Trời đêm xám xịt, không nhìn thấy ánh trăng. Đèn đường trong công viên Đông Giao hắt hiu chiếu sáng, chỉ có quảng trường bên cạnh còn bóng người hoạt động. Đội giám sát và đội chống bạo loạn vẫn đang bận bịu hối hả, đèn cầm tay công suất cao lia qua lia lại. Ánh đèn trắng lặng rơi trên gò má Tư Hàn, khắc họa sâu thêm đường nét trên khuôn mặt hắn.

Thấy sư phụ như vậy, Vân Tử Túc có chút ngạc nhiên.

Tuy nhiên ngay sau đó, Tư Hàn đã mở miệng giải đáp: "Ừ."

"... A?"

"Âm ấn và dương ấn hợp làm một thể, sẽ trở thành pháp ấn nguyên vẹn, cũng đồng thời là một chiếc chìa khóa."

Vân Tử Túc tò mò: "Vậy nó sẽ mở thứ gì?"

Giọng nói của Tư Hàn trầm thấp: "Một bí cảnh lớn nhất thế giới."

Bí cảnh lớn nhất? Vân Tử Túc hỏi: "Đấy là bí cảnh cấp cao ạ?"

"Ừ."

"Vậy..." Vân Tử Túc chần chừ, "Có phải pháp ấn này chỉ dùng được một lần không?"

Tư Hàn quay đầu nhìn cậu, hắn đứng ngược sáng, nét mặt càng thêm mơ hồ.

Vân Tử Túc khẽ run lên.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã nghe thế giọng điệu bình tĩnh của đối phương: "Phải."

Thế thôi bỏ đi, Vân Tử Túc nghĩ thầm, pháp khí quý giá như vậy, dùng làm chìa khóa một lần duy nhất thì quá phí của.

Sau đó, bí cảnh dưới quảng trường không xuất hiện tình huống nào nữa. Đội giám sát phái người ở lại canh chừng, Vân Tử Túc và Tư Hàn về nhà nghỉ trước.

Vì phải về nhà, nên người đi cùng Vân Tử Túc đã đổi thành Hàn Dịch. Lúc đẩy cửa bước vào, nhìn bóng lưng quen thuộc, Vân Tử Túc vẫn có chút chưa kịp thích nghi.

Sư phụ, Hàn Dịch, và cả Bùi Dịch nữa... thế mà bọn họ lại là cùng một người.

Tiến độ nghiên cứu bên huyền môn thuận lợi lạ kỳ, giữa trưa ngày hôm sau, Vân Tử Túc đã nhận được tin báo từ Trịnh trưởng lão.

Phòng thí nghiệm đặc thù này cũng do huyền môn và phía Chính phủ chung tay xây dựng. Trụ sở phòng thí nghiệm nằm ở Hồ thành, nơi đó là thành phố có điều kiện tốt nhất phía Đông, tuy nhiên tình hình cấp bách, toàn bộ nghiên cứu viên cốt lõi đều được điều đến, tiến hành nghiên cứu ác thú ngay tại Lâm thành.

Sau khi Vân Tử Túc và Hàn Dịch có mặt, Trịnh trưởng lão dẫn bọn họ đến phòng làm việc của người phụ trách thí nghiệm.

"Đã điều tra ra nguyên nhân tử vong rồi à?" Vân Tử Túc tò mò, cậu cũng không ngờ lại nhanh như vậy.

Người phụ trách gật đầu, anh ta đưa một phần báo cáo qua. Vân Tử Túc nhận lấy giở xem, bên trong chi chít các loại trị số chỉ tiêu phức tạp loằng ngoằng, trông như mấy phiếu khám sức khỏe.

Vân Tử Túc giở hai phát rồi khỏi xem nữa, xem cũng xem không hiểu.

Người phụ trách bắt đầu giới thiệu: "Bọn chúng chết vì biến chứng cấp tính, theo bọn tôi phân loại, trường hợp này là do suy giảm chức năng nhiều cơ quan, từ đó đột tử."

"Suy giảm chức năng gây ra bởi điều gì?" Vân Tử Túc hỏi.

"Chẩn đoán bước đầu của bọn tôi là do hít phải quá nhiều vật chất chứa độc."

"Chứa độc?" Vân Tử Túc không hiểu lắm, "Không phải còn chưa dùng khí độc à?"

"Vật chất chứa độc này không phải chất độc như con người định nghĩa," người phụ trách nói, "Nói đúng hơn, nó hẳn là khắc tinh của ác thú."

Khắc tinh? Vân Tử Túc hỏi: "Bên các anh tra được thứ này là gì chưa?"

Mà lại có thể giết chết ác thú trong thời gian ngắn như vậy... Thực tế, mặc dù tuổi thọ ác thú ngắn, nhưng khả năng sinh sản của chúng cực mạnh, ác thú xâm chiếm một nửa lãnh thổ Tu linh giới, mà còn chưa gặp khắc tinh.

Bọn chúng làm gì cũng thuận lợi, bây giờ lại có người bảo đã tìm được khắc tinh của ác thú.

Vân Tử Túc ôm thái độ hoài nghi rõ ràng đối với tin tức này.

"Bọn tôi kiểm tra toàn bộ thi thể suốt đêm, cũng giải phẫu ba con trong số đó, cố hết sức giảm bớt nhân tố bên ngoài," người phụ trách nói, "Nguyên nhân tử vong của chúng hoàn toàn thống nhất, bọn chúng hít vào quá nhiều hạt mịn, thân thể chịu tổn thương cấp tính trong thời gian ngắn, gây ra tử vong."

"... Hạt mịn?" Vân Tử Túc giật mình, "Như vậy không phải thứ này rất nhỏ à, không thể gây tổn thương cho con người, sao có thể..."

"Vấn đề này liên quan đến cấu tạo cơ thể ác thú."

Người phụ trách bày ra trước mặt mọi người một mô hình ác thú được chế tạo gấp rút.

"Mọi người nhìn vào đây, các bộ phận khác chiếm diện tích rất nhỏ trên khuôn mặt nó, chỉ có cơ quan hô hấp là rõ ràng nhất. Hơn nữa nội tạng trong cơ thể chúng cũng đơn giản hơn rất nhiều so với con người, nói quá lên một chút, thân thể bọn chúng tương đương với một lá phổi."

"Vì cách cấu tạo này, tốc độ hấp thu linh khí của ác thú gấp gần trăm lần tu sĩ bình thường, nhưng đi kèm với đó, mức độ hấp thu hạt mịn của bọn chúng cũng cao tương đương."

Người phụ trách nhìn bản báo cáo tình hình thời tiết ba ngày gần đây tại Lâm thành.

"Cộng thêm tình trạng ô nhiễm không khí mức độ nhẹ của Lâm thành gần đây nữa, bọn tôi suy đoán, đây chính là nguyên nhân ác thú tử vong."

Vân Tử Túc nghe thì hiểu, nhưng vẫn cảm thấy không muốn hiểu lắm.

Vậy là... đám khác loài bạo lực hung hãn khó đánh này, cứ thế bị ô nhiễm không khí hun cho chết ngạt à?

Không đúng, hình như chuyện này hơi bị siêu việt quá...

Trịnh trưởng lão lấy tư liệu bên Khương Đường gửi đến: "Đội đặc nhiệm Khương Đường báo cáo, ác thú hoạt động rất tự nhiên ở khu không người, hành động mau lẹ lưu loát, trước khi đội đặc nhiệm kịp phản ứng, bọn chúng đã xông vào khu dân cư loài người. Nhưng chúng vừa tiến vào khu dân cư, sức chiến đấu đột nhiên suy yếu, cuối cùng bị đội đặc nhiệm chế ngự."

Y ho nhẹ một tiếng: "Tuy nhiên lúc bị dẫn ra khỏi Tây Tạng, ác thú liền tử vong tập thể."

Vân Tử Túc: "..."

Cậu không thể nhìn thẳng lời kết luận này.

Vậy là, ác thú xâm chiếm Tu linh giới, là tại Tu linh giới duy trì truyền thống lao động kiểu mẫu suốt mấy nghìn năm, năng suất lao động thấp kém, khoa học kỹ thuật không phát triển, ô nhiễm không khí không đủ trầm trọng,... Nên ác thú mới không kiêng kỵ thứ gì như vậy?

Vân Tử Túc quay đầu nhìn Hàn Dịch một cái.

"... Thế là, vấn đề ác thú không cần lo lắng nữa rồi phải không?"

"Lần này cũng chỉ xuất hiện ác thú cấp thấp, tạm thời không thể lơ là." Hàn Dịch nói, "Hơn nữa, nếu bọn chúng đánh chiếm với quy mô lớn, trước khi tử vong, bầy ác thú cũng sẽ gây thiệt hại tương đối nặng nề."

Vân Tử Túc gật đầu, cậu nghĩ nghĩ: "Phương pháp giải quyết ổn thỏa nhất, nên là khai thông đoạn đường giữa Tu linh giới và Phàm tục giới... Như vậy, làn sóng ác thú bên Tu linh giới cũng được áp chế, mà nếu bên này xuất hiện ác thú cấp cao, cũng sẽ có người chạy qua tiêu diệt."

Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên.

Thẩm Thu Vãn gọi tới, Bắc thành nghe tin bên Lâm thành, rồi lại nghiên cứu sách cổ, bọn họ có cùng suy nghĩ với Vân Tử Túc, thậm chí còn vội vàng hơn Vân Tử Túc.

Đối với Phàm tục giới, mở lại thông đạo đã là việc lửa xém lông mày.

Nhưng mà chuyện này nói thì dễ, làm thì chẳng biết làm từ đâu. Thông đạo đứt gãy đã lâu, sách vở ghi chép lác đác, thậm chí bọn họ còn không biết lối vào từng nằm ở nơi nào.

Hơn nữa thân là hạ thế giới của Tu linh giới, Phàm tục giới vốn là bên phụ thuộc. Về lý thuyết, nếu thật sự muốn mở thông đạo, cũng nên do Tu linh giới mở ra mới đúng.

Huyền môn hết đường xoay sở, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên những bí cảnh còn thừa lại. Có lẽ trong những bí cảnh này có một con đường có thể thông qua Tu linh giới cũng nên.

Vậy nên bọn họ mới tìm đến Vân Tử Túc và Hàn Dịch, muốn mời hai người giúp đỡ nghiên cứu bí cảnh.

Trong nửa năm kế tiếp, người huyền môn chia nhau mở các bí cảnh còn lại, nhưng những bí cảnh này không là núi rừng thì cũng là di tích cổ xưa, diện tích lớn nhất bằng một ngọn núi là cùng. Bọn họ gần như lật tung hết các ngóc ngách trong bí cảnh, trái lại còn lấy được không ít linh thạch và pháp khí, nhưng thông đạo vẫn một mực không có tiến triển gì.

Cho đến một lần xuất hiện một cuốn sách cổ trong một tòa cổ điện, ở đây ghi chép thịnh hội mười năm tại Dư Đường, lúc này huyền môn mới chuyển tầm mắt trở lại Lâm thành.

Dư Đường là tên gọi cũ của Lâm thành, trước mắt đã biết nơi đây là một bí cảnh, cũng chính là một trong những bí cảnh đặc biệt nhất.

Nửa năm qua, công viên Đông Giao lục tục xuất hiện gần mười đợt sóng ác thú, lần nhiều nhất xấp xỉ một trăm con. Tuy nhiên, phần lớn những con ác thú này đều mất sạch sức chiến đấu, thậm chí là tử nạn, khi vừa tiếp xúc với không khí, cho dù là lần nhiều nhất, bọn chúng cũng không tràn ra khỏi giới hạn công viên Đông Giao.

Kỳ lạ ở chỗ, theo thời gian trôi qua, ác thú ngày càng ít xuất hiện. Thậm chí trong tháng gần nhất, ác thú đã hoàn toàn không có tin tức gì.

Huyền môn bận rộn đi tìm thông đạo tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng chờ đến khi bọn họ cẩn thận suy xét, thì lại không thể coi đây là chuyện tốt.

"Ác thú không tiếp tục đến thăm dò, có lẽ không chỉ là do chưa thích ứng được với không khí ô nhiễm," Xem xong nội dung phân tích trong tay, Vân Tử Túc trả bản báo cáo lại cho Thẩm Thu Vãn.

"Bọn chúng có thể phái một trăm, thì cũng có thể phái một nghìn, mười nghìn... So về số lượng, ác thú tuyệt đối sẽ không thua."

"Bọn chúng ngừng công kích," Vân Tử Túc không mấy ung dung, "Hẳn là bị cái gì quấn chân."

Tính thời gian, Tu linh giới đã loạn lạc xấp xỉ hai chục năm, nhìn tình trạng ác thú không rảnh để tâm đến Phàm tục giới... sợ rằng, đại chiến bên kia đang đến thời khắc quyết định cuối cùng.

Tình thế không cho phép trì hoãn. Vân Tử Túc chuyển từ trạng thái chỉ hỗ trợ mở bí cảnh, sang cùng nghiên cứu với huyền môn.

Đội giám sát bận rộn cả ngày trong phòng làm việc, gần tối, Vân Tử Túc mới trở về nhà.

Chưa vào đến khu nhà, Vân Thôn chờ ngoài cửa đã khẩn cấp nhào đến. Nó thành oán linh khi vừa đầy tháng, qua nửa năm này, dáng người không lớn thêm được bao nhiêu, vẫn là một nắm tròn lông lông vàng rực.

Đặt nhóc con lên bả vai mình, Vân Tử Túc mở cửa phòng. Cậu nghĩ trong nhà không có ai, ai ngờ vừa mới vào cửa, đã bị bóng người thon dài trong bếp lúi húi trong bếp dọa cho sợ hết hồn.

"Bùi..."

Vân Tử Túc chớp mắt một cái: "A Bùi, sao lại là ngươi...?"

Không phải Bùi Dịch đi Bắc thành rồi à?

"Nhiệm vụ kết thúc sớm." Giọng Bùi Dịch trầm lạnh, tay bưng một đĩa chân gà hầm nóng hổi, "Hàn Dịch tăng ca."

Thân thể sư phụ cũng ở nơi khác, nên Vân Tử Túc mới cho rằng không ai ở nhà.

Cậu nhìn đĩa đùi gà thêm mấy lần, đã thấy Bùi Dịch đến trước mặt.

Vân Thôn "méo" một tiếng nhảy khỏi lòng Vân Tử Túc.

Tầm mắt bị người đàn ông cản trở, bên tai vang lên tiếng nói khẽ.

"Hôm nay, là kỷ niệm hai trăm ngày ngày cưới."

Nói vậy cũng không sai... Vân Tử Túc cau mũi một cái, nhưng người cậu cưới là Hàn Dịch.

Dường như nhận ra suy nghĩ của cậu con trai, con ngươi Bùi Dịch có chút ảm đạm.

Vân Tử Túc thở dài, níu vai Bùi Dịch, hơi kiễng mũi chân.

Thôi thì, nhìn mặt sư phụ mà cậu còn hôn được cơ mà.

Eo được một cánh tay vòng chắc, lúc hôn xong, mặt mũi Vân Tử Túc đã đỏ bừng.

"Các ngươi.... anh đổi hình dạng liên tục, dù em có thể tự thuyết phục bản thân, thì vẫn không tránh khỏi cảm giác là lạ." Vân Tử Túc gãi gãi đầu.

Rõ ràng là cùng một người, nhưng vẫn cứ có cảm giác trèo tường.

Bùi Dịch không nói, chỉ kéo người về bàn ăn cơm.

Vân Tử Túc kể tình hình bí cảnh hôm nay cho Bùi Dịch trong bữa tối.

"Vẫn không tìm được lối vào," Vân Tử Túc ăn pudding đối phương chuẩn bị, thở dài, "Cũng không biết bây giờ thế nào..."

Đáy mắt Bùi Dịch cuộn sóng, một lúc lâu, hắn rót thêm nước lê cho cậu, đoạn hỏi: "Tiểu Túc, em muốn trở về không?"

"Muốn chứ." Vân Tử Túc gật đầu không nghĩ ngợi, "Chắc chắn là bên kia đang rất cam go."

Bùi Dịch không lên tiếng.

"Nhưng đã thử tất cả pháp ấn Ngũ đại tông môn góp được... mà vẫn không có tin tức gì, dù có muốn cũng không có cách nào."

Vân Tử Túc thở dài.

Vốn dĩ cậu chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, chuyện cũng kéo dài nửa năm rồi.

Nhưng Vân Tử Túc không ngờ, người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.

"Không."

"Hm?"

"Không phải đã thử hết tất cả pháp ấn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện