Thái độ của Diệp Thiên Sinh đối với nhà bà lớn trước giờ luôn khó chịu, ghét bỏ. Mỗi khi nhắc đến Diệp Thanh Y, Diệp Kiều hay Tố Cầm, hắn đều tỏ ra bực dọc, lần này bị ép buộc phải tham gia hôn lễ, e rằng Diệp Thanh Y không hề được hắn chúc phúc chút nào rồi.
"Dù sao cậu cũng cho nhà họ mặt mũi đi, tỏ rõ thái độ chán ghét của cậu như vậy, chỉ khiến người ngoài được dịp nói xấu nhà họ Diệp nhiều hơn thôi."
Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Mặc kệ chứ, thật ra nếu có thể, tôi rất muốn rời khỏi nhà họ Diệp, thay họ đổi tên luôn đó!"
Diệp Thiên Sinh bực dọc nói.
"Tính cách của cậu tùy hứng quá, thế này thì sau này ai dám làm bạn gái của cậu?"
"Tôi quyết định sẽ không yêu đương, kết hôn rồi. Có bạn gái hay vợ để làm gì chứ? Phiền phức lắm. Chị cho rằng ai cũng thích chui đầu vào rọ như chồng chị sao?"
Diệp Thiên Sinh độc miệng.
"Rọ cái đầu của cậu đấy!" Ngôn Cảnh Huyên gõ vào đầu của Diệp Thiên Sinh: "Tôi và anh cậu là hôn ước gả thay, đến giờ tôi vẫn cảm thấy may mắn vì không phải gả cho Diệp Kiều hay cậu đó!"
"Tôi cũng thấy may mắn vì không kết hôn với chị! Thử nghĩ xem, nếu phải lấy một người có đầu óc như chị thì tôi sẽ không thể nào bay nhảy được nữa. Chị và chồng chị xứng lứa vừa đôi mới lấy nhau."
Diệp Thiên Sinh xoa đầu: "Lại còn bạo lực giống nhau nữa!"
"Bạo lực là do cậu tự chuốc lấy!"
Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ.
Cô tiếp tục công việc của mình mặc kệ Diệp Thiên Sinh lải nhải. Giỏ hoa nhanh chóng đầy đặn, những bông hoa hồng đỏ rực chói mắt, mặt trời cũng bắt đầu lên cao, Ngôn Cảnh Huyên cùng Diệp Thiên Sinh chuẩn bị vào nhà, tuy nhiên, hai người buộc phải dừng lại khi đến gần hồ cá.
Trước mắt họ là bóng lưng của Tố Cầm và Diệp Thanh Y.
Sáng nay Ngôn Cảnh Huyên đã thấy Diệp Thanh Y mặc bộ váy trắng, bây giờ cô ta vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đó.
"Mẹ, chuyện đó sao rồi?"
Diệp Thanh Y có vẻ sốt ruột hỏi.
"Mẹ vẫn đang làm, con đừng gấp gáp, nếu lỡ bị Diệp Quân Vũ tra ra thì nguy cho chúng ta lẫn nhà họ Thái đó!"
Tố Cầm nhìn trước ngó sau nói nhỏ.
Khác với lần trước nói chuyện trong phòng, lần này hai mẹ con bà lớn có vẻ cảnh giác, đề phòng người khác nghe thấy, Diệp Thiên Sinh và Ngôn Cảnh Huyên phải nấp kỹ mới không bị họ phát hiện ra.
Vừa khéo ở góc độ này của họ, Ngôn Cảnh Huyên thấy rõ ràng một bên mặt của bà lớn và Diệp Thanh Y.
"Con cũng biết là không nên gấp gáp, nhưng mà Ngôn Cảnh Huyên rất nhạy bén, nếu cô ta đánh hơi ra được chúng ta là chủ mưu thì e là..."
Diệp Thanh Y nhăn mặt, định nói thì bị Tố Cầm chặn lại:
"Đừng nói bừa ở đây, con sợ người khác không nghe thấy hả?"
"... Con xin lỗi, con..."
"Được rồi, mẹ biết con muốn nói gì, mẹ cũng biết con đang sợ hãi, nhưng hãy giấu những điều đó vào trong đi, đừng tỏ thái độ lung tung. Ngày cưới của con đang đến gần, con hãy cẩn thận. Nhà họ Thái rất có lợi với chúng ta, đừng để Thái Mộc Tư chạy mất như lần trước."
"Con biết rồi, mẹ, con sẽ không tùy tiện nói bừa, làm bừa nữa đâu!"
"Biết vậy thì tốt, giờ thì vô nhà đi. Mẹ nghe Lý Nghê Thường bảo con dâu của cô ta ra ngoài này hái hoa làm bánh đó, mẹ không muốn chạm mặt con nhỏ họ Ngôn kí chút nào đâu!"
"Con cũng vậy mà, con cực kỳ ghét con nhỏ họ Ngôn đó!"
Hai mẹ con Tố Cầm nói xong thì nhìn trước, ngó sau lần nữa xem Ngôn Cảnh Huyên có ở gần họ không, rồi sau đó cả hai mới bình tĩnh, thản nhiên đi vào nhà, giống như vừa mới đi dạo.
"Hai người họ đang có âm mưu gì à?"
Diệp Thiên Sinh xoa xoa cằm.
Hắn để ý thấy từ lúc Ngôn Cảnh Huyên bắt gặp hai mẹ con họ thì sắc mặt đột ngột kém đi. Hắn thậm chí còn thấy cô ấy siết chặt tay lại để kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Hai người họ là kẻ đứng sau Ngôn Cảnh Vân. Chính họ đã xúi giục cô ta phóng hoả cô nhi viện!"
Ngôn Cảnh Huyên nghiến răng đáp.
Lần trước Diệp Quân Vũ có thể biện hộ vì cô chỉ nghe giọng nên có thể lầm, có thể đó là cái bẫy của ai đó, nhưng bây giờ tận mắt cô và Diệp Thiên Sinh nhìn thấy hai mẹ con họ thì không thể nào là lầm lẫn được nữa.
Bọn họ muốn lợi dụng chuyện kết hôn với nhà họ Thái để trục lợi.
"Chị nói gì cơ? Bọn họ thật sự là kẻ chủ mưu á?"
Diệp Thiên Sinh thốt lên kinh ngạc.
Hắn biết mẹ con Diệp Thanh Y có thể làm ra chuyện tày trời, nhưng đối với mấy việc như chủ mưu giết người, phóng hoả thì hình như có gì đó không đúng lắm. Nếu họ muốn làm sẽ không nhờ đến kẻ ngốc như Ngôn Cảnh Vân, đồng thời cũng không thể nào nói chuyện bí mật để Ngôn Cảnh Huyên nghe thấy.
"Đúng vậy, hôm qua trong phòng tôi đã nghe thấy họ nói chuyện ở phòng bên kia với nhau. Tôi đã nói với Quân Vũ nhưng anh ấy không tin tôi, bây giờ đã có bằng chứng xác thực, anh ấy không thể nào không tin tôi được nữa!"
Ngôn Cảnh Huyên phấn khỏi nói.
Đoạn đối thoại vừa rồi, cô đã quay video lại cho Diệp Quân Vũ xem.
"Chuyện này... nghe có hơi ảo ảo sao á. Hay là chị khoan nói với anh trai, chờ tìm thêm chứng cứ rồi hãy tính?"
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy có gì đó lấn cấn ở đây.
"Cần gì phải chờ nữa chứ? Tôi sẽ không để họ yên đâu. Tôi muốn họ trả giá, hôn lễ sắp tới, chắc chắn tôi sẽ tặng cho Diệp Thanh Y một món quà lớn!"
"Dù sao cậu cũng cho nhà họ mặt mũi đi, tỏ rõ thái độ chán ghét của cậu như vậy, chỉ khiến người ngoài được dịp nói xấu nhà họ Diệp nhiều hơn thôi."
Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Mặc kệ chứ, thật ra nếu có thể, tôi rất muốn rời khỏi nhà họ Diệp, thay họ đổi tên luôn đó!"
Diệp Thiên Sinh bực dọc nói.
"Tính cách của cậu tùy hứng quá, thế này thì sau này ai dám làm bạn gái của cậu?"
"Tôi quyết định sẽ không yêu đương, kết hôn rồi. Có bạn gái hay vợ để làm gì chứ? Phiền phức lắm. Chị cho rằng ai cũng thích chui đầu vào rọ như chồng chị sao?"
Diệp Thiên Sinh độc miệng.
"Rọ cái đầu của cậu đấy!" Ngôn Cảnh Huyên gõ vào đầu của Diệp Thiên Sinh: "Tôi và anh cậu là hôn ước gả thay, đến giờ tôi vẫn cảm thấy may mắn vì không phải gả cho Diệp Kiều hay cậu đó!"
"Tôi cũng thấy may mắn vì không kết hôn với chị! Thử nghĩ xem, nếu phải lấy một người có đầu óc như chị thì tôi sẽ không thể nào bay nhảy được nữa. Chị và chồng chị xứng lứa vừa đôi mới lấy nhau."
Diệp Thiên Sinh xoa đầu: "Lại còn bạo lực giống nhau nữa!"
"Bạo lực là do cậu tự chuốc lấy!"
Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ.
Cô tiếp tục công việc của mình mặc kệ Diệp Thiên Sinh lải nhải. Giỏ hoa nhanh chóng đầy đặn, những bông hoa hồng đỏ rực chói mắt, mặt trời cũng bắt đầu lên cao, Ngôn Cảnh Huyên cùng Diệp Thiên Sinh chuẩn bị vào nhà, tuy nhiên, hai người buộc phải dừng lại khi đến gần hồ cá.
Trước mắt họ là bóng lưng của Tố Cầm và Diệp Thanh Y.
Sáng nay Ngôn Cảnh Huyên đã thấy Diệp Thanh Y mặc bộ váy trắng, bây giờ cô ta vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đó.
"Mẹ, chuyện đó sao rồi?"
Diệp Thanh Y có vẻ sốt ruột hỏi.
"Mẹ vẫn đang làm, con đừng gấp gáp, nếu lỡ bị Diệp Quân Vũ tra ra thì nguy cho chúng ta lẫn nhà họ Thái đó!"
Tố Cầm nhìn trước ngó sau nói nhỏ.
Khác với lần trước nói chuyện trong phòng, lần này hai mẹ con bà lớn có vẻ cảnh giác, đề phòng người khác nghe thấy, Diệp Thiên Sinh và Ngôn Cảnh Huyên phải nấp kỹ mới không bị họ phát hiện ra.
Vừa khéo ở góc độ này của họ, Ngôn Cảnh Huyên thấy rõ ràng một bên mặt của bà lớn và Diệp Thanh Y.
"Con cũng biết là không nên gấp gáp, nhưng mà Ngôn Cảnh Huyên rất nhạy bén, nếu cô ta đánh hơi ra được chúng ta là chủ mưu thì e là..."
Diệp Thanh Y nhăn mặt, định nói thì bị Tố Cầm chặn lại:
"Đừng nói bừa ở đây, con sợ người khác không nghe thấy hả?"
"... Con xin lỗi, con..."
"Được rồi, mẹ biết con muốn nói gì, mẹ cũng biết con đang sợ hãi, nhưng hãy giấu những điều đó vào trong đi, đừng tỏ thái độ lung tung. Ngày cưới của con đang đến gần, con hãy cẩn thận. Nhà họ Thái rất có lợi với chúng ta, đừng để Thái Mộc Tư chạy mất như lần trước."
"Con biết rồi, mẹ, con sẽ không tùy tiện nói bừa, làm bừa nữa đâu!"
"Biết vậy thì tốt, giờ thì vô nhà đi. Mẹ nghe Lý Nghê Thường bảo con dâu của cô ta ra ngoài này hái hoa làm bánh đó, mẹ không muốn chạm mặt con nhỏ họ Ngôn kí chút nào đâu!"
"Con cũng vậy mà, con cực kỳ ghét con nhỏ họ Ngôn đó!"
Hai mẹ con Tố Cầm nói xong thì nhìn trước, ngó sau lần nữa xem Ngôn Cảnh Huyên có ở gần họ không, rồi sau đó cả hai mới bình tĩnh, thản nhiên đi vào nhà, giống như vừa mới đi dạo.
"Hai người họ đang có âm mưu gì à?"
Diệp Thiên Sinh xoa xoa cằm.
Hắn để ý thấy từ lúc Ngôn Cảnh Huyên bắt gặp hai mẹ con họ thì sắc mặt đột ngột kém đi. Hắn thậm chí còn thấy cô ấy siết chặt tay lại để kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Hai người họ là kẻ đứng sau Ngôn Cảnh Vân. Chính họ đã xúi giục cô ta phóng hoả cô nhi viện!"
Ngôn Cảnh Huyên nghiến răng đáp.
Lần trước Diệp Quân Vũ có thể biện hộ vì cô chỉ nghe giọng nên có thể lầm, có thể đó là cái bẫy của ai đó, nhưng bây giờ tận mắt cô và Diệp Thiên Sinh nhìn thấy hai mẹ con họ thì không thể nào là lầm lẫn được nữa.
Bọn họ muốn lợi dụng chuyện kết hôn với nhà họ Thái để trục lợi.
"Chị nói gì cơ? Bọn họ thật sự là kẻ chủ mưu á?"
Diệp Thiên Sinh thốt lên kinh ngạc.
Hắn biết mẹ con Diệp Thanh Y có thể làm ra chuyện tày trời, nhưng đối với mấy việc như chủ mưu giết người, phóng hoả thì hình như có gì đó không đúng lắm. Nếu họ muốn làm sẽ không nhờ đến kẻ ngốc như Ngôn Cảnh Vân, đồng thời cũng không thể nào nói chuyện bí mật để Ngôn Cảnh Huyên nghe thấy.
"Đúng vậy, hôm qua trong phòng tôi đã nghe thấy họ nói chuyện ở phòng bên kia với nhau. Tôi đã nói với Quân Vũ nhưng anh ấy không tin tôi, bây giờ đã có bằng chứng xác thực, anh ấy không thể nào không tin tôi được nữa!"
Ngôn Cảnh Huyên phấn khỏi nói.
Đoạn đối thoại vừa rồi, cô đã quay video lại cho Diệp Quân Vũ xem.
"Chuyện này... nghe có hơi ảo ảo sao á. Hay là chị khoan nói với anh trai, chờ tìm thêm chứng cứ rồi hãy tính?"
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy có gì đó lấn cấn ở đây.
"Cần gì phải chờ nữa chứ? Tôi sẽ không để họ yên đâu. Tôi muốn họ trả giá, hôn lễ sắp tới, chắc chắn tôi sẽ tặng cho Diệp Thanh Y một món quà lớn!"
Danh sách chương