Thế gian này có muôn ngàn vạn loại tình cảm, bản thân mỗi loại tình cảm đều có ý nghĩa đặc biệt để tồn tại. Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất nằm trong nhóm may mắn nhất, gặp nhau từ thời niên thiếu, sau đó cảm mến, yêu thương nhau, rồi tiến đến kết hôn. Tuy rằng sau đó từng chia tay, nhưng vẫn còn tình cảm, cũng không mất đi trái tim nhiệt huyết muốn yêu thương.

So với họ thì Dương Tư Nhiên nằm trong nhóm khổ nhất. Rung động từ hồi còn thơ dại, nhưng thay vì nói dấn thân với một người, chẳng bằng nói dấn thân vào chuỗi tháng ngày yêu thương trong đau khổ.

Giống như chỉ trong cái chớp mắt, mà đã bao nhiêu năm trôi qua.

“Anh ta…” Nguyên Dã nhìn gương mặt cậu, hơi chần chừ, có phần không đành lòng nói, “Thích anh Cảnh có vất vả không?”

Vẻ mặt Dương Tư Nhiên bình bình tĩnh tĩnh, trên khóe mắt còn vương ý cười nhàn nhạt, lắc đầu bảo: “Không ạ.”

Xưa nay chuyện tình cảm không cần tới những lời khuyên nhủ, mỗi người trưởng thành đều có đầy đủ năng lực để trả giá cho tâm ý của mình, bất kỳ lựa chọn nào chỉ cần bản thân cảm thấy đáng giá là đủ rồi. Nguyên Dã vỗ vỗ vai cậu, chỉ bảo: “Thế là được rồi, bản thân cảm thấy tốt là được rồi.”

Đó giờ Dương Tư Nhiên không kể với bất cứ ai những chuyện này, không muốn nói, cũng không có ai để tâm sự. Nhưng thế mà hôm đó cậu không giấu Nguyên Dã, còn kể rất say sưa. Mấy năm qua Nguyên Dã không tiếp xúc nhiều với Cảnh Cận Duy, người này đúng là chưa kết hôn, nhưng cũng chưa từng công khai có bạn trai bạn gái, thậm chí còn chẳng đề cập tới chuyện này. Không ngờ thế mà anh lại nghe được chuyện tình cảm về sếp Cảnh.

Nhiều khi thích mà không có lý do, lúc Dương Tư Nhiên thích Cảnh Cận Duy cũng mười bảy tuổi. Thậm chí còn không cần làm gì, chỉ là nhìn thấy, thấy rồi thích, cũng không cần lý do, gọi là nhất kiến chung tình nhỉ.

Khi đó Cảnh Cận Duy ở tầng trên, họ thường tình cờ hoặc hữu ý gặp nhau trong thang máy, Cảnh Cận Duy giống như xưa giờ không biết ở tầng dưới có một cậu nhóc như vậy. Rất nhiều lần Dương Tư Nhiên đeo cặp sách mặc đồng phục học sinh, đứng trước một người đàn ông cao ráo, có thể nhìn thấy gương mặt anh ta phản chiếu lại qua kính thang máy, nhưng xưa giờ Dương Tư Nhiên không dám nhìn, cậu đều cúi đầu, lờ mờ nhìn thấy cặp chân mặc quần tây đứng phía sau. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến trái tim Dương Tư Nhiên đập rộn rã liên hồi, màng tai vọng tiếng tim đập mà không nghe được âm thanh nào khác.

Thậm chí khi tính toán được thời gian và quỹ tích, lúc Cảnh Cận Duy đưa tay ấn thang máy cậu cũng làm bộ muốn ấn theo, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay đàn ông. Sau đó đầu ngón tay vội rụt lại như bị bỏng, người đàn ông hơi cúi đầu buông mắt nhìn cậu, Dương Tư Nhiên cảm thấy trái tim mình rộn rã muốn giả bộ cũng không được.

Sau đó Cảnh Cận Duy chuyển đi, mỗi lần gặp mặt đều trở nên khó khăn như vậy.

Một đoạn tình đơn phương nghe thì giản đơn vậy thôi, người khác nghe mấy câu là xong, nhưng đối với người bao năm qua chịu đựng kể ra, đó là mười năm trái tim mải miết ngóng trông đợi chờ.

Nguyên Dã nghe xong ít nhiều cũng giật mình, không ngờ Tiểu Dương lại là một cậu chàng chung tình như vậy.

“Ghê gớm thật..” Nguyên Dã đứng lên cử động chân, cứ đứng như vậy cổ chân không chịu đựng được, anh quay đầu lại nhìn Dương Tư Nhiên, hỏi cậu, “Thế sao cậu ký hợp đồng với anh ấy được? Cũng là cậu tính toán à?”

Nhắc tới chuyện này dường như đôi mắt Dương Tư Nhiên sáng hơn một chút, cậu bảo: “Thật sự chỉ là trùng hợp thôi, tình cờ gặp nhau.”

Đúng là trùng hợp thật, Dương Tư Nhiên tới công ty giải trí ký hợp đồng, cậu viết mấy ca khúc, không đáng mấy xu, nhưng vẫn phải ký hợp đồng. Lúc ở trong tòa nhà trông thấy Cảnh Cận Duy, nín thở chào hỏi hắn. Sau khi chuyển đi tuy Cảnh Cận Duy không tạm biệt Dương Tư Nhiên, nhưng vẫn còn có ấn tượng với cậu, hắn hơi chau mày nhìn về phía cậu, Dương Tư Nhiên nói chuyện không lưu loát, nói mình từng ở dưới nhà hắn.

Mở màn tối nghĩa, sau đó họ chẳng còn gì để nói nữa.

Thế mà Cảnh Cận Duy lại mở miệng hỏi cậu có muốn đóng phim không, Dương Tư Nhiên nghĩ nửa phút, gật đầu nói có.

Điều kiện của cậu đúng là không tệ, hình tượng rất tốt. Cảnh Cận Duy đưa cho cậu một tấm danh thiếp, lúc Dương Tư Nhiên nhận lấy cố gắng che giấu bàn tay mình đang run lên. Cậu nghĩ, lúc đó chắc trong lòng đối phương cảm thấy cậu vội vã tới gần vì mục đích này.

Nguyên Dã nghe xong nở nụ cười, giơ ngón cái với cậu.

Dương Tư Nhiên xoa xoa mũi, cười đến ngượng ngùng, sau đó Nguyên Dã thuận miệng hỏi cậu: “Anh Cảnh có biết không?”

“Không biết.” Dương Tư Nhiên đáp lại gần như ngay lập tức.

Cậu chớp mắt, thoạt nhìn hơi căng thẳng, bảo rằng: “Anh ấy không biết đâu, anh cũng đừng nói nhé?”

Nguyên Dã chau mày.

Dương Tư Nhiên cụp mi mắt, giọng nói trầm xuống, từ tốn bảo: “Em thích là chuyện của em, sao phải để anh ấy biết những chuyện trước kia? Không có ý nghĩa gì cả, thích anh ấy nhiều không, thích bao nhiêu năm rồi, suy cho cùng cũng là chuyện để tự mình cảm động, không cần phải trói buộc tình cảm người khác.. như vậy quá đáng sợ.”

Nguyên Dã vốn làm một người nghe kể chuyện, thấy Dương Tư Nhiên còn muốn nói thì anh lắng nghe. Nhưng bây giờ sau khi Dương Tư Nhiên nói câu này xong Nguyên Dã quay đầu lại nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy trước giờ mình vẫn xem nhẹ cậu.

Tâm lý rất rõ ràng, không ngờ cậu có thể thông suốt như vậy.

Nguyên Dã lại một lần nữa giơ ngón cái lên với cậu, không nói gì nữa. Sau đó anh vỗ người cậu, hất cằm lên, ra hiệu họ nên trở về rồi.

Buổi tối nói chuyện điện thoại Nguyên Dã không đề cập với Phương Thiệu Nhất những chuyện Dương Tư Nhiên kể với mình, anh không quen tán gẫu chuyện riêng tư của người khác. Hiện tại hai người không gọi điện thoại với nhau mỗi ngày, có những lúc thời gian không hợp nhau.

Phương Thiệu Nhất ở đầu dây bên kia hỏi anh: “Chân còn đau không?”

Nguyên Dã nói: “Hơi hơi, nhưng không đau như trước nữa.”

“Em cố gắng dưỡng thương cho tốt, bằng không cứ dăm bữa là lại bị trẹo, như vậy muốn lấy mạng anh mất.” Giọng Phương Thiệu Nhất hơi khàn, hắn uống một ngụm nước nhuận họng.

“Cũng lấy mạng em nữa, thầy Nguyên Dã không cần tôn nghiêm chắc?” Nguyên Dã nhịn không cười, “Thành khỉ què à?”

“Khỉ cái gì?” Phương Thiệu Nhất ở trong điện thoại đùa với anh, “Em còn leo cây được nữa à?”

Nguyên Dã nói: “Bây giờ thì không, nhưng sau này để sau hẵng nói.”

Phương Thiệu Nhất “ừ” một tiếng, không nhiều lời. Thực ra chân bị trẹo trong thời gian ngắn không thể vận động mạnh được, trèo cây rồi nhảy xuống lại càng không được. Thế nhưng Phương Thiệu Nhất không nói với anh những lời này, thực ra có gì mà Nguyên Dã không biết chứ? Phương Thiệu Nhất ở đoàn phim của đạo diễn Vi thì không có chuyện gì phải lo lắng, vô cùng yên tâm. Nguyên Dã ở đoàn phim này không có chuyện lớn gì, nhưng chuyện nhỏ thì chẳng thiếu. Nguyên Dã về hai tháng rồi mà hai người không gặp nhau, đều không có thời gian. Ngày hôm đó sinh nhật Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã canh giờ đăng weibo, Phương Thiệu Nhất còn chia sẻ dòng trạng thái của anh.

Nguyên Dã hỏi hắn qua điện thoại: “Thầy Phương à sao anh trẻ con thế. Mai lại lên hot search.”

“Anh muốn chia sẻ,” Phương Thiệu Nhất nói, “Anh nghĩ nhiều như vậy chắc?”

Sinh nhật lần này Nguyên Dã không cố ý bay tới chỗ hắn, một là Nguyên Dã có công việc ở đây không đi được, mặt khác hai tháng nữa là bộ phim của Phương Thiệu Nhất quay xong. Cả đoàn phim đều ăn ý ngầm với nhau, muốn nhanh chóng quay cho xong. Dạo gần đây phía Phương Thiệu Nhất cũng đều quay những cảnh lớn, Nguyên Dã không dám tới, sợ phá vỡ tâm trạng của hắn, dù sao không bao lâu nữa hắn sẽ trở về, bởi vậy nên Nguyên Dã cũng không tới đoàn phim, thế là hai người tạm chuyện trò qua điện thoại coi như xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện