Lúc Diệp Quân Vũ thấy được tin nhắn đã là năm tiếng sau.

Tiếng ồn ào làm cho Ngôn Cảnh Huyên thức giấc, cô đã ngồi ở đại sảnh từ ba giờ chiều để chờ đợi, vì quá mệt mỏi nên ngủ quên lúc nào không hay.

Thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường là hơn tám giờ tối. Đại sảnh đang rất huyên náo, Ngôn Cảnh Huyên vươn vai, đứng lên để cơ thể thoải mái hơn một chút. Đã lâu không ngủ gật ở sofa nên cô cảm thấy rất hoài niệm về chuyện tương tự khi còn ở cô nhi viện.

Bên phía bàn lễ tân đang cãi vả, là cô lễ tân Ngôn Cảnh Huyên gặp lúc chiều đang to tiếng với một cô gái. Ngay sau đó, cô gái kia hung hăng tiến lại chỗ của cô đang ngôi, thô bạo nắm lấy cổ tay muốn kéo cô ra khỏi Diệp Thị.

Cô gái đó khá xinh đẹp, ăn mặc cũng thời trang dù đang mặc đồ công sở cứng ngắt.

"Linh Lan, cô ấy đến gặp ông chủ, chưa biết có phải khách hàng quan trọng hay không mà cô lại dám đuổi cô ấy đi hả?"

Cô lễ tân chạy đến ngăn cản, gỡ tay La Linh Lan ra khỏi tay của Ngôn Cảnh Huyên lớn tiếng.

"Loại diễn viên tuyến mười tám như cô ta chỉ biết đeo bám đàn ông thì có thể là loại khách hàng gì? Đây là Diệp Thị, không phải cái chợ mà loại chó mèo nào cũng có thể đến!"

La Linh Lan quát lại.

Bộ dạng của cô nhìn Ngôn Cảnh Huyên như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu.

Ngôn Cảnh Huyên chưa từng gặp La Linh Lan bao giờ, cô không biết mình đã chọc cô ta ở đâu lại để cô ta xem cô như cái gai trong mắt.

"Linh Lan, cô là thư ký thì nên biết phép tắc của thư ký, dù cô ấy có là ai, có thật sự đeo bám tổng giám đốc cũng không liên quan gì đến cô. Cô là thư ký, dựa vào lý do gì lại ngăn cản tôi chuyển lời cô ấy đến trợ lý và không cho gặp tổng giám đốc?"

Lễ tân hỏi lại.

"Chính vì tôi là trợ lý nên tôi càng không thể để cô ta làm bẩn mắt tổng giám đốc."

La Linh Lan cãi cố.

"Tổng giám đốc chưa gặp cô ấy, làm sao cô biết tổng giám đốc sẽ thấy cô ấy chướng mắt?"

"Tôi là thư ký, tôi nói phải là phải!"

La Linh Lan la hét.

Lễ tân còn muốn giúp Ngôn Cảnh Huyên đòi công bằng nhưng lần này lại bị chính cô ấy cản lại.

Rắc rối do cô mang đến thì không nên để người khác giải quyết thay.

"Cô Ngôn?"

"Cảm ơn cô đã đỡ lời cho tôi. Chuyện tiếp theo tôi có thể tự xử lý!"

Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười, mắt của cô đã thấy Diệp Quân Vũ đứng ở cửa thang máy cùng với trợ lý của hắn.

"Cô là thư ký La phải không? Lúc nãy tôi có nghe cô nói tôi là loại diễn viên tuyến mười tám, vậy tức là cô biết tôi là ai đúng không? Nếu đã biết thân phận của tôi còn ở đây lên mặt, cô đang tự xem mình là bà chủ của Diệp Thị hả?"

Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.

"Tôi là thư ký của tổng giám đốc, cũng xem như là người thân của anh ấy, ở đây ngoài trợ lý ra thì tôi có quyền ngăn cản bất kỳ ai. Cho dù cô có là vợ của tổng giám đốc cũng không ngoại lệ!"

La Linh Lan cao ngạo nói.

Vốn cô ta không hề có thiện cảm với Ngôn Cảnh Huyên từ lúc biết cô sẽ trở thành vợ của Diệp Quân Vũ, trong mắt La Linh Lan, Ngôn Cảnh Huyên không hề xứng với vị trí này vì có xuất thân thấp kém.

Lời của cô ta khiến những người có mặt há hốc, hoá ra người đang đợi tổng giám đốc chính là mợ hai mới vào nhà. Vậy mà cô ấy không hề phách lối, tỏ vẻ ta đây như người nào đó chỉ là chân thư ký quèn.

"Ồ, cô có quyền lực cao như vậy là do chồng tôi cho cô hả?"

Ngôn Cảnh Huyên buồn cười nhìn La Linh Lan đang tự đào hố chôn mình mà không hề hay biết.

Loại người thích cầm lông gà làm lệnh tiễn có rất nhiều trong xã hội, ví dụ như cô hầu Lý Hương lúc trước. Cho nên dạng người này nên cho vài bài học thì mới tỉnh táo, nhận thức được bản thân mình ở vị trí nào, đang nói chuyện với ai.

"Đúng vậy! Cô biết điều thì mau cút đi, đừng làm Diệp Thị trở nên dơ bẩn!"

La Linh Lan hống hách.

"Nếu tôi vẫn cứ ngồi đây thì sao?"

Ngôn Cảnh Huyên ngồi lên bàn bắt chéo chân nghênh ngang hỏi lại.

"Vậy thì trách tôi không khách sáo! Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau lôi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!"

La Linh Lan lại quát lớn.

Hai bảo vệ đứng ở cửa hóng chuyện đã thấy Diệp Quân Vũ xuất hiện từ sớm, họ thấp thỏm nhìn hắn, rồi lại nhìn La Linh Lan đang phát điên. Ông chủ không có động tĩnh gì thì họ có nên mời vợ ông chủ ra ngoài như lời của thư ký kia hay không đây? Hai người bảo vệ do dự không dám bước tới.

"Hai người bị điếc à? Không nghe tôi nói gì sao?"

La Linh Lan gào thét.

"Cô nhỏ giọng thôi, gào to như heo bị cắt tiết thì họ cũng không dám đâu. Đừng nói là họ, tất cả những người ở đây cũng không dám. Cô có biết vì sao không?" Ngôn Cảnh Huyên vừa ngoáy lỗ tai vừa hỏi, sau đó cô trịnh trọng đứng lên nghiêm túc nhìn La Linh Lan nói tiếp: "Vì chồng tôi ở phía sau kìa!"

Ngôn Cảnh Huyên chỉ về bóng dáng phía sau La Linh Lan làm cô ta giật thót, vội vàng quay người lại.

Đại sảnh rơi vào tĩnh lặng, Diệp Quân Vũ lạnh nhạt từng bước đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Huyên. Sắc mặt của La Linh Lan bâu giờ đã tái mét. Cô ta biết hắn đã tan họp nên mới tranh thủ xuống lầu đuổi Ngôn Cảnh Huyên đi, vậy mà không hiểu do đâu ông chủ lại xuất hiện. Những gì cô ta đã nói, liệu hắn đã nghe được bao nhiêu.

Sau lưng La Linh Lan lúc nãy đã ướt đẫm mồ hôi sợ hãi.

"Chồng ơi, cô ta bắt nạt em kìa!"

Ngôn Cảnh Huyên sà vào lòng Diệp Quân Vũ làm nũng.

Cô thích nhất là dùng dáng vẻ của một yêu phi đối phó với loại người hống hách ngang ngược.

"Vậy sao? Nói tôi nghe xem cô ta bắt nạt em thế nào vậy?"

Diệp Quân Vũ vô cùng phối hợp ôm Ngôn Cảnh Huyên an ủi.

"Cô ta nói mình là bà chủ, mắng em là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông, còn nói em là diễn viên quèn tuyến mười tám không xứng với anh. Cô ta nói chỉ có cô ta mới xứng làm vợ anh đó. Cô ta còn định đánh em nữa. Em vất vả chờ đợi anh năm tiếng, vậy mà lại là phải chịu ấm ức. Em không biết đâu. Anh làm chủ cho em đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện