Tô Tân không ngờ có thể gặp Giản Diệc Thận ở đây, tuy nhiên nghĩ lại, nơi này là trung tâm thể ɖu͙ƈ cao cấp nhất An Châu, Giản Diệc Thận bình thường rất chú trọng rèn luyện, gặp phải ở đây cũng rất bình thường.

Cô cũng không nghĩ rằng nửa năm đi qua, Giản Diệc Thận vẫn đối với cô nhớ mãi không quên, thậm chí ở trung tâm thể ɖu͙ƈ cũng ngẫu nhiên gặp.

Cô dửng dưng thu lại ánh mắt, giải thích với Từ Đông Tô: “Trước đây quen biết, bây giờ thì không.”

Từ Đông Tô có nhiều hứng thú nhìn qua: “Anh cảm giác ánh mắt của anh ta không giống như không quen biết em? Vừa rồi giống như muốn ăn anh vậy... Chờ một chút, anh ta đến đây.”

Giản Diệc Thận thản nhiên bước tới, đút tay vào túi quần, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Tân.

Vẻ ảm đạm trong mắt vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh, vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Thật tình cờ, ở chỗ này cũng gặp được em. Xin hỏi người này là...”

Từ Đông Tô vươn tay ra: “Xin chào, tôi họ Từ, tên Từ Đông Tô.”

Giản Diệc Thận nắm tay, thần sắc căng nhạt: “Giản Diệc Thận.”

“Thận độc thận sao? Tên rất hay.” Từ Đông Tô tán thưởng.

Giản Diệc Thận đánh giá vài lần: “Từ tiên sinh khách khí, đúng rồi, anh đang chơi gì ở đây vậy? Nói không chừng chúng ta cũng có thể thảo luận một hai.”

“Một người bạn giới thiệu tới, đến đây được mấy tháng, bình thường tập một chút squash, nhất định không phải phải đối thủ của Giản tiên sinh, không lại làm trò hề cho thiên hạ.” Từ Đông Tô khách khí cự quyệt.

“Tôi thấy Từ tiên sinh rất nhã nhặn, hẳn không phải khách quen ở đây, không biết anh làm gì?” Giản Diệc Thận thử thăm dò hỏi.

“Viết tiểu thuyết, mỗi ngày đều ở trong nhà, cho nên ra rèn luyện một chút.” Từ Đông Tô khiêm tốn trả lời.

Giản Diệc Thận sắc mặt thay đổi.

Mấy ngày nay, nhất cử nhất động của Tô Tân cùng Tinh Hà anh đều nhất thanh nhị sở [1], đương nhiên biết Tinh Hà mua một tác phẩm văn học mạng của một đại thần Ngao Đông, hai lần một đôi, Từ Đông Tô hẳn là Ngao Đông.

[1] Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch.

Tuổi còn trẻ nhưng ở trong giới văn học mạng có thành tựu như vậy, dáng dấp còn rất nhã nhặn tuấn dật, ăn nói cũng khá, so với Trình Tử Hạo cũng không thua kém.

Vừa rồi Tô Tân cùng hắn trò chuyện vui vẻ như vậy, chẳng lẽ ngoại trừ hợp tác IP, hai người còn có bí mật giao tình gì? Một tia chua xót dưới đáy lòng hiện lên, dần dần tụ thành một con quái vật, đem ghen tuông trong trái tim ăn mòn thành từng lỗ nhỏ.

Anh biết mình không có đủ tư cách, nhưng lại không khống chế nổi.

“Giản tiên sinh muốn uống gì? Trà xanh được chứ?” Từ Đông Tô khách khí hỏi.

“Anh ấy sẽ không uống, mà lập tức sẽ đi ” Tô Tân hạ lệnh đuổi khách “Giản tổng, anh hẳn còn có nhiều việc phải làm, không cần phải lãng phí thời gian ở đây.”

Giản Diệc Thận trầm mặc một lát, lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Thua người không thua trận, không thể để mất mắt trước tình địch.

Anh bình tĩnh đứng lên: ” Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, nhưng mà đã trễ như vậy, giấc ngủ của em không tốt, đừng uống cà phê.”

Tô Tân không nói gì, cầm cà phê lên uống một hớp lớn “Ùng ục ùng ục”.

Giản Diệc Thận mắt tối sầm lại, cuối cùng cũng đi.

Từ Đông Tô tranh thủ thời gian cầm ly cà phê của Tô Tân, phất tay kêu nhân viên phục vụ đổi một ly nước trái cây: “Là anh sơ sót, anh là thần hạ du [2], thường xuyên thức đêm, còn tưởng rằng em cũng giống anh.” Giọng anh dừng một chút, chần chờ hỏi “Bất quá, tha thứ cho anh nói thẳng, ánh mắt của người kia quá hung hăng khi nhìn em, em muốn không có quan hệ gì với anh ta, e rằng không dễ làm.”

[2] Thần hạ du: người hay thức đêm.

Tô Tân lắc đầu: “Anh nghĩ nhiều rồi, cùng lắm cũng chỉ là thói quen tự nhiên thôi, giống như một đứa bé, chơi chán đồ chơi thì ném vào góc không để ý, nhưng có một ngày bị người khác cầm đi, sẽ khóc rống một phen.”

Từ Đông Tô đối với cái thí dụ này có chút không hiểu, hoang mang nhìn cô.

Tô Tân thản nhiên nói: “Anh ta là chồng trước của em.”

Từ Đông Tô mới chợt hiểu ra.

Thời gian kế tiếp, hai người ăn ý tránh chủ đề về Giản Diệc Thận đi, nói chuyện về văn học, biện luận, phim ảnh, cũng tràn đầy phấn khởi phát weibo.

Ngao Đông: @ Tô Tân giới thiệu một chút, là kim chủ ba ba của tôi.

Tô Tân: @ Ngao Đông ngựa tốt, bằng không đem tồn cảo rương đen [3] phát ra.

[3] Tồn cảo rương đen: chương được viết sẵn nhưng chưa đăng, để phòng khi có việc không viết được thì lấy ra đăng bù hoặc dịp đặc biệt thì dùng để bạo chương.

Ngay sau khi hai weibo này phát ra, Tô Tân lập tức tràn ngập rất nhiều người hâm mộ sách của Ngao Đông, họ cáo buộc Ngao Đông kéo càng, quỵt canh việc ác, muốn “Kim chủ ba ba” trị cái người lười Ngao Đông này thật tốt, điều này khiến Tô Tân hết sức hoài nghi, vừa rồi Từ Đông Tô nói tới tồn cảo rương có phải chuyện của chính anh ấy không.

Một buổi tối trôi qua rất dễ chịu, cùng Từ Đông Tô nói chuyện phiếm hết sức thoải mái, mặc dù hai người cách nhau vài tuổi nhưng Từ Đông Tô là người nho nhã học giả chi phong, ở chung như gió xuân, đầy thư giãn.

Về tới nhà đã hơn chín giờ, rửa mặt xong, một chút buồn ngủ Tô Tân cũng không có, thần kinh hết sức tỉnh táo, mở « vô địch thiên hạ » ra xem xét, ngoài ra còn có mấy hạng mục khác...

Bị Giản Diệc Thận nói trúng, vừa rồi uống cà phê, khiến cô mất ngủ, lúc ấy không nên uống một ngụm lớn như vậy.

Tô Tân vừa hối hận vừa ở trêи giường lật qua lật lại, một lúc sau cô có chút hoa mắt đau đầu, dứt khoát đi xem TV.

Vừa mở TV ra, điện thoại ở đầu giường rung lên, cô cầm lên thấy chị Diêu gửi tin nhắn Wechat: Tô tổng, cô đã ngủ hay chưa? Chưa ngủ thì gọi lại cho tôi, có việc gấp.

Tô Tân giật mình, đã trễ thế như vậy, chị Diêu còn tìm cô. Cô vội vàng bấm máy gọi lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Tô tổng, Cố Phi Nam xảy ra chuyện ” giọng chị Diêu đầy sốt ruột truyền tới “Bộ phận tuyên phát mới gọi cho tôi, có tung một video, Cố Phi Nam ở quán bar cùng những người phụ nữ khác nhảy múa, hôn nồng nhiệt!”



Sau một đêm, đoạn video này đã được lan truyền như một loại virus, hot search # Cố Phi Nam ở quán bar múa #, # vô địch thiên hạ có độc # lại ngóc đầu trở lại, một lần giành lại mười vị trí hàng đầu hot search.

Trong video ánh đèn lờ mờ lấp lóe, đầu người đen nghịt đang gật gù đắc ý nhảy loạn xạ, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc hở hang nhảy lên sân khấu của quán bar, nắm lấy quần áo của Cố Phi Nam nhảy múa, tổng cộng mười mấy giây, đột ngột dừng lại sau đó người phụ nữ này tiến tới hôn Cố Phi Nam.

Đủ loại suy đoán và bình luận bẩn thỉu trêи weibo, rất nhiều dân mạng ngửi ngửi thấy mùi bê bối bát quái, bất chấp tất cả, khiến chuyện hư ảo này càng trở nên mơ hồ, châm chọc khiêu khích, đau lòng nhức óc, chính trực và chính nghĩa... Tất cả những từ ngữ như một con dao găm sắc bén bắn về phía Cố Phi Nam.

[ Thật là bị bao nuôi sao? Cậu ta cũng có thể hôn bà già đó, thật là buồn nôn. ]

[ Giới giải trí không sạch sẽ, thảo nào tài nguyên tốt như vậy. ]

[ Cậu ta trước làm ở quầy rượu mà, chậc chậc, tôi có thể tưởng tượng được. ]

...

Tô Tân xem video mấy lần, trêи sân khấu ca hát đúng là Cố Phi Nam, nhưng khung cảnh này cô rất quen thuộc, chính là quán bar “Cũ Hoan” nơi cô gặp Cố Phi Nam.

Khi đó, người phụ nữ này quả thật ăn mặc rất mát mẻ, cô ta hùng hổ túm lấy sân khấu và muốn nhảy cùng Cố Phi Nam, nhưng Cố Phi Nam tránh đi, bị té ngã, sau đó người bạn đi chung thấy vậy lao vào đánh Cố Phi Nam, nhưng cuối cùng được bảo an quầy rượu đem người kéo đi.

Đoạn video còn cố ý quay cảnh người phụ nữ kia chuẩn bị hôn, rõ ràng chính là muốn khiến Cố Phi Nam hết đường chối cãi.

Quả bom nặng ký này, khiến Tinh Hà trở tay không kịp, Tô Tân cả đêm không ngủ, trong thư phòng mở máy tính cùng bộ phận tuyên phát, liên lạc làm việc với chị Diêu.

Tại Nhanh Chụp, buổi sáng khoảng tám giờ, trưởng phòng bộ phận tuyên phát liên hệ đến người phụ trách, phối hợp bộ phận PR, bộ phận kỹ thuật cùng một số bộ phận khác, sau một tiếng bắt đầu hành động, những bình luận công kϊƈɦ bị xóa bỏ, hạn chế gửi các cảnh quay nhanh, làm con đường lưu truyền video tạm thời được kiểm soát.

Về phía Weibo thì rắc rối hơn, phải mất một ngày để hoàn thành các thủ tục liên quan sau đó gửi cho đơn vị thông tin xử lý.

Tuy nhiên, việc ngăn chặn và cấm đoán chỉ là biện pháp tạm thời, nếu không có bằng chứng xác minh rõ ràng, đây sẽ trở thành vết nhơ mà Cố Phi Nam khó rửa sạch, khó lòng phát triển tốt hơn, mà « vô địch thiên hạ » nhiệt bá cũng một đi không trở lại.

Tô Tân dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, đứng dậy mở rèm cửa, ánh nắng từ cửa kính tràn vào, hôm nay là một ngày tốt lành.

Hy vọng nó sẽ mang lại may mắn.

Cô thầm cầu nguyện trong lòng.

Thấy thời gian sắp hết, Tô Tân gọi điện cho Điền Chỉ Lam: “Tiểu thịt tươi của cậu gặp chuyện, mau tìm anh họ của cậu xem có thể tìm được đoạn phim cậu ta ở Cũ Hoan hay không.”

Thời gian đã qua hơn nửa năm, video giám sát sẽ được lưu giữ từ ba tháng đến sáu tháng, hi vọng có thể tìm ra video có chút xa vời, nhưng cũng muốn thử một lần.

Điền Chỉ Lam vừa ngủ vừa bật máy lên, ngây người một lúc.

Tô Tân đem chân tướng nói một lần, Điền Chỉ Lam tức giận đến phát run: “Chờ lấy, đào sâu ba thước cũng phải đem video tìm ra, không được thì tìm bảo an làm chứng, không được nữa đem thì tìm người phụ nữ kia ra nói rõ ràng, người tung tin đồn thất thiệt như vậy quá bỉ ổi!”

Cúp điện thoại, Tô Tân mới yên tâm một chút, anh họ của Điền Chỉ Lam là một nhân vật có thế lực, hẳn là có thể tìm tới làm sáng tỏ chứng cứ.

Ngồi trêи ghế trầm tư một lát, lại nghĩ đến mọi khía cạnh của đợt phản công, Tô Tân luôn cảm thấy có chỗ nào bị cô bỏ sót.

Chuông điện thoại vang lên, cô xem nhắc nhở, lập tức giật cả mình.

Hôm nay 10 giờ là buổi gặp mặt, chào mừng của « vô địch thiên hạ », các nhân vật chính trêи sân khấu sẽ chấp nhận toàn bộ phỏng vấn, gặp gỡ người hâm mộ để quảng cáo bộ phim.

Tính khí của Cố Phi Nam, nếu hỏi ngay câu hỏi về video này, cậu có bị bối rối hay không? Nếu xử lý không thích đáng, thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào tin đồn này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện