Triệu Uyển Nhu cũng trông thấy Thái Lãnh Hàn đang đứng ngẩn ngơ. Cô dừng lại một chút, đưa mắt nhìn hắn. Thái Lãnh Hàn lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua Triệu Uyển Nhu rồi gắng gượng giữ bước chân ổn định đi tới, sắc mặt không đổi, hỏi một câu cho có:
- Em... chưa ngủ sao?
- Vâng. Hơi khát nước nên xuống uống một ít.
Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn trả lời, khiến Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên không biết nói gì nữa, chỉ im lặng nép sang một bên, tránh đường cho Triệu Uyển Nhu đi xuống. Hắn đứng im lặng nơi hành lang, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân của cô vang lên sau lưng mình. Một lúc sau Thái Lãnh Hàn mới nghiêng người chống tay vào tường, liêu xiêu đi vào phòng khách. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn lúc này đặc quánh, toàn thân mỏi mệt, dạ dày lại đang âm ỉ đau. Thái Lãnh Hàn căn bản không thể nghĩ ngợi được gì nữa nên Triệu Uyển Nhu không nghe được tiếng lòng của hắn.
Lúc Triệu Uyển Nhu đi vào phòng, nhìn vào trong liền thấy một chiếc bàn ăn vô cùng quen thuộc, trên bàn còn có để một cái ly thủy tinh được đậy kín bằng một cái chén. Cô bước đến mở ra xem thì thấy trong đó có một ít nước chanh và vài lát gừng nằm trơ trọi. Có lẽ đây là thím Hai giúp việc chuẩn bị sẵn cho Thái Lãnh Hàn giải rượu, nhưng không biết vì lý do gì mà Thái Lãnh Hàn không phát hiện, hoặc không thèm pha nước để uống. Cũng có khi là vì không có sẵn nước ấm nữa. Ba năm chung sống đủ để Triệu Uyển Nhu hiểu được sự tùy tiện và qua loa của Thái Lãnh Hàn trong vấn đề tự chăm sóc bản thân. Nếu không có thím Hai lo lắng chu toàn, có khi Thái Lãnh Hàn còn không thèm ăn cơm nữa là.
Triệu Uyển Nhu có chút ngao ngán thở dài. Những điều vừa quan sát được trong buổi hôn lễ hôm nay khiến Triệu Uyển Nhu băn khoăn và hoang mang cảm thấy có vẻ như Thái Lãnh Hàn cũng có tình cảm với cô. Chuyện tình cảm, thà rằng không biết thì thôi, biết rồi mà giả vờ ngó lơ thì không mấy dễ chịu.
Từ nhỏ, Triệu Uyển Nhu đã được cha mẹ và bố giáo dục rất tốt, cô luôn nhớ rõ rằng, người nào quý trọng mình thì mình cũng phải trân trọng lại. Mà sáng nay, Thái Lãnh Hàn đã quan tâm và săn sóc cho Triệu Uyển Nhu không ít: khép cửa sổ, kéo rèm để cô không hoảng sợ vì sấm sét, cẩn thận đóng cửa để cô không khí chịu khi bị người khác dòm ngó, chu đáo chắn rượu cho cô trong bữa tiệc,... Chỉ cần một hành động trong đó thôi đã khiến Triệu Uyển Nhu không thể bỏ mặc, ngó lơ Thái Lãnh Hàn được rồi. Huống hồ chi, cô còn biết Thái Lãnh Hàn bị bệnh dạ dày nữa.
Với thói quen sống sòng phẳng và chan hòa tình cảm đã ăn sâu vào tiềm thức, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ báo đáp thật tốt cho Thái Lãnh Hàn. Dù cô vẫn không chắc lắm về tình cảm của Thái Lãnh Hàn dành cho cô có phải là tình yêu hay không, nhưng việc hắn đã làm trong sáng nay đã đủ để Triệu Uyển Nhu muốn thay đổi cách cư xử với hắn. Ít ra thì, cô cũng sẽ không học theo Thái Lãnh Hàn, sống lạnh lùng, tẻ nhạt như vậy, hà khắc với chính mình như vậy. Việc được quan tâm và chăm sóc cho những người yêu quý mình và mình yêu quý cũng là một niềm vui, một loại hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Triệu Uyển Nhu thì lại rất thích điều này. Trước kia cô vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cho bố. Bây giờ, cô muốn quan tâm và chăm sóc cho... chồng của cô.
- Em... chưa ngủ sao?
- Vâng. Hơi khát nước nên xuống uống một ít.
Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn trả lời, khiến Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên không biết nói gì nữa, chỉ im lặng nép sang một bên, tránh đường cho Triệu Uyển Nhu đi xuống. Hắn đứng im lặng nơi hành lang, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân của cô vang lên sau lưng mình. Một lúc sau Thái Lãnh Hàn mới nghiêng người chống tay vào tường, liêu xiêu đi vào phòng khách. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn lúc này đặc quánh, toàn thân mỏi mệt, dạ dày lại đang âm ỉ đau. Thái Lãnh Hàn căn bản không thể nghĩ ngợi được gì nữa nên Triệu Uyển Nhu không nghe được tiếng lòng của hắn.
Lúc Triệu Uyển Nhu đi vào phòng, nhìn vào trong liền thấy một chiếc bàn ăn vô cùng quen thuộc, trên bàn còn có để một cái ly thủy tinh được đậy kín bằng một cái chén. Cô bước đến mở ra xem thì thấy trong đó có một ít nước chanh và vài lát gừng nằm trơ trọi. Có lẽ đây là thím Hai giúp việc chuẩn bị sẵn cho Thái Lãnh Hàn giải rượu, nhưng không biết vì lý do gì mà Thái Lãnh Hàn không phát hiện, hoặc không thèm pha nước để uống. Cũng có khi là vì không có sẵn nước ấm nữa. Ba năm chung sống đủ để Triệu Uyển Nhu hiểu được sự tùy tiện và qua loa của Thái Lãnh Hàn trong vấn đề tự chăm sóc bản thân. Nếu không có thím Hai lo lắng chu toàn, có khi Thái Lãnh Hàn còn không thèm ăn cơm nữa là.
Triệu Uyển Nhu có chút ngao ngán thở dài. Những điều vừa quan sát được trong buổi hôn lễ hôm nay khiến Triệu Uyển Nhu băn khoăn và hoang mang cảm thấy có vẻ như Thái Lãnh Hàn cũng có tình cảm với cô. Chuyện tình cảm, thà rằng không biết thì thôi, biết rồi mà giả vờ ngó lơ thì không mấy dễ chịu.
Từ nhỏ, Triệu Uyển Nhu đã được cha mẹ và bố giáo dục rất tốt, cô luôn nhớ rõ rằng, người nào quý trọng mình thì mình cũng phải trân trọng lại. Mà sáng nay, Thái Lãnh Hàn đã quan tâm và săn sóc cho Triệu Uyển Nhu không ít: khép cửa sổ, kéo rèm để cô không hoảng sợ vì sấm sét, cẩn thận đóng cửa để cô không khí chịu khi bị người khác dòm ngó, chu đáo chắn rượu cho cô trong bữa tiệc,... Chỉ cần một hành động trong đó thôi đã khiến Triệu Uyển Nhu không thể bỏ mặc, ngó lơ Thái Lãnh Hàn được rồi. Huống hồ chi, cô còn biết Thái Lãnh Hàn bị bệnh dạ dày nữa.
Với thói quen sống sòng phẳng và chan hòa tình cảm đã ăn sâu vào tiềm thức, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ báo đáp thật tốt cho Thái Lãnh Hàn. Dù cô vẫn không chắc lắm về tình cảm của Thái Lãnh Hàn dành cho cô có phải là tình yêu hay không, nhưng việc hắn đã làm trong sáng nay đã đủ để Triệu Uyển Nhu muốn thay đổi cách cư xử với hắn. Ít ra thì, cô cũng sẽ không học theo Thái Lãnh Hàn, sống lạnh lùng, tẻ nhạt như vậy, hà khắc với chính mình như vậy. Việc được quan tâm và chăm sóc cho những người yêu quý mình và mình yêu quý cũng là một niềm vui, một loại hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Triệu Uyển Nhu thì lại rất thích điều này. Trước kia cô vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cho bố. Bây giờ, cô muốn quan tâm và chăm sóc cho... chồng của cô.
Danh sách chương