Tin tức này, giống như một quả bom lớn ném vào trang web văn học mạng, vòng IP nổ tung, thậm chí đến cả truyền hình điện ảnh cũng bị ảnh hưởng #Bí danh mới của Ngao Đông#, #cơn ác mộng này tôi đã trải qua# nhanh chóng lên hot search, tiếp sau đó là #Công ty truyền hình điện ảnh Tinh Hà hợp tác cùng Ngao Đông#, đến cả chuyện này cũng bị lộ ra ngoài, leo lên hot search, không sao đỡ phải nghĩ cách tuyên truyền.
Vẻn vẹn một ngày, « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » leo lên đầu bảng xếp hạng của văn học mạng Hồng Giang, diễn đàn Hồng Giang xém nữa bị sụp, các bình luận liên tục tăng, nhân vật gây ấn tượng mạnh với người đọc, khiến cho lượt truy cập gần như quá tải.
Vài đối tác trước đó cùng các đồng nghiệp trong giới đều gọi điện thoại đến, một người chúc mừng cô ký được IP này, người kia muốn tìm hiểu về khả năng hợp tác đối với dự án này.
Dưới weibo của Tô Tân, nhiều fan hâm mộ của quyển truyện để lại nhiều bình luận mong chờ bộ phim chuyển thể, còn nói tên một số diễn viên đóng vai chính. Một số khác lại mắng chửi: “Công ty rác rưởi các người đừng nghĩ đến việc hủy nguyên tác!” Còn có người ngạc nhiên thán phục: “Tô Tân là một người trẻ tuổi xinh đẹp, lại là tổng giám đốc công ty truyền hình điện ảnh, quan lý các khoản đầu tư rất tốt, không phải là bình hoa di động mà là một nữ vương, rất đáng chờ mong trong tương lai.
Vì thế weibo Tô Tân náo nhiệt vài ngày, không chỉ có fan hâm mộ số tăng vụt mấy vạn mà số lượt tương tác cũng tăng lên.
Tô Tân gọi điện thoại cho Từ Đông Tô, trịnh trọng cảm ơn anh ta.
“Không cần khách khí, tôi vẫn cảm thấy tôi được lợi.” Từ Đông Tô nói đùa: “Tôi không quan tâm mấy trăm ngàn vạn phí bản quyền, ngược lại để ý đến việc cướp được chút cổ phần, dù sao về sau phim thành công, tính ra còn nhiều hơn gấp mấy lần phí bản quyền.”
“Anh tin tưởng tôi vậy sao?” Tô Tân đưa giỡn.
“Tin. Nếu không ngày đó tôi đã không thay đổi quyết định.” Từ Đông Tô nghiêm túc: “Tôi bán rất nhiều bản quyền, rất nhiều tổng giám đốc lúc mua đều nói những lời ba hoa chích choè, nhưng nội dung tiểu thuyết lại không biết, chỉ có em mới là người thật sự độc cuốn tiểu thuyết này, cũng biết tính cách rõ từng nhân vật. Tôi liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra, cô thật sự thích quyển tiểu thuyết này, cũng thực lòng muốn chuyển thể nó thành phim điện ảnh. Tôi là một nhà văn, cảm thấy quyển tiểu thuyết vô danh này có người thích, cảm thấy rất vui.”
Tô Tân hơi xúc động.
Mấy lời này củaTừ Đông Tô, chính là lời khẳng định tốt nhất đối với cô.
“Vậy thì tốt, Từ lão sư, không cần khách sáo nhiều lời, tôi sẽ dùng hết khả năng để phát triển bộ tiểu thuyết này.”
“Cô có thể gọi thẳng tên tôi, lão sư lão sư, khiến cho tôi nhớ tới cơn ác mộng khi còn đi học.”
“Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Tô tổng nữa, cái này khiến tôi nhớ lại chuyện cười, nếu có một tầng đá lớn từ trêи trời rơi xuống, 90% sẽ rơi xuống đầu tổng giám đốc.”
Hai người đều nở nụ cười.
“Đúng rồi, em muốn bát quái [1] một chút ” Tô Tân tò mò: “Anh tại sao đúng một bút danh khác trêи văn học mạng Hồng Giang vậy? Chẳng phải đó là trang web dành cho nữ sao? Tác giả nam rất phượng mao lân giác [2].”
[1] Bát quái: Buôn chuyện.
[2] Phượng mạo lân giác: có nghĩa là lông chim phượng và sừng kì lân ở đây chỉ sự hiếm có khó tìm.
Từ Đông Tô ho nhẹ hai tiếng: “Nói ra cũng không có gì hay ho, lúc ấy anh cùng vài người bạn đánh cược, tác giả tiểu thuyết cho nam và cho nữ có sự khác biệt rất lớn, tác giả nam có là đại thần đi chăng nữa, thì khi viết tiểu thuyết cho nữ cũng chỉ như bọt nước, tôi không phục, nên đã mở một tài khoản trêи Hồng Giang viết cho nam giới, kết quả như cô đã thấy, viết mấy chục vạn chữ, nhanh chóng hoàn thành miễn cưỡng có thể đề cử, nếu không phải cô mua bản quyền, thì thể diện của tôi cũng bị ném về tận nhà.”
Tô Tân vui vẻ: “Vậy chúng ta đều xem như vô tình cắm liễu liễu lại xanh [3], thật có duyên phận.”
[3] đã giải thích ở chương nào đó:v
“Đúng vậy đây chính là duyên phận, cho nên, dù phim có ra sao, cũng xem như duyên phận, cô không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, tôi không dựa vào những tiền bản quyền này mà kiếm cơm đâu.”
Hai người lại hàn huyên một số chuyện về văn học cùng truyền hình điện ảnh, Từ Đông Tô tri thức uyên bác, hài hước dí dỏm, là một đối tượng phù hợp để nói chuyện phiếm.
Cúp điện thoại, Tô Tân tâm tình vui vẻ, lúc bắt đầu phát triển IP này dù có gian nan hiểm trở, nhưng giờ phút này có thể nhé nhàng chạm dãi, nên không còn đáng sợ nữa.
Hai ngày cuối tuần đến rất nhanh.
Từ đầu hạ đến cuối thu, mấy tháng này, Tô Tân đem toàn tinh lực đều đặt ở trêи giải trí Tinh Hà, không có thời gian dành cho bản thân, thần kinh căng thẳng, mỗi tối trước khi ngủ, đều cẩn thận kiểm tra có việc hôm nay có chỗ nào sơ suất hay không. Sau hai ngày nghỉ cuối tuần cũng có một chút thời gian, cô ngủ bù lấy lại sức, buổi chiều lái xe trở về núi Thượng An thăm Tô Đình Doãn.
Hai cha con lâu ngày không gặp, Tô Đình Doãn hơi đau lòng: “Làm sao lại gầy như vậy? Con lại hay bỏ bữa nữa sao? Tranh thủ thời gian tìm một người giúp việc, giúp con chuẩn bị cơm nước nhé.”
“Cha, cha lo bản thân mình đi.” Tô Tân đem một cốc nước trà đặt trước mặt ông: “Dì La nói, cha thường xuyên lười biếng không đi rèn luyện thân thể, vụng trộm chơi mạt chược.”
Tô Đình Doãn rất xấu hổ, quay đầu trừng La Trân Huệ: “Lại vụng trộm báo cáo tiểu Tân.”
La Trân Huệ thản nhiên: “Ông còn nói, không quản ai được ông, ông gấp cái gì?”
Tô Đình Doãn chán nản, uống một ngụm trà lớn, oán trách: “Cái này không cho cái kia cũng không cho, ăn cũng không thể ăn, chơi cũng không thể chơi, giờ tôi phải làm gì bây giờ?”
Tô Tân nhìn chằm chằm ông không nói lời nào, vành mắt dần dần đỏ lên.
Tô Đình Doãn bị cô nhìn liền hốt hoảng, gấp gáp nói: “Sao vậy? Cha nói như vậy, con khóc cái gì? Cha sẽ nghe lời con? Không đi đánh mạt chược, không đi không đi nữa.”
“Cha, trong phòng mạt chược có người hút thuốc, không hút cũng bị hít khói*, không tốt cho phổi.” Tô Tân hít một hơi, coi thường ra mặt thì thầm: “Dì La quản cha chặt như vậy, cũng vì muốn tốt cho cha, cha đừng tổn thương đến tâm lòng của dì ấy?”
“Được được được, tất cả đều nghe theo con.” Tô Đình Doãn bất đắc dĩ: “Tiểu La, bà cứ việc quản tôi, từ giờ bà chỉ đâu tôi đánh đó, được chưa? Hai ngày trước là tôi sai, từ giờ tôi sẽ thay đổi.”
La Trân Huệ nhịn không nổi, cười cười: “Tô tiên sinh, đây là tự ông nói đây nhé.”
Một trận phong ba nhỏ như vậy kết thúc, mọi người cùng nhau ăn cơm tối, nghỉ ngơi một lát, Tô Tân đưa Tô Đình Doãn ra ngoài tản bộ.
Hai cha con vừa ra đến cổng, chưa được hai bước, sau lưng có tiếng bước chân, đường trêи núi rất nhỏ, chỉ đủ tầm hai ba người đi, Tô Tân lôi kéo Tô Đình Doãn nhường đường, vừa vặn cho người phía sau vượt lên trước nhưng người kia lại không vượt qua bọn họ, mà còn cùng Tô Đình Doãn đi song song, lên tiếng: “Cha, chào buổi tối, tiểu Tân, em cũng tới đây sao?”
Tô Tân giật nảy mình: “Anh... Anh sao lại ở chỗ này?”
Giản Diệc Thận mặc đồ thể thao, thản nhiên: “Anh thuê một phòng nhỏ gần đây, hai ngày nghỉ rảnh rỗi nên đến chăm sóc cha, cùng cha tâm sự.”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi.” Tô Đình Doãn nổi nóng: “Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Không sao, cha không muốn nhìn thấy con, vậy con sẽ đi theo phía sau.” Giản Diệc Thận đi chậm lại, chân thành: “Cha con nói, biết sai mà sửa là một người cam đảm, không có gì phải xấu hổ, người vì mặt mũi của cha con, để cho con chăm sóc, xem như con đền bù sai lầm trước kia.”
Tô Đình Doãn tức giận: “Tiểu Tân, điện thoại đâu? Gọi cho Giản Thành Trạch, kêu ông ta đem con trai của mình xách về!”
Bên cạnh có thôn dân dừng bước lại xem náo nhiệt, Tô Tân tranh thủ thời gian túm Tô Đình Doãn: “Cha, chúng ta làm việc của chúng ta, đừng để ý đến đến anh ta.”
Ban đêm ở vùng núi, không khí trong lành, trong bóng đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, đôi lúc lại có tiếng côn trùng kêu.
Làng không lớn, có dốc cao, Tô Tân sợ có thể Tô Đình Doãn không chịu đựng nổi, nên chỉ đi hai vòng.
Tô Tân cố gắng không quần tâm tiếng bước chân sau lưng, Giản Diệc Thận lại âm hồn bất tán, thỉnh thoảng nói mấy câu.
“Cha, Tinh Hà gần đây lên hot search hai lần, người có biết không?”
“Tiểu Tân mua một IP của một tác giả đại thần, biến trái đắng thành quả ngọt.”
“Cẩn thận có rêu xanh dưới chân.”
...
Tô Đình Doãn xụ mặt tai không nghe mắt không thấy, kéo Tô Tân đi nhanh mấy bước, hạ giọng hỏi: “Tiểu tử này muốn làm cái gì? Cậu ta đã tới đây mấy lần, đưa đồ cho cha nhưng tất cả đều bị cha ném ra ngoài, giống như thuốc cao da chó, mắng thế nào cũng không đi, cha sợ con để ý, không nói cho con.”
Tô Tân lấy lại bình tĩnh, dặn dò: “Cha, người đừng để ý đến là được, tuyệt đối đừng vì vậy mà tức giận.”
“Đi, cha không tức giận.” Tô Đình Doãn nghiêm mặt nói: “Nếu con đã không còn thích cậu ta, để cậu ta từ bỏ sớm một chút, nếu còn dây dưa như vậy, con làm sao có thể tìm được ý trung nhân đây?”
Tô Đình Doãn nói xong, Tô Tân có chút im lặng: “Cha, người nói gì vậy? Con rất bận rộn, không có thời gian nghĩ đến chuyện này?”
“Sao vậy được, chuyện này nhất định phải làm.” Tô Đình Doãn căm tức: “Anh trai con xảy ra chuyện gì? Thoải mái bên ngoài hơn mấy tháng vẫn chưa trở về. Khiến con mắc vào nhưng chuyện không đâu? Chờ nó trở về cha sẽ dạy dỗ một trận nên hồn! Con gái chị cần ở nhà hưởng thụ, không cần phải ra ngoài khổ cực như vậy?”
Tô Tân dở khóc dở cười.
Tô Đình Doãn quan niệm có chút cổ hủ, nam chủ ngoại, nữ chủ nội [4], con trai phải có sự nghiệp, con gái chị cần làm bình hoa, lại nghiêm khắc với Tô Hà, hận không thể treo lên đánh đến khi thành tài, đối với Tô Tân lại yêu chiều vô hạn, hận không thể đem đồ tốt nhất đều để trước mặt cô.
[4] Nam chủ ngoại, nữ chủ nội: theo quan niệm xưa đàn ông thì ra ngoại làm việc xây dựng công danh còn phụ nữ thì ở nhà nội trợ chăm lo việc đồng áng.
Kết quả Tô Hà không chống lại nổi áp lực mạnh mẽ, tròn tránh trách nhiệm bộ chạy, mà Tô Tân lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Hoặc là, chờ ngày nào đó cô có thể giúp Tinh Hà trở lại thời kì huy hoàng, Tô Đình Doãn công nhận, con gái cũng có thể xây dựng giang sơn.
“Cha, người để anh ấy ở bên ngoài chơi nhiều một chút, dù sao công ty hiện tại không có việc lớn gì, con cũng chỉ ký tên mà thôi.” Cô trả lời Tô Đình Doãn.
Tô Đình Doãn thở dài một hơi: “Không phải cha nghĩ cho nó hay sao? Các con ai cũng ra ngoài làm việc, cha cũng không biết có thể ở bên các con được mấy năm nữa.”
Tô Tân bắt đầu lo lắng.
Cô chỉ lo tâm trạng của Tô Hà, mà lại quên đi Tô Đình Doãn cũng cần người bầu bạn.
Dạo này Tô Hà chỉ nhắn mấy câu với cô qua Wechat, gần đây nói muốn leo núi tuyết, đến lúc đó sẽ quay video cho cô xem.
“Cha, vậy để con gọi anh ấy trở về.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cửa nhà, cửa chờ có Đa Đa tiến lên đón, vây quanh bọn họ xoay vài vòng, vừa nhìn thấy phía sau là Giản Diệc Thận, Đa Đa liền ngoài mạnh trong yếu sủa vài tiếng, co lại đi trước cửa.
Thật đúng là một con chó tội nghiệp.
Tô Tân đưa Tô Đình Doãn đi vào trước, quay người nhìn thẳng vào mắt Giản Diệc Thận.
Bầu trời đêm cuối thu, trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong sáng nhẹ nhàng, khiến Giản Diệc Thận trở nên nhu hòa, người đàn ông vốn lạnh lùng kiêu ngạo lúc này lại có chút mềm mại. Đáng tiếc, hết thảy đều là giả tượng.
Ở bên anh ba năm, Tô Tân hiểu rõ hơn ai hết, người đàn ông này vô tình lạnh lùng đến mức nào.
“Anh nói đi, anh đến cùng muốn cái gì?” Trong lòng cô có một chút bực bội, ngón tay vài lọn tóc trêи trán, từng sợi tóc màu nâu gạo từng đám rủ xuống.
Giản Diệc Thận không chớp mắt nhìn một lát, chợt nhớ tới xúc cảm khi những sợi tóc kia lướt qua da thịt.
Mềm mại, trơn nhẵn, còn mang theo mùi nhẹ nhàng.
Máu nóng bắt đầu chạy khắp người.
Anh khó khăn, không dám nhìn thẳng: “Em... Em nói cái gì? Anh... Chỉ muốn chăm sóc cha, em không có thời gian ở bên cạnh, cha rất có đơn, anh cùng cha nói một chút chuyện bên ngoài, cũng để cho...”
Tô Tân càng thêm phiền não.
Tô Đình Doãn nói không sai, không thể kéo dài thêm được nữa, phải khiến cho Giản Diệc Thận hoàn toàn mất hết hi vọng.
“Anh biết không? Hiện tại anh làm những việc này, đều khiến tôi nhớ lại đang vẻ hèn mọn trước kia đáng thương ra sao.”
Cô lạnh lùng ngắt lời Giản Diệc Thận mà nói, một niềm vui không thể kiểm soát từ tận đáy lòng.
Cô muốn rời xa Giản Diệc Thận, quên hết chuyện trước kia, Giản Diệc Thận có thể hết lần này tới lần khác dây dưa không rõ, một vết thương chí mạng vào tim sẽ làm cho mọi chuyện kết thúc trong vui vẻ. Cô không tin, người kiêu ngạo như Giản Diệc Thận, có thể chịu đựng những lời khó nghe của cô.
“Trước kia anh chán ghét tôi bao nhiêu, bây giờ tôi cũng chán ghét anh bấy nhiêu. Giản Diệc Thận anh là một thiên chi kiêu tử [5], không cần phải bày ra dáng vẻ hèn mọn này. Chính xác hơn, anh vốn không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, muốn tôi cảm động bởi biểu hiện thâm tình của anh mà quay lại như trước kia?” Giản Diệc Thận mặt dần dần trắng bệch.
[5] Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Mỗi một câu một chữ, như một con dao đâm sâu vào tim anh, tao thành bông hoa máu.
Hóa ra, cảm giác tấm chân tình bị giẫm đạp là như vậy.
Vẻn vẹn một ngày, « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » leo lên đầu bảng xếp hạng của văn học mạng Hồng Giang, diễn đàn Hồng Giang xém nữa bị sụp, các bình luận liên tục tăng, nhân vật gây ấn tượng mạnh với người đọc, khiến cho lượt truy cập gần như quá tải.
Vài đối tác trước đó cùng các đồng nghiệp trong giới đều gọi điện thoại đến, một người chúc mừng cô ký được IP này, người kia muốn tìm hiểu về khả năng hợp tác đối với dự án này.
Dưới weibo của Tô Tân, nhiều fan hâm mộ của quyển truyện để lại nhiều bình luận mong chờ bộ phim chuyển thể, còn nói tên một số diễn viên đóng vai chính. Một số khác lại mắng chửi: “Công ty rác rưởi các người đừng nghĩ đến việc hủy nguyên tác!” Còn có người ngạc nhiên thán phục: “Tô Tân là một người trẻ tuổi xinh đẹp, lại là tổng giám đốc công ty truyền hình điện ảnh, quan lý các khoản đầu tư rất tốt, không phải là bình hoa di động mà là một nữ vương, rất đáng chờ mong trong tương lai.
Vì thế weibo Tô Tân náo nhiệt vài ngày, không chỉ có fan hâm mộ số tăng vụt mấy vạn mà số lượt tương tác cũng tăng lên.
Tô Tân gọi điện thoại cho Từ Đông Tô, trịnh trọng cảm ơn anh ta.
“Không cần khách khí, tôi vẫn cảm thấy tôi được lợi.” Từ Đông Tô nói đùa: “Tôi không quan tâm mấy trăm ngàn vạn phí bản quyền, ngược lại để ý đến việc cướp được chút cổ phần, dù sao về sau phim thành công, tính ra còn nhiều hơn gấp mấy lần phí bản quyền.”
“Anh tin tưởng tôi vậy sao?” Tô Tân đưa giỡn.
“Tin. Nếu không ngày đó tôi đã không thay đổi quyết định.” Từ Đông Tô nghiêm túc: “Tôi bán rất nhiều bản quyền, rất nhiều tổng giám đốc lúc mua đều nói những lời ba hoa chích choè, nhưng nội dung tiểu thuyết lại không biết, chỉ có em mới là người thật sự độc cuốn tiểu thuyết này, cũng biết tính cách rõ từng nhân vật. Tôi liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra, cô thật sự thích quyển tiểu thuyết này, cũng thực lòng muốn chuyển thể nó thành phim điện ảnh. Tôi là một nhà văn, cảm thấy quyển tiểu thuyết vô danh này có người thích, cảm thấy rất vui.”
Tô Tân hơi xúc động.
Mấy lời này củaTừ Đông Tô, chính là lời khẳng định tốt nhất đối với cô.
“Vậy thì tốt, Từ lão sư, không cần khách sáo nhiều lời, tôi sẽ dùng hết khả năng để phát triển bộ tiểu thuyết này.”
“Cô có thể gọi thẳng tên tôi, lão sư lão sư, khiến cho tôi nhớ tới cơn ác mộng khi còn đi học.”
“Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Tô tổng nữa, cái này khiến tôi nhớ lại chuyện cười, nếu có một tầng đá lớn từ trêи trời rơi xuống, 90% sẽ rơi xuống đầu tổng giám đốc.”
Hai người đều nở nụ cười.
“Đúng rồi, em muốn bát quái [1] một chút ” Tô Tân tò mò: “Anh tại sao đúng một bút danh khác trêи văn học mạng Hồng Giang vậy? Chẳng phải đó là trang web dành cho nữ sao? Tác giả nam rất phượng mao lân giác [2].”
[1] Bát quái: Buôn chuyện.
[2] Phượng mạo lân giác: có nghĩa là lông chim phượng và sừng kì lân ở đây chỉ sự hiếm có khó tìm.
Từ Đông Tô ho nhẹ hai tiếng: “Nói ra cũng không có gì hay ho, lúc ấy anh cùng vài người bạn đánh cược, tác giả tiểu thuyết cho nam và cho nữ có sự khác biệt rất lớn, tác giả nam có là đại thần đi chăng nữa, thì khi viết tiểu thuyết cho nữ cũng chỉ như bọt nước, tôi không phục, nên đã mở một tài khoản trêи Hồng Giang viết cho nam giới, kết quả như cô đã thấy, viết mấy chục vạn chữ, nhanh chóng hoàn thành miễn cưỡng có thể đề cử, nếu không phải cô mua bản quyền, thì thể diện của tôi cũng bị ném về tận nhà.”
Tô Tân vui vẻ: “Vậy chúng ta đều xem như vô tình cắm liễu liễu lại xanh [3], thật có duyên phận.”
[3] đã giải thích ở chương nào đó:v
“Đúng vậy đây chính là duyên phận, cho nên, dù phim có ra sao, cũng xem như duyên phận, cô không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, tôi không dựa vào những tiền bản quyền này mà kiếm cơm đâu.”
Hai người lại hàn huyên một số chuyện về văn học cùng truyền hình điện ảnh, Từ Đông Tô tri thức uyên bác, hài hước dí dỏm, là một đối tượng phù hợp để nói chuyện phiếm.
Cúp điện thoại, Tô Tân tâm tình vui vẻ, lúc bắt đầu phát triển IP này dù có gian nan hiểm trở, nhưng giờ phút này có thể nhé nhàng chạm dãi, nên không còn đáng sợ nữa.
Hai ngày cuối tuần đến rất nhanh.
Từ đầu hạ đến cuối thu, mấy tháng này, Tô Tân đem toàn tinh lực đều đặt ở trêи giải trí Tinh Hà, không có thời gian dành cho bản thân, thần kinh căng thẳng, mỗi tối trước khi ngủ, đều cẩn thận kiểm tra có việc hôm nay có chỗ nào sơ suất hay không. Sau hai ngày nghỉ cuối tuần cũng có một chút thời gian, cô ngủ bù lấy lại sức, buổi chiều lái xe trở về núi Thượng An thăm Tô Đình Doãn.
Hai cha con lâu ngày không gặp, Tô Đình Doãn hơi đau lòng: “Làm sao lại gầy như vậy? Con lại hay bỏ bữa nữa sao? Tranh thủ thời gian tìm một người giúp việc, giúp con chuẩn bị cơm nước nhé.”
“Cha, cha lo bản thân mình đi.” Tô Tân đem một cốc nước trà đặt trước mặt ông: “Dì La nói, cha thường xuyên lười biếng không đi rèn luyện thân thể, vụng trộm chơi mạt chược.”
Tô Đình Doãn rất xấu hổ, quay đầu trừng La Trân Huệ: “Lại vụng trộm báo cáo tiểu Tân.”
La Trân Huệ thản nhiên: “Ông còn nói, không quản ai được ông, ông gấp cái gì?”
Tô Đình Doãn chán nản, uống một ngụm trà lớn, oán trách: “Cái này không cho cái kia cũng không cho, ăn cũng không thể ăn, chơi cũng không thể chơi, giờ tôi phải làm gì bây giờ?”
Tô Tân nhìn chằm chằm ông không nói lời nào, vành mắt dần dần đỏ lên.
Tô Đình Doãn bị cô nhìn liền hốt hoảng, gấp gáp nói: “Sao vậy? Cha nói như vậy, con khóc cái gì? Cha sẽ nghe lời con? Không đi đánh mạt chược, không đi không đi nữa.”
“Cha, trong phòng mạt chược có người hút thuốc, không hút cũng bị hít khói*, không tốt cho phổi.” Tô Tân hít một hơi, coi thường ra mặt thì thầm: “Dì La quản cha chặt như vậy, cũng vì muốn tốt cho cha, cha đừng tổn thương đến tâm lòng của dì ấy?”
“Được được được, tất cả đều nghe theo con.” Tô Đình Doãn bất đắc dĩ: “Tiểu La, bà cứ việc quản tôi, từ giờ bà chỉ đâu tôi đánh đó, được chưa? Hai ngày trước là tôi sai, từ giờ tôi sẽ thay đổi.”
La Trân Huệ nhịn không nổi, cười cười: “Tô tiên sinh, đây là tự ông nói đây nhé.”
Một trận phong ba nhỏ như vậy kết thúc, mọi người cùng nhau ăn cơm tối, nghỉ ngơi một lát, Tô Tân đưa Tô Đình Doãn ra ngoài tản bộ.
Hai cha con vừa ra đến cổng, chưa được hai bước, sau lưng có tiếng bước chân, đường trêи núi rất nhỏ, chỉ đủ tầm hai ba người đi, Tô Tân lôi kéo Tô Đình Doãn nhường đường, vừa vặn cho người phía sau vượt lên trước nhưng người kia lại không vượt qua bọn họ, mà còn cùng Tô Đình Doãn đi song song, lên tiếng: “Cha, chào buổi tối, tiểu Tân, em cũng tới đây sao?”
Tô Tân giật nảy mình: “Anh... Anh sao lại ở chỗ này?”
Giản Diệc Thận mặc đồ thể thao, thản nhiên: “Anh thuê một phòng nhỏ gần đây, hai ngày nghỉ rảnh rỗi nên đến chăm sóc cha, cùng cha tâm sự.”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi.” Tô Đình Doãn nổi nóng: “Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Không sao, cha không muốn nhìn thấy con, vậy con sẽ đi theo phía sau.” Giản Diệc Thận đi chậm lại, chân thành: “Cha con nói, biết sai mà sửa là một người cam đảm, không có gì phải xấu hổ, người vì mặt mũi của cha con, để cho con chăm sóc, xem như con đền bù sai lầm trước kia.”
Tô Đình Doãn tức giận: “Tiểu Tân, điện thoại đâu? Gọi cho Giản Thành Trạch, kêu ông ta đem con trai của mình xách về!”
Bên cạnh có thôn dân dừng bước lại xem náo nhiệt, Tô Tân tranh thủ thời gian túm Tô Đình Doãn: “Cha, chúng ta làm việc của chúng ta, đừng để ý đến đến anh ta.”
Ban đêm ở vùng núi, không khí trong lành, trong bóng đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, đôi lúc lại có tiếng côn trùng kêu.
Làng không lớn, có dốc cao, Tô Tân sợ có thể Tô Đình Doãn không chịu đựng nổi, nên chỉ đi hai vòng.
Tô Tân cố gắng không quần tâm tiếng bước chân sau lưng, Giản Diệc Thận lại âm hồn bất tán, thỉnh thoảng nói mấy câu.
“Cha, Tinh Hà gần đây lên hot search hai lần, người có biết không?”
“Tiểu Tân mua một IP của một tác giả đại thần, biến trái đắng thành quả ngọt.”
“Cẩn thận có rêu xanh dưới chân.”
...
Tô Đình Doãn xụ mặt tai không nghe mắt không thấy, kéo Tô Tân đi nhanh mấy bước, hạ giọng hỏi: “Tiểu tử này muốn làm cái gì? Cậu ta đã tới đây mấy lần, đưa đồ cho cha nhưng tất cả đều bị cha ném ra ngoài, giống như thuốc cao da chó, mắng thế nào cũng không đi, cha sợ con để ý, không nói cho con.”
Tô Tân lấy lại bình tĩnh, dặn dò: “Cha, người đừng để ý đến là được, tuyệt đối đừng vì vậy mà tức giận.”
“Đi, cha không tức giận.” Tô Đình Doãn nghiêm mặt nói: “Nếu con đã không còn thích cậu ta, để cậu ta từ bỏ sớm một chút, nếu còn dây dưa như vậy, con làm sao có thể tìm được ý trung nhân đây?”
Tô Đình Doãn nói xong, Tô Tân có chút im lặng: “Cha, người nói gì vậy? Con rất bận rộn, không có thời gian nghĩ đến chuyện này?”
“Sao vậy được, chuyện này nhất định phải làm.” Tô Đình Doãn căm tức: “Anh trai con xảy ra chuyện gì? Thoải mái bên ngoài hơn mấy tháng vẫn chưa trở về. Khiến con mắc vào nhưng chuyện không đâu? Chờ nó trở về cha sẽ dạy dỗ một trận nên hồn! Con gái chị cần ở nhà hưởng thụ, không cần phải ra ngoài khổ cực như vậy?”
Tô Tân dở khóc dở cười.
Tô Đình Doãn quan niệm có chút cổ hủ, nam chủ ngoại, nữ chủ nội [4], con trai phải có sự nghiệp, con gái chị cần làm bình hoa, lại nghiêm khắc với Tô Hà, hận không thể treo lên đánh đến khi thành tài, đối với Tô Tân lại yêu chiều vô hạn, hận không thể đem đồ tốt nhất đều để trước mặt cô.
[4] Nam chủ ngoại, nữ chủ nội: theo quan niệm xưa đàn ông thì ra ngoại làm việc xây dựng công danh còn phụ nữ thì ở nhà nội trợ chăm lo việc đồng áng.
Kết quả Tô Hà không chống lại nổi áp lực mạnh mẽ, tròn tránh trách nhiệm bộ chạy, mà Tô Tân lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Hoặc là, chờ ngày nào đó cô có thể giúp Tinh Hà trở lại thời kì huy hoàng, Tô Đình Doãn công nhận, con gái cũng có thể xây dựng giang sơn.
“Cha, người để anh ấy ở bên ngoài chơi nhiều một chút, dù sao công ty hiện tại không có việc lớn gì, con cũng chỉ ký tên mà thôi.” Cô trả lời Tô Đình Doãn.
Tô Đình Doãn thở dài một hơi: “Không phải cha nghĩ cho nó hay sao? Các con ai cũng ra ngoài làm việc, cha cũng không biết có thể ở bên các con được mấy năm nữa.”
Tô Tân bắt đầu lo lắng.
Cô chỉ lo tâm trạng của Tô Hà, mà lại quên đi Tô Đình Doãn cũng cần người bầu bạn.
Dạo này Tô Hà chỉ nhắn mấy câu với cô qua Wechat, gần đây nói muốn leo núi tuyết, đến lúc đó sẽ quay video cho cô xem.
“Cha, vậy để con gọi anh ấy trở về.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cửa nhà, cửa chờ có Đa Đa tiến lên đón, vây quanh bọn họ xoay vài vòng, vừa nhìn thấy phía sau là Giản Diệc Thận, Đa Đa liền ngoài mạnh trong yếu sủa vài tiếng, co lại đi trước cửa.
Thật đúng là một con chó tội nghiệp.
Tô Tân đưa Tô Đình Doãn đi vào trước, quay người nhìn thẳng vào mắt Giản Diệc Thận.
Bầu trời đêm cuối thu, trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong sáng nhẹ nhàng, khiến Giản Diệc Thận trở nên nhu hòa, người đàn ông vốn lạnh lùng kiêu ngạo lúc này lại có chút mềm mại. Đáng tiếc, hết thảy đều là giả tượng.
Ở bên anh ba năm, Tô Tân hiểu rõ hơn ai hết, người đàn ông này vô tình lạnh lùng đến mức nào.
“Anh nói đi, anh đến cùng muốn cái gì?” Trong lòng cô có một chút bực bội, ngón tay vài lọn tóc trêи trán, từng sợi tóc màu nâu gạo từng đám rủ xuống.
Giản Diệc Thận không chớp mắt nhìn một lát, chợt nhớ tới xúc cảm khi những sợi tóc kia lướt qua da thịt.
Mềm mại, trơn nhẵn, còn mang theo mùi nhẹ nhàng.
Máu nóng bắt đầu chạy khắp người.
Anh khó khăn, không dám nhìn thẳng: “Em... Em nói cái gì? Anh... Chỉ muốn chăm sóc cha, em không có thời gian ở bên cạnh, cha rất có đơn, anh cùng cha nói một chút chuyện bên ngoài, cũng để cho...”
Tô Tân càng thêm phiền não.
Tô Đình Doãn nói không sai, không thể kéo dài thêm được nữa, phải khiến cho Giản Diệc Thận hoàn toàn mất hết hi vọng.
“Anh biết không? Hiện tại anh làm những việc này, đều khiến tôi nhớ lại đang vẻ hèn mọn trước kia đáng thương ra sao.”
Cô lạnh lùng ngắt lời Giản Diệc Thận mà nói, một niềm vui không thể kiểm soát từ tận đáy lòng.
Cô muốn rời xa Giản Diệc Thận, quên hết chuyện trước kia, Giản Diệc Thận có thể hết lần này tới lần khác dây dưa không rõ, một vết thương chí mạng vào tim sẽ làm cho mọi chuyện kết thúc trong vui vẻ. Cô không tin, người kiêu ngạo như Giản Diệc Thận, có thể chịu đựng những lời khó nghe của cô.
“Trước kia anh chán ghét tôi bao nhiêu, bây giờ tôi cũng chán ghét anh bấy nhiêu. Giản Diệc Thận anh là một thiên chi kiêu tử [5], không cần phải bày ra dáng vẻ hèn mọn này. Chính xác hơn, anh vốn không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, muốn tôi cảm động bởi biểu hiện thâm tình của anh mà quay lại như trước kia?” Giản Diệc Thận mặt dần dần trắng bệch.
[5] Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Mỗi một câu một chữ, như một con dao đâm sâu vào tim anh, tao thành bông hoa máu.
Hóa ra, cảm giác tấm chân tình bị giẫm đạp là như vậy.
Danh sách chương