"Lần nào cô Trương cũng trông chờ vào sự biến mất của tôi để vu oan, cô Trương sợ tôi có mặt để đối chất đến vậy à?"
Lâm Ngọc Yên đứng trên bậc thang cười cợt nhìn Trương Thể Loan đang kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của mình, không chỉ cô ta mà Lôi Vân cũng trong bộ dạng tương tự, rõ ràng Lâm Ngọc Yên bị bỏ thuốc đến hai lần làm sao có thể an toàn đứng ở đây được?
Lâm Ngọc Yên không gấp gáp nghe câu trả lời của Trương Thể Loan, cô được Phó Thần dìu xuống dưới, dáng người thanh mảnh không nhanh không chậm đi đến trước mặt của hai người đang vu oan cô.
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngọc Yên, Trương Thể Loan lại nhớ đến mấy cái tát trên du thuyền, cô ta không tự chủ được bản thân lùi về sau mấy bước.
"Yên Yên, em không có sao chứ?"
Lâm Đình Vũ lo lắng hỏi.
Mặc dù đã biết kế hoạch của hai người kia không thành công nhờ Lôi Kiêu và Phó Thần, nhưng dù sao hắn vẫn là anh của Lâm Ngọc Yên nên khó tránh khỏi lo lắng.
Hai thứ thuốc đó cũng không phải loại thuốc bình thường.

Lâm Khánh Xuyên đã mang đi hoán nghiệm.
"Em không sao, nhờ có Phó Thần nên em vẫn ổn." Lâm Ngọc Yên cười nói: "Anh, chúng ta nói chuyện này sau đi, bây giờ em cần giải quyết vấn đề với cô Trương và nghị viên Lôi đã."

"Được!"
Lâm Đình Vũ không cản trở Lâm Ngọc Yên, hắn tự giác đi qua một bên chờ đợi xem kịch hay.
Trên mặt Lâm Ngọc Yên không còn tươi cười nữa, thay vào đó là nét mặt lạnh như băng và đôi mắt sém lẹm nhìn chăm chăm vào Trương Thể Loan và Lôi Vân.
Lôi Vân vừa trãi qua chuyện kia nên tinh thần bây giờ của cô ta không tốt lắm, nếu là bình thường cô ta sẽ ngang nhiên chống đối ánh mắt với Lâm Ngọc Yên, còn bây giờ thì lại run sợ.
"Chúng ta nói về chuyện của cô Trương trước nhé!" Lâm Ngọc Yên đột nhiên mỉm cười dịu dàng: "Cô Trương vừa rồi một mực nói tôi bỏ thuốc nghị viên Lôi, xin hỏi cô có bằng chứng không?"
"Không có, nhưng tôi cũng đâu nói là cô, là anh trai cô nói mà."
Trương Thể Loan phủ nhận tất cả và đẩy mọi chuyện qua người Lâm Đình Vũ.
"Vậy sao? Nhưng rõ ràng là đoạn sau cô khẳng định chắc nịch là tôi đã làm mà? Không lẽ tôi nhớ nhầm?"
Lâm Ngọc Yên cười hỏi.
"Cái đó không phải do cô không có mặt ờ đây sao? Nếu cô không làm vậy cô nói xem, cô đã ở đâu trong mấy tiếng vừa qua?"
Trương Thể Loan chất vấn ngược lại.
"Tôi ở cùng Phó Thần.

Tôi tưởng cô Trương biết rõ tại sao tôi ở cùng Phó Thần rồi chứ?"
"Cô ở cùng ai làm sao tôi biết được?"
"Ồ cô không biết tôi ở cùng ai, vậy cô có biết người trong video này không?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười đưa ra đoạn video Trương Thể Loan nói gì đó với người phục vụ, sau đó, người phục vụ kia nhận tiền và một túi nilon nhỏ, kế tiếp, hắn ta nhân lúc không ai chú ý bỏ đồ trong túi nilon nhỏ vào đĩa bánh trái cây.

Để chắc chắn thành công, Trương Thể Loan lén lút bỏ hết mấy đĩa bánh trái cây khác vào sọt rác, chỉ để duy nhất đĩa bánh có độc lên bàn, ngay tầm nhìn của Lâm Ngọc Yên.
Hôm nay tất cả mọi người đến đây đều mang tâm trạng xem kịch nên không ai ăn uống gì nhiều, chỉ có Lâm Ngọc Yên thoải mái thưởng thức bánh ngọt nên kế hoạch này của Trương Thể Loan mới dễ dàng thành công.

Để chắc chắn, trước đó cô ta mua chuộc người gây sự với Lâm Ngọc Yên càng làm mọi người không chú ý đến chuyện ăn uống.
Đoạn video này làm cho mặt mày của Trương Giác ở bên cạnh xám ngắt, ông ta phẫn nộ nhìn Trương Thể Loan, trong đầu ông ta bây giờ chỉ có một ý muốn là giết chết đứa con gái ngu xuẩn này thôi.
"Bây giờ đến lượt cô Trương giải thích cho tôi biết rồi, tại sao cô năm lần bảy lượt không chịu buông tha tôi?"
Lâm Ngọc Yên tắt điện thoại, đoạn video này là Lôi Kiêu gửi cho Phó Thần lúc hắn chờ Lâm Ngọc Yên ngoài nhà vệ sinh.
"Tôi không hiểu cô nói gì cả? Tôi căn dặn phục vụ chuẩn bị thêm đồ ăn cũng có lỗi à? Ai biết phục vụ kia đã bị ai mua chuộc bỏ gì vào bánh chứ? Nếu cô không ăn người khác ăn thì sao? Không phải kế hoạch sẽ đổ bể hà?"
Trương Thể Loan cố phủ nhận mọi chuyện.
Trong lòng cô ta bây giờ có hơi sợ hãi.
"Tôi biết là cô sẽ không nhận mà." Lâm Ngọc Yên cười: "Cho nên, cô Trương có biết chuyện ngoài camera thì mọi nơi trong sảnh này đều có đặt máy ghi âm không?"
Nghe Lâm Ngọc Yên hỏi, Trương Thể Loan sững sờ, cô ta không hề nghĩ ngoài camera còn có máy ghi âm được lắp đặt khắp sảnh.

Đây chắc chắn là ý của Phó Thần, vì bảo vệ Lâm Ngọc Yên nên mới chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.
"Cô Trương không biết đúng không? Vậy bây giờ tôi cho cô Trương nghe ghi âm của chính mình nhé?"
"Cô Lâm, đừng phá hỏng quan hệ giữa mấy nhà chúng ta nữa, chuyện này nên dừng ở đây đi!"
Trương Giác lên tiếng ngăn cản trước khi Lâm Ngọc Yên lại tung ra ghi âm lời nói của Trương Thể Loan làm nhà họ Trương thêm mất mặt.

"Trương tổng nói sai rồi, người khiến quan hệ giữa mấy nhà chúng ta rạn nứt là con gái ông và nghị viên Lôi không phải tôi.

Ông đừng học theo con gái đổ lỗi cho nạn nhân như thế.

Nếu cô Trương và nghị viên Lôi không có ý hại tôi thì bữa tiệc này đã kết thúc từ sớm rồi."
Lâm Ngọc Yên không chút khách khí nói.
Bên cạnh cô là Phó Thần đang nhìn chằm chằm, Trương Giác không muốn đôi co bằng không người chịu thiệt cũng chỉ là ông ta và nhà họ Trương.
"Dù sao cô Lâm cũng đừng đưa mọi chuyện đi xa quá."
Trương Giác nói xong liếc nhìn Trương Thể Loan một cái rồi bỏ đi, ông ta không thể ở đây thêm giây phút nào nữa, đứa con gái ngu xuẩn kia ông cũng không muốn quan tâm.
"Cô Trương, chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé? Cô có muốn nghe ghi âm không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện