Đêm đã khuya, Lâm Ngọc Yên đi đi lại lại trong đại sảnh, trong lòng cô đang rất bồn chồn lo lắng cho an nguy của Phó Thần, lúc tối cùng hắn rời khỏi công ty, cả hai gặp một nhóm nhân viên đã nghỉ việc tấn công.

Bọn họ mang theo vũ khí, tâm trạng lại rất cực đoan, không cần biết là ai đều ra tay làm bị thương người vô tội.

Có mấy nhân viên trở thành nạn nhân của họ, Phó Thần vì bảo vệ cô nên nhận vài vết chém, sau đó hắn cho Luong Tuấn đưa cô về trước, bản thân ở lại công ty cản đám người đó để họ không đuổi theo làm hại đến cô.
Mặc dù không thích Phó Thần độc đoán, bá đaon nhưng sinh mạng quan trọng, cô không thể làm ngơ huống hồ, hắn còn vì cô nên bất chấp nguy hiểm.
Bên ngoài biệt thự đã bị bóng đêm hoàn toàn bao phủ, ánh trăng sáng treo trên bầu trời lơ lửng như quả bóng bay, gió thổi lạnh lẽo và sương đêm đang nương mình trên các tán lá cây.

Âm thanh côn trùng rả rít vang lên giữ màn đêm tịch mịch.
"Cô Lâm, hay là cô đi ngủ trước đi, có tin của thiếu gia tôi sẽ báo ngay cho cô!"

Lưu Tùng đặt ly sữa nóng xuống bàn nước nhìn Lâm Ngọc Yên đang bất an khuyên nhủ.

Sáng nay nhận được thông báo trở lại biệt thự, ông đã rất ngạc nhiên, vốn dĩ thời gian Phó Thần cho ông nghỉ ngơi lâu hơn nhưng không hiểu sao hắn đã đổi ý.

Ông cũng không hỏi nhiều, nhận được chỉ thị thì làm theo thôi.
"Không thấy anh ấy bình an về nhà tôi không thể ngủ được, Lưu quản gia, ông không cần ở đây với tôi, ông đã lớn tuổi nên cần ngủ sớm mới phải!"
Lâm Ngọc Yên đáp, mấy tiếng trôi qua vẫn không nhận được cú điện thoại nào, vốn cô không thể nào ngủ được, từ lúc về nhà có gọi cho Phó Thần mấy cuộc, chỉ duy nhất lần gọi đầu tiên là cô có được hồi âm từ hắn.
"Cô Lâm không ngủ thì tôi làm sao ngủ được.

Tôi sẽ chờ thiếu gia với cô Lâm!"
Lâm Ngọc Yên nghe Lưu Tùng nói vậy cũng không ép uổng nữa, cô ngồi xuống sofa cầm ly sữa nóng rồi lại để xuống bàn mấy lần, tâm trạng cô bây giờ như ngồi trên đống lửa, giống hệt với lúc Lâm Đình Vũ bị bắt, không hiểu vì sao cô luôn cảm thấy bất an.
Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Lưu quản gia vang phá vỡ không gian yên tĩnh.

Lâm Ngọc Yện vội đi đến bên cạnh ông, trên màn hình là Lương Tuấn đang gọi.
Lưu quản gia nghe máy, cũng bật luôn chế độ loa ngoài: "Tôi nghe đây trợ lý Lương."
Ở đầu dây bên kia sau khi xác định là Lưu quản gia, giọng Lương Tuấn gấp gáp: "Boss xảy ra chuyện rồi, Lưu quản gia, đừng nói với cô Lâm, boss đã vào bệnh viện!"
Xoảng!
Ly sữa trên tay Lâm Ngọc Yên rơi xuống đất, quả nhiên như cô lo sợ, Phó Thần đã gặp chuyện không may.

"Tình hình cụ thể thế nào?"
Lưu Tùng ra hiệu cho Lâm Ngọc Yên im lặng đừng lên tiếng, Lương Tuấn đã nói phải giấu cô tức là Phó Thần đã căn dặn hắn ta không được để Lâm Ngọc Yên lo lắng, nếu cô lên tiếng lúc này e là Lương Tuấn sẽ không chịu nói.
Lâm Ngọc Yên hiểu ý của Lưu Tùng nên im lặng.
"Hôm nay sau khi tan ca, boss và cô Lâm bị một đám nhân viên cũ bị Phó Thị vây lấy, họ còn tấn công boss và cô Lâm, boss ra sức bảo vệ cô Lâm nên bị chém mấy nhát, sau đó, boss cùng bảo vệ của Phó Thị và mấy vệ sĩ cản đám người kia để tôi đưa cô Lâm về nhà.

Khi tôi quay lại thì cảnh sát đến, đám người kia cũng bị khống chế, nhân viên y tế giúp boss sơ cứu vết thương, tôi hỗ trợ boss lấy lời khai với cảnh sát.

Mất mấy tiếng mới xong xuôi, tôi và boss rời khỏi Phó Thị, khi đi ngang tiệm bánh ngọt dưới lầu, đột nhiên boss muốn vào mua bánh cho cô Lâm, còn chưa đến cửa, boss bị một nhân viên kích động bắn hai phát súng.

Bây giờ boss đang ở bệnh viện thành phố."
Lương Tuấn tường tận kể lại đầu đuôi, ban đầu cả Lâm Ngọc Yên lẫn Lưu Tùng đều nhẹ nhõm khi nghe đám người gây rối bị bắt nhưng lúc đến đoạn Phó Thần bị bắn, cả hai đều sững sờ, nhất là Lâm Ngọc Yên, cô đoán Phó Thần muốn mua bánh để dỗ dành cô như hai hôm nay hắn đã làm nên cuối cùng mới bị người ta ám sát.
Cảm giác khó tả cuồn cuộn dâng lên trong lòng của Lâm Ngọc Yên, cô muốn khóc nhưng không cho phép bản thân được quyền yếu đuối.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!"

Lưu Tùng cúp điện thoại, ông nhìn Lâm Ngọc Yên đang tự trách, theo ông đoán, thiếu gia nhà ông và cô Lâm xảy ra chuyện gì đó nên mới mua bánh ngọt cho cô ấy.

Lưu Tùng không trách cứ gì Lâm Ngọc Yên, ông luôn cảm thấy thiếu gia nhà ông giống như đang bị trời trừng phạt vì trước kia không quan tâm vợ con.
"Chúng ta đi thôi!"
Lâm Ngọc Yên cầm lấy áo khoác ở trên ghế sofa nói.
"Được!"
Lưu Tùng không ngăn cản, thật ra có cản cũng không được, ông đi lấy xe và cùng Lâm Ngọc Yên rời khỏi biệt thự.

Chiếc xe xé gió lao đến bệnh viện thành phố một cách nhanh chóng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện