Sáu giờ sáng, stylist đã đợi sẵn ở cửa.

Khi Giản Diệc Thận rời đi trời còn tối mịt, Tô Tân mê man ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc tỉnh dậy thì phát hiện trong phòng không có ai.

Coi như có thời gian làm chút chuyện riêng.

Thời gian tạo kiểu dài và nhàm chán, may mà phù dâu và bạn bè cũng đã lần lượt đến, Giản Diệc Noãn, Điền Chỉ Lam và 2 người bạn đại học, tổng cộng có bốn phù dâu, mọi người vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong phòng có rất nhiều người, Tô Tân không tìm được cơ hội để tra hỏi kỹ tình hình của Điền Chỉ Lam tối qua, nhưng thấy cô ấy có tâm trạng tốt, hẳn là không có chuyện gì xảy ra.

Kiểu tóc và cách trang điểm đều giống nhau, stylist giúp Tô Tân mặc váy cưới.

Khi cô từ phòng thay đồ bước ra, căn phòng ồn ào bỗng im lặng.

Lúc này, búi tóc của Tô Tân được vén lên cao, phần mái được buông thả tùy ý, khiến kiểu tóc hơi trang trọng này trở nên thời thượng và hoạt bát hơn; ren hoa của váy cưới được làm thủ công, được xếp tầng tầng lớp lớp như những cánh hoa. Cổ áo hình chữ V tôn lên phần cổ và vai của Tô Tân thêm phần thanh lịch và tinh tế; phía sau lưng là một hình trái tim rỗng, xương cánh bướm hiện ra như muốn bay lên, viền váy cưới được xếp thành từng lớp như những đám mây, khiến Tô Tân trở nên mơ mộng mộng ảo, lãng mạn như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Giang Viện Viện là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô mỉm cười: “Tiểu Tân, hôm nay em thật đẹp, chị ghen tị với Giản Diệc Thận quá.”

“Tớ cũng ghen tị.” Điền Chỉ Lam nghiến nghiến răng: “Một CP đáng yêu như vậy lại bị anh ta chia rẽ, lát nữa nhất định phải làm khó dễ anh ta.”

“Đúng đúng, phải làm khó dễ anh ta.” Những người bên cạnh vội phụ họa.

Giản Diệc Noãn tranh thủ thời gian cầu tình: “Không được, đã đến giờ rồi, nếu em ở đây không khống chế được thế trận, anh hai sẽ đem em đi rút gân lột da.”

Điền Chỉ Lam vỗ vỗ vai cô nàng: “Yên tâm, hiện tại đã có chị dâu hỗ trợ, anh trai cô còn dám phát điên, tiểu Tân nói một tiếng, bảo đảm liền ngoan ngoãn.”

. . .

Một lúc sau, tạo hình của phù dâu gần giống nhau. Bốn người đẹp mắc lễ phục màu hồng, kiểu tóc, phong cách khác nhau, có ngọt ngào, có tươi mát, khi đứng thành một hàng thì giống một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

cây cầu giàn gỗ truyền đến tiếng xe, bít còi hai tiếng.

Nhà gái và bạn bè đang ở ngoài cửa, xem thời gian rồi chặn cửa.

Xe ngừng lại, chú rể cầm bó hoa trêи tay bình tĩnh đi về phía họ. Bộ vest cao cấp tôn lên dáng người ngay thẳng của anh, trêи cổ áo vest được thêu hoa văn chỉ vàng bạc càng làm nổi bật khí chất sang trọng của chú rể ngày hôm nay.

Bốn phù rể cũng rất phong độ, đứng thành một hàng phía sau, tiếp thêm cho anh rất nhiều khí lực.

“Này, các cậu đứng ở đây làm gì?” Giản Diệc Thận nhíu mày, một mặt hoang mang “Muộn rồi, tôi sẽ đưa tiểu Tân ra ngoài chụp ảnh, lát nữa sẽ đến hôn lễ, đến muộn cũng không tốt.”

Hình tượng trước công chúng của anh luôn rất nghiêm túc, khí thế cũng mười phần bức người. Anh rất có uy tín với người thân và bạn bè, người chặn cửa bị anh dọa, vô thức muốn bước sang một bên.

Điền Chỉ Lam thấy không ổn, lập tức tiến lên chặn lại: “Không được, tiểu Tân là bảo bối của chúng tôi, anh muốn đón cô ấy về, trước tiên phải mang chín triệu chín trăm chín mươi chín đến.”

Trình Tử Hạo cười nói: “Chỉ Lam, cô không thể độc ác như vậy được? Chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín, cũng là một thời gian dài.”

“Không được ” Điền Chỉ Lam hung hăng từ chối, rao giá trêи trời “Thiếu một phân sẽ không đồng ý.”

“Không sao ” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói “Chỉ Lam, cô muốn bao nhiêu cũng được, hôm nay Hoắc Chí Từ phụ trách ví tiền của tôi, cô và cậu ta cứ chậm rãi thương lượng.”

“Đúng đúng ” Hoắc Chí Từ lập tức nhận lời, thâm tình chậm rãi nhìn Điền Chỉ Lam “Hai chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cứ việc thương lượng.”

Điền Chỉ Lam mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Anh thật không biết xấu hổ, quan hệ của hai chúng ta không phải là nhà tư bản và nhân viên nhỏ thôi sao? Ai muốn làm người một nhà với anh!”

Phù rể làm ầm ĩ, Giản Diệc Thận lập tức nắm lấy cơ hội, dẫn người xông vào, Điền Chỉ Lam tránh được Hoắc Chí Từ, vững vàng lui về phía sau, mắt thấy Giản Diệc Thận đột phá phòng tuyến.

Giang Viện Viện thấy không ổn, lập tức đóng cửa, chặn trước mặt: “Không được, Giản tổng, anh đón tiểu Tân chưa đủ thành ý.”

Vừa đi ra khỏi cửa một bước, bên trong truyền đến một tiếng cười nhạt, Giản Diệc Thận tâm thần rung động.

Váy cười do anh đặc biệt đặt mời những nhà thiết kế váy cười hàng đầu đến may thủ công, anh rất nóng lòng được nhìn thấy Tô Tân mặc chiếc váy cưới ấy và trở thành cô dâu của anh.

“Chị Viện Viện, chị nói đi, muốn thành ý như thế nào?” Anh nghiêm mặt nói.

“Vậy, cậu tặng cho tôi một món quà đi” Giang Viện Viện cười nói “Chúng tôi chỉ cần vui vẻ thôi, cậu cùng phù rẻ hát một bài, thế nào?”

Ca hát là điểm mạnh của Giản Diệc Thận, anh hào phóng đồng ý: “Không thành vấn đề, mọi người chọn đi, hát bài gì?”

Giang Viện Viện và Điền Chỉ Lam tụ cùng một chỗ nói thầm một lát, nhìn Giản Diệc Thận cười mập mờ.

Một cảm giác không ổn ập đến, Giản Diệc Thận nghi ngờ nhìn bọn họ: “Mọi người cưới gì vậy?”

“Không có gì, nghe Giản tổng hát nên vui vẻ thôi.” Giang Viện Viện khẳng khái nói “Cho Giản tổng mặt mũi, chúng tôi sẽ chọn một bài đơn giản, bài « Học tiếng mèo kêu ».”

Giản Diệc Thận tái mặt.

Bài hát này rất phổ biến các video ngắn trêи Nhanh Chụp, giai điệu rất đơn giản, nhưng ca từ đối với đại nam nhân thì quá xấu hổ, rõ ràng không phải đang trêu cợt anh sao? “Tôi không hát, đổi bài đi.” Anh lập tức từ chối “Đều là người lớn, phải hát những bài trưởng thành, ví dụ như bài « Yêu ngươi một vạn năm » hoặc « Bong bóng tình yêu » cũng được.”

“Không được.” Giang Viện Viện không chịu buông tay, mỉm cười nói “Bài hát này rất đáng yêu a, Giản tổng hát bài náy mới biết tình yêu anh dành cho tiểu Tân có sâu đậm hay không?”

“Đúng!”

Bạn bè, người thân bên cạnh cũng không chê náo nhiệt, liên tục phụ họa, đến cả Giản Diệc Noãn cũng thò đầu ra khỏi cửa, cầm điện thoại ghi hình: “Anh, hát nhanh, chị dâu cũng muốn nghe.”

Giản Diệc Thận nghiến nghiến răng, cho cô nàng một ánh mắt “Đợi lát nữa thu thập em”.

Không có cách nào,mức độ này dường như quá sức.

Kiên trì lên.

Giản Diệc Thận quay lại, thảo luận với phù rể, hắng giọng một cái: “Được rồi, vì tiểu Tân, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Giọng anh dừng lại, cuối cùng bắt đầu hát.

“Mình bắt chước loài mèo kêu nha

Kêu cùng anh méo meo meo meo.”

Bốn phù rể phía sau tình cảm dạt dào hát theo.

“Em chỉ muốn ôm anh nhõng nhẽo

Aizo meo meo meo meo mèo”.

Giọng của những phù rể lúc cao lúc thấp không đều. . . . Những người đàn ông phong độ, lịch lãm, học tiếng mèo kêu khá lớn, phù dâu ở cười đến ngả người ra sau.

Giản Diệc Thận chậm rãi tới gần, khi hát xong từ “đập” trong câu “Ồ nhịp tim em bùm bum đập” liền lập từ lao vào, phù rể phía sau như ong vỡ tổ theo sát cùng nhau tràn vào, người giữ cửa Giản Diệc Noãn lập tức làm phản, nhường đường, Giản Diệc Thận đột phá thành công.

Giang Viện Viện và Điền Chỉ Lam ở phía sau tức giận kêu lên: “Các anh ăn gian, bài hát còn chưa hát xong!”

“Cảm ơn.” cong tay về phía hai người họ một cách khiêm tốn, vỗ vỗ vai Giản Diệc Noãn “Làm rất tốt, quay lại đi —— “

Giọng anh đột ngột dừng lại.

Tô Tân trong bộ váy cưới lập tức lọt vào tầm mắt của anh. Chiếc váy được may đặt biệt vừa vặn, phần eo được bo viền không đủ một nắm, màu trắng tinh khôi. Trêи tay là bó hoa hồng đày nghệ thuật khiến gương mặt Tô Tân như hoa phù dung trắng ngần, như một nàng tiên bước ra từ xứ sở thần tiên, nhìn anh cười nhẹ.

Anh hít sâu một hơi, nắm tay Tô Tân, làm lễ thành thân: “Anh tới đón em, cô dâu của anh.”

Tô Tân cười lắc đầu.

Giản Diệc Thận sững người một lúc: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh, anh ngốc quá, cái này cũng không biết.” Giản Diệc Noãn thay anh sốt ruột: “Tìm giày đi, giày của chị dâu bị thiếu, anh phải tìm được nó mới có thể rời đi.”

Giản Diệc Thận tức giận đến nghiến răng: “Không phải là một đám cưới kiểu phương Tây sao? Tại sao lại làm nhiều trò như vậy?”

“Trung Tây kết hợp, hạnh phúc nhân đôi, hạnh phúc nhân đôi.” Giang Viện Viện ở phía sau cười nói.

Lời này nghe có vẻ êm tai, Giản Diệc Thận bình tĩnh lại một chút, sau đó nói: “Lại đây, chúng ta chia ra tìm.”

Bốn phù rể đi qua mấy phòng khác, còn anh thì tới phòng ngủ chính, vừa tìm trong lòng vừa oán thầm.

Biết vậy không đặt phòng lớn, tìm đồ thật mất thời gina và công sức.

Dưới giường, trong chăn, sau rèm cửa. . . Trong ngoài đều tìm một vòng, chóp mũi gần như đổ mồ hôi, vẫn không tìm thấy gì, những phù rể cũng giống vậy.

Giản Diệc Thận nhìn về phía Tô Tân, hy vọng có chút gợi ý.

Tô Tân chớp mắt nhìn anh hai cái: “Anh đừng vội, càng lo lắng càng không tìm được, anh phải quay lại.”

“Tiểu Tân không được nói ” Điền Chỉ Lam không đồng ý.”Có phải cậu đang gợi ý cho anh ta hay không?”

Tô Tân tỏ vẻ vô tội: “Không, tớ không gợi ý?”

Ánh mắt Giản Diệc Thận đảo quanh căn phòng, sải bước đến ghế sofa, đi vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống, một con giày bị dán băng dán vào mặt sau, vì mép bàn trà dày, nên lúc tìm không phát hiện ra.

Trong phòng có hai bàn trà, mỗi bàn một chiếc, Giản Diệc Thận thở phào nhẹ nhõm, cởi giày, bước nhanh tới chỗ Tô Tân: “Để anh đem vào cho em.”

Anh kéo váy của Tô Tân lên, vịn người ngồi xuống, lại nửa ngồi trêи mặt đất, cẩn thận xỏ đôi giày vào chân Tô Tân.

Xung quanh có tiếng vỗ tay và những lời chúc phúc.

“Cô dâu chú rể trăm năm hảo hợp.”

“Tương lai nhất định phải thật dài lâu, ui vẻ hạnh phúc.”

“Giản Diệc Thận, nhìn không ra, anh cũng rất có thể chiếu cố vợ như vậy, mang giày rất thuần thục.”

“Diệc Thận, về sau không phải sẽ bị vợ quản nghiêm chứ?”

. . .

Giữa tiếng cười, Giản Diệc Thận cuối cùng bế Tô Tân đi ra.

Theo quá trình hôn lễ, hai người ra bãi biển để chụp vài tấm ảnh, cuối cùng đến hiện trường hôn lễ tiếp khách.

Người thân, bạn bè lần lượt đến nơi, gia trưởng hai bên cũng đén từ sớm, để chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này.

Tô Tân cười đến mức hai má đau nhức, chân đi giày cao gót có chút đau, nhất thời không nhịn được thay đổi trọng tâm.

Cô dâu quả thực là người mệt mỏi nhất trong ngày cưới, vừa mệt vừa hạnh phúc.

“Tiểu Tân, xem này, cậu lại lên hot search.” Điền Chỉ Lam xoát weibo.

Tô Tân choáng một chút, không khỏi trừng mắt nhìn Giản Diệc Thận: “Anh làm cái trò gì vậy?”

“Lần này không liên quan đến anh. “khóe miệng Giản Diệc Thận hơi nhếch lên, thấp giọng nói “Đều là công lao của bạn anh.”

Tô Tân xem xét, giật nảy mình, quả nhiên, # cũng tân một ý # lại lên hot search, ở trị ví thứ ba, đằng sau có chữ “hot, sắp trở thanh vị trí đầu bảng.

Click vào, nội dung bên trong rất đa dạng, có các bản nháp cưới trang trọng, váy cưới, video thương hiệu và giá cả được các blogger thời trang chọn lọc dựa trêи ảnh cưới, có tài khoản marketing cung cấp thông tin Sea Heart có chuỗi khách sạn sang trọng như thế nào . . Nhưng, hot nhất, là bức ảnh do Cố Phi Nam đăng, với gần một triệu lượt thích.

[ Cuối cùng cũng yên tâm, vui vẻ! # cũng tân một ý #]

Trêи hình là hình ảnh Giản Diệc Thận xỏ giày cho Tô Tân.

Bức ảnh được chụp rất tốt, Giản Diệc Thận quỳ một gối xuống, cẩn thận giữ chân Tô Tân với ánh mắt dịu dàng; trong khi Tô Tân ngồi ở trêи giường, ánh mắt yên lặng rơi vào đầu ngón tay của Giản Diệc Thận, khóe miệng cười ngọt ngào.

Dù cả hai không nhìn mặt nhau nhưng tình cảm giữa hai trái tim dường như tràn cả màn hình.

Ở hot search, Từ Đông Tô, Trình Tử Hạo, và những người nổi tiếng mà họ gặp đều chia sẻ, chỉ đơn giản là “vui vẻ”, giao lời chúc phúc chân thành cho Tô Tân.

Tô Tân thở phào nhẹ nhõm.

Hot search liền kệ hot search đi, cả một đời khó được một lần.

Người phụ trách bước nhanh đến, ra hiệu để bước vào quá trình tiếp theo.

Tô Đình Doãn đi tới, nhìn con gái với vẻ tự hào.

“Cha.” Tô Tân bước tới nắm tay Tô Đình Doãn.

“Không nỡ a ” Tô Đình Doãn xúc động nói: “Quanh đi quẩn lại, vẫn là tiện nghi cho tiểu tử kia.”

Tô Tân lắc lắc cánh tay: “Cha, đừng không nỡ, con vẫn là con gái của cha, chỉ là cha có thêm một người con trai.”

Tô Đình Doãn nghĩ một chút cũng đúng, trong lòng lập tức giảm bớt buồn bực, vui vẻ nói: “Đúng, vẫn là đầu óc con xoay chuyển nhanh.”

“Wedding March” trang trọng và thiêng liêng vang lên chậm rãi, cha và con gái từ từ bước đi.

Trêи con đường hoa được bao quanh bởi những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng, một người đàn ông bước chậm rãi, vững chãi, ánh mắt trang nghiêm, đưa tay về phía cô.

Bàn tay hai người chạm vào nhau, ngón tay cô bị lòng bàn tay rộng rãi giữ chặt, ấm áp và mạnh mẽ.

Tô Tân đưa mắt lên nhìn, nhìn vào mắt Giản Diệc Thận, đôi mắt sâu thẳm như biển, ẩn chứa tình yêu vô bờ bến.

Cũng tân một ý.

Nhất tâm bất loạn, ném sơn ném nhựa cây không phải đủ mô phỏng

Cô vui vẻ cười.

* Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng tu thành chính quả a!!

* Editor: chúc mừng năm mới, mong mọi người đều hạnh phúc.♥️🎉🌼

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện