Chữ ký dứt khoát như vậy thực sự khiến nhân viên công tác ngây ngốc.
Đương nhiên.
Thẩm Minh Yến bên cạnh thậm chí còn ngơ ngác hơn.
Gần như ngay lập tức, khuôn mặt của người đàn ông trở nên u ám. Nếu vừa rồi hắn chỉ là có chút không vui thì bây giờ cả người như bị bao phủ bởi một làn sương mù. Đường nét trên khuôn mặt của hắn rất cuốn hút và góc cạnh. Khuôn mặt lạnh lùng còn có sự sắc bén. Nhưng hiện tại toàn thân tựa hồ được bao phủ một tầng địch ý. Nhìn qua rất không dám chọc, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ nổ tung.
Tuy nhiên, hắn nhìn Giản Tang, lại cười tùy ý: "Tốt, rất tốt."
Một thỏa thuận khác được đặt trước mặt hắn. Thẩm Minh Yến không chút do dự phất tay ký tên của mình lên.
Khi nhân viên công tác nhận lấy, phát hiện nét chữ được ký rất hùng hồn, thậm chí dường như còn được bao bọc trong một tầng thù địch.
"Vâng..." Nhân viên công tác như ở trước mũi nhọn, nhỏ giọng nói: "Hai người chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp chụp ảnh và hoàn tất thủ tục ly hôn cho hai người. "
Giản Tang đáp: "Cảm ơn."
Căn phòng nơi chụp ảnh không khác gì bốn năm trước.
Khi đó, họ cũng ngồi trên chiếc ghế phía trước để chụp ảnh. Nhưng bây giờ, trở lại cùng một địa điểm, tâm trạng của họ lại hoàn toàn khác biệt. Càng ngoài ý muốn hơn là người chụp ảnh tình cờ vẫn là nhân viên của bốn năm trước.
Cô rất sửng sốt khi thấy hai người bước vào.
"Hai anh..." Cô do dự một chút: "Tới đây để ly hôn?"
Giản Tang và Thẩm Minh Yến gật đầu.
Nhân viên công tác rất đáng tiếc: "Sao lại như vậy? Ly hôn không phải chuyện nhỏ đâu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Rốt cuộc nguyên nhân là gì chứ?"
Giản Tang không nói.
Thẩm Minh Yến bên cạnh lại cười lạnh liên tục. Thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào cửa, chậm rãi nói: "Còn cần phải suy xét cái gì nữa? Chỉ là có người cảm thấy không hợp nữa thôi."
Giản Tang trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Minh Yến khẽ hừ nhẹ, kiêu ngạo nhìn anh.
Giản Tang nói với nhân viên công tác: "Duyên phận không thể ép buộc."
Nhân viên công tác chỉ đành bất lực thở dài.
Sắc mặt Thẩm Minh Yến càng trở nên tệ hơn.
Trong suốt quá trình chụp ảnh, sắc mặt Thẩm Minh Yến đen như có người nợ hắn một trăm triệu.
Cuối cùng khi thủ tục ly hôn được hoàn tất. Cuốn sổ nhỏ màu đỏ được đóng hai con dấu đỏ, trông rất chói mắt.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Giản Tang cầm cuốn sổ nhỏ. Anh vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt. Nhưng khi nhận được cuốn sổ, nhìn hai chữ trên giấy chứng nhận, từ tận đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác đau đớn như bị kim đâm.
Dù đã chuẩn bị bao nhiêu lần, anh vẫn đau đớn như vậy.
Đây không chỉ là một cuốn sổ nhỏ, đây là thanh xuân của anh.
Đây là quá khứ của anh và Thẩm Minh Yến.
...
Thẩm Minh Yến bần thần nhìn cuốn sổ.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh khiến hắn cảm thấy như một giấc mơ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ngày này thực sự đã đến.
Giản Tang cất cuốn sổ đi, nói với hắn: "Vậy em đi trước."
Thẩm Minh Yến thậm chí còn chưa hồi phục tinh thần.
Giản Tang bước từng bước rời đi. Khi anh càng ngày càng đi xa, khoảng cách đó dường như khiến Thẩm Minh Yến cảm thấy đau đớn.
Thẩm Minh Yến cau mày, vươn tay giữ lấy anh lại: "Đợi đã."
Giản Tang quay đầu nhìn hắn.
Sau khi Thẩm Minh Yến nắm lấy tay anh, hắn mới biết mình đã làm gì. Thật ra cảm xúc khi chạm vào rất lạnh, tại sao hắn lại không nhận ra? Tay của Giản Tang hôm nay thật sự rất lạnh. Đúng vậy, anh vốn dĩ rất sợ lạnh. Thời tiết này càng khiến anh khó chịu hơn.
Lẽ ra mình nên nắm chặt tay em ấy, sao lại không nghĩ tới sớm hơn một chút.
Thẩm Minh Yến nhìn anh chằm chằm, suy nghĩ rất nhiều.
Giản Tang khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"
Thẩm Minh Yến cũng không có việc gì. Nói đến cũng thật buồn cười, chỉ là trong tiềm thức hắn không muốn anh đi.
Nhưng đại thiếu gia làm sao có thể nói ra những lời mất mặt như vậy, Thẩm Minh Yến nhướng mày, nói: "Em muốn đi đâu? Tất cả đồ dùng vẫn còn ở trong nhà. Nếu muốn chuyển đi thì cũng phải về nhà trước đã. Vừa lúc anh cũng phải đi, tiện đường đưa em về."
Giản Tang nói: "Tạm thời tôi sẽ không về nhà."
Trong mắt Thẩm Minh Yến hiện lên một tia hung tàn: "Em muốn đi đâu?"
"..."
Giản Tang không muốn tranh cãi với hắn, chỉ nói: "Đến công ty."
"Hôm nay mùng một em còn đến công ty làm cái gì?" Thẩm Minh Yến nhớ tới chuyện anh nói muốn từ chức thì cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu cũng không bình thường: "Những năm trước không phải đều trở về nhà cũ ăn Tết sao? Năm nay mẹ với em gái vẫn còn đang chờ chúng ta trở về đấy. Làm sao thế? Người bận rộn. Dù cho đã ly hôn rồi thì vẫn có thể bớt chút thời gian từ lịch trình bận rộn của mình để ăn một bữa cơm chứ."
Giản Tang nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cũng nên vậy.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải giải thích với bà Thẩm một câu.
Nghĩ tới đây, anh gật đầu nói: "Được rồi."
Thấy anh cuối cùng cũng đồng ý không rời đi, sắc mặt Thẩm Minh Yến dịu đi chút. Cả hai lần lượt lên xe, đây không phải lần đầu tiên Giản Tang đi xe của Thẩm Minh Yến. Nhưng hôm nay vào thời điểm anh lên xe, lại có mùi thuốc lá nồng nặc vẫn chưa tiêu tan.
Giản Tang nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh hút thuốc."
Thẩm Minh Yến nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Giản Tang vô thức cau mày.
Trên thực tế, dưới sự giám sát của anh, Thẩm Minh Yến đã bỏ thuốc lá được vài năm. Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Uống rượu xã giao là điều khó tránh khỏi, nhưng hút thuốc thì có thể bỏ. Anh không nghĩ tới nhiều năm cực khổ nỗ lực như vậy, cuối cùng vẫn trở về trước giải phóng.
Giản Tang nhẫn nhịn, lại vẫn phải nói: "Bớt hút thuốc đi."
Nam nhân ngồi ở ghế lái bên cạnh tư thế lười biếng, vẻ mặt bất cần, cười lạnh một tiếng ung dung nói: "Không nhọc em quan tâm."
"..."
Giản Tang trầm mặc.
Thẩm Hay Dỗi hôm nay ly hôn, tâm tình không tốt. Bộ dạng giận trời giận đất này rất giống với lần đầu tiên họ gặp nhau khi còn là học sinh. Khi ấy người này lúc nào cũng ngẩng mặt lên trời, gây khó dễ cho anh khắp mọi nơi.
Sau khi anh chọn cách im lặng, sắc mặt Thẩm Minh Yến càng thêm căng thẳng.
Trên đường đi tốc độ xe đều chạm mốc giới hạn, thỉnh thoảng còn chửi bới kỹ năng ngu ngốc của những tài xế khác. Chỉ kém không phá hủy được ghế lái. Bản thân hắn là một tay đua chuyên nghiệp. Nếu không vì giới hạn tốc độ trên quốc lộ và chiếc xe đang đi không phù hợp thì phỏng chừng có thể trực tiếp bay lên trời.
Giản Tang không nhịn được nói: "Anh lái xe chậm một chút, như vậy không an toàn."
Thẩm Minh Yến hơi nhướng mày, liếc anh một cái trầm giọng nói: "Làm sao, sợ anh kéo em chết vì tình à?"
Giản Tang quay đầu nhìn hắn, vốn dĩ định răn dạy vài câu. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen trầm lặng của Thẩm Minh Yến, hắn rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt đó dường như chứa đầy cảm xúc mà Giản Tang không thể hiểu hết được, lại khiến anh đau xót.
Cuối cùng, Giản Tang chỉ nói: "Tết nhất đừng nói mấy chuyện đen đủi."
Thẩm Minh Yến nhướng mày không tỏ ý kiến.
Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt, cong môi chậm rãi nói: "Yên tâm. Cho dù anh có chết cũng bảo đảm em được an toàn."
Giọng nói lạnh lùng của Giản Tang cuối cùng cũng chứa đựng sự tức giận: "Thẩm Minh Yến!"
Dù biết là đùa nhưng anh vẫn thấy xót xa.
Thẩm Minh Yến không bị ảnh hưởng. Sau khi đèn giao thông chuyển màu, hắn khởi động xe tiếp tục lên đường. Bên trong xe lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng.
Qua mấy phút, cuối cùng Giản Tang mở miệng nói: "Mấy ngày nữa em sẽ dọn ra ngoài, anh... anh đừng có đi chơi suốt đêm, cũng uống ít rượu đi. Mẹ chúng ta mỗi tháng đều phải đi bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, ngày thường đều là em đi cùng bà ấy. Bà ấy hiện giờ đã lớn tuổi rồi, anh nhớ kỹ phải đi với bà. Còn Minh Nguyệt...."
Thẩm Minh Yến nghe vậy trong lòng càng thêm bực bội.
Phiền.
Thực sự rất phiền.
Nhưng lại không biết vì sao lại phiền như vậy.
Dù sao thì kể từ khi biết mình sẽ phải xa Giản Tang, hắn đã rất khó chịu.
Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng thực sự rất khó chịu. Bây giờ nghe anh dặn dò, hắn càng cảm thấy phiền hơn. Dường như sâu thẳm trong lòng hắn không muốn nghe những điều này. Hắn thà nghe Giản Tang lải nhải răn dạy còn hơn là nghe anh ôn hòa nhắn nhủ như thế.
Thẩm Minh Yến cảm thấy chính mình dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn mở miệng nói: "Giản Tang."
Giản Tang nghi hoặc nhìn hắn: "Gì thế?"
"Anh......"
Thẩm Minh Yến còn chưa kịp nói hết, nhưng mọi biến cố dường như diễn ra trong nháy mắt. Ngay khi xe của họ chuẩn bị đi qua ngã tư, một chiếc ô tô phía trước bên trái đã chạy với tốc độ cực nhanh. Rõ ràng rất không bình thường. Nó lao về phía xe của họ. Ngồi ở ghế lái, người đàn ông da đen gầy gò thiếu nợ kia đang nở một nụ cười điên cuồng.
Thời điểm Giản Tang chú ý tới, có chút kinh ngạc mở to hai mắt
Nếu có đủ khoảng cách, với kỹ năng của Thẩm Minh Yến hoàn toàn có thể tránh nó đi. Nhưng chiếc xe đó thực sự quá gian tà, nó được giấu trong đoàn xe vượt qua đèn giao thông, giờ mới ló dạng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh không cho người khác thời gian kịp phản ứng.
Khi hai chiếc xe va chạm, có một tiếng gầm thật lớn vang vọng cả bầu trời! Mọi thứ trước mắt dường như trong phút chốc trở nên đỏ rực và đen kịt. Trước khi ý thức của Gian Tang biến mất, dường như anh được ai đó ôm chặt và bảo vệ. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng nổ oanh liệt, rồi không còn gì nữa.
Đương nhiên.
Thẩm Minh Yến bên cạnh thậm chí còn ngơ ngác hơn.
Gần như ngay lập tức, khuôn mặt của người đàn ông trở nên u ám. Nếu vừa rồi hắn chỉ là có chút không vui thì bây giờ cả người như bị bao phủ bởi một làn sương mù. Đường nét trên khuôn mặt của hắn rất cuốn hút và góc cạnh. Khuôn mặt lạnh lùng còn có sự sắc bén. Nhưng hiện tại toàn thân tựa hồ được bao phủ một tầng địch ý. Nhìn qua rất không dám chọc, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ nổ tung.
Tuy nhiên, hắn nhìn Giản Tang, lại cười tùy ý: "Tốt, rất tốt."
Một thỏa thuận khác được đặt trước mặt hắn. Thẩm Minh Yến không chút do dự phất tay ký tên của mình lên.
Khi nhân viên công tác nhận lấy, phát hiện nét chữ được ký rất hùng hồn, thậm chí dường như còn được bao bọc trong một tầng thù địch.
"Vâng..." Nhân viên công tác như ở trước mũi nhọn, nhỏ giọng nói: "Hai người chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp chụp ảnh và hoàn tất thủ tục ly hôn cho hai người. "
Giản Tang đáp: "Cảm ơn."
Căn phòng nơi chụp ảnh không khác gì bốn năm trước.
Khi đó, họ cũng ngồi trên chiếc ghế phía trước để chụp ảnh. Nhưng bây giờ, trở lại cùng một địa điểm, tâm trạng của họ lại hoàn toàn khác biệt. Càng ngoài ý muốn hơn là người chụp ảnh tình cờ vẫn là nhân viên của bốn năm trước.
Cô rất sửng sốt khi thấy hai người bước vào.
"Hai anh..." Cô do dự một chút: "Tới đây để ly hôn?"
Giản Tang và Thẩm Minh Yến gật đầu.
Nhân viên công tác rất đáng tiếc: "Sao lại như vậy? Ly hôn không phải chuyện nhỏ đâu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Rốt cuộc nguyên nhân là gì chứ?"
Giản Tang không nói.
Thẩm Minh Yến bên cạnh lại cười lạnh liên tục. Thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào cửa, chậm rãi nói: "Còn cần phải suy xét cái gì nữa? Chỉ là có người cảm thấy không hợp nữa thôi."
Giản Tang trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Minh Yến khẽ hừ nhẹ, kiêu ngạo nhìn anh.
Giản Tang nói với nhân viên công tác: "Duyên phận không thể ép buộc."
Nhân viên công tác chỉ đành bất lực thở dài.
Sắc mặt Thẩm Minh Yến càng trở nên tệ hơn.
Trong suốt quá trình chụp ảnh, sắc mặt Thẩm Minh Yến đen như có người nợ hắn một trăm triệu.
Cuối cùng khi thủ tục ly hôn được hoàn tất. Cuốn sổ nhỏ màu đỏ được đóng hai con dấu đỏ, trông rất chói mắt.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Giản Tang cầm cuốn sổ nhỏ. Anh vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt. Nhưng khi nhận được cuốn sổ, nhìn hai chữ trên giấy chứng nhận, từ tận đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác đau đớn như bị kim đâm.
Dù đã chuẩn bị bao nhiêu lần, anh vẫn đau đớn như vậy.
Đây không chỉ là một cuốn sổ nhỏ, đây là thanh xuân của anh.
Đây là quá khứ của anh và Thẩm Minh Yến.
...
Thẩm Minh Yến bần thần nhìn cuốn sổ.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh khiến hắn cảm thấy như một giấc mơ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ngày này thực sự đã đến.
Giản Tang cất cuốn sổ đi, nói với hắn: "Vậy em đi trước."
Thẩm Minh Yến thậm chí còn chưa hồi phục tinh thần.
Giản Tang bước từng bước rời đi. Khi anh càng ngày càng đi xa, khoảng cách đó dường như khiến Thẩm Minh Yến cảm thấy đau đớn.
Thẩm Minh Yến cau mày, vươn tay giữ lấy anh lại: "Đợi đã."
Giản Tang quay đầu nhìn hắn.
Sau khi Thẩm Minh Yến nắm lấy tay anh, hắn mới biết mình đã làm gì. Thật ra cảm xúc khi chạm vào rất lạnh, tại sao hắn lại không nhận ra? Tay của Giản Tang hôm nay thật sự rất lạnh. Đúng vậy, anh vốn dĩ rất sợ lạnh. Thời tiết này càng khiến anh khó chịu hơn.
Lẽ ra mình nên nắm chặt tay em ấy, sao lại không nghĩ tới sớm hơn một chút.
Thẩm Minh Yến nhìn anh chằm chằm, suy nghĩ rất nhiều.
Giản Tang khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"
Thẩm Minh Yến cũng không có việc gì. Nói đến cũng thật buồn cười, chỉ là trong tiềm thức hắn không muốn anh đi.
Nhưng đại thiếu gia làm sao có thể nói ra những lời mất mặt như vậy, Thẩm Minh Yến nhướng mày, nói: "Em muốn đi đâu? Tất cả đồ dùng vẫn còn ở trong nhà. Nếu muốn chuyển đi thì cũng phải về nhà trước đã. Vừa lúc anh cũng phải đi, tiện đường đưa em về."
Giản Tang nói: "Tạm thời tôi sẽ không về nhà."
Trong mắt Thẩm Minh Yến hiện lên một tia hung tàn: "Em muốn đi đâu?"
"..."
Giản Tang không muốn tranh cãi với hắn, chỉ nói: "Đến công ty."
"Hôm nay mùng một em còn đến công ty làm cái gì?" Thẩm Minh Yến nhớ tới chuyện anh nói muốn từ chức thì cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu cũng không bình thường: "Những năm trước không phải đều trở về nhà cũ ăn Tết sao? Năm nay mẹ với em gái vẫn còn đang chờ chúng ta trở về đấy. Làm sao thế? Người bận rộn. Dù cho đã ly hôn rồi thì vẫn có thể bớt chút thời gian từ lịch trình bận rộn của mình để ăn một bữa cơm chứ."
Giản Tang nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cũng nên vậy.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải giải thích với bà Thẩm một câu.
Nghĩ tới đây, anh gật đầu nói: "Được rồi."
Thấy anh cuối cùng cũng đồng ý không rời đi, sắc mặt Thẩm Minh Yến dịu đi chút. Cả hai lần lượt lên xe, đây không phải lần đầu tiên Giản Tang đi xe của Thẩm Minh Yến. Nhưng hôm nay vào thời điểm anh lên xe, lại có mùi thuốc lá nồng nặc vẫn chưa tiêu tan.
Giản Tang nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh hút thuốc."
Thẩm Minh Yến nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Giản Tang vô thức cau mày.
Trên thực tế, dưới sự giám sát của anh, Thẩm Minh Yến đã bỏ thuốc lá được vài năm. Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Uống rượu xã giao là điều khó tránh khỏi, nhưng hút thuốc thì có thể bỏ. Anh không nghĩ tới nhiều năm cực khổ nỗ lực như vậy, cuối cùng vẫn trở về trước giải phóng.
Giản Tang nhẫn nhịn, lại vẫn phải nói: "Bớt hút thuốc đi."
Nam nhân ngồi ở ghế lái bên cạnh tư thế lười biếng, vẻ mặt bất cần, cười lạnh một tiếng ung dung nói: "Không nhọc em quan tâm."
"..."
Giản Tang trầm mặc.
Thẩm Hay Dỗi hôm nay ly hôn, tâm tình không tốt. Bộ dạng giận trời giận đất này rất giống với lần đầu tiên họ gặp nhau khi còn là học sinh. Khi ấy người này lúc nào cũng ngẩng mặt lên trời, gây khó dễ cho anh khắp mọi nơi.
Sau khi anh chọn cách im lặng, sắc mặt Thẩm Minh Yến càng thêm căng thẳng.
Trên đường đi tốc độ xe đều chạm mốc giới hạn, thỉnh thoảng còn chửi bới kỹ năng ngu ngốc của những tài xế khác. Chỉ kém không phá hủy được ghế lái. Bản thân hắn là một tay đua chuyên nghiệp. Nếu không vì giới hạn tốc độ trên quốc lộ và chiếc xe đang đi không phù hợp thì phỏng chừng có thể trực tiếp bay lên trời.
Giản Tang không nhịn được nói: "Anh lái xe chậm một chút, như vậy không an toàn."
Thẩm Minh Yến hơi nhướng mày, liếc anh một cái trầm giọng nói: "Làm sao, sợ anh kéo em chết vì tình à?"
Giản Tang quay đầu nhìn hắn, vốn dĩ định răn dạy vài câu. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen trầm lặng của Thẩm Minh Yến, hắn rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt đó dường như chứa đầy cảm xúc mà Giản Tang không thể hiểu hết được, lại khiến anh đau xót.
Cuối cùng, Giản Tang chỉ nói: "Tết nhất đừng nói mấy chuyện đen đủi."
Thẩm Minh Yến nhướng mày không tỏ ý kiến.
Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt, cong môi chậm rãi nói: "Yên tâm. Cho dù anh có chết cũng bảo đảm em được an toàn."
Giọng nói lạnh lùng của Giản Tang cuối cùng cũng chứa đựng sự tức giận: "Thẩm Minh Yến!"
Dù biết là đùa nhưng anh vẫn thấy xót xa.
Thẩm Minh Yến không bị ảnh hưởng. Sau khi đèn giao thông chuyển màu, hắn khởi động xe tiếp tục lên đường. Bên trong xe lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng.
Qua mấy phút, cuối cùng Giản Tang mở miệng nói: "Mấy ngày nữa em sẽ dọn ra ngoài, anh... anh đừng có đi chơi suốt đêm, cũng uống ít rượu đi. Mẹ chúng ta mỗi tháng đều phải đi bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, ngày thường đều là em đi cùng bà ấy. Bà ấy hiện giờ đã lớn tuổi rồi, anh nhớ kỹ phải đi với bà. Còn Minh Nguyệt...."
Thẩm Minh Yến nghe vậy trong lòng càng thêm bực bội.
Phiền.
Thực sự rất phiền.
Nhưng lại không biết vì sao lại phiền như vậy.
Dù sao thì kể từ khi biết mình sẽ phải xa Giản Tang, hắn đã rất khó chịu.
Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng thực sự rất khó chịu. Bây giờ nghe anh dặn dò, hắn càng cảm thấy phiền hơn. Dường như sâu thẳm trong lòng hắn không muốn nghe những điều này. Hắn thà nghe Giản Tang lải nhải răn dạy còn hơn là nghe anh ôn hòa nhắn nhủ như thế.
Thẩm Minh Yến cảm thấy chính mình dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn mở miệng nói: "Giản Tang."
Giản Tang nghi hoặc nhìn hắn: "Gì thế?"
"Anh......"
Thẩm Minh Yến còn chưa kịp nói hết, nhưng mọi biến cố dường như diễn ra trong nháy mắt. Ngay khi xe của họ chuẩn bị đi qua ngã tư, một chiếc ô tô phía trước bên trái đã chạy với tốc độ cực nhanh. Rõ ràng rất không bình thường. Nó lao về phía xe của họ. Ngồi ở ghế lái, người đàn ông da đen gầy gò thiếu nợ kia đang nở một nụ cười điên cuồng.
Thời điểm Giản Tang chú ý tới, có chút kinh ngạc mở to hai mắt
Nếu có đủ khoảng cách, với kỹ năng của Thẩm Minh Yến hoàn toàn có thể tránh nó đi. Nhưng chiếc xe đó thực sự quá gian tà, nó được giấu trong đoàn xe vượt qua đèn giao thông, giờ mới ló dạng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh không cho người khác thời gian kịp phản ứng.
Khi hai chiếc xe va chạm, có một tiếng gầm thật lớn vang vọng cả bầu trời! Mọi thứ trước mắt dường như trong phút chốc trở nên đỏ rực và đen kịt. Trước khi ý thức của Gian Tang biến mất, dường như anh được ai đó ôm chặt và bảo vệ. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng nổ oanh liệt, rồi không còn gì nữa.
Danh sách chương