Edit: Yan

——

Thích Bạch Trà trả nợ xong chuyên tâm hưởng dụng chiến lợi phẩm đổi bằng thân thể —— di động.

Cả ngày bị nhốt ở Thần Điện chẳng thể ra ngoài Thích Bạch Trà cũng nhàn đến phát hoảng, hắn chọn đọc sách trên mạng giết thời gian.

Kỳ Dạ ngồi một bên vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng tức giận quay đầu đi không thèm nói chuyện.

Vốn dĩ nếu y bỗng nhiên đại phát từ bi ở lại, thiếu niên sẽ thò qua thò lại nói với y vài lời, hiện tại Thích Bạch Trà hoàn toàn trầm mê chơi di động chẳng thèm để ý đến y.

Tà Thần đại nhân bị vắng vẻ rất không vui.

Câu nói kia của nhân loại quả nhiên không sai —— khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là chúng ta ngồi mặt đối mặt ngươi lại còn chơi di động.

Kỳ Dạ nhịn xuống xúc động ném vỡ di động, lo chuyện mình hạ phàm đánh tàn hồn hung thú.

Y thật là ngu ngốc, ở lại nơi này xem sủng vật chơi di động làm gì? Rảnh lắm sao.

“Giúp em mang chút trái cây về nhé.” Thích Bạch Trà không ngẩng đầu lên nói.

Kỳ Dạ: “……”

Phản rồi, phản rồi, sủng vật tự coi mình là chủ nhân Thần Điện rồi.

Kỳ Dạ cảm thấy mình giống như là thần phó ( sai vặt) vậy.

Kỳ Dạ lại nói câu kia: “Ngươi chẳng qua chỉ là một sủng vật ——” đâu ra nhiều yêu cầu như vậy? Thích Bạch Trà ngẩng đầu liếc mắt qua: “Sủng vật còn không phải là để sủng sao?”

Kỳ Dạ khiếp sợ: Hắn còn kiêu ngạo?

Sao lại có một vị thần yên tâm thoải mái làm một sủng vật chứ. Thần hóa thân từ thanh khí không phải sẽ cảm thấy nhục nhã, bảo vệ tôn nghiêm đến chết sao?

“Ngươi lại không cần phải ăn.” Kỳ Dạ cảm thấy không thể để hắn quen thói được.

“Nhưng em thích nha.” Thích Bạch Trà tủi thân,” Anh là chủ nhân kiểu gì thế, nuôi sủng vật lại không cho ăn, anh không thấy thế rất quá đáng sao?”

Kỳ Dạ: “Ta……”

Thích Bạch Trà lại thần thương ảm đạm: “Đương nhiên nếu như anh nuôi em chỉ là để ngược đãi sủng vật, thỏa mãn khoái cảm biến thái của anh thì em cũng chẳng thể nói cái gì là được cái đấy.” Hắn ám chỉ nhìn xiềng xích treo trên cổ tay.

Kỳ Dạ: “Ngươi……”

Kỳ Dạ lại mang theo đầy mình tức giận mà chạy.

_

Tà Thần đại nhân tức giận thế là lại chạy tới đại trận triệu hồi tàn hồn hung thú ra đánh một trận hạ hỏa, sau mới xụ mặt đi sưu tập trái cây cho Thích Bạch Trà.

Trái cây có rất nhiều loại, vì không biết Thích Bạch Trà thích ăn loại nào y dứt khoát mỗi loại mang theo một ít.

Lúc lấy trái cây từ thần vực bỏ ra ngoài, trái cây hoa hòe lòe loẹt chất đầy toàn bộ Thần Điện.

Chớp mắt chỉ có mỗi chiếc giường là còn có chỗ dung thân.

Kỳ Dạ hung tợn nói: “Ăn! Không ăn xong không được dừng.”

Không phải muốn ăn sao, dùng một lần ăn cho đủ đi.

“Được.” Thích Bạch Trà tự nhiên nói, “Giúp em lột nho ra đi.”

Kỳ Dạ: “Ngươi không có tay à?”

Thích Bạch Trà nâng tay lên:” Cái dây xích này thật là nặng.”

Kỳ Dạ: “Nó còn nhẹ hơn so với quần áo của ngươi.”

“à.” Thích Bạch Trà nói, “Dù sao em cũng rất yếu ớt không có sức lực gì cả.”

Kỳ Dạ: “……”

Vì để căng chết Thích Bạch Trà, Kỳ Dạ bắt đầu cẩn trọng lột nho, lột chuối, tước vỏ táo, nhặt hạt dưa hấu…

Cuối cùng cũng không thể khiến Thích Bạch Trà ăn hết chỗ đó được, bởi vì Kỳ Dạ mệt mỏi, không muốn làm nữa.

Thế này rốt cuộc là đang tra tấn Thích Bạch Trà hay là đang tra tấn mình đây.

Thích Bạch Trà nghĩ, hôm nay hình như tiên sinh lại ngốc đi một chút.

Thần sẽ không có cảm giác ăn no, vỏ trái cây cũng có thể trực tiếp dùng pháp thuật lột ra cần gì phải tự tay làm lấy.

Tình yêu quả nhiên là khiến người ta suy giảm trí tuệ.

Thích Bạch Trà: “Lại giúp em……”

“Không giúp!” Kỳ Dạ phản ứng kịch liệt.

Y lột quá mệt mỏi!

Thích Bạch Trà giơ giơ di động: “Giúp em nạp điện đi, di động hết pin rồi.”

Kỳ Dạ: “……”

Kỳ Dạ lục từ thần vực ra một viên lôi điện châu ném lên đầu giường, lượng điện ở di động lập tức vĩnh viễn ở trạng thái đầy pin.

Thần Khí lợi hại hơn công nghệ nhiều.

Thích Bạch Trà cảm thấy mỹ mãn: “Cảm ơn.”

Kỳ Dạ: “……Không cần khách sáo!”

_

Tà tính của Kỳ Dạ cứ cách một đoạn thời gian sẽ ngóc đầu trở lại nên y không thể không định kỳ đánh tàn hồn hung thú hạ hỏa, sau lại tìm Thích Bạch Trà bình tĩnh mới khắc chế được dục vọng hủy diệt thế giới và khuynh hướng tự hủy của bản thân.

Sau mỗi đợt trị liệu có thể thoải mái được một đoạn thời gian, sau đó tà tính sẽ lại dần dần không áp chế được, dục vọng thô bạo sẽ lần nữa xuất hiện.

Nói đến cùng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, há có thể áp chế dễ dàng như vậy.

Mỗi lần nhận thấy lệ khí dưới đáy lòng của mình quá nặng, Kỳ Dạ đều kịp thời rời khỏi Thần điện, hạ phàm đi tìm tan hồn hung thú phát tiết.

Hắn không thể mang mọi bạo ngược đều phát tiết trên người Thích Bạch Trà.

Ngày ấy lại là ngoài ý muốn.

Nói một chút về kỹ thuật của Kỳ Dạ thì là vẫn luôn không có tiến bộ.

Y cũng không đi học hỏi nên cũng chẳng có cách nào.

Cũng may thần lực của Thích Bạch Trà tuy mỏng manh, thế nhưng độ dẻo dai kiên cường của thần thể vẫn còn, không đến mức đau đến chết đi sống lại, chỉ là trước sau không được thoải mái như trước đây.

Kỹ thuật trước đây của tiên sinh nhà hắn luyện được rất là tốt nha!

Ngược lại, Thích Bạch Trà thật sự không quen điểm này ở Kỳ Dạ bây giờ.

Quá kém.

Vô cùng ghét bỏ.

Lúc đó đang tình nồng mật ý, Thích Bạch Trà bất giác theo thói quen gọi một tiếng: “Tiên sinh……”

Như có chậu nước đá dội lên ngọn lửa trong lòng Kỳ Dạ.

Kỳ Dạ nắm chặt cằm hắn, ánh mắt phẫn nộ:” Ngươi còn nhớ hắn?”

Ở dưới thân y lại gọi tên kẻ khác, tốt lắm.

Thích Bạch Trà bị trêu chọc đến khó nhịn, không thể giữ vững tỉnh táo, hoàn toàn theo bản năng trả lời, ” không nhớ tiên sinh còn có thể nhớ ai?”

Ánh mắt Kỳ Dạ lạnh xuống.

Bỗng nhiên không còn hứng thú.

Cảm giác phẫn nộ, đồng thời y cũng cảm thấy một cảm giác thất bại không gì sánh kịp.

Trước kia y coi thiếu niên như sủng vật, là công cụ áp chế tà tính mà thôi, không vui lúc thiếu niên gọi tên người khác cũng chỉ cho là do dục vọng chiếm hữu quấy phá.

Nhưng lúc này lại nghe thấy thiếu niên nói mình còn nhớ thương người khác, đột nhiên Kỳ Dạ ghen ghét đến điên cuồng.

Phó Minh Dã có cái gì tốt? Chỉ là một phàm nhân hèn mọn sao lại còn nhớ mãi không quên?

Mấy ngày này gặp dịp thì chơi, đối với cưỡng bách của y giả không thèm để ý, nhẫn nhịn quá là vất vả đi.

Tuyết Thần yêu nhân loại kia, trong lòng nhất định hận y, còn phải lá mặt lá trái với y.

Sắc mặt Kỳ Dạ âm tình bất định, đáy lòng còn kèm theo một tia tủi thân.

Vì sao còn nhớ đến người khác?

Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?

Ngươi muốn cái gì ta đều tìm tới cho ngươi, còn hạ thấp bản thân thay ngươi bôn ba lột vỏ trái cây.

Mỗi ngày ta thà tìm đám tàn hồn hung thú kia đánh nhau tiết hỏa còn hơn làm tổn thương ngươi.

Vì sao ngươi lại… không thích ta.

Giờ phút này lòng y toàn là chua xót và ghen ghét, hơn xa lúc trước gấp trăm lần.

Bởi vì yêu, bởi vì để ý mới ngoan ngoãn phục tùng, mới có thể không cam lòng đố kỵ.

Kỳ Dạ đột nhiên nhận ra, hình như y thích Tuyết Thần.

Tà Thần đại nhân không muốn thừa nhận.

Tôn quý kiêu ngạo như y, sẽ không thừa nhận mình thích một vị thần đáy lòng tràn đầy là kẻ khác.

Quá mất mặt.

Tà tính bị áp chế nhận thấy Tà Thần lúc này đang cuồn cuộn ác niệm, lập tức ngo ngoe rục rịch. Cảm xúc tiêu cực của Tà Thần càng nhiều, tà tính càng không cách nào áp chế, trên người Kỳ Dạ lúc này toàn bộ đều là cảm xúc tiêu cực.

“Nhớ thì nhớ đi.” Hai mắt Kỳ Dạ thâm trầm như bóng đêm nhàn nhạt nói, “Dù sao ta cũng không phải muốn có được trái tim ngươi.”

Thích Bạch Trà tỉnh táo lại mở mắt, vẻ mặt không hiểu gì.

Hắn chỉ muốn hỏi sao lại không tiếp tục.

Nhóm lửa xong lại nửa đường dừng lại quả là hành vi thiếu đạo đức.

Kỳ Dạ hoàn toàn đắm chìm trong kịch bản SE yêu mà không được mình não bổ ra, y quật cường nói: “Ta cũng chỉ cảm thấy là mùi vị của ngươi không tồi, là thần ổn áp nhất ta từng ngủ mới ngủ nhiều thêm vài lần, chứ không phải không là ngươi thì không được.”

Thích Bạch Trà nheo mắt:” À? Anh còn từng ngủ ai?”

Bản lĩnh thật lớn, lời này mà cũng dám nói ra, lại chịu kích thích gì rồi?

Kỳ Dạ há miệng nói luôn: “Không biết, quá nhiều, ta không nhớ rõ tên của bọn họ.”

Thích Bạch Trà cười nhạo: “Có kinh nghiệm như vậy, kỹ thuật còn nát thế kia?”

Kỳ Dạ vừa nghe thấy thế liền nổ tung, mưa rền gió dữ nơi đáy mắt cuồn cuộn:” Ngươi đừng mang ta ra so sánh với hắn!” Còn không phải là quanh co lòng vòng khen Phó Minh Dã sao, nghĩ đến việc thiếu niên từng thuộc về người đàn ông khác, huyết khí của Kỳ Dạ cuồn cuộn dâng trào, lệ khí trong mắt dày đặc.

Tà tính hoàn toàn áp đảo lý trí.

Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.

Làm chết thiếu niên ở trên giường là được rồi, trái tim một khi ngừng đập sẽ không bao giờ nhớ đến người khác nữa, cái miệng kia sẽ vĩnh viễn không nói ra lời khiến y tức giận nữa.

Thần sắc Thích Bạch Trà ngưng lại, hắn nhận thấy trạng thái của Kỳ dạ lúc này không đúng.

“Kỳ Dạ, anh sao lại…” Lời Thích Bạch Trà còn chưa dứt, bả vai bỗng truyền đến một cơn đau đớn.

Kỳ Dạ cắn hắn.

Rất sâu, in xuống một dấu răng còn nổi lên tơ máu.

Vị máu kia tựa như càng kích thích sự khát máu của Kỳ Dạ.

Thích Bạch Trà ăn đau, thần sắc lạnh lùng nói “Xuống ngay.”

Kỳ Dạ hoàn toàn bị tà tính khống chế sao có thể nghe lời hắn, cả đầu y đều đang kêu gào chiếm hữu hắn, tra tấn hắn, giết chết hắn.

Thích Bạch Trà giờ mới biết được hóa ra trước đây Kỳ Dạ vẫn còn hạ thủ lưu tình.

Kỳ Dạ hoàn toàn nổi điên lên hắn căn bản không thể chống đỡ được.

“Kỳ Dạ, anh tỉnh tỉnh!” Thích Bạch Trà cắn răng, “Anh sẽ hối hận đó.”

Vị thần trên người hắn ánh mắt tối tăm, không nghe vào bất kể điều gì.

Thích Bạch Trà nhíu mày.

Thật sự muốn làm chết hắn sao…

Hắn chết thì chết, chỉ sợ là sau khi tiên sinh tỉnh táo lại sẽ nổi điên. Đó mới thật sự khủng bố, cũng là điều mà Thích Bạch Trà không muốn nhìn thấy.

“Được rồi, không thể lay động được anh.” Thích Bạch Trà từ bỏ việc đánh thức Kỳ Dạ, khẽ thở dài, “Muốn giết cứ giết. Cho em nói một câu di ngôn.”

“Xuống tay nhẹ một chút, em sợ đau.”

“Em yêu anh.” Hắn nhắm mắt mỉm cười, “Tà Thần tiên sinh.”

Động tác Kỳ Dạ đột nhiên ngừng lại.

Hai mắt tối tăm hiện lên một tia giãy giụa.

Y cúi đầu nhìn thiếu niên tóc dài như tuyết trắng đẹp đến độ kinh tâm động phách, mờ mịt trong chốc lát, bỗng nhiên lòng bàn tay ngưng tụ một đạo hắc khí không chút do dự đánh lên người mình.

Sau đó nằm vật sang một bên.

Thích Bạch Trà ngẩn ra.

Giơ tay ngăn lại hốc mắt ướt át.

Tiên sinh của hắn trước sau vẫn không thể thật sự làm tổn thương hắn.

Thích Bạch Trà kéo thân thể mỏi mệt qua, nhìn Kỳ Dạ thật lâu.

Cúi người hôn hôn lên trán Kỳ Dạ.

“Chừng nào anh mới nhớ ra em đây? Tiên sinh.”

_

Lúc Kỳ Dạ tỉnh dậy, đối diện một đôi mắt sáng trong như tuyết.

Thiếu niên rủ mắt nhìn chăm chú vào hắn, tóc dài như thác nước, môi hồng răng trắng, tinh xảo vô song.

Tựa như ảo mộng.

Chỉ là một thân thể kia nhìn mà ghê người. Khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ như là bị một phen tủi hờn rất lớn.

Tim Kỳ Dạ run lên: “Trà Trà.”

Sau đó hắn liền thấy thiếu niên hơi giật mình, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Thích Bạch Trà hỏi: “Anh nhớ ra rồi?”

Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày như vậy Kỳ Dạ gọi cái tên này.

Kỳ Dạ chần chờ: “Nhớ lại cái gì?”

Chỉ là y… đột nhiên rất muốn gọi tên thiếu niên.

“……” Thích Bạch Trà mặt vô biểu cảm, “Nhớ lại việc khốn nạn anh làm ngày hôm nay.”

“Ngươi…… Rất đau sao?” Kỳ Dạ sầu lo. Y nhớ là hình như mình không ngăn chặn tà tính.

Không ngăn chặn Tà tính sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

“Vẫn còn tốt, so ra kém Tà Thần các hạ quyết đoán tự mình hại mình quyết đoán.” Một chưởng Kỳ Dạ tự đánh vào mình kia tuyệt đối đau hơn hắn nhiều.

Kỳ Dạ yên lặng nhìn hắn một lúc lâu: “Xin lỗi.”

Thích Bạch Trà ngạc nhiên nói:” Cao ngạo như Tà Thần các hạ thế mà chịu cúi đầu nhận lỗi với em?”

“Là ta không khống chế được tà tính, về sau sẽ không thế nữa.” Kỳ Dạ nhỏ giọng giả thích như trẻ nhỏ phạm lỗi. “Lúc tà tính của ta được phóng thích sẽ khác so với lúc bình thường…”

“Đâu có khác chỗ nào, kỹ thuật cũng chẳng tốt lên.” Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói, “Còn kém hơn cả bình thường.”

Kỳ Dạ: “……” Có thể đừng nói đến chủ đề này nữa hay không.

“Thế nhưng Tà Thần các hạ tình nguyện đánh ngất mình cũng không muốn hại em.” Thích Bạch Trà nhìn y, trong mắt chứa ý cười, ” Có phải anh…Thích em không?”

” Không phải.” Kỳ Dạ phủ nhận.

Sau một hồi trầm mặc.

Giọng Kỳ Dạ lại nhẹ nhàng vang lên.

“Ta nghĩ cảm giác kia hẳn là yêu.”

_

Không biết có phải xuất phát từ áy náy hay không, Kỳ Dạ cởi bỏ xiềng xích trên người Thích Bạch Trà nhưng phạm vi hoạt động vẫn chỉ có thể ở bên trong thần điện.

Tà Thần khi yêu, tất nhiên vẫn mang theo cố chấp và giam cầm.

Thích Bạch Trà không quá để ý việc này, hắn lại càng để ý một tin tức tốt khác hơn—— rốt cuộc Kỳ Dạ cũng trở nên hiếu học.

Bởi vì Thích Bạch Trà cứ lặp đi lặp lại nhiều lần bảo y kỹ thuật kém, y quyết định rửa mối nhục xưa.

Tà Thần đại nhân lần thứ hai bước lên con đường học tập, hiệu quả cũng thấy rõ.

Ngoại trừ việc Kỳ Dạ trước sau vẫn không khôi phục ký ức, Thích Bạch Trà cảm thấy cuộc sống này cũng không có gì không tốt.

Tiên sinh lại yêu hắn, kỹ thuật cũng cao lên, ngoại trừ thiếu hụt bốn năm ký ức và có chút tính trẻ con thì mọi thứ đều bình thường.

Tai họa ngầm lớn nhất chính là Lê Tẫn đã biến mất đã lâu.

_

Kỳ Dạ lâu lâu vẫn phải hạ phàm đánh quái áp chế tà tình.

Ngày tháng trôi qua yên bình.

Cho đến một ngày nọ, lúc y đang ở núi sâu nghe thấy từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

“Thời gian này ngươi trải qua cũng thật là thích ý.”

Kỳ Dạ xoay người, thấy một người toàn thân trùm áo đen thần bí, mũ choàng che kín đôi mắt chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt rất hoàn mỹ.

Kỳ Dạ nghỉ chân: “Ngươi là ai?”

Thanh niên áo đen không đáp, chỉ tùy tay ném cho y nửa viên thần cách.

“Dung hợp nó, ngươi sẽ nhớ ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện