Giản Diệc Noãn co người lại, ngón tay dần buông lỏng, nước mắt lưng tròng.
Tô Tân đóng cửa và lái xe về phía trước vài mét.
Giản Diệc Noãn rưng rưng nước mắt ” Chuyện vừa rồi có ảnh hưởng lớn gì không? Tôi không nên đổ lỗi cho chị. Chị không cần phải cười nhạo tôi, nghĩ tôi đang nói nhảm là được.”
Chiếc xe dừng lại, lùi lại về phía sau. Sau vài bước, cô dừng lại trước mặt Giản Diệc Noãn.
Tô Tân trong lòng thở dài.
Người trong sân vận động đều đã đi hết, bãi đỗ xe lớn như vậy chỉ còn lại chiếc xe của Tô Tân. Giản Diệc Noãn đã cầu cứu như vậy, dù nể mặt Giản Thành Trạch thì cô cũng không có cách nào bỏ rơi người ở nơi này, nếu xảy ra chuyện gì, cô không biết giải thích với Giản Thành Trạch như thế nào.
Dẫn cô ấy đi báo án điều tra tội cố ý gây thương tích xong, đã mười một giờ, Giản Diệc Noãn không có chuyện gì, cằm sưng lên một chút, xanh tím xanh tím, há miệng liền đau, nhìn có chút dọa người.
Đến trước biệt thự Giản gia, Tô Tân ra hiệu Giản Diệc Noãn xuống xe.
Bình thường sinh hoạt hằng ngày của Giản Diệc Noãn đều có người giúp việc lo, ở bệnh viện vào phòng cấp cứu cũng không biết, Tô Tân cả một cái buổi tối này giống như mang một đứa trẻ đi cùng vậy, suýt nữa ăn không tiêu.
Giản Diệc Noãn lại không cử động.
“Sao, còn muốn tôi mở cửa xe cho cô sao? Cô bị thương ở cằm, không phải ở tay?” Tô Tân giễu cợt một câu.
“Thật xin lỗi.” Giản Diệc Noãn nói như muỗi kêu.
Tô Tân cho là mình nghe nhầm rồi. Từ ngày cùng Giản Diệc Thận kết hôn, Giản Diệc Noãn đã không vừa lòng với cô, khi Giản Diệc Thận không biết cho cô bao nhiêu châm chọc khiêu khích, hôm nay vị đại tiểu thư điêu ngoa này thế mà nói xin lỗi với cô? “Thật xin lỗi ” Giản Diệc Noãn lặp lại, cúi đầu cụp mắt xuống, vô cùng đáng thương “Trước kia em... Đối xử với chị không tốt... Thật ra em rất giận chị... Vì đem anh hai cướp đi... Nhưng bây giờ chị không có ở đây... Anh hai cả ngày không nhìn thấy người, hiện tại anh ấy còn không để ý đến em cùng mẹ, mỗi ngày tâm tình cũng không quá tốt, thường đem mình nhốt ở trong phòng, em... Em có chút hối hận...”
Trong xe một trận im lặng.
Một lúc sau, Tô Tân cười một cái tự giễu: “Mặt trời hôm nay mọc phía Tây hay sao, Giản đại tiểu thư lại xin lỗi tôi.”
“Chị có thể tha thứ cho em chứ?” Giản Diệc Noãn mong đợi nhìn cô.
“Đương nhiên, về nguyên tắc không có gì sai cả. Không phải chỉ nói dối vài câu là khiến anh cô chán ghét tôi, không châm chọc tôi mỗi ngày trước mặt anh cô, không cố ý làm khó dễ tôi để cho tôi xuống đài không được, ai bảo tôi yêu anh cô chứ, nguyện ý chịu đựng nhục nhã mà cô đem lại.” Tô Tân chậm rãi nói ra những việc lúc trước Giản Diệc Noãn làm.
Sắc mặt Giản Diệc Noãn dần trắng bệch, hai tay đan vào nhau, đứng ngồi không yên.
“Được rồi, mau xuống xe đi, tôi rất mệt, phải trở về nghỉ ngơi. Tha thứ hay không cũng không quan trọng, về sau chúng ta cũng không có quan hệ gì, mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả.” Tô Tân lãnh đạm nói.
Giản Diệc Noãn không thể không mở cửa, lại chần chờ quay đầu nhìn cô một cái, ngập ngừng hỏi: “Vậy chị... Chị với anh hai...”
Tô Tân lẳng lặng nhìn cô ấy, một hồi lâu mới nói: “Giản Diệc Noãn, cô phải nhớ kỹ một việc, ba chữ xin lỗi, nói thì dễ nhưng nó không phải là cỗ máy thời gian, có thể đem người về quá khứ và khiến mọi thứ biến mất. Tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng không có biện pháp đem những tổn thương triệt để quên đi. Đừng quan tâm chuyện của anh cô, đây không phải chuyện cô có thể quản, sống cuộc sống của mình đi, không dùng những lời ác ý đi tổn thương người khác, đối xử với chị dâu khác tốt một chút, đó chính là kết cục tốt đẹp của ba chữ xin lỗi.”
Về đến nhà, tâm trạng Tô Tân có chút bất an.
Gặp gỡ Giản Diệc Noãn, đem những chuyện xưa sắp quên từ trong trí nhớ lật ra một lần nữa. Trước tủ rượu rót ra một ly rượu, chất lỏng cay độc trượt xuống yết hầu, cô nhắm mắt lại, lúc này mới tỉnh táo lại.
Quá quan tâm đến những điều liên quan đến Giản Diệc Thận khiến cô thấy mình vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ra khỏi quá khứ. Hơn nữa, bảy năm yêu thương quá mức dài, đáy lòng bị đào một hố sâu vẻn vẹn mấy tháng không đủ để lấp đầy, chờ thời gian từ từ làm cho mọi thứ san bằng đi.
Ngày hôm sau, Tô Tân đến công ty làm thêm giờ.
Dự án « Ác Mộng » năm sau sẽ được duyệt, có rất nhiều công việc chuẩn bị. Trần Khuông Minh trong tay có một bộ phim vừa mới hoàn thành, vừa vặn tiếp nhận bộ phim này, bản thảo biên kịch thứ hai đã được đưa ra, sau khi chờ đạo diễn chọn xong, sẽ cùng nhau nghiên cứu và thảo luận bắt đầu mài bản thảo thứ ba.
Việc lựa chọn đạo diễn có phần không chắc chắn, Trần Khuông Minh thì chọn Trịnh Bách Minh – người đã từng nhận nhiều giải thưởng lớn, Trịnh Bách Vinh xuất thân là một nhϊế͙p͙ ảnh gia, hình tượng, sắc thái, dựng cảnh đặc biệt mạnh, một bộ phim giả tưởng cần loại tác động này; mà Tô Tân lại chọn một đạo diễn không có danh tiếng Tần Văn Uyên, Tần Văn Uyên trước đây có làm ở một phim trường nước Mỹ, với tư cách là giám đốc điều hành và đồng tổ chức bộ phim thảm họa khoa học viễn tưởng «Tận Thế Địa Cầu », tiền đồ được xem trọng, nhưng không biết vì sao, về nước lại một mực tầm thường vô vi, đến năm ngoái mới có một bộ phim võ hiệp giá thành nhỏ, cuối năm chiếu lên bởi vì kịch bản bị đổi nguyên tác khiến fan hâm mộ điên cuồng mổ xẻ, cuối cùng doanh thu phòng vé bình thường, khó khăn lắm thu hồi kinh phí.
Hai người thảo luận nửa ngày, đều không thể thuyết phục được nhau, chuẩn bị đi nhìn người trước khi đưa ra quyết định.
Về phần các nhà đầu tư, ngoại trừ Giang Viện Viện đã định trước, hai người còn lại là Thích Xem Video cùng dòng điện ảnh Thời Đại Mới tỏ ra rất có hứng thú, hai nhà này một nhà là trang web video thực lực hùng hậu, một nhà là rạp chiếu phim, về sau trợ giúp phim tuyên phát rất nhiều, đều là lựa chọn tốt.
Hiện một số khung lớn đã được thương lượng và một số điều khoản cụ thể cần được hoàn thiện trong năm tới. Tô Tân cần phải nắm chắc quyền kiểm soát bộ phim trong tay, nếu không, ban lãnh đạo sẽ khó có thể xử lý tốt kịch bản và diễn viên, muốn quay tốt cũng rất khó khăn.
Sắp hết năm, một số người từ văn phòng chủ tịch đã xin nghỉ phép và về quê, chị Diêu hôm nay cũng có việc xin nghỉ, bên ngoài chỉ có thư ký tiểu Lâu cùng mấy người phụ tá. Tô Tân xem xong bản nháp hợp đồng bên pháp vụ đưa tới, duỗi lưng một cái, muốn phát một weibo tự giễu chính mình một chút sắp hết năm còn phải tăng ca.
Khi máy quay vừa được bật lên, cửa văn phòng bị gõ mấy cái, có người ở cửa kêu một tiếng: “Tô tổng, cô có ở trong đó không.”
Tô Tân ngẩng lên, là một tiểu soái ca trẻ tuổi, tóc nhuộm thành xanh lam, trêи lỗ tai đeo mấy đôi bông lập loè tỏa sáng, ăn mặc rất thời trang, hẳn là trong nghệ sĩ của công ty.
Cô không nhớ rõ có một người như thế, hoang mang hỏi: “Cậu là?”
Chàng trai trẻ bước nhanh đến, thuận tay đóng cửa lại. Đến bên cạnh bàn làm việc của Tô Tân, đem ly nước trong tay ra: “Tôi là Dư Nhất Tùng, chúng ta ở « hát một cái đi » có nói chuyện qua. Hôm nay tôi đang tập nhảy trong phòng tập, nhìn thấy cô đến công ty liền tới đây, Tô tổng, đây là trà sữa mới ra của trà sữa Ba Tư, vị rất ngon, cô nếm thử đi.”
Tô Tân nhớ, người mới này và Cố Phi Nam cùng tham gia một tiết mục, miệng rất ngọt, làm cho người có cảm giác thích thú.
“Tôi không uống trà sữa, cám ơn.” Tô Tân lịch sự từ chối.
Dư Nhất Tùng ngượng ngùng đem túi giấy để xuống trêи bàn, tiến đến bên cạnh Tô Tân, cười nói: “Tô tổng cô thật vất vả? Sắp ăn tết tới nơi rồi nhưng vẫn ở công ty tăng ca, trách không được Tinh Hà do cô tiếp quản phát triển không ngừng, nghệ sĩ chúng tôi đều đặc biệt sùng bái cô.”
Tô Tân lưng dựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Dư Nhất Tùng lúng túng hai giây, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, một mặt thành khẩn hỏi: “Tô tổng, tôi muốn đề cử mình một chút, « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » đang chuẩn bị quay, có nhân vật phù hợp với tôi không? Tiến vào công ty đến nay, tôi vẫn luôn cố gắng, sư phụ dẫn dắt tôi cũng nói tôi có thiên phú biểu xuất, chỉ cần cô cho tôi một cơ hội, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng, chuyện anh Nam có thể làm được, tôi cũng có thể làm được, cũng không nhất định kém hơn...”
Giọng nói của hắn dần dần trầm xuống, mấy chữ tiếp theo bị hắn cắn trọng âm dần dần kéo dài, giương lên, nghe mập mờ không thôi, thân thể cũng dần dần hướng về phía ghế dựa nhích lại gần.
Tô Tân bất động nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Cơ thể Dư Nhất Tùng sắp dính sát thì đông cứng lại.
“Cậu cho rằng tôi là người như vậy?” Tô Tân lạnh lùng hỏi.
“Cái này... Tôi có thể làm bất cứ điều gì...” Dư Nhất Tùng nhắm mắt nói “Tô tổng, tôi cũng muốn có cơ hội như anh Nam, tin tưởng tôi, tôi không làm kém hơn anh ấy.”
“Sai, cậu còn kém hơn rất nhiều.” Tô Tân đứng lên, gằn từng chữ.
“Không thể nào!” Dư Nhất Tùng không phục kêu lên “Tôi biết diễn xuất, ca hát không thua gì anh ấy, tôi đã tập nhảy ở nước ngoài, bọn họ đều nói tôi đã đủ chuyên nghiệp, tôi cũng rất nghe lời, cô kêu tôi làm gì tôi sẽ làm đó, tôi ở điểm nào kém Cố Phi Nam! Anh ta không phải dựa vào cô mới được nâng đỡ hay sao...”
“Thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu lại ” Tô Tân nghiêm nghị nói “Chỉ cần tôi ở Tinh Hà một ngày, nơi này chính là dùng thực lực nói chuyện. Cậu muốn có cơ hội, đi thử vai đàng hoàng, có tài năng sẽ không bị lãng phí; cậu nếu còn như hôm nay, liền lập tức rời khỏi Tinh Hà, mang cái ý nghĩ quy tắc ngầm trong công ty của cậu đi đi.”
Dư Nhất Tùng sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Tô Tân bước nhanh tới cửa, mở cửa, làm thư thế mời người ra ngoài.
“Tô tổng... Cô đừng nóng giận... Tôi biết sai rồi... Tôi không có ý tứ kia...” Hắn nói năng lộn xộn, chật vật ra khỏi văn phòng.
Tô Tân tức giận đến mức huyết quản trêи trán đột nhiên nhảy lên.
Bị người khác hiểu lầm thì không nói, đến cả nghệ sĩ trong công ty nghĩ tới chiêu này, còn đưa quy tắc ngầm đến tận cửa đổi lấy một kịch bản phim.
Tiểu Lâu ở cửa ra vào nhô đầu ra, sợ hãi hỏi: “Tô tổng, Dư Nhất Tùng kia... Quấy rầy cô sao? Tôi vừa rồi không cho cậu ta vào, nhưng cậu ta nói đưa trà sữa cho cô nên tôi mới...”
Hôm nay nếu chị Diêu ở đây, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tiểu Lâu dù sao tuổi còn trẻ nên mới bị Dư Nhất Tùng lừa gạt.
Tô Tân nhẹ nhàng thở dài: “Từ nay nhớ rõ, cho dù là ai, cho dù hắn nói gì, phải vào thông báo trước với tôi một chút sau đó mới có thể cho vào.”
“Tôi biết rồi thưa Tô tổng.” Tiểu Lâu cũng có chút sợ hãi, hứa.
Quay lại bàn làm việc, đầu Tô Tân hơi nhức, dựa vào ghế vuốt vuốt huyệt thái dương.
Dư Nhất Tùng trước khi đến đây cô muốn làm gì cũng không nhớ ra, đành phải mở máy tính ra, chuẩn bị xem tin tức thư giãn một tí.
Chuông điện thoại di động vang lên, là một dãy số nước ngoài, Tô Tân trong lòng vui mừng, lập tức nhận nghe điện thoại, kêu một tiếng “Anh”.
Trong ống nghe có chút tạp âm, nhưng không ai nói chuyện, Tô Tân tràn ngập nhiệt tình lập tức tiêu tán: “Anh, có phải anh hay không? Hay là cuộc gọi lừa đảo xuyên quốc gia?”
“Là anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên, là Giản Diệc Thận.
“Anh ở xa như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Tô Tân quả thực không hiểu nổi, một cỗ tức giận từ trong lòng dâng lên, vừa rồi chính mình bị Dư Nhất Tùng làm cho chán nản, lúc này giống như tìm được nơi trút giận “Chúng ta đã không có quan hệ với nhau, anh có hiểu hay không vậy?”
Cô vừa định cúp máy, Giản Diệc Thận gấp rút kêu một tiếng: “Tiểu Tân, chờ một chút!”
Tô Tân chịu đựng, chờ anh nói.
“Anh muốn nghe giọng của em một chút ” Giọng Giản Diệc Thận từ vạn dặm xa truyền tới, có loại cảm giác hư ảo “Em đang làm gì vậy?”
“Tôi đang ở công ty đàm đạo nhân sinh với nghệ sĩ, nói về lý tưởng sống.”
Tô Tân cố ý nhấn mạnh chữ “Đàm” tăng thêm trọng âm “Ngành giải trí cảnh đẹp ý vui, nhiều soái ca vây quanh như vậy, không cần nhìn đến sắc mặt của người khác.”
Giản Diệc Thận không nói, mang theo tiếng thở hào hển, giống như đang cố gắng đè nén cái gì.
“Còn gì nữa không? Không có việc gì tôi cúp máy.” Tô Tân tiếp tục nói “Bọn họ còn đang chờ — “
“Tiểu Tân, anh nhớ em.” Giản Diệc Thận ngắt lời cô.
Giọng nói trầm và êm dịu văng vẳng bên tai, Tô Tân trầm mặc hai giây, quả quyết tắt điện máy.
*Edit có lời muốn nói: 5 đoạn đầu ở bên wikidich và tàng thư viện đều không có, may là mình có bản raw nếu không sẽ xảy ra thiếu sót lớn ảnh hưởng đến việc đọc truyện của các bạn rồi.
Tô Tân đóng cửa và lái xe về phía trước vài mét.
Giản Diệc Noãn rưng rưng nước mắt ” Chuyện vừa rồi có ảnh hưởng lớn gì không? Tôi không nên đổ lỗi cho chị. Chị không cần phải cười nhạo tôi, nghĩ tôi đang nói nhảm là được.”
Chiếc xe dừng lại, lùi lại về phía sau. Sau vài bước, cô dừng lại trước mặt Giản Diệc Noãn.
Tô Tân trong lòng thở dài.
Người trong sân vận động đều đã đi hết, bãi đỗ xe lớn như vậy chỉ còn lại chiếc xe của Tô Tân. Giản Diệc Noãn đã cầu cứu như vậy, dù nể mặt Giản Thành Trạch thì cô cũng không có cách nào bỏ rơi người ở nơi này, nếu xảy ra chuyện gì, cô không biết giải thích với Giản Thành Trạch như thế nào.
Dẫn cô ấy đi báo án điều tra tội cố ý gây thương tích xong, đã mười một giờ, Giản Diệc Noãn không có chuyện gì, cằm sưng lên một chút, xanh tím xanh tím, há miệng liền đau, nhìn có chút dọa người.
Đến trước biệt thự Giản gia, Tô Tân ra hiệu Giản Diệc Noãn xuống xe.
Bình thường sinh hoạt hằng ngày của Giản Diệc Noãn đều có người giúp việc lo, ở bệnh viện vào phòng cấp cứu cũng không biết, Tô Tân cả một cái buổi tối này giống như mang một đứa trẻ đi cùng vậy, suýt nữa ăn không tiêu.
Giản Diệc Noãn lại không cử động.
“Sao, còn muốn tôi mở cửa xe cho cô sao? Cô bị thương ở cằm, không phải ở tay?” Tô Tân giễu cợt một câu.
“Thật xin lỗi.” Giản Diệc Noãn nói như muỗi kêu.
Tô Tân cho là mình nghe nhầm rồi. Từ ngày cùng Giản Diệc Thận kết hôn, Giản Diệc Noãn đã không vừa lòng với cô, khi Giản Diệc Thận không biết cho cô bao nhiêu châm chọc khiêu khích, hôm nay vị đại tiểu thư điêu ngoa này thế mà nói xin lỗi với cô? “Thật xin lỗi ” Giản Diệc Noãn lặp lại, cúi đầu cụp mắt xuống, vô cùng đáng thương “Trước kia em... Đối xử với chị không tốt... Thật ra em rất giận chị... Vì đem anh hai cướp đi... Nhưng bây giờ chị không có ở đây... Anh hai cả ngày không nhìn thấy người, hiện tại anh ấy còn không để ý đến em cùng mẹ, mỗi ngày tâm tình cũng không quá tốt, thường đem mình nhốt ở trong phòng, em... Em có chút hối hận...”
Trong xe một trận im lặng.
Một lúc sau, Tô Tân cười một cái tự giễu: “Mặt trời hôm nay mọc phía Tây hay sao, Giản đại tiểu thư lại xin lỗi tôi.”
“Chị có thể tha thứ cho em chứ?” Giản Diệc Noãn mong đợi nhìn cô.
“Đương nhiên, về nguyên tắc không có gì sai cả. Không phải chỉ nói dối vài câu là khiến anh cô chán ghét tôi, không châm chọc tôi mỗi ngày trước mặt anh cô, không cố ý làm khó dễ tôi để cho tôi xuống đài không được, ai bảo tôi yêu anh cô chứ, nguyện ý chịu đựng nhục nhã mà cô đem lại.” Tô Tân chậm rãi nói ra những việc lúc trước Giản Diệc Noãn làm.
Sắc mặt Giản Diệc Noãn dần trắng bệch, hai tay đan vào nhau, đứng ngồi không yên.
“Được rồi, mau xuống xe đi, tôi rất mệt, phải trở về nghỉ ngơi. Tha thứ hay không cũng không quan trọng, về sau chúng ta cũng không có quan hệ gì, mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả.” Tô Tân lãnh đạm nói.
Giản Diệc Noãn không thể không mở cửa, lại chần chờ quay đầu nhìn cô một cái, ngập ngừng hỏi: “Vậy chị... Chị với anh hai...”
Tô Tân lẳng lặng nhìn cô ấy, một hồi lâu mới nói: “Giản Diệc Noãn, cô phải nhớ kỹ một việc, ba chữ xin lỗi, nói thì dễ nhưng nó không phải là cỗ máy thời gian, có thể đem người về quá khứ và khiến mọi thứ biến mất. Tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng không có biện pháp đem những tổn thương triệt để quên đi. Đừng quan tâm chuyện của anh cô, đây không phải chuyện cô có thể quản, sống cuộc sống của mình đi, không dùng những lời ác ý đi tổn thương người khác, đối xử với chị dâu khác tốt một chút, đó chính là kết cục tốt đẹp của ba chữ xin lỗi.”
Về đến nhà, tâm trạng Tô Tân có chút bất an.
Gặp gỡ Giản Diệc Noãn, đem những chuyện xưa sắp quên từ trong trí nhớ lật ra một lần nữa. Trước tủ rượu rót ra một ly rượu, chất lỏng cay độc trượt xuống yết hầu, cô nhắm mắt lại, lúc này mới tỉnh táo lại.
Quá quan tâm đến những điều liên quan đến Giản Diệc Thận khiến cô thấy mình vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ra khỏi quá khứ. Hơn nữa, bảy năm yêu thương quá mức dài, đáy lòng bị đào một hố sâu vẻn vẹn mấy tháng không đủ để lấp đầy, chờ thời gian từ từ làm cho mọi thứ san bằng đi.
Ngày hôm sau, Tô Tân đến công ty làm thêm giờ.
Dự án « Ác Mộng » năm sau sẽ được duyệt, có rất nhiều công việc chuẩn bị. Trần Khuông Minh trong tay có một bộ phim vừa mới hoàn thành, vừa vặn tiếp nhận bộ phim này, bản thảo biên kịch thứ hai đã được đưa ra, sau khi chờ đạo diễn chọn xong, sẽ cùng nhau nghiên cứu và thảo luận bắt đầu mài bản thảo thứ ba.
Việc lựa chọn đạo diễn có phần không chắc chắn, Trần Khuông Minh thì chọn Trịnh Bách Minh – người đã từng nhận nhiều giải thưởng lớn, Trịnh Bách Vinh xuất thân là một nhϊế͙p͙ ảnh gia, hình tượng, sắc thái, dựng cảnh đặc biệt mạnh, một bộ phim giả tưởng cần loại tác động này; mà Tô Tân lại chọn một đạo diễn không có danh tiếng Tần Văn Uyên, Tần Văn Uyên trước đây có làm ở một phim trường nước Mỹ, với tư cách là giám đốc điều hành và đồng tổ chức bộ phim thảm họa khoa học viễn tưởng «Tận Thế Địa Cầu », tiền đồ được xem trọng, nhưng không biết vì sao, về nước lại một mực tầm thường vô vi, đến năm ngoái mới có một bộ phim võ hiệp giá thành nhỏ, cuối năm chiếu lên bởi vì kịch bản bị đổi nguyên tác khiến fan hâm mộ điên cuồng mổ xẻ, cuối cùng doanh thu phòng vé bình thường, khó khăn lắm thu hồi kinh phí.
Hai người thảo luận nửa ngày, đều không thể thuyết phục được nhau, chuẩn bị đi nhìn người trước khi đưa ra quyết định.
Về phần các nhà đầu tư, ngoại trừ Giang Viện Viện đã định trước, hai người còn lại là Thích Xem Video cùng dòng điện ảnh Thời Đại Mới tỏ ra rất có hứng thú, hai nhà này một nhà là trang web video thực lực hùng hậu, một nhà là rạp chiếu phim, về sau trợ giúp phim tuyên phát rất nhiều, đều là lựa chọn tốt.
Hiện một số khung lớn đã được thương lượng và một số điều khoản cụ thể cần được hoàn thiện trong năm tới. Tô Tân cần phải nắm chắc quyền kiểm soát bộ phim trong tay, nếu không, ban lãnh đạo sẽ khó có thể xử lý tốt kịch bản và diễn viên, muốn quay tốt cũng rất khó khăn.
Sắp hết năm, một số người từ văn phòng chủ tịch đã xin nghỉ phép và về quê, chị Diêu hôm nay cũng có việc xin nghỉ, bên ngoài chỉ có thư ký tiểu Lâu cùng mấy người phụ tá. Tô Tân xem xong bản nháp hợp đồng bên pháp vụ đưa tới, duỗi lưng một cái, muốn phát một weibo tự giễu chính mình một chút sắp hết năm còn phải tăng ca.
Khi máy quay vừa được bật lên, cửa văn phòng bị gõ mấy cái, có người ở cửa kêu một tiếng: “Tô tổng, cô có ở trong đó không.”
Tô Tân ngẩng lên, là một tiểu soái ca trẻ tuổi, tóc nhuộm thành xanh lam, trêи lỗ tai đeo mấy đôi bông lập loè tỏa sáng, ăn mặc rất thời trang, hẳn là trong nghệ sĩ của công ty.
Cô không nhớ rõ có một người như thế, hoang mang hỏi: “Cậu là?”
Chàng trai trẻ bước nhanh đến, thuận tay đóng cửa lại. Đến bên cạnh bàn làm việc của Tô Tân, đem ly nước trong tay ra: “Tôi là Dư Nhất Tùng, chúng ta ở « hát một cái đi » có nói chuyện qua. Hôm nay tôi đang tập nhảy trong phòng tập, nhìn thấy cô đến công ty liền tới đây, Tô tổng, đây là trà sữa mới ra của trà sữa Ba Tư, vị rất ngon, cô nếm thử đi.”
Tô Tân nhớ, người mới này và Cố Phi Nam cùng tham gia một tiết mục, miệng rất ngọt, làm cho người có cảm giác thích thú.
“Tôi không uống trà sữa, cám ơn.” Tô Tân lịch sự từ chối.
Dư Nhất Tùng ngượng ngùng đem túi giấy để xuống trêи bàn, tiến đến bên cạnh Tô Tân, cười nói: “Tô tổng cô thật vất vả? Sắp ăn tết tới nơi rồi nhưng vẫn ở công ty tăng ca, trách không được Tinh Hà do cô tiếp quản phát triển không ngừng, nghệ sĩ chúng tôi đều đặc biệt sùng bái cô.”
Tô Tân lưng dựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Dư Nhất Tùng lúng túng hai giây, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, một mặt thành khẩn hỏi: “Tô tổng, tôi muốn đề cử mình một chút, « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » đang chuẩn bị quay, có nhân vật phù hợp với tôi không? Tiến vào công ty đến nay, tôi vẫn luôn cố gắng, sư phụ dẫn dắt tôi cũng nói tôi có thiên phú biểu xuất, chỉ cần cô cho tôi một cơ hội, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng, chuyện anh Nam có thể làm được, tôi cũng có thể làm được, cũng không nhất định kém hơn...”
Giọng nói của hắn dần dần trầm xuống, mấy chữ tiếp theo bị hắn cắn trọng âm dần dần kéo dài, giương lên, nghe mập mờ không thôi, thân thể cũng dần dần hướng về phía ghế dựa nhích lại gần.
Tô Tân bất động nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Cơ thể Dư Nhất Tùng sắp dính sát thì đông cứng lại.
“Cậu cho rằng tôi là người như vậy?” Tô Tân lạnh lùng hỏi.
“Cái này... Tôi có thể làm bất cứ điều gì...” Dư Nhất Tùng nhắm mắt nói “Tô tổng, tôi cũng muốn có cơ hội như anh Nam, tin tưởng tôi, tôi không làm kém hơn anh ấy.”
“Sai, cậu còn kém hơn rất nhiều.” Tô Tân đứng lên, gằn từng chữ.
“Không thể nào!” Dư Nhất Tùng không phục kêu lên “Tôi biết diễn xuất, ca hát không thua gì anh ấy, tôi đã tập nhảy ở nước ngoài, bọn họ đều nói tôi đã đủ chuyên nghiệp, tôi cũng rất nghe lời, cô kêu tôi làm gì tôi sẽ làm đó, tôi ở điểm nào kém Cố Phi Nam! Anh ta không phải dựa vào cô mới được nâng đỡ hay sao...”
“Thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu lại ” Tô Tân nghiêm nghị nói “Chỉ cần tôi ở Tinh Hà một ngày, nơi này chính là dùng thực lực nói chuyện. Cậu muốn có cơ hội, đi thử vai đàng hoàng, có tài năng sẽ không bị lãng phí; cậu nếu còn như hôm nay, liền lập tức rời khỏi Tinh Hà, mang cái ý nghĩ quy tắc ngầm trong công ty của cậu đi đi.”
Dư Nhất Tùng sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Tô Tân bước nhanh tới cửa, mở cửa, làm thư thế mời người ra ngoài.
“Tô tổng... Cô đừng nóng giận... Tôi biết sai rồi... Tôi không có ý tứ kia...” Hắn nói năng lộn xộn, chật vật ra khỏi văn phòng.
Tô Tân tức giận đến mức huyết quản trêи trán đột nhiên nhảy lên.
Bị người khác hiểu lầm thì không nói, đến cả nghệ sĩ trong công ty nghĩ tới chiêu này, còn đưa quy tắc ngầm đến tận cửa đổi lấy một kịch bản phim.
Tiểu Lâu ở cửa ra vào nhô đầu ra, sợ hãi hỏi: “Tô tổng, Dư Nhất Tùng kia... Quấy rầy cô sao? Tôi vừa rồi không cho cậu ta vào, nhưng cậu ta nói đưa trà sữa cho cô nên tôi mới...”
Hôm nay nếu chị Diêu ở đây, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tiểu Lâu dù sao tuổi còn trẻ nên mới bị Dư Nhất Tùng lừa gạt.
Tô Tân nhẹ nhàng thở dài: “Từ nay nhớ rõ, cho dù là ai, cho dù hắn nói gì, phải vào thông báo trước với tôi một chút sau đó mới có thể cho vào.”
“Tôi biết rồi thưa Tô tổng.” Tiểu Lâu cũng có chút sợ hãi, hứa.
Quay lại bàn làm việc, đầu Tô Tân hơi nhức, dựa vào ghế vuốt vuốt huyệt thái dương.
Dư Nhất Tùng trước khi đến đây cô muốn làm gì cũng không nhớ ra, đành phải mở máy tính ra, chuẩn bị xem tin tức thư giãn một tí.
Chuông điện thoại di động vang lên, là một dãy số nước ngoài, Tô Tân trong lòng vui mừng, lập tức nhận nghe điện thoại, kêu một tiếng “Anh”.
Trong ống nghe có chút tạp âm, nhưng không ai nói chuyện, Tô Tân tràn ngập nhiệt tình lập tức tiêu tán: “Anh, có phải anh hay không? Hay là cuộc gọi lừa đảo xuyên quốc gia?”
“Là anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên, là Giản Diệc Thận.
“Anh ở xa như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Tô Tân quả thực không hiểu nổi, một cỗ tức giận từ trong lòng dâng lên, vừa rồi chính mình bị Dư Nhất Tùng làm cho chán nản, lúc này giống như tìm được nơi trút giận “Chúng ta đã không có quan hệ với nhau, anh có hiểu hay không vậy?”
Cô vừa định cúp máy, Giản Diệc Thận gấp rút kêu một tiếng: “Tiểu Tân, chờ một chút!”
Tô Tân chịu đựng, chờ anh nói.
“Anh muốn nghe giọng của em một chút ” Giọng Giản Diệc Thận từ vạn dặm xa truyền tới, có loại cảm giác hư ảo “Em đang làm gì vậy?”
“Tôi đang ở công ty đàm đạo nhân sinh với nghệ sĩ, nói về lý tưởng sống.”
Tô Tân cố ý nhấn mạnh chữ “Đàm” tăng thêm trọng âm “Ngành giải trí cảnh đẹp ý vui, nhiều soái ca vây quanh như vậy, không cần nhìn đến sắc mặt của người khác.”
Giản Diệc Thận không nói, mang theo tiếng thở hào hển, giống như đang cố gắng đè nén cái gì.
“Còn gì nữa không? Không có việc gì tôi cúp máy.” Tô Tân tiếp tục nói “Bọn họ còn đang chờ — “
“Tiểu Tân, anh nhớ em.” Giản Diệc Thận ngắt lời cô.
Giọng nói trầm và êm dịu văng vẳng bên tai, Tô Tân trầm mặc hai giây, quả quyết tắt điện máy.
*Edit có lời muốn nói: 5 đoạn đầu ở bên wikidich và tàng thư viện đều không có, may là mình có bản raw nếu không sẽ xảy ra thiếu sót lớn ảnh hưởng đến việc đọc truyện của các bạn rồi.
Danh sách chương