Du thuyền nhẹ nhàng di chuyển trên mặt biển, giữa bốn bề tĩnh lặng chỉ vang vọng âm thanh của sóng biển, mặt trăng trên trời hôm nay bị mây đen che khuất chỉ có ánh sáng của ngọn hải đăng soi sáng.
Lâm Ngọc Yên đã tách khỏi Phó Thần, mấy bữa tiệc thế này luôn làm cô mệt mỏi, một phần vì bản thân và Trương Thể Loan trở thành tâm điểm chú ý, có không ít người bắt chuyện với cô chỉ để nói xấu cô ta.
Phó Thần và đạo diễn cũng nhà sản xuất bộ phim này đang trò chuyện, cô không tiện làm phiền hắn nên lẳng lẳng tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, ly rượu trên tay đã cạn, nhưng Lâm Ngọc Yên không có ý định dùng thêm.
"Cô Lâm, rất vui được làm quen với cô."
Trương Thể Loan cầm hai ly rượu đi đến trước mặt Lâm Ngọc Yên ngỏ ý muốn mời cô cùng uống.
"Tôi cũng vậy, rất vui được làm quen với cô Trương."
Lâm Ngọc Yên nhận ly rượu trên tay Trương Thể Loan, mặc dù trong lòng bất an nhưng không thể bất lịch sự từ chối.

Đó là điều cô luôn được dạy dỗ từ nhỏ.
"Không biết tôi có thể ngồi đây trò chuyện với cô Lâm không?"

Trương Thể Loan giữ nguyên nụ cười trên mặt thấp giọng hỏi.
Phải có cơ hội ngồi cùng Lâm Ngọc Yên thì cô ta mới có cơ hội khiến Lâm Ngọc Yên bẽ mặt.
"Cô Trương cứ tự nhiên."
Lâm Ngọc Yên cũng dùng bộ dạng giả lả tương tự đối với Trương Thể Loan, từ đầu cô ta không có ý tốt, nếu cô không cẩn thận sẽ dễ dàng rơi vào cái bẫy cô ta giăng ra, lúc đó người bị chỉ trích không chỉ là cô còn có Phó Thần.
"Cô Lâm và anh Thần quen nhau như thế nào vậy? Trước giờ ngoài tôi và một người khác thì bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào hết."
Biết Trương Thể Loan thăm dò mối quan hệ giữa cô và Phó Thần, Lâm Ngọc Yên đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra nên cũng không muốn giấu diếm: "Tôi và Thần từng kết hôn, sau đó li hôn, bây giờ thì gương vỡ lại lành."
Chỉ một câu ngắn gọn của Lâm Ngọc Yên cũng đủ làm cho Trương Thể Loan siết chặt ly rượu, cô ta còn cho rằng Lâm Ngọc Yên sẽ không dám nói ra quan hệ trước kia của cô ấy và Phó Thần, thật không ngờ Lâm Ngọc Yên lại bình thản nói ra như vậy.
"À, cô là người từng kết hôn với Thần sao? Sao hai người lại li hôn rồi lại làm lành? Cô không dứt tình với anh ấy à?"
Trương Thể Loan tỏ vẻ quan tâm hỏi.
"Là Thần theo đuổi lại tôi, anh ấy theo đuổi rấy cực khổ nên tôi mới chấp nhận."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười tự nhiên đáp.
Chuyện này là trước khi đến đây cô và Phó Thần đã có bàn bạc với nhau, nếu Trương Thể Loan hỏi đến, cô cứ việc nói Phó Thần theo đuổi cô là được.

Với tính cách của mình, Trương Thể Loan sẽ không dám tìm Phó Thần chứng thực, mà cho dù có cũng không sao, hắn chắc chắn thừa nhận.
"Anh Thần thật sự theo đuổi cô sao?"
Trương Thể Loan càng mất tự nhiên khi nói chuyện.
"Không tin cô có thể hỏi Thần." Như nhớ ra gì đó, Lâm Ngọc Yên nói: "Hình như cô Trương gọi Thần không đúng rồi, vừa nãy lúc trên boong, rõ ràng Thần đã nói cô Trương đừng gọi anh ấy bằng tên, hai người không thân và sẽ làm tôi ghen đó!"
"Xin lỗi, tôi quen miệng rồi." Trương Thể Loan che miệng cười nói: "Từ nhỏ đến lớn đã gọi thế rồi."

"Trương gia không dạy cô cách xưng hô chuẩn mực với người khác à? Lúc nhỏ và lúc lớn có nhiều khác biệt, không phải thói quen nào lúc nhỏ cũng có thể duy trì đến lúc lớn." Lâm Ngọc Yên cười lạnh: "Cô Trương hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà."
Nụ cười giả tạo trên mặt Trương Thể Loan càng gượng gạo, trước đó Lôi Vân có cảnh báo cô ta về việc Lâm Ngọc Yên ăn nói sắc bén nhưng cô ta cho là Lôi Vân nói quá, Lâm Ngọc Yên luôn được mọi người ca tụng là dịu dàng, ăn nói ngọt ngào, nhún nhường khuôn phép, thì làm sao có thể nói chuyện gay gắt được.
Bây giờ, Trương Thể Loan hoàn toàn được lĩnh giáo khả năng ăn nói của Lâm Ngọc Yên rồi.
"Chỉ sợ cô Trương không chịu hiểu thôi." Lâm Ngọc Yên vẫn mỉm cười dịu dàng: Đừng bao giờ ảo tưởng rằng là bạn từ nhỏ thì hơn người khác một bậc, bạn nào thì cũng là bạn thôi, nếu như có tiến triển thêm bước nào thì đã đi đến bước đó từ lâu, đừng có vịn vào cớ bạn từ nhỏ đi kiếm chuyện với người khác." Lâm Ngọc Yên buông ly rượu, cô kề sát gương mặt đang kinh ngạc vạn lần của Trương Thể Loan, lạnh nhạt nói tiếp: "Lần trước ở quán cà phê tôi không chấp nhất với cô, không có nghĩa là tôi sợ cô, cô đừng cho rằng tôi là cục bột muốn nhào nặn thế nào cũng được.

Tôi không ngại đóng vai phản diện với cô đâu, Trương Thể Loan."
Nói xong, Lâm Ngọc Yêm trở lại dáng vẻ hiền lành vô hại của mình, cô đứng lên đi đến chỗ của Phó Thần mặc kệ Trương Thể Loan bị dọa chết khiếp.
Trương Thể Loan tự nhận mình gặp qua không ít người đáng sợ, nhưng Lâm Ngọc Yên là người đầu tiên khiến cô ta bị áp đảo khí thế, lúc Lâm Ngọc Yên đến gần nói chuyện, nhất là còn gọi thẳng tên của cô ta, trong một phút, cô ta cảm tưởng rằng như vừa đối đầu với ác quỷ.
Cơ thể Trương Thể Loan run lên bần bật.
"Chị Thể Loan, chị vẫn ổn chứ?"
La Phương Mỹ chạy đến lo lắng hỏi, lúc nãy không thấy Trương Thể Loan đâu nên cô ta đã đi tìm.


Có vài diễn viên và phó đạo diễn tìm Trương Thể Loan để trao đổi về vai diễn, cô ta là trợ lý nhưng không biết chủ của mình đi đâu nên khi ấy đã bị mắng một trận.

Vai diễn lần này rất quan trọng với Trương Thể Loan, có phát triển được trong nước hay không đều nhờ nó.
"Chị sợ quá, Mỹ Mỹ, vừa rồi có người đe dọa chị."
Trương Thể Loan ôm lấy La Phương Mỹ khóc lóc tỏ vẻ chịu thiệt, ấm ức.

La Phương Mỹ là cô gái đơn thuần, lúc nào cũng xem Trương Thể Loan như chị ruột nên luôn bênh vực cô ta mỗi khi cô ta bị người khác ức hiếp ngược lại.
"Chị Thể Loan, chị bình tĩnh, có chuyện gì vậy? Nói em nghe đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện