Diệp Thiên Ý nói rất khẩn thiết, sống ở nước ngoài một thời gian dài đã dạy cho cô biết thế nào là tình thân, nếu lần này có thể được mọi người tha thứ, trở về nhà họ Diệp thì chắc chắn cô sẽ thay đổi.

Lâm Lan ôm con gái khóc lóc một lúc, sau đó mới buông ra, ngắm nhìn Diệp Thiên Ý thật kỹ.

"Con gầy rồi! Có phải mấy năm nay sống rất cực khổ không?"

"Cũng không có cực khổ gì đâu mẹ, anh ấy rất yêu thương con, chiều chuộng con, nhưng duyên phận giữa bọn con ngắn ngủi, không thể bên nhau lâu dài."

Diệp Thiên Ý cười buồn đáp.

"Con đừng nói dối, nếu nó thật sự yêu thương, chiều chuộng con thì đã không có chuyện duyên phận mỏng manh rồi. Ngay từ đầu khi con quen nó mẹ đã không đồng ý, vậy mà con lại cãi lời mẹ, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Con xem, bây giờ con bị nó làm mất hết tất cả rồi!"

Lâm Lan vừa giận vừa thương nói.

Sắc mặt của Diệp Thiên Ý hơi thay đổi, trong thoáng chốc, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ giận dữ, nhưng thoáng cái đã biến mất.

"Con có thể sửa sai mà mẹ! Chỉ cần mẹ chịu nhận đứa con gái như con thôi!"

Diệp Thiên Ý mỉm cười.

"Làm sao mẹ có thể phủ nhận đứa con gái như con được. Tiểu Ý, mẹ sẽ cố gắng thuyết phục bố con, từ trước đến nay mẹ chưa từng cầu xin ông ấy điều gì, đây sẽ lần duy nhất trong đời của mẹ." Lâm Lan cười: "Bây giờ con đang ở cùng vợ chồng Quân Vũ phải không?"

"Vâng, con về nước cũng được gần một tháng rồi, anh trai và chị dâu tốt bụng cho con chỗ ở."

"Vậy thì mẹ cũng yên tâm hơn rồi. Con cố gắng đừng phạm thêm sai lầm nào nữa đó!"

"Con biết rồi mà mẹ, sẽ không có nữa đâu!"

(...)

Khi Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên xuống sảnh tiệc, mọi người đều đang nhìn họ chăm chăm, không phải vì họ là nhân vật chính của buổi tiệc, mà là vì lễ phục và bộ vest của cả hai không hề ăn khớp với nhau. Điều này đã chứng tỏ Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên đang có mâu thuẫn.

Người vui vẻ nhất lúc này là Ngôn Cảnh Vân, cô ta đã biết từ sớm Ngôn Cảnh Huyên sẽ có ngày này, sau khi kế hoạch thành công vào hôm nay, địa vị bà Diệp chắc chắn sẽ không còn vuột khỏi tay cô ta nữa.

Ngôn Cảnh Huyên có xinh đẹp thế nào thì cũng chỉ là một cô bé lọ lem nghèo khổ, làm sao có thể sánh được với kim chi ngọc diệp như cô ta. Mắt của Diệp Quân Vũ đã tốt hơn rồi đó.

"Bắt nạt người nhà cho lắm cuối cùng cũng sắp bị người ta vứt bỏ. Đáng đời!"

Diệp Thanh Y mỉa mai cười nhạo.

"Ai sắp bị vứt bỏ vậy chị cả? Là chị hả?"

Diệp Thiên Sinh giả ngốc hỏi.

"Mắt cậu mù à? Không thấy ai sắp bị vứt bỏ hay sao mà lại nghĩ là tôi?"

"Mắt em nhìn rất rõ, em chẳng thấy ai đáng bị vứt bỏ ngoài chị hết đó!"

"Tôi đang rất hạnh phúc, làm sao bị vứt bỏ được, chỉ có mấy người hay khoe khoan chỗ dựa mới bị quả báo thôi!"

Diệp Thanh Y nhấn mạnh, giọng điệu cực kỳ đắc ý.

"Ừm, cho nên chị cẩn thận cái miệng của mình đi, đừng nói nhảm kẻo nghiệp quật liền đó!"

Diệp Thiên Sinh nói xong liền cười cợt bỏ đi. Mặc dù không biết Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào nét mặt khó chịu của anh trai khi vợ bị Diệp Thanh Y xỉa xói thì hôn nhân này còn lâu mới kết thúc.

"Cứ bênh vực đi. Để rồi xem..."

Diệp Thanh Y cười cười.

Cô ta nhìn sang Ngôn Cảnh Vân cũng đang vui vẻ, sau ngày hôm nay, nếu loại bỏ được Ngôn Cảnh Huyên thì cũng không đến lượt ả thó chân vào nhà họ Diệp, mà cô ta sẽ sắp xếp làm sao để Thái Yến gây ấn tượng với Diệp Quân Vũ, có như vậy thì cô ta mới tạo được thế lực của mình trong vòng vây của tên em trai khác mẹ kia.

Bữa tiệc này cô ta cũng đã chuẩn bị tiết mục để dìm Ngôn Cảnh Huyên xuống.

"Vũ, Cảnh Huyên, hai con làm sao vậy? Sao lại mặc đồ không ăn khớp với nhau thế này? Con có biết đám người kia đang bàn tán về hai đứa không?"

Lý Nghê Thường khó chịu, nhỏ giọng hỏi.

Sự bực bội của bà làm Ngôn Cảnh Huyên cảm thấy rất oan ức, khi thấy Diệp Quân Vũ thay đồ cô đã tốt bụng nhắc nhở hắn, nhưng hắn có nghe lời của cô đâu, cứ khăng khăng phải mặc bộ vest chói mắt đó. Tính khí của hắn mưa bão thất thường, cô biết làm gì nữa đâu? "Chỉ là một bộ đồ thôi mà, mẹ đừng làm quá lên như vậy!"

Diệp Quân Vũ lạnh giọng.

"Đây đâu phải chỉ là chuyện một bộ đồ? Con và Cảnh Huyên thế này rất dễ khiến người khác nghĩ cả hai sắp kết thúc đấy!"

Lý Nghê Thường gấp gáp.

"Kệ họ đi, con và cô ấy chưa kết thúc nhanh vậy đâu."

Diệp Quân Vũ vừa nói vừa ôm eo Ngôn Cảnh Huyên để chứng tỏ cả hai không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào với nhau.

"Thật sự hai đứa không có giận nhau sao?"

Lý Nghê Thường nghi hoặc.

"Không có mà mẹ!"

Diệp Quân Vũ khẳng định chắc nịch.

"Tốt nhất là không có đó!"

Lý Nghê Thường không vui bỏ đi, lúc bà vừa đi khỏi, Ngôn Cảnh Huyên nghĩ Diệp Quân Vũ sẽ bỏ tay khỏi eo của mình, nên định đi lên một bước, không ngờ lại bị hắn kéo về, giọng điệu nghiêm túc hỏi:

"Không thích hoa hồng bằng tiền và kim cương, vậy em có thích hoa cúc không? Loại mộc mạc giản dị để phúng đám tang ấy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện