Thật sự Nhan Hồng Quang đối xử với Ngôn Cảnh Vân rất tốt, mấy ngày hôm nay hắn tận tình chăm sóc cho cô ta vô cùng chu đáo, từng miếng ăn, giấc ngủ đến việc sắp xếp bác sĩ trị bệnh... mọi thứ đều đâu vào đấy. Trong lòng Ngôn Cảnh Vân cũng có mấy phần cảm động, cô ta từng nghĩ nếu hắn có địa vị như Diệp Quân Vũ thì chắc là cô ta sẽ suy nghĩ đến việc ở bên hắn, tuy nhiên thực tế lại luôn khắc nghiệt, Nhan Hồng Quang dù có tốt đến đâu vẫn không sánh được tiền tài, địa vị Diệp Quân Vũ mang đến.

Bỏ qua cuộc hôn nhân là cô ta ngu dại một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.

Ngôn Cảnh Vân vẫn tiếp tục trạng thái "bị bệnh" của mình, cô ta nghe Nhan Hồng Quang dỗ ngọt, vừa suy nghĩ làm sao giật dây hắn đối phó Ngôn Cảnh Huyên.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa phòng và sau đó là quản gia nhà họ Nhan nghiêm chỉnh đi vào, cung kính nói chuyện:

"Cậu chủ!"

"Có chuyện gì vậy Lương quản gia?"

"Chuyện của cô Ngôn lần trước đã ra được khá nhiều manh mối, tuy nhiên những manh mối này lại hướng về mợ hai Diệp... chúng ta có cần xác minh thêm tính chân thật không?"

Lương quản gia ngập ngừng hỏi.

"Xác minh thêm đi, nếu chắc chắn một trăm phần trăm hãy báo cáo với tôi. Tôi chưa muốn phải đối đầu với Quân Vũ vì độ chính xác của mấy thứ được gọi là manh mối đâu."

Nhan Hồng Quang day day huyệt thái dương nói.

Ngoài chuyện của Ngôn Cảnh Vân, thì vấn đề ai là người phát tán hình ảnh hôm ở biệt thự luôn khiến hắn đau đầu. Bắt cứ manh mối nào cũng hướng về phía Ngôn Cảnh Huyên. Nếu thực sự là cô ấy làm sẽ làm phiền phức lớn.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi điều tra thêm. Nhưng lỡ như thực sự là mợ hai Diệp..."

"Đến lúc đó rồi tính!" Nhan Hồng Quan chợt hỏi: "Phải rồi, tôi nghe nói Quân Vũ đưa cô ta ra nước ngoài du lịch, ông có biết nguyên nhân là gì không?"

"Về chuyện này thì tôi nghe phía nhà họ Diệp nói là do vụ hoả hoạn ở cô nhi viện, khiến mợ hai Diệp bị sốc, vì vậy mà tổng giám đốc Diệp mới đưa vợ mình đi du lịch, giải khuây."

"Vụ hoả hoạn đó liên quan gì đến cô ta?"

Nhan Hồng Quang nhíu mày khó hiểu hỏi.

"Nghe nói mợ hai Diệp từng ở cô nhi viện đó trước rồi mới được nhà họ Ngôn nhận về. Mợ hai Diệp sống ở đó mười lăm năm nên rất có tình cảm."

"Thì ra là còn có chuyện này nữa à! Kể ra cũng trùng hợp thật, Tiểu Vân lẫn cô ta đều đang chịu những cũ sốc. Ông nói xem, liệu đây có phải là âm mưu gì không?"

Câu hỏi này của Nhan Hồng Quan khiến Ngôn Cảnh Vân nằm trong chăn không tự chủ run rẫy, để có thể nắm quyền thì hắn cũng không phải là kẻ ngốc.

"Tôi không dám phán đoán!"

"Được rồi, ông đi làm việc của mình đi!"

"Vâng!"

Lương quản gia kính cẩn ra ngoài, trong phòng lại trở nên trầm lắng, Nhan Hồng Quan nhìn Ngôn Cảnh Vân một lúc lâu rồi cầm lấy áo vest, chuẩn bị đến Nhan Thị giải quyết công việc. Hắn không giống Diệp Quân Vũ có nhiều trợ thủ, hầu hết công việc đều do hắn tự mình xử lý.

[Nhan Hồng Quang đang cảm thấy việc của tôi và Ngôn Cảnh Huyên là trùng hợp, liệu hắn có nghi ngờ vụ hoả hoạn có liên quan đến tôi không? Tôi phải làm gì đây? Cô mau trả lời, chỉ cách giúp tôi với!]

Ngôn Cảnh Huyên vội vã nhắn tin khi Nhan Hồng Quang vừa rời khỏi phòng.

Được sự giúp đỡ của người thần bí, cô ta mới có thể tiến hành mọi chuyện suông sẻ đến hôm nay.

[Cô đã nghe hắn nói gì rồi?]

Bên kia rất nhanh đã nhắn tin đáp lại.

Ngôn Cảnh Vân gõ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi rồi gửi đi, phía bên kia hình như đang đọc dòng tin đó nên hơn mười phút sau mới trả lời.

Ngôn Cảnh Vân hồi hộp mở hộp thư ra xem, nội dung chỉ vẻn vẹn mấy chữ:

[Đổ hết mọi chuyện cho Ngôn Cảnh Huyên, kể cả vụ hoả hoạn! Cụ thể là...]

Ngôn Cảnh Vân càng đọc càng phấn khích. Đối phương quả nhiên cực kỳ thông minh, đưa ra một diệu kế vô cùng xuất sắc.

[Cảm ơn cô. Cô lại giúp tôi nữa rồi. Nhưng sao cô lại giúp tôi nhiều thế? Chúng ta có quen nhau không? Tôi có thể biết danh tính của cô chứ?]

[Chúng ta có cùng một kẻ thù, tôi và cô đã từng gặp nhau. Còn về danh tính, tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi cũng mang họ Diệp!]

[Cô họ Diệp? Cô là Diệp Thanh Y sao?]

Ngôn Cảnh Huyên bán tín bán nghi hỏi.

Nhưng khi hỏi xong cô ta lại thấy không đúng lắm vì Diệp Thanh Y rất ngu xuẩn, nếu cô ả đó có đầu óc cỡ này thì đã không bị Diệp Quân Vũ tước đoạt quyền lực.

[Cô cứ xem là vậy đi! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xoá tin nhắn đây. Có tiến triển gì hãy nhắn cho tôi biết!]

[Ok!]

Ngôn Cảnh Vân gửi xong tin nhắn cuối liền lập tức xoá bỏ toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, đây là cách làm giữa cô ta và cô gái thần bí đó. Xoá xong, Ngôn Cảnh Vân lại giấu điện thoại, cô ta nhìn ra ngoài bầu trời suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc là ai trong nhà họ Diệp.

"Ngôn Cảnh Huyên, lắm người chướng mắt cô ghê nhỉ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện