“Lúc mới đầu còn có mười con gà mái...”
Mang gà mái lên đường theo, âm thanh lạch cạch có thể vang xa, vừa mới lên đường đã bị sơn tặc cướp đi mấy con, chỉ dư lại năm sau con.
Vì để tránh sự việc lần nữa phát sinh, trưởng thôn làm mấy con gà đó câm luôn, nhốt ở trong lồng sắt xe đẩy.
“Bọn ta ngày nào cũng lo cơm nước cho gà mái, vất vả bấy lâu nay đã không được miếng gì mà lại rơi vào miệng nhà ngươi.”
“Quý nương tử, làm người phải biết nặng biết nhẹ phải không? Trứng gà này không chỉ có cho mỗi mình ngươi, mà mọi người cũng nên có một phần.”
Bà thím nhìn chằm chằm vào miếng trứng rán, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.
Quý Thiên Nhu bình tĩnh cắt miếng trứng gà, dùng cành khô bẻ thành đôi đũa gắp trứng đưa vào miệng hai đứa nhỏ.
Nàng cười châm chọc bà thím, “Thím nói rất hay, ta hoàn toàn đồng ý.”
“Quý nương tử hiểu là tốt rồi, vậy ngươi biết nên làm thế nào nhỉ?” Bà thím chỉ trứng gà, lại chỉ chính mình.
Quý Thiên Nhu nói: “Không nói về ta trước, chúng ta nói về thím đi, vừa nãy lúc hái nấm ta thấy thím trộm giấu đi một sọt, cũng không thấy giao cho trưởng thôn.
Thím cũng biết hang đá tự nhiên là ta phát hiện, theo lý mà nói ngươi giấu cái sọt nấm kia đi, có phải ta cũng nên được chia một nửa không?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế! Ta không có giấu diếm gì cả, ta đã giao hết cho trưởng thôn rồi!” Bà thím trợn mắt, phản bác lại khô không khốc.
Quý Thiên Nhu quay đầu gọi trưởng thôn.
Bà thím bĩu môi, “Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa! Ta không cần trứng gà nữa, ngươi cũng không được nói chủ ý giấu nấm của ta!”
Này còn tạm được chứ. Quý Thiên Nhu tiếp tục chia trứng gà cho hai đứa nhỏ ăn.
Điều khiến mọi người cạn lời chính là, bà thím này không nói nữa, cũng không đi, cứ nhìn chằm chằm bọn họ ăn trứng gà.
Hai đứa nhỏ da mặt mỏng, bị bà thím làm cho mất tự nhiên.
“Thím à, thím còn chuyện gì nữa sao?”
Bà thím chống nhạnh, vẻ mặt hợp tình hợp lý: “Sao đây? Chỗ này là nhà ngươi à? Ta thích đứng ở chỗ này đấy, không được à?”
Quý Thiên Nhu: “...”
“Trưởng thôn!”
“Ai da, tiểu nương tử nhà người động một tí đã gọi trưởng thôn! Ta đi được chưa!”
Bà thím thực sự sợ Quý Thiên Nhu, chuyện của nữ nhân này, liên quan gì đến trưởng thôn, lại biết gọi trưởng thôn.
Hứ! Không có phẩm hạnh! Quý Thiên Nhu mặc kệ điều này, không sợ chiêu cũ, hữu dụng là được.
Chiêu thức có thể khiến bà dì cút đi, chính là chiêu tốt.
Mang gà mái lên đường theo, âm thanh lạch cạch có thể vang xa, vừa mới lên đường đã bị sơn tặc cướp đi mấy con, chỉ dư lại năm sau con.
Vì để tránh sự việc lần nữa phát sinh, trưởng thôn làm mấy con gà đó câm luôn, nhốt ở trong lồng sắt xe đẩy.
“Bọn ta ngày nào cũng lo cơm nước cho gà mái, vất vả bấy lâu nay đã không được miếng gì mà lại rơi vào miệng nhà ngươi.”
“Quý nương tử, làm người phải biết nặng biết nhẹ phải không? Trứng gà này không chỉ có cho mỗi mình ngươi, mà mọi người cũng nên có một phần.”
Bà thím nhìn chằm chằm vào miếng trứng rán, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.
Quý Thiên Nhu bình tĩnh cắt miếng trứng gà, dùng cành khô bẻ thành đôi đũa gắp trứng đưa vào miệng hai đứa nhỏ.
Nàng cười châm chọc bà thím, “Thím nói rất hay, ta hoàn toàn đồng ý.”
“Quý nương tử hiểu là tốt rồi, vậy ngươi biết nên làm thế nào nhỉ?” Bà thím chỉ trứng gà, lại chỉ chính mình.
Quý Thiên Nhu nói: “Không nói về ta trước, chúng ta nói về thím đi, vừa nãy lúc hái nấm ta thấy thím trộm giấu đi một sọt, cũng không thấy giao cho trưởng thôn.
Thím cũng biết hang đá tự nhiên là ta phát hiện, theo lý mà nói ngươi giấu cái sọt nấm kia đi, có phải ta cũng nên được chia một nửa không?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế! Ta không có giấu diếm gì cả, ta đã giao hết cho trưởng thôn rồi!” Bà thím trợn mắt, phản bác lại khô không khốc.
Quý Thiên Nhu quay đầu gọi trưởng thôn.
Bà thím bĩu môi, “Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa! Ta không cần trứng gà nữa, ngươi cũng không được nói chủ ý giấu nấm của ta!”
Này còn tạm được chứ. Quý Thiên Nhu tiếp tục chia trứng gà cho hai đứa nhỏ ăn.
Điều khiến mọi người cạn lời chính là, bà thím này không nói nữa, cũng không đi, cứ nhìn chằm chằm bọn họ ăn trứng gà.
Hai đứa nhỏ da mặt mỏng, bị bà thím làm cho mất tự nhiên.
“Thím à, thím còn chuyện gì nữa sao?”
Bà thím chống nhạnh, vẻ mặt hợp tình hợp lý: “Sao đây? Chỗ này là nhà ngươi à? Ta thích đứng ở chỗ này đấy, không được à?”
Quý Thiên Nhu: “...”
“Trưởng thôn!”
“Ai da, tiểu nương tử nhà người động một tí đã gọi trưởng thôn! Ta đi được chưa!”
Bà thím thực sự sợ Quý Thiên Nhu, chuyện của nữ nhân này, liên quan gì đến trưởng thôn, lại biết gọi trưởng thôn.
Hứ! Không có phẩm hạnh! Quý Thiên Nhu mặc kệ điều này, không sợ chiêu cũ, hữu dụng là được.
Chiêu thức có thể khiến bà dì cút đi, chính là chiêu tốt.
Danh sách chương