Giản Diệc Thận đến giờ vẫn còn nhớ rõ ba năm trước, khi biết được chuyện Bạch Thiến Ngữ bị ép xuất ngoại đã phẫn nộ thế nào.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Bạch Thiến Ngữ gọi bọn anh tụ họp lại nói lời tạm biệt. Biết được cô ấy xuất ngoại, tất cả mọi người cũng rất bất ngờ, nhao nhao hỏi rõ nguyên nhân, cô chỉ nói muốn ra nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu thêm.

Sau khi ra khỏi phòng rửa tay, Giản Diệc Thận thấy Bạch Thiến Ngữ đã hơi say đứng ở trêи sân thượng, lo lắng nói vài câu, cô bỗng nhiên bật khóc.

“Tớ thật sự không muốn đi, nhưng nếu không đi thì sẽ khiến cậu có thêm nhiều phiền toái.”

“Cha của Tô Tân tới tìm tớ, bác ấy uy hϊế͙p͙ tớ, nói phải buông tha cậu, không được quấn lấy cậu, bằng không sẽ để cho cả đời tớ phải hối hận, tớ dùng nửa ngày để giải thích nhưng bác ấy vẫn không thay đổi.”

“Vị trí quán quân mà tớ muốn có được ở buổi nhạc hội cello, cũng không có cách nào lấy được, tớ cố gắng lâu như vậy, nếu thật như vậy tớ sẽ không chịu nổi.”



Anh lúc ấy lập tức đi tìm Tô Đình Doãn, kết quả lại bị Tô Đình Doãn chẳng những không có ý thu tay, còn giáo ɖu͙ƈ anh một phen, nói giữa nam nữ không có tình cảm đơn thuần, ông vừa nhìn đã biết người phụ nữ kia kia lòng dạ không có ý tốt, Giản Diệc Thận không cần phải đau thương, phải cắt đứt mọi thứ.

Mấy ngày sau Bạch Thiến Ngữ bay, tất cả cũng do bởi vì Tô Tân ức hϊế͙p͙ cùng Tô gia bức hôn, Giản Diệc Thận cảm thấy tức giận, tại thời khắc này đối với Tô Tân chán ghét cực đỉnh.

Những ngày sau, mặc dù anh đã dần đổi cái nhìn đối với Tô Tân một chút, cũng lên nảy ra ý niệm cùng nhau chung sống thật tốt, nhưng không có cách để bỏ qua chuyện này một cách hoàn toàn.

Hiện tại nghe những lời nói này của Giang Viện Viện, bỗng nhiên dấy sự thật ba năm trước mặt anh.

Đến cùng là ai nói dối? Ra khỏi khách sạn Hương Duyệt, Giản Diệc Thận lái xe thẳng đến núi Thượng An.

Cửa sổ xe phóng nhanh dòng xe cộ, tại thời khắc này giống như đều biến thành gương mặt Tô Tân.

Hình ảnh Tô Tân cười nói tự nhiên, si ngốc nhìn anh chăm chú, cẩn thận từng li từng tí muốn dắt tay Tô Tân.

Từ đuôi lông mày đến khóe mắt tất cả đều tràn đầy tình yêu, bị anh cố gắng xem thường lạnh nhạt trong suốt ba năm, nhưng bây giờ lại có người nói cho anh biết, lúc trước điều anh thấy tất cả đều là giả, Tô Tân không làm chuyện gì tổn thương đến Bạch Thiến Ngữ, có khả năng anh đã bị lừa.

Lộ trình tầm bốn mươi lăm phút Giản Diệc Thận đi nửa giờ đã đến.

Dừng xe ở trong thôn, anh hỏi mấy người, mới đến được biệt thự của Tô gia, cổng lớn mở ra, bên trong có người giúp việc đang lột hạt đậu, một con chó vàng nằm trong sân, thấy anh đến liền nhe răng kêu lên, người giúp việc tranh thủ thời gian trấn an một chút, khách khí hỏi: “Cậu đến tìm ai?”

Giản Diệc Thận chần chờ một lát, khó khăn nói ra mấy chữ: “Cha tôi có ở đây không?”

Người giúp việc sửng sốt một hồi mới tỉnh táo lại, gương mặt ôn hòa liền lập tức đổi thành sự chán ghét mà vứt bỏ: “Ra là cậu, Tô tiên sinh không có ở đây.”

Giản Diệc Thận rảo bước tiến lên cánh cửa vừa muốn nói chuyện, người giúp việc đang cầm đĩa trêи tay để xuống bàn, giận đùng đùng tới ngăn cản: “Đã nói không có ở đây, nhà chúng tôi không chào đón cậu, mong cậu mau đi về.”

Giản Diệc Thận không kịp tránh, bị đẩy đến lui về sau mấy bước, con chó kế bên liền tiến lên sủa loạn không thôi.

“Có chuyện gì vậy? Dì Trương, Tô tiên sinh trở về, đến phụ một tay.”

Có người ở bên ngoài vội vàng kêu một tiếng. Người giúp việc dừng tay, oán hận nói: “La tiểu thư, cô xem người này còn có mặt mũi đến đây, nếu ở quê tôi thì sẽ bị mọi người dùng chổi xua đuổi, chúng ta như vậy thật quá tử tế.”

Giản Diệc Thận xoay người nhìn lại, Tô Đình Doãn đang được La Trân Huệ một trái một phải đỡ xuống từ ô tô.

Lúc này, Giản Diệc Thận mới phát hiện mình tới quá đột ngột, Tô Đình Doãn mới vừa xuất viện, nhìn thấy anh lại kϊƈɦ động thì không xong.

Anh kiên trì đi đến, muốn đỡ ông: “Cha, thân thể người còn tốt chứ?”

“Không chết được!” Tô Đình Doãn sắc mặt rất khó coi, không nhìn anh sau đó vòng qua đi vào trong nhà.

Anh đành phải đuổi theo: “Cha, người đừng nóng giận, con tới là có chuyện muốn hỏi “

“Đừng gọi tôi là cha, tôi không đảm đương nổi cách xưng hô này.” Tô Đình Doãn lạnh lùng nói: “Anh cùng tiểu Tân đã không còn quan hệ, về sau đừng để tôi gặp lại anh, thấy tôi anh tránh xa ra một chút.”

Giản Diệc Thận cứng người tại chỗ, trơ mắt nhìn Tô Đình Doãn tiến vào nhà.

Anh chưa từng nhận được ánh nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy thất vọng không thôi, muốn đi nhưng lại không cam tâm.

Trong sân không còn ai, chỉ còn một con chó lớn lông vàng đang cảnh giác nhìn anh, giống như một giây sau lập tức nhào tới cắn anh hai cái.

Giản Diệc Thận nhìn nó, có lẽ khí thế của anh quá mức dọa người, con chó lớn liền sợ, vừa lui vừa kêu hai tiếng “Gâu gâu”, co mình lại sau cửa sảnh.

La Trân Huệ đi ra, khách khí nói: “Giản tiên sinh, mời cậu trở về cho, chúng tôi ở đây không chào đón cậu, tất cả mọi người muốn giữ một ít mặt mũi cho cậu, sao cậu lại tự khiến mình khó chịu?”

Giản Diệc Thận thấp giọng khẩn cầu: “Con muốn hỏi một chút chuyện, xong sẽ đi.”

La Trân Huệ nhìn trêи lầu, khó xử mà nói: “Chuyện này hay là như vậy đi, cậu muốn hỏi cái gì, tôi chuyển lời giúp cậu, phải xem Tô tiên sinh có muốn trả lời hay không?”

“Con muốn hỏi ba năm trước có phải cha đã đi tìm Bạch Thiến Ngữ uy hϊế͙p͙ đúng không? Có âm thầm ở dàn nhạc chèn ép cô ấy, quấy nhiễu cơ hội biểu diễn, làm cho cô ấy không thể không rời khỏi An Châu mà xuất ngoại hay không?” Giản Diệc Thận vội vàng hỏi.

La Trân Huệ kinh ngạc nhìn anh: “Đương nhiên là không có, ai nói cho cậu Tô tiên sinh làm loại chuyện như vậy? Lúc ấy tôi đi theo chăm sóc Tô tiên sinh, ông chỉ nói vài câu khó nghe, lúc đó cậu đã đính hôn với tiểu Tân, ông ấy tại sao lại phải làm như vậy để cậu khó xử?”

Một cơn choáng váng ập tới, Giản Diệc Thận lẩm bẩm hỏi: “Thật sao?”

La Trân Huệ chần chờ một lát: “Cậu đã hỏi như vậy, tôi sẽ cùng cậu nói về chuyện này, dù sao hai người đã ly hôn, những chuyện này cũng đã lâu, không cần thiết phải nói dối cậu. Tô tiên sinh hoàn toàn không đi đến dàn nhạc để chèn ép Bạch Thiến Ngữ, còn nữa chuyện Tô tiên sinh đi tìm Bạch Thiến Ngữ, tiểu Tân cũng không biết.”

“Thế nhưng, lúc con hỏi cha về chuyện này, ông ấy không có phản bác...”

“Có phải lúc ấy cậu rất kϊƈɦ động, không nghe rõ đã làm loạn lên không? Tô tiên sinh biết tính cậu, ông ấy rất khinh thường chuyện đó nên sẽ không giải thích” La Trân Huệ thẳng thắn nhìn Giản Diệc Thận “Kỳ thật, Tô tiên sinh lúc ấy đã biết phổi của mình xảy ra vấn đề, sợ tiểu Tân lo lắng, vẫn luôn giấu diếm. Ông ấy rất sợ mình không qua khỏi cuộc phẫu thuật này, cho nên mới gấp gáp muốn giúp cậu cùng tiểu Tân chuẩn bị tốt mọi chuyện. Lúc ấy tôi một tấc cũng không rời luôn chăm sóc ông ấy, ông ấy không có thời gian đi giày vò hồng nhan tri kỷ kia của cậu...”

Giản Diệc Thận không biết mình ra khỏi Tô gia như thế nào, chậm rãi từng bước, cả người như sa vào vũng lầy vô tận, mỗi giây lại càng lún sâu hơn.

Hoàng hôn đã xuống, mặt trời chiều ngã về Tây, sắc cam trải dài trêи núi Thượng An, phủ lên bầu trời lộng lẫy vô cùng. Anh vô thức nhìn một lát, bỗng nhiên hai mắt đau nhức.

“Giản tiên sinh, tôi đã hiểu phần nào, trong quá khứ cậu hiểu lầm tiểu Tân và Tô tiên sinh.”

“Cậu luôn có thành kiến đối với tiểu Tân, trong tiềm thức cảm thấy con bé rẻ rúm, không có tự trọng của phụ nữ, cậu đối với tiểu Tân có cảm tình lại không biết nắm lấy, dùng những lời chế nhạo, mỉa mai tổn thương một người phụ nữ yêu cậu vô cùng, thật tình không biết, thuở thiếu thời can đảm yêu một người trân quý quý, trong sáng không sợ hãi, đáng tiếc, cậu cả đời này sẽ không bao giờ có được”

“Giản tiên sinh, cậu sai đến nỗi chân lí cũng trở thành sai lầm, tôi thật sự, vô cùng vô cùng đồng cảm với cậu.”



Âm thanh La Trân Huệ rõ ràng, từng lần một vang vẳng bên tai anh.

Anh thật sự sai rồi sao?

Trở lại thành phố, đèn hoa đã được mở lên, cảnh đêm sáng chói.

Giản Diệc Thận không muốn về nhà, anh muốn đi gặp Tô Tân, thế nhưng chạy trêи đường lớn một vòng, anh không biết nên đi đâu tìm Tô Tân.

Mở điện thoại ra, khung chat Wechat kéo xuống, tất cả đều tự Tô Tân nói một mình, một câu rồi một cậu, nhắc nhở anh lúc ấy lạnh lùng đến mức nào. Ở trêи màn hình gõ vài chữ, nhưng lại bị anh xóa đi.

Anh không có mặt mũi nói chuyện với Tô Tân.

Danh bạ không có lưu số cô, anh trong cuộc trò chuyện tìm kiếm một lúc, mới tìm được vài ngày trước có gọi vào số điện thoại của cô.

Ngón tay dừng lại một lát, cuối cùng lại không ấn xuống.

Anh có linh cảm, cuộc gọi này sẽ không được bắt máy, nếu như có bắt máy cũng hỏi không ra địa chỉ của Tô Tân, nếu gọi nhiều, còn có thể bị kéo đen.

Thật sự là anh sai.

Ba năm nay, anh bị thành kiến và hiểu lầm che mắt, luôn chán ghét cuộc hôn nhân này, vẫn cho rằng Tô Tân cố chấp, ích kỷ, dối trá, đối xử lạnh lùng với cô.

Người phụ nữ luôn nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương đã bị anh tự tay bóp chết.

Anh muốn chính miệng nói với cô ấy lời xin lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện