Sảnh tiệc nhộn nhịp, Lôi Vân chọn cho mình vị trí tốt để quan sát toàn bộ quan cảnh buổi tiệc, khóe miệng của cô ta duy trì nụ cười từ khi Lâm Ngọc Yên đến khi cô ấy rời đi cùng Phó Thần sau đó không hề quay lại.

Lôi Vân thừa biết có chuyện gì xảy ra, lần này Trương Thể Loan thông minh hơn được môt chút rồi.
Lôi Vân chậm rãi hưởng thụ sự khoái lạc từ tận cùng của đau khổ.

Cô ta tưởng tượng ra viễn cảnh Lâm Ngọc Yên bị chà đạp, giày xéo trong kế hoạch của Trương Thể Loan, chỉ cần Lâm Ngọc Yên không còn xoay quanh Phó Thần, chắc chắn người mà hắn để ý sẽ là cô ta chứ không phải Trương Thể Loan.
Trương Thể Loan là người ngu ngốc, với những gì cô ta công khai hãm hại Lâm Ngọc Yên, cô ta cho rằng Phó Thần sẽ bỏ qua nếu như Lâm Ngọc Yên xảy ra chuyện gì à? Phó Thần có thể tránh xa Lâm Ngọc Yên nhưng hắn tuyệt đối không để Trương Thể Loan được yên ổn.
Đổi lại nếu người thực hiện kế hoạch này là Trương Thể Phụng, hẳn sẽ không ngu ngốc như Trương Thể Loan đâu.

Đáng tiếc người trong lòng Trương Thể Phụng không phải Phó Thần, bằng không cô ta sẽ là một đối tác tốt của Lôi Vân.

Càng nghĩ, Lôi Vân càng tự thỏa mãn.
"Chị, nằng nặc đòi theo tôi đến đây nhưng chỉ ngồi uống rượu một mình thế này à? Không giống phong cách thường ngày của chị lắm!"
Lôi Kiêu đột nhiên xuất hiện nói chuyện làm Lôi Vân giật mình, vì Lâm Ngọc Yên mà mối quan hệ giữa hai chị em gần đây vô cùng căn thẳng.
"Chị chỉ muốn xem Trương Thể Loan cúi đầu thôi, xem xong rồi không ở đây uống rượu thì còn có thể làm gì? Lẽ nào tìm cô Lâm Ngọc Yên kia nói chuyện sao? Lúc đó không phải càng làm em nghĩ chị là kẻ xấu xa à?"
Lôi Vân cười đùa nói.
"Chị thật sự chỉ có mục đích đến xem Trương Thể Loan thôi sao?"
Lôi Kiêu lạnh nhạt.
Hắn quá hiểu con người của Lôi Vân, sẽ không có chuyện chị ta đến đây với mục đích xem Trương Thể Loan mất mặt, nếu như không lên kế hoạch hãm hại Lâm Ngọc Yên, thì chị ta không thể bào dửng dưng như vậy.
"Chị đồng ý là chị không thích cả Lâm Ngọc Yên, nhưng chị không có lý do gì bày mưu với cô ấy cả.

Chị cũng đâu có ý đồ giết Lâm Ngọc Yên như Trương Thể Loan.

Em đừng nghĩ xấu về chị nữa có được không?"
Lôi Vân oan ức nói.
Cô ta biết rõ toàn bộ kế hoạch của Trương Thể Loan nhưng không tham gia vào thì đâu tính là cô ta có ý đồ xấu với Lâm Ngọc Yên được, cùng lắm là che giấu phạm tội thôi.
"Con người của chị thế nào, tôi còn không hiểu rõ à? Tốt nhất là chị đừng làm gì hại đến cô ấy, lời cảnh cáo trước kia của tôi không hoàn toàn là lời nói suông đâu."
Nghe Lôi Kiêu lại cảnh cáo mình, Lôi Vân cười khổ: "Rốt cuộc Lâm Ngọc Yên đã cho em uống bùa mê gì để em một mực bênh vực cô ta chống đối với chị vậy? Trên đời này con gái tốt rất nhiều, hà cớ gì em cứ dính vào Lâm Ngọc Yên?"
"Vì cô ấy lương thiện, khác xa chị và Trương Thể Loan.


Con gái tốt không thiếu, nhưng tôi chỉ một lòng với Ngọc Yên, từ lần đầu gặp gỡ tôi đã yêu cô ấy rồi."
"Em mà cũng gặp được kiểu tình yêu sét đánh hả?" Lôi Vân cười: "Biết bao cô gái vây quanh em, lẽ nào những người đó với em cũng là vừa gặp đã yêu sao?"
"Ngọc Yên không giống những người đó, hy vọng chị không gộp chung cô ấy với họ.

Vì cô ấy, tôi có thể làm lãng tử quay đầu, tôi cũng tình nguyện làm cái bóng bên cạnh cô ấy."
"Em là đồ ngu ngốc, Lâm Ngọc Yên hoàn toàn không xứng với em!"
Lôi Vân không duy trì bộ dạng cười cợt nữa, cô ta nghiến răng nhắc đến Lâm Ngọc Yên.
"Xứng hay không là do tôi quyết định, không phải chị." Lôi Kiêu cảnh cáo lần cuối: "Chị tốt nhất là đừng có ý đồ gì cùng Trương Thể Loan hãm hại Yên Yên, bằng không đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa giữa chúng ta."
Nói xong, Lôi Kiêu đứng dậy bỏ đi, mọi sự vui vẻ của Lôi Vân tan vào không khí, thay vào đó là sự căm ghét tột cùng dành cho Lâm Ngọc Yên.
(..............)
Buổi tiệc dần trôi về nửa đêm, bầu không khí cũng dần dần không còn náo nhiệt, Lâm Đình Vũ ngồi tiếp chuyện với đạo diễn, thỉnh thoảng lại liếc mắt tìm kiếm Lâm Ngọc Yên, mấy tiếng rồi hắn không thấy bóng dáng của em gái.
Vài tiếng trước hắn và Lâm Khánh Xuyên được một cô gái tên Lạc Hạ Tâm cho hay Lâm Ngọc Yêm mất tích ở nhà vệ sinh, Phó Thần đang điều động người đi tìm.

Vì chưa rõ thực hư nên Lâm Khánh Xuyên đã âm thầm tìm Lâm Ngọc Yên cùng với đám người của Phó Thần trong nhà hàng này, bản thân Lâm Đình Vũ ở lại để quan sát tình hình, nếu Trương Thể Loan có động tĩnh, hắn sẽ biết cô ta có dính dáng gì đến chuyện Lâm Ngọc Yên mất tích hay không.

Đến giờ, Trương Thể Loan vẫn không có gì khác lạ.
"Lâm tổng, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Lôi Kiêu nhã nhặn tiến đến, lịch sự cắt ngang câu chuyện giữa Lâm Đình Vũ và đạo diễn.
"Được chứ, xin lỗi đạo diễn Trần, tôi và phó thị trưởng cần nói chuyện riêng, chút nữa tôi sẽ quay lại bàn tiếp vấn đề đầu tư cho bộ phim điện ảnh mới của ông."
Lâm Đình Vũ cười nói với đạo diễn.
"Lâm tổng cứ đi đi, tôi sẽ ngồi đây chờ Lâm tổng quay lại."
Đạo diễn Trần là người hiểu chuyện nên rất vui vẻ đồng ý.
Lâm Đình Vũ và Lôi Kiêu đi đến một góc khuất, cả hai nhìn trước ngó sau như thể sắp làm chuyện gì xấu xa lắm.
"Sao rồi, cậu có lấy được thông tin gì từ nghị viên Lôi không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện