"Chị, chị có quen biết với Lâm Ngọc Yên, em gái Lâm tổng tập đoàn Lâm Thị không?"
Lôi Kiêu vừa về đến nhà đã chất vấn Lôi Vân ngồi ở phòng khách xem tin tức, nhìn thái độ hôm nay của Lâm Ngọc Yên, Lôi Kiêu tin chắc giữa chị hắn và người hắn để ý có mẫu thuẫn với nhau.

Hắn có thể không hiểu rõ Lâm Ngọc Yên nhưng với chị gái, hắn chắc chắn hiểu chị mình hơn ai hết.

Huống chi, giữa hai người còn có liên quan đến Phó Thần.
Có ai mà không biết, Lôi Vân luôn luôn đuổi theo bóng lưng của Phó Thần, si mê, điên cuồng đến mức Lôi gia không dưới mười lần thay Lôi Vân giải quyết những chuyện điên rồ cô ta làm với những cô gái xung quanh Phó Thần, trên dưới Lôi gia lẫn Phó gia đều không mấy yêu thichd tính cách này của Lôi Vân.
"Em quen cô ta à? Có phải cô ta đã nói xấu chị với em không?"
Lôi Vân vẫn tập trung vào tin tức nhạt giọng hỏi, trong giọng rõ ràng là vô cùng chán ghét Lâm Ngọc Yên.
"Ngọc Yên không nói gì với em cả, nhưng không cần cô ấy nói, em cũng thừa biết tính cách của chị ra sao, chị không cần bôi đen người khác." Không đợi Lôi Vân phản bác, Lôi Kiêu nói tiếp: "Em cảnh cáo chị, đừng làm gì tổn thương cô ấy, bằng không em sẽ không để chị yên đâu."
Nói xong, Lôi Kiêu bỏ về phòng của mình, Lôi Vân siết chặt điều khiển tivi đang cầm, Lâm Ngọc Yên, Lâm Ngọc Yên, cái tên ám ảnh cô ta nhiều hôm nay, tại sao lúc nào cũng có người nói thay cho cô ấy? Tại sao mọi người đều luôn nghĩ cô ta là kẻ xấu còn Lâm Ngọc Yên là người tốt? Hết Phó Thần lại đến Lôi Kiêu.


Lâm Ngọc Yên cứ phải xoay quanh người quan trọng của cô ta, làm họ chán ghét thì cô ấy mới hài lòng sao?
Lôi Vân thật sự không cam tâm.
Xét về gia thế, nhan sắc hay năng lực, rõ ràng cô ta đều hơn hẳn tiểu thư chỉ biết ru rú ở nhà như Lâm Ngọc Yên.

Rốt cuộc Lâm Ngọc Yên hơn cô ta chỗ nào chứ? Phó Thần và Lôi Kiêu có phải bị mù rồi không?
"Sau đây là phần tin tức về nữ minh tinh Trương Thể Loan, sáng nay, Trương Thể Loan sẽ về nước sau mấy năm hoạt động và phát triển ở nước M, rất đông người hâm mộ đã có mặt ở sân bay..."
Lôi Vân nhìn tin tức về một nữ minh tinh bỗng nhiên nở nụ cười ghê rợn, một người khác cũng giống như cô ta yêu thích Phó Thần đã về nước, có lẽ cô ta nên đến chào hỏi Trương đại tiểu thư của tập đoàn Trương Thị rồi.
Cùng lúc đó ở bên ngoài một nhà hàng lớn.
Lâm Ngọc Yên và nhóm Thẩm Thanh Đào đang chờ bàn để thưởng thức những món ngon của nhà hàng này.

Đây là một nhà hàng nổi tiếng, lúc nào cũng đông khách và rất khó đặt bàn, dù đã nhờ Lâm Đình Vũ đánh tiếng nhưng Lâm Ngọc Yên vẫn phải chờ kêu theo số thứ tự, một hàng người xếp hàng rất dài, Lâm Ngọc Yên may mắn không phải chờ lâu như họ khi chỉ còn hai lượt nữa là đến phiên cô.
Để được ăn ngon thì chờ đợi một chút cũng đáng.
"Yên Yên!"
Phó Thần đột ngột tiến đến.
Lâm Ngọc Yên hết sức ngạc nhiên khi gặp Phó Thần ở đây, không như lúc trước gặp hắn đều có cảm giác bài xích, bây giờ cô rất tự nhiên, có lẽ vì cả hai đã kết bạn.
"Phó tổng, anh cũng đến đây ăn cơm sao?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười hỏi.
"Tôi đến gặp đối tác." Phó Thần nhìn dãy số trên tay của Lâm Ngọc Yên: "Em đang chờ bàn trống sao?"
"Đúng vậy, nhà hàng này quá đông khách, dù anh tôi đã đánh tiếng nhưng họ vẫn không để bàn cho tôi, họ chỉ giúp tôi lấy số."
Lâm Ngọc Yên vui vẻ giải thích.
"Đừng đợi nữa, đi theo tôi."
Phó Thần rất tự nhiên nắm lấy cổ tay của Lâm Ngọc Yên kéo cô đứng dậy.


Chủ nhà hàng này là bạn của hắn, muốn có mấy bàn trống mà không được, việc gì phải ngồi chờ ở đây, cô xinh đẹp động lòng người như vậy, để người khác dòm ngó đúng là có lợi cho những người đang chờ đợi.

Lúc đến đây, hắn bắt gặp không ít nam giới đang chú ý đến cô.
"A, chờ một chút, tôi còn có bạn, hơn nữa sắp đến lượt của tôi rồi, không cần làm phiền anh đâu."
Lâm Ngọc Yên giằng tay ra khỏi bàn tay to của Phó Thần, giữa chốn đông người lôi lôi kéo kéo, hình như không hợp lắm.
"Bạn?"
Phó Thần lúc này mới nhìn đến ngoài Lâm Ngọc Yên còn có ba cô cậu thanh niên đi cùng, hắn từng gặp bọn họ, đó là nhân viên trong quán cà phê của Lâm Ngọc Yên.
"Đây là những nhân viên trong tiệm cà phê của tôi, tôi mời họ đi ăn để cảm ơn nửa tháng qua họ thay tôi quản lý quán."
"Vậy cùng đi!"
Phó Thần không nói hai lời, hắn nắm tay Lâm Ngọc Yên đi khỏi, bọn Thẩm Thanh Đào thấy cô chủ bị người khác lôi kéo liền vội vã đi theo.
Lâm Ngọc Yên một lần nữa muốn rút tay về nhưng Phó Thần không cho cô toại nguyện.
Lúc nào cũng vậy, hắn luôn luôn bá đạo cưỡng ép cô.
"Phó Thần, anh tôn trọng ý muốn của tôi có được không?"
Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng giành lại được tự do, cô nhìn Phó Thần với thái độ không mấy vui vẻ.
"Tôi luôn tôn trọng ý muốn của em mà, em không hài lòng sao?"

"Rõ ràng là anh chỉ biết cưỡng ép tôi thôi!"
"Tôi có à? Sao tôi không thấy?"
Phó Thần nói xong liền xoa xoa cằm nghĩ ngợi.
"Kẻ bị mù có chọn lọc như anh vĩnh viễn không thấy đâu." Lâm Ngọc Yên giận dỗi: "Tự nhiên lại kéo tôi đến đây, sắp đến lượt của tôi vaog bàn rồi."
"Không phải tôi đang đưa em đến phòng dành cho khách V.I.P sao? Em không thỏa mãn à?"
Nghe Phó Thần nói, không chỉ Lâm Ngọc Yên mà ba người kia cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, phòng dành cho khách V.I.P của nhà hàng này không phải ai cũng có thể bước vào.
Như hiểu được suy nghĩ của của Lâm Ngọc Yên và ba người kia, Phó Thần mở miệng giải thích: "Chủ nhà hàng là bạn tôi, tôi nói một tiếng là được."
"Bạn của anh là chủ nhà hàng này?" Lâm Ngọc Yên nghi hoặc hỏi lại.
"Không tin em có thể tự mình hỏi anh ta."
Phó Thần chỉ tay về phía sau của Lâm Ngọc Yên, một người đàn ông mặc âu phục đen đang đi đến, gương mặt của hắn rất quen thuộc, hắn thường xuất hiện trên tạp chí ẩm thực, Trương Thế Bảo - nhị công tử của Trương gia đồng thời cũng là một đầu bếp cực kỳ nổi tiếng.
"Xin chào, Thần, đã lâu không gặp! Đây là bạn của cậu sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện