Tối.

Lâm Ngọc Yên khóa cửa quán cà phê, công việc của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tinh thần của Lâm Ngọc Yên rất phấn chấn, cô đang đợi Phó Thần đi lấy xe rồi sẽ mời cùng hắn đi ăn, xem như cảm ơn cả hôm nay hắn bỏ thời gian phụ giúp.
Lâm Ngọc Yên đứng đợi trước tiệm, tầm mắt cô chợt nhìn vào con hẻm, nơi cô đã cứu Phó Thần sau khi ly hôn, cũng là nơi bắt đầu cho tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn.

Mới đó mà đã mấy tháng rồi, vậy mà Lâm Ngọc Yên cảm tưởng giống như đó là chuyện của ngày hôm qua.
Mấy tháng này, cô đã trãi qua rất nhiều chuyện không thể nào tưởng tượng.
Bíp bíp!
Tiếng còi xe của Phó Thần vang lên đánh thức Lâm Ngọc Yên đang chìm trong suy nghĩ.

Mấy ngày hôm nay, không biết Lâm Đình Vũ bận bịu chuyện gì nên không đến đón cô sau giờ quán đóng cửa, nếu là bình thường có khi anh trai cô và Phó Thần đã đánh nhau một trận nếu như hai người họ gặp nhau trong tình cảnh này.
Lâm Ngọc Yên nhanh chóng lên xe, Phó Thần bắt đầu điều khiển tay lái để chiếc xe từ từ lăn bánh.

"Lúc nãy em nghĩ gì lại thất thần vậy?"
Đi được một đoạn, Phó Thần lên tiếng hỏi.
Lúc hắn lái xe đến, Lâm Ngọc Yên cứ nhìn chăm chăm vào con hẻm.
"Nhớ đến chuyện lúc trước tôi cứu anh đó.

Khi ấy chúng ta vừa ly hôn, tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh nhanh như vậy."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười thẳng thắng đáp.
"Có phải khi đó em rất muốn tôi chết không?"
Phó Thần trêu chọc hỏi.
Thật ra cũng không hẳn là trêu chọc, đây là câu hỏi thật lòng của hắn, Phó Thần luôn rất muốn biết khi Lâm Ngọc Yên cứu hắn có suy nghĩ gì, cho dù cô là người tốt, nhưng đối với người chồng tệ bạc, không yêu thương, nhìn ngó đến mình chắc cũng căm hận lắm.
"Mặc dù tôi rất ghét anh trong hai năm kết hôn bỏ mặt tôi, khiến tôi chịu nhiều tai tiếng nhưng lúc cứu anh tôi không hề muốn anb chết.

Thú thật khi biết anh bị thương tôi rất đắn đo có nên cứu hay chỉ gọi điện báo cảnh sát thôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn cứu anh trước rồi trình báo, hợp tác với cảnh sát, sau đó xảy ra chuyện của anh tôi, chỉ một lần duy nhất tôi thấy hối hận vì đã cứu anh là khi chúng ta chính thức gặp nhau trước phòng thẩm vấn."
Lâm Ngọc Yên thành thật nói.
"Xem ra là tôi khiến em ghét tôi không ít?"
"Đúng vậy!" Lâm Ngọc Yên thẳng thắng thừa nhận: "Không chỉ lần trước phòng tạm giam, còn có lần anh giấu tôi chuyện chứng cứ nữa...!nhưng mà những chuyện đó đều qua hết rồi."
"Em đúng là cô gái tốt lại lương thiện, không dưới năm lần tôi hối hận vì hai năm kết hôn không đối xử tốt với em."
"Tôi không để tâm chuyện đó nữa, anh cũng đừng để trong lòng, bây giờ chúng ta cũng là bạn với nhau."
"Yên Yên, em biết rõ là tôi không chỉ muốn em xem tôi là bạn mà?"
Lâm Ngọc Yên đột nhiên im lặng, cô biết Phó Thần có tình cảm nam nữ với mình, cũng biết hắn đang dốc lòng theo đuổi cô, nhưng đối với cuộc hôn nhân trong quá khứ, Lâm Ngọc Yên vẫn còn bị ám ảnh quãng thời gian hai năm kia.

Cô không đủ can đảm đối mặt, hay quay lại hoặc là tiếp nhận một hôn sự mới.
Phó Thần thấy Lâm Ngọc Yên không nói tiếp, hắn biết bản thân từng khiến cô chịu tổn thương khó mà bù đắp.

Cho dù ở hiện tại hắn có cố gắng bao nhiêu nữa vẫn không đủ để bù đắp tổn thất tinh thần cho Lâm Ngọc Yên.

Không khí trong xe bỗng trở nên nặng nề, Phó Thần chăm chú lái xe nhưng thật ra hắn vẫn liếc nhìn Lâm Ngọc Yên.
"Thật ra...!tôi rất cảm ơn chuyện anh có tình cảm với tôi, nhưng để tiếp nhận thì..."
"Tôi biết em sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi, tôi cũng không cầu xin chuyện đó, tôi sẽ dùng thành ý của tôi để chứng minh với em, miễn là em không đẩy tôi ra xa là được."
Một lần nữa, Lâm Ngọc Yên im lặng không đáp.

Bầu không khí vừa mới được trung hòa bây giờ lại nặng nề như cũ.
Đường phố vẫn luôn tấp nập đông đúc, những ánh đèn lấp lánh như những viên pha lê đủ màu khiến cho thành phố rực rỡ, Phó Thần tập trung lái xe, tối nay xe cộ qua lại hình như đông hơn ngày thường dù không phải cuối tuần.
Két!
"Phó Thần, có chuyện gì vậy? Sao anh lại thắng gấp?"
Lâm Ngọc Yên hốt hoảng hỏi.
"Yên Yên, em nhìn xem, bên đường có phải anh trai của em không?"
Phó Thần cho xe tấp lề, sau đó chỉ về phía đối diện kinh ngạc hỏi.
Lúc nãy khi đang lái xe, tầm mắt của hắn chợt dừng lại phía bên đường, Lâm Đình Vũ và một ai đó đang giằng co với nhau.

Biểu hiện của Lâm Đình Vũ cũng không giống thường ngày nên Phó Thần nghĩ rằng nhìn lầm, vội dừng xe lại để Lâm Ngọc Yên xác nhận.
Cũng may khi nãy đột ngột dừng xe lại, đằng sau không có xe nào, nếu không chắc chắn đã xảy ra tai nạn.
Lâm Ngọc Yên nhìn theo hướng tay của Phó Thần, đôi mày xinh đẹp của cô chau lại, bên đường đúng là Lâm Đình Vũ, hắn và một người đàn ông khác giằng co, cả hai không giống đang xảy ra mâu thuẫn mà giống một cặp tình nhân đang cãi nhau.
Tình nhân? Lâm Ngọc Yên tự cốc vào đầu mình một cái, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy? Sao có thể nghĩ hai người đàn ông là một cặp tình nhân? Trừ phi...

Như nhớ lại gì đó, Lâm Ngọc Yên rơi vào trầm mặc.

Nhiều năm trước, khi Lâm Đình Vũ đến thành phố Vân học đại học, anh trai cô từng yêu đương bí mật ở đó, khi ấy Lâm Khánh Xuyên cũng học cùng, cô cố gắng dò hỏi người yêu của anh trai là ai nhưng Lâm Khánh Xuyên không nói, chỉ tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
"Có muốn qua đó hỏi anh trai em không?"
"Không cần đâu, chuyện riêng của anh ấy chúng ta đừng nên xen vào, chuyện này mong anh sẽ giữ bí mật."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.

Em đói rồi phải không? Chúng ta đi ăn tiếp nhé?"
"Ừm..."
Phó Thần xoa nhẹ đầu của Lâm Ngọc Yên ngụ ý trấn an cô.

Hắn nhìn qua bên đường một lần nữa, sau đó mới khởi động xe.
Ngày hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện