Giản Tang bần thần cả buổi chiều.

Nói đúng ra, cậu đã dành cả buổi chiều để thích ứng với chuyện trùng sinh này.

Ngồi trên băng ghế nhỏ dưới sân, cậu thậm chí còn không dám lên lầu. Cũng không biết là đang sợ cái gì. Có lẽ là lo lắng sẽ nhìn thấy căn phòng cũ nát đó. Cũng có thể là sợ sẽ mở ra cánh cửa ký ức kia, sợ là sau khi đẩy cách cửa đó ra vẫn sẽ là cảnh hoang vu như cũ.

Sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, rồi lại không muốn tỉnh lại nữa.

Dì Lý chỉ cho là cậu bị say nắng nên muốn nghỉ ngơi, sau đó rời đi luôn.

Buổi tối.

Mùa hè bắt đầu xuất hiện muỗi, bên bờ sông cách đó không xa có tiếng ve sầu kêu inh ỏi. Cả bầu trời lúc hoàng hôn nhuộm một màu đỏ đẹp đến lạ thường.

Giản Tang đang ngồi trên chiếc ghế dài thì đột nhiên nghe thấy Đại Hoàng kêu to mấy tiếng.

Cuối con hẻm, có người đang chậm rãi đi tới. Đó là một người phụ nữ mặc váy màu vàng, tóc dài xõa trên vai. Cô đi một đôi giày vải trắng. Tuy rằng đã hơi cũ nhưng cô có khí chất rất tốt, dịu dàng lại thanh tĩnh.

Nhìn thấy Giản Tang, trong mắt cô hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

"Tang Tang." Cô khẽ gọi: "Mẹ về rồi."

Hoàng hôn kéo theo bóng người thật dài.

Hàng liễu bên bờ khẽ đung đưa theo gió. Ngọn gió chiều thổi qua hàng lá liễu rồi thổi qua tà váy của người phụ nữ. Rõ ràng là một cơn gió nhẹ, nhưng lại khuấy động ngàn đợt sóng lớn trong lòng Giản Tang.

Giản Tang đột ngột đứng dậy và nhìn cô chằm chằm.

Ôn Nhã chậm rãi đi tới trước mặt con trai mình, che mặt ho khan vài tiếng rồi nói: "Sao con lại ngồi ở đây? Đang chờ mẹ sao?"

Giản Tang khẽ gật đầu.

Ôn Nhã nhìn đứa trẻ trước mặt, cậu bé 16 tuổi vậy mà sắp cao bằng cô rồi. Sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt mình lại mang một loại áp lực. Khuôn mặt Giản Tang thanh tú tuấn lãng, trông khá giống cô. Tuy tính tình tương đối điềm đạm, cả người trông rất lạnh lùng nhưng chỉ có cô mới biết đứa nhỏ này dịu dàng, ôn nhuận biết bao nhiêu.

Ôn Nhã nâng chiếc túi trong tay lên, nhẹ giọng hỏi: "Chờ lâu lắm sao?"

Giản Tang nhận lấy chiếc túi và nhỏ giọng đáp lại.

Cậu phải cúi đầu xuống để mẹ không phát hiện ra hốc mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay phải cố nén lại.

Đã lâu lắm rồi.

Không phải mỗi buổi chiều này.

Mà là bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, một năm, hai năm, năm năm,....

Cậu đã chờ đợi trong những hồi ức lâu lắm rồi.

Ôn Nhã không phát hiện ra sự khác thường của con trai. Chỉ đi theo cậu lên lầu, nhân tiện nói về tình hình chiếu đấu ra ngoài tìm việc của cả ngày hôm nay.

Về đến nhà đẩy cửa ra, tất cả bày trí trong nhà giống như những tia sáng chiếu rọi cả vùng ký ức đã phủ bụi từ lâu. Trong nhà rất sạch sẽ nhưng đồ đạc thì ít ỏi. Có chiếc ghế sô pha cũ kỹ và một chiếc TV phủ vải trắng. Bên cạnh cửa sổ ban công phơi không ít củ cải. Buổi chiều oi bức. Trong nhà chỉ có một chiếc đài cũ và cái quạt điện kêu kẽo kẹt khẽ chuyển động.

Ôn Nhã nói: "Hôm nay mẹ ra ngoài tìm việc, đã tìm được việc rồi."

Giản Tang đi tới rửa rau hỏi: "Làm việc gì vậy ạ?"

"Làm người giúp việc cho một gia đình giàu có." Ôn Nhã cười nói: "Con trai lớn nhà bọn họ mới từ nước ngoài trở về, trong nhà thiếu người giúp việc cho nên mẹ đến ứng tuyển, vừa lúc được chọn. "

Giản Tang dừng lại.

Tại sao cốt truyện này rất quen thuộc? Cậu nhớ lúc cậu 18 tuổi lớp 12 năm ấy, Ôn Nhã cũng đi tìm việc. Chính là làm người giúp việc cho nhà họ Thẩm bởi vì lúc đó Thẩm Minh Yến vừa trở về, trong nhà đang cần người làm.

Nhưng mà...

Thời gian hiện tại rõ ràng không khớp lắm.

Hẳn phải hai năm nữa Thẩm Minh Yến mới trở về.

Tiếng ho nhẹ của Ôn Nhã kéo Giản Tang từ trong những hồi ức trở lại. Người phụ nữ ho đến run cả người, thở gấp không kiềm chế được như muốn ho ra phổi.

Giản Tang vội đỡ cô: "Mẹ, mẹ mau nghỉ ngơi đi."

Sắc mặt Ôn Nhã tái nhợt: "Mẹ không sao đâu..."

Giản Tang không chờ cô nói xong, dẫn cô ngồi xuống sô pha.

Mấy năm nay sức khỏe của Ôn Nhã ngày càng sa sút. Mấy năm trước cô chỉ bị ho nhẹ, cũng không để trong lòng. Mãi đến lúc cậu lên lớp 12 thì ngã bệnh. Bệnh viện chuẩn đoán là ung thư phổi, nhưng lúc đó gia đình không có tiền. Sau khi tiêu hết số tiền dành dụm trong những năm đó, cuối cùng vẫn qua đời.

Đây là lý do tại sao Giản Tang luôn muốn làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, cũng là lý do không muốn tiêu tiền vào những thứ vô bổ.

Giản Tang rót cho cô cốc nước: "Mẹ, gần đây mẹ ho nhiều quá, lát nữa chúng ta đi kiểm tra sức khỏe nhé."

Ôn Nhã nhận lấy cốc nước, nhẹ nhàng cười nói: "Mẹ không sao đâu. Bây giờ trong nhà lúc nào cũng phải tiêu tiền. Từ tháng trước mẹ đã như vậy rồi, cũng đến bệnh viện kiểm tra qua. Chỉ là bệnh cũ mà thôi. Lúc con khai giảng còn phải đóng không ít tiền đâu, đến lúc đó rồi nói sau."

Lời nói dịu dàng của Ôn Nhã khiến Giản Tang nhíu mày, trong lòng chùng xuống.

Tình hình trong nhà quả thực không tốt lắm, cậu phải tìm cách kiếm tiền, phải làm càng nhiều việc hơn mới được. Dù có vất vả đến mấy cậu cũng không sợ.

...

Thành phố F.

Quốc gia đầu tư rất nhiều vào giáo dục ở thành phố F. Những trường trung học tốt nhất đều tập trung tại nơi này vậy nên rất nhiều gia đình giàu có sẽ gửi con cái của họ đến đây để đi học.

Trong một tụ điểm giải trí bi-a tư nhân đang rất sôi động.

Cậu lớn nhà họ Thẩm vừa trở về, một đám con cháu nhà giàu lập tức tụ tập cùng nhau mở tiệc ăn mừng.

Trong phòng riêng rộng lớn, có một nhóm người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đắt tiền, ở giữa là Thẩm Minh Yến. Hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen rộng rãi, nghịch chiếc điện thoại di động đời mới nhất, buồn chán chơi game.

Lấy hắn làm trung tâm, Vương Dương và Lý Quảng lần lượt ngồi hai bên hắn.

Một đám người rất sôi nổi.

"Anh Thẩm, cuối cùng anh cũng trở về, bọn em nhớ anh muốn chết."

"Còn không phải sao. Thiếu anh, cuộc sống sinh hoạt của bọn em chán lắm luôn đó."

"Lát nữa chúng ta cùng nhau chơi đi!"

"không phải lúc trước em hỏi anh, anh bảo rằng mấy năm nữa mới trở về sao?"

Thẩm Minh Yến lười biếng nói: "Tao đổi ý rồi."

Lý Quảng tò mò hỏi: "Sao lại đổi ý?"

Hỏi câu vô nghĩa.

Còn vì cái gì nữa, tất nhiên là quay về xác nhận tin tức của vợ tao rồi.

Nhưng mà nói với bọn chó độc thân như bọn mày cũng là vô nghĩa.

Thẩm Minh Yến đứng dậy khỏi ghế sofa. Hắn đi đến bàn bi-a và cầm cơ lên, hạ lưng xuống, phần eo lưng thon chắc vẽ ra một vòng cung tràn đầy mạnh mẽ, là một tư thế tiêu chuẩn rất đẹp. Cơ di chuyển, bóng bi-a lăn và chạm. Một bàn thắng hoàn hảo, thao tác rất đẹp, hắn đánh xong mới chậm rãi nói: "Muốn về thì về thôi."

Những người khác nghe vậy đều nở nụ cười.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của mọi người.

Lý Quảng nói: "À, chắc là đồ ăn em đặt giao tới rồi. Có một nhà hàng mới mở ở phía nam thành phố ăn rất ngon, em nhờ bọn họ mang tới một ít."

Cửa được mở ra, có người đang đứng ở cửa khiêng hai chiếc hộp lớn rất nặng.

Lý Quảng tùy ý vẫy vẫy tay: "Để trên bàn đi."

Người đứng ở cửa có thân hình gầy yếu thon dài, trên cổ tay trắng nõn vì bê vác vật nặng mà nổi lên mạch máu. Cậu ta đội một chiếc mũ chống nắng màu đỏ, khi cúi đầu xuống gần như che kín cả khuôn mặt, nhưng cũng không ai sẽ đi quan tâm một người giao hàng trông như thế nào.

Thẩm Minh Yến ở bên cạnh bàn bi-a nhìn thoáng qua rồi quay sang chỗ khác.

...

Đám người trong phòng vẫn đang trò chuyện.

Vương Dương nói: "Anh Thẩm, sao anh không quay về sớm một chút. Nước ngoài mặc dù rất tự do, nhưng dù sao cũng là ngoại quốc, làm sao có thể tự do như nhà của chính mình!"

Thẩm Minh Yến dựa vào bàn bi-a, thuận miệng phàn nàn: "Mẹ tao thuê một quản gia cho tao ở bên nước Y, suốt ngày cằn nhằn lải nhải theo dõi tao. Thật sự rất phiền phức."

Lý Quảng phụ họa nói: "Cô cũng thật là, ai mà không biết anh ghét nhất là bị theo dõi như vậy."

"Không sao, không sao, dù sao bây giờ cũng đã trở về." Vương Dương hòa giải: "Trở về nước là được tự do rồi, muốn chơi thế nào cũng được!"

Đám người xung quanh cũng phụ họa ồn ào lên.

Không ai để ý động tác của người thanh niên giao hàng đang lấy đĩa trái cây ra khỏi túi đựng chợt khựng lại. Cả người cứng đờ trong giây lát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.

Chỉ có đôi tay thon dài trắng nõn kia khẽ run, lộ ra nội tâm không yên tĩnh.

Lý Quảng cười nói: "Đại ca của chúng ta cũng không dễ dàng mới được trở lại. Phải chơi hết mình đó nha. Anh à, em nói cho anh biết, khi biết tin anh về không lâu, có rất nhiều cô gái đến hỏi em tin tức về anh đó. Anh à, có cần em giới thiệu cho anh không?"

Những người khác cũng lộ ra nụ cười ám muội.

"Đại ca của chúng ta còn cần người khác phải giới thiệu sao?"

"Tầm nhìn cũng quá hạn hẹp rồi."

"Nếu anh Thẩm muốn thì đã sớm nói rồi."

Vương Dương phản đối: "Giới thiệu cái gì mà giới thiệu? Tự do yêu đương mới là tốt nhất, giống như tao và Tiểu Mai ấy."

Những lời này vừa nói ra, đám con cháu bắt đầu thấy hứng thú.

Lý Quảng châm chọc nói: "Mày sẽ không thực sự thích con gái của người giúp việc nhà mày chứ?"

Khuôn mặt thanh tú của Vương Dương tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Sao không được?"

Thẩm Minh Yến bên cạnh bàn bi-a đang đau đầu. Sau khi trùng sinh hắn lại nghe được cái tên Tiểu Mai này một lần nữa. Hắn nhớ lại việc Tiểu Mai lấy tiền của nhà họ Vương rồi bỏ đi sau khi chia tay ở kiếp trước. Lại nhớ tới sau khi chia tay tinh thần của Vương Dương dần sa sút, hậm hực đòi chết đòi sống đến không ra hình người. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, định đánh thức anh ta.

Ném cây cơ sang một bên, hắn chậm rãi mở miệng: "Tiểu Mai của mày, điều kiện gia đình không tốt lắm đi."

Vương Dương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Ừ."

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú lại lưu manh của Thẩm Minh Yến: "Sau khi ở bên mày, cô ta tiêu không ít tiền của mày đúng không?"

"Đó, đó là do người nhà của Tiểu Mai mắc bệnh nên mới tiêu tiền của em." Vương Dương thay cô giải thích, nhưng ánh mắt anh ta cũng có chút không xác định, yếu ớt nói: "Mặc dù cô ấy tiêu tiền của em, nhưng cô ấy nói cô ấy thật sự thích em. Cô ấy đối xử với em rất tốt, ngày nào cũng giúp em làm cơm, rất quý trọng em".

Thẩm Minh Yến suýt nữa bị người anh em này của mình làm cho cười chết, mắng: "Nếu tao mà gặp được cái máy ATM như mày, tao cũng quý trọng lắm đấy."

Những người khác cũng tán thành.

Đám con ông cháu cha ngồi ở đây về cơ bản đều là những tay chơi già đời.

"Nhóc Dương, mày cũng phải để ý một chút đi."

"Mặc dù tiêu một ít tiền cũng không sao, nhưng đừng có tự rơi vào lưới đấy."

"Đúng vậy, không đáng đâu."

Lý Quảng nhân cơ hội nịnh nọt: "Vẫn là anh Thẩm của chúng ta tỉnh táo nhất!"

Một đám người sôi nổi trò chuyện, không để ý tới bóng dáng gầy gò bên cạnh bàn ăn. Giản Tang đang đứng ở đây. Tuy rằng bọn họ không nói về mình nhưng thái độ cùng lời nói khinh thường và lãnh đạm kia vẫn làm cậu cảm thấy đau đớn.

Khi học đại học, mẹ cậu bị ung thư giai đoạn cuối cũng cần một số tiền lớn để chữa bệnh. Vì vậy lúc trước Thẩm Minh Yến cũng nghĩ như vậy về cậu sao?

Giản Tang biết mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

"Lộp cộp!"

Tiếng hộp thức ăn va vào nhau vang lên chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người.

Giản Tang định thần lại, đàng hoàng đặt hộp thức ăn xuống rồi đứng dậy, khẽ gật đầu với mọi người trong phòng rồi nói: "Đồ đã chuyển đến rồi, tôi đi trước."

Lý Quảng đáp: "Được rồi."

Giản Tang xách hộp thức ăn trên tay rồi rời đi.

Tuy nhiên, ánh mắt của người đàn ông đứng giữa phòng đột nhiên đổ dồn về phía cậu sau khi nghe thấy âm thanh đó. Ngay thời điểm cậu xoay người, một góc khuôn mặt tuấn tú lộ ra dưới vành mũ.

Thẩm Minh Yến đột nhiên đứng thẳng người lại: "Đợi đã..."

Bước chân của Giản Tang hơi khựng lại, không đợi hắn nói xong đã mở cửa chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm đại thiếu gia chợt nóng nảy. Chân hắn dài, chạy vài bước đuổi kịp. Tim hắn đập rất nhanh. Đã nhiều ngày không gặp, hắn tưởng mình cũng sắp phát điên rồi. Khoảnh khắc nắm được tay Giản Tang, nhờ đó mà nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia, Thẩm Minh Yến trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thấp giọng gọi: "Vợ à, thật sự là em."

_________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lạ thật, sao nhìn thấy tôi mà vợ lại ngó lơ vậy?! - Tổng giám đốc Thẩm nghi hoặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện