậy, có phải là đã khiến cho Uyển Nhu cảm thấy khó xử và không vui rồi không? Mày đúng là thứ hèn nhát và vô dụng. Uyển Nhu cười tươi như thế, mày không dám nhìn thì thôi đi, lại còn dám sầm mặt, làm cho em ấy mất hứng. Đúng là... mày đúng là cái thứ luôn khiến người ta cảm thấy chán ghét và khinh bỉ.]
Triệu Uyển Nhu thật ra vốn không hề cảm thấy khó chịu. Gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của Thái Lãnh Hàn như thế, với cô, mới là bình thường. Nhưng chính những suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn mới khiến Triệu Uyển Nhu không vui. Cô không nén được xúc động, đưa tay nắm lấy ngón út của Thái Lãnh Hàn. Cảm nhận được sự cứng đờ của hắn, trong lòng Triệu Uyển Nhu như chứa đủ ngũ vị tạp trần. Cô siết nhẹ ngón tay của Thái Lãnh Hàn một cái rồi kéo kéo nhẹ vài cái. Thái Lãnh Hàn có cảm giác trong đầu của hắn như có gì đó nổ ầm một cái, toàn bộ suy nghĩ của hắn như bị đình trệ, tâm trí trắng xóa, đặc quánh như hồ dán.
Thái Lãnh Hàn đờ đẫn ngẩn ngơ cho đến khi Triệu Uyển Nhu nhỏ giọng giục hắn khởi động xe thì mới sực tỉnh. Cẩn thận đặt chậu cây vào hộc xe, Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ ngợi linh tinh gì nữa, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để lái xe.
Danh sách chương