"Oa, cậu nhìn xem, anh chàng kia lướt sóng tuyệt quá!"
Tiếng reo của một cô gái gần đó lọt vào tai Lâm Ngọc Yên, cô cũng đang chăm chú xem Phó Thần lướt sóng, động tác của hắn rất điệu nghệ, hoàn toàn giống với vận động viên chuyên nghiệp, lại thêm vóc dáng cao lớn, cơ bụng săn chắc, vô cùng thút ánh nhìn của các cô gái.
Bây giờ Lâm Ngọc Yên đã không còn để ý đến câu hỏi cô đã hỏi Phó Thần lúc trước rằng có phải hắn thích cô không.

Phó Thần khi nghe câu hỏi này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phì cười rồi nói với cô hai chữ "đoán xem".
Khi nghe hai chữ đó và nhìn thái độ của Phó Thần, Lâm Ngọc Yên cảm thấy mình rất ngu ngốc khi hỏi hắn có thích cô không.

Nếu hắn trả lời có thì cô nên làm gì? Còn nếu hắn nói là không thì cô lại phải làm sao? Tình huống giữa cô và hắn đều do mấy lời nhảm nhí của Lạc Lạc và hai người anh trai ảnh hưởng, cũng may Phó Thần không tiếp tục chủ đề này nên Lâm Ngọc Yên mới tránh được một kiếp.
Sau đó, gió biển bắt đầu thổi mang theo những con sóng lớn, Phó Thần cầm ván lướt sóng ra biển, hắn cởi áo sơ mi đang mặc, thân hình hoàn mĩ hiện ra rõ rệt trước mặt Lâm Ngọc Yên, cô dám cá rằng nếu có Thẩm Thanh Đào và Hồ Mi Nhi ở đây, hai người họ chắc chắn sẽ điên cuồng la hét vì thấy được mỹ nam cởi trần.
Nghĩ đến chuyện đó, sự lùng túng của Lâm Ngọc Yên vơi đi một nửa, nửa còn lại đã theo cơn sóng cuốn trôi ra biển khi nhìn thấy màn trình diễn của Phó Thần.
Phó Thần kết thúc màn lướt sóng, hắn ôm ván trượt vào bờ, rất nhiều cô gái vây quanh để làm quen nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối.

Phó Thần đi đến chỗ của Lâm Ngọc Yên, ngồi xuống cạnh cô, vui vẻ hỏi:
"Thế nào, màn trình diễn vừa rồi của tôi có làm em hài lòng không?"
"Rất hài lòng, tôi không dám nghĩ anh lại lướt sóng giỏi như vậy."
Lâm Ngọc Yên phấn khích, cô tận tình chu đáo đưa khăn lông và nước đã gọi sẵn cho Phó Thần.

"Em có muốn học không? Tôi có thể dạy em."
Phó Thần nhận lấy khăn lông và nước Lâm Ngọc Yên đưa cho hỏi tiếp.
"Tôi còn chưa biết bơi, sợ sẽ chết đuối."
Lâm Ngọc Yên cười đùa đáp.
Cô không biết bơi là thật nhưng để bị chết đuối thì chưa chắc.
"Vậy tôi dạy em bơi trước, đến đây, cùng tôi xuống biển."
Phó Thần để khăn lông qua một bên rồi nắm tay Lâm Ngọc Yên kéo cô xuống biển.

Lúc đầu Lâm Ngọc Yên không đồng tình nhưng khi chạm chân xuông nước, dòng nước mát lạnh kia khiến cô phải suy nghĩ lại.
Phó Thần và Lâm Ngọc Yên rất có giá trị về nhan sắc, cả hai cùng đi với nhau khiến cho không ít người phải quay đầu nhìn lại với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Những cô gái khi nãy muốn làm quen với Phó Thần tiếc nuối, hóa ra anh chàng đẹp trai biết lướt sóng kia đã có bạn gái, người ta còn rất xinh đẹp.
"Yên Yên, tôi đỡ em, em vịn vào vai tôi lấy đó làm điểm tựa để tập bơi nhé."
Phó Thần đỡ eo của Lâm Ngọc Yên, từ khi xuống nước, hắn nhận ra Lâm Ngọc Yên không bài xích nước biển, hắn đưa cô ra chỗ ít người, ở khu vực nông để dạy bơi.
"Cái đó...!tôi nghĩ tôi không làm được đâu."
Lâm Ngọc Yên xấu hổ nói.

Tuy rằng cô không sợ nước nhưng nhìn nước biển ngập đến ngang eo bỗng dưng có chút rùng mình.
"Không sao, có tôi ở đây, em không cần sợ."
Phó Thần trấn an.
"Vẫn là thôi đi..." Lâm Ngọc Yên nhìn ngó xung quanh, rất nhiều ánh mắt chú ý đến họ: "Tôi có thể học bơi trong bể, ở đây nhiều người..."
"Em xấu hổ à? Chúng ta không làm gì mờ ám thì có gì phải ngại."
"Biết là vậy, nhưng mà...!tôi vẫn thấy kì lắm!"
Lâm Ngọc Yên càng nói, âm thanh càng nhỏ.
Da mặt cô rất mỏng, những chuyện xấu hổ cô sẽ không dám làm hoặc là khi bị người ta chú ý.
"Vậy bể bơi ở khu nghỉ mát thì em có thể học bơi cùng tôi rồi chứ? Không phải ai tôi cũng dạy bơi đâu."
"Cái đó...!cũng được."
Lâm Ngọc Yên đồng ý, dù sao cũng được dạy miễn phí, lúc trước mỗi lần đi học bơi chẳng những tốn nhiều tiền còn không học được gì khi mấy huấn luyện viên nữ cứ nhìn chằm chằm anh trai cô.


Họ dạy cô hời hợt nên đến bây giờ cô vẫn chưa biết bơi.
Phó Thần hài lòng đưa Lâm Ngọc Yên lên bờ, hai người trở lại khu nghỉ mát, vốn dĩ hắn chuẩn bị làm thủ tục đăng ký sử dụng bể bơi tư nhân nhưng vừa đến cửa lại gặp quản lý khách sạn đang đứng chờ sẵn.
"Phó tổng, cô Lâm, tối nay ở đây có chuẩn bị một bữa tiệc trên du thuyền, chúng tôi muốn mời hai người tham gia."
Thật ra bữa tiệc này không nằm trong kế hoạch hoạt động của khách sạn nhưng tay quản lý nhận được tin, có một đoàn làm phim chuẩn bị chọn khách sạn và bờ biểm này làm ngoại cảnh cho một bộ phim điện ảnh của họ, người đến đây đều là diễn viên nổi tiếng, đạo diễn và biên kịch rất có tiếng tăm, họ muốn thuê du thuyền của Phó Thần để đi dạo cũng như tham quan phong cảnh trước khi khai máy, vừa đúng lúc biết được Phó Thần cũng ở nên mới nhờ ông ta gửi lời mời đến hắn.
"Tôi không rảnh."
Phó Thần không cần suy nghĩ đã từ chối.
Tiệc tùng gì chứ? Bây giờ hắn chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Ngọc Yên nhiều hơn thôi.

Mấy bữa tiệc nhàm chán này hắn không có hứng thú.
"Cái đó...!Phó tổng, trong số diễn viên dự tiệc tối nay có cô Trương nữa, cô ấy nói chỉ cần nghe tên cô ấy thì anh sẽ không từ chối."
Quản lý cười cười hì hì nói.
"Cô Trương? Cô Trương nào?"
Phó Thần nhíu mày hỏi.
"Là cô Trương Thể Loan."
"À, là cô ta sao? Cô ta có mặt mũi lớn đến nỗi tôi nghe tên cô ta thì phải tham gia à? Mức độ ảo tưởng của cô ta ngày càng lớn đó!"
Phó Thần khinh bỉ nói.

Lôi Vân và Trương Thể Loan là hai cái tên từ lâu đã bị Phó Thần ném vào danh sách đen gặp gỡ ở các buổi tiệc, lý do rất đơn giản, vì hai người này luôn làm hắn chán ghét, bình thường cũng thích ra oai giống như bản thân là người yêu hay vợ của hắn.
"Chuyện này..."
Quản lý khách sạn xanh mặt, khi nghe Trương Thể Loan đảm bảo Phó Thần sẽ đến khi nghe thấy tên cô ta nên ông ta mới đồng ý đến mời hắn.


Lúc này thấy được thái độ ghét bỏ của Phó Thần dành cho cô ta, trong nhất thời, ông ta không biết làm sao để hoàn thành lời hứa.
"Hay là cứ đến đi, quản lý khách sạn cũng chỉ thay mặt họ mời anh thôi, đừng làm ông ấy khó xử."
Lâm Ngọc Yên lên tiếng.
Nãy giờ ở bên cạnh nghe và nhìn rõ thái độ của Phó Thần, không hiểu sao cô lại thấy tội cho Trương Thể Loan, mặc dù hôm trước cô ta cố tình gây sự với cô ở quán cà phê nhưng suy cho cùng cũng bởi vì tình cảm với Phó Thần mà thôi.
"Em muốn đi à?"
"Không muốn, nhưng không thể để quản lý khó xử."
"Em không tính về nhà sao? Tôi nhớ em có nói buổi tối sẽ về thành phố."
"Thay đổi một chút cũng được, tôi sẽ nhắn tin cho anh trai." Lâm Ngọc Yên vỗ vai Phó Thần cam đoan: "Đường Tam Tạng như anh không cần sợ rơi vào động bàn tơ, có tôi ở đây sẽ không để anh gặp chuyện đó."
"Ý em là Tôn Ngộ Không à?"
"Tôi không phải Tôn Ngộ Không.

Tôi đây sẽ là Quan Âm Bồ Tát."
Lâm Ngọc Yên đùa cợt.
"Được rồi, tôi nghe theo ý của em." Phó Thần cười nói với Lâm Ngọc Yên sau đó nhìn người quản lý khách sạn lạnh giọng: "Bảo với họ tôi sẽ đến nhưng không phải vì thể diện của Trương Thể Loan mà là vì bạn gái tôi muốn thế!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện