Khả năng vuốt lông của Ngôn Cảnh Huyên cũng rất tốt, gần đây tính khí của Diệp Quân Vũ cứ mưa nắng thất thường khiến cô không biết lúc nào hắn sẽ nổi bão. Những lúc mặt viện bắt đầu gợn sóng, Ngôn Cảnh Huyên liền ra tay trấn áp.

Nhìn cô vợ đang cố lấy lòng mình, Diệp Quân Vũ có muốn tiếp tục giận dỗi cũng khó có thể làm được. Đối với cô, càng ngày hắn càng dung túng.

"Tốt nhất là em vẫn nhớ em cần sự giúp đỡ của tôi." Diệp Quân Vũ lạnh nhạt: "Đừng làm chuyện gì vớ vẩn sau lưng tôi đó!"

"Biết mà biết mà, chồng yêu của tôi là tốt nhất rồi, tôi nào dám nghĩ đến người khác nữa chứ?"

Ngôn Cảnh Huyên dẻo miệng.

Diệp Quân Vũ liếc cô một cái, hừ lạnh. Hắn uống cạn ly rượu trong tay, sau đó ôm eo Ngôn Cảnh Huyên đi lên phía trước. Diệp Thiên Sinh còn có thể vì cô ra mặt, hắn làm chồng thì lẽ nào lại lép vế hơn sao? "Cậu nói xem, cô ta đã nói gì khiến cậu tin là vợ tôi dùng AI vu khống?"

Câu hỏi của Diệp Quân Vũ làm Nhan Hồng Quang hơi sợ, mỗi lần đối diện với khí thế chết người của tên ấy, hắn đều run cầm cập.

"Cô ấy đã cho tôi nghe một đoạn ghi âm dàn dựng..."

"Cho nên cậu tin là vơ tôi cũng vu khống hả?"

"Phải... Tôi tin Cảnh Vân ngây thơ vô tội!"

Nhan Hồng Quang cắn răng khẳng định chắc nịch.

"Vậy thì cậu nên đi khám mắt, chụp MRI não đi là vừa."

Diệp Quân Vũ cười khảy.

"... Anh Vũ, chúng ta là bạn với nhau đã lâu, nhưng anh thà tin vợ anh cũng không chịu tin tôi à?"

"Hồng Quang, trước khi tôi kết hôn, tôi có điều tra qua một số chuyện rồi. Cậu nghĩ tôi ngu xuẩn đến mức bảo kết hôn thì kết hôn, mà không điều tra cặn kẽ gì sao? Nhất là khi hôn ước là với cô ta, nhưng khi bàn chuyện kết hôn thì cô dâu lại là vợ hiện tại của tôi."

"Chuyện này..."

"Hồng Quang, không ai cấm cậu yêu đương. Tuy nhiên, cậu cũng nên mở to mắt mình ra xem người cậu thích là người hay quỷ. À đúng rồi, hôm nay tôi và vợ tôi mặc đồ lạc quẻ với nhau không phải vì chúng tôi giận dỗi. Mà là vì tôi thích như vậy đấy! Có ai quy định vợ chồng là phải mặc đồ giống nhau à? Nên những người đang có ý đồ ngấm ngầm gây chuyện thì dẹp ngay đi, không thì đừng trách tôi độc ác!"

Diệp Quân Vũ cảnh cáo xong thì mặc kệ bữa tiệc có tiếp tục hay không vội ôm Ngôn Cảnh Huyên bỏ về phòng. Làm bạn với Nhan Hồng Quang lâu rồi nay mới thấy tên đó là kẻ cực kỳ ngu xuẩn, chỉ mấy lời của Ngôn Cảnh Vân đã tin sái cổ.

Hiện trường buổi tiệc yên ắng đến mức đáng sợ, Nhan Hồng Quang liêm tiếp bị hai anh em nhà họ Diệp vùi dập tơi tả nên cũng bắt đầu gượng gạo, lần này, hắn vì Ngôn Cảnh Vân mà trả giá quá đắt rồi, tuy nhiên, chỉ cần cô ta một lòng với hắn, hắn có chết cũng cảm thấy rất đáng.

"Haha, một mình tôi nói anh ngu thì do tôi ghét anh, nhưng anh tôi chơi thân với anh như vậy cũng nói anh ngu, thì anh nên xem lại bản thân của mình đi. Bữa tiệc này có vẻ không thể tiếp tục được rồi nhỉ?"

Diệp Thiên Sinh cười nói.

Hắn phá hủy bầu không khí đang đóng băng bằng giọng cười sảng khoái.

"Thiên Sinh, con im lặng chút đi!"

Ông Diệp gắt gỏng.

Kết oán với hai nhà Ngôn - Nhan không hề có ích lợi gì, thằng con trai út của ông ta ngốc nghếch vô tri thì thôi đi, đằng này ngay đến Diệp Quân Vũ cũng đối chọi ra mặt, lẽ nào nó không cần để Diệp Thị phát triển nữa hay sao?

"Con nói đúng mà bố! Miệng thì bảo tổ chức tiệc xin lỗi, nhưng cuối cùng lại cố ý bôi nhọ chị dâu, kế hoạch không thành thì quay sang ấm ức."

"Ngậm miệng của con lại. Nếu còn không ngậm được thì cút về phòng đi!"

"Được được, con cút về phòng để bố ở đây giả tạo, thảo mai với mấy người này nhé?"

Diệp Thiên Sinh nhún vai cười cợt.

Hắn xoay người muốn về phòng thì Ngôn Cảnh Huyên ở phía sau gọi lại, giọng đầy khẩn thiết.

"Cậu ba Diệp chờ một chút, tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu!"

"Cô Ngôn, chúng ta có chuyện gì để nói với nhau à?"

Diệp Thiên Sinh nhướng mày hỏi.

"Có đó, tôi có một vài chuyện muốn hỏi cậu."

"Được thôi, vậy thì cô hãy nói đi!"

"Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài vườn hoa nói được không?"

"Ở đây có gì không tiện? Nếu chuyện cô muốn nói không phải chuyện xấu thì sợ gì tiện hay không tiện?"

Diệp Thiên Sinh chế nhạo hỏi.

"Thật sự không nói được ở đây. Cậu ba Diệp, chúng ta ra ngoài đi?"

Ngôn Cảnh Huyên nài nỉ.

Chuyện xấu cô ta cất công giấu diếm làm sao có thể dễ dàng phơi bày ở đây được, nếu để bố mẹ cô ta biết được thì chắc chắn cô ta sẽ bị đòn nát thân. Đó là chưa kể còn mất đi bảo hộ của Nhan Hồng Quang nữa.

"Làm ơn đi cậu ba Diệp?"

Ngôn Cảnh Huyên khẩn thiết.

"Được rồi, được rồi, ra hoa viên nói. Nhưng tôi nói trước là cho dù cô có khoả thân trước mặt thì tôi cũng không có hứng thú đâu nên cô đừng có giở trò đó nhé. Khi không mang danh "ăn rác" thì uất ức cho tôi lắm!"

Diệp Thiên Sinh mỉa mai.

"..." Ngôn Cảnh Huyên cắn môi: "Sẽ... Không có chuyện đó đâu..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện